.
Làm suốt một đêm, ngày hôm sau, quần lót tinh bỏ chạy khi trong mông còn ngậm đống thế hệ mai sau của nam thần.
Thật ra nó cũng không muốn chạy đâu.
Nhưng nó sợ sau khi nam thần tỉnh lại từ chối nó lần nữa.
So với bị từ chối thà chạy luôn cho xong.
Quần lót tinh cướp đi tất cả quần lót của nam thần, lưng vác hai bao hành lý đến cậy nhờ anh họ.
Mà ông anh miếng dán nhũ hoa tinh.
Bây giờ đang sống chung với nam tinh anh, ăn của người ta xài của người ta ngủ với người ta.
Sống thoải mái ngày qua ngày.
.
Nam tinh anh chính là người mà nó đã gặp ở văn phòng nam thần.
Khí chất lạnh lùng, ăn mặc lịch sự.
Nhưng trước mặt anh họ luôn luôn đỏ mặt, bị trêu đến hồn xiêu phách lạc.
Nghe nói lần đầu gặp nhau của hai người cũng ở quầy bán hàng. Nam tinh anh chọn trúng nguyên hình của anh họ, thanh toán tiền xong liền mang về nhà.
Sau đó hai người đùng phát dính lấy nhau, tất cả tình tiết đều không thể miêu tả.
Quần lót tinh cảm thấy mình chính là bóng đèn công suất lớn, thiếu hiểu biết xen vào giữa cả hai, bị cái màn ân ái chiếu vào mặt còn phải giả bộ cái gì cũng không thấy.
Thật sự…….. Tức chết mất!
.
Quần lót tinh ngủ ở khách phòng, cách phòng ngủ của gia chủ chỉ một bức tường.
Uhm, cách âm cực kỳ kém.
Cứ đêm hôm khuya khoắc, bên kia lại phát sóng trực tiếp gà vàng, ồn đến mức nó không thể nào ngủ được, phải lấy gối bịt tai.
“Bà xã, có lớn không, có sâu không, có sướng không?”.
“A……. Lớn quá…….. Sâu quá…… Sướng lắm…..”.
“A……… Ông xã……….”
Mợ nó………..
Mí mắt quần lót tinh híp lại.
Úm ba la triệu hồi năng lượng ——- Kêu gọi sức mạnh thần bóng tối————–làm đôi nam nam đáng ghét kia câm miệng ngay!
.
Quần lót tinh ở chỗ anh họ được hai ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, đen thui quầng mắt, ngồi ở trên bàn cơm như xác không hồn, máy móc nhét cơm vào trong miệng, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới nam thần.
Nam tinh anh nhìn chằm chằm quần lót tinh rồi thở dài: “Hai người cần gì phải thế này. Hai ngày qua, tâm trạng của Trầm tổng cực kì không tốt, nghe nói đi tìm cậu khắp nơi, hôm qua còn xém chút nữa xảy ra tai nạn”.
“Lạch cạch!”.
Chiếc đũa từ trong tay nó rớt xuống đất.
Tiếp đó, nó vội vàng bật dậy, vác hai bao hành lý lên lưng, đôi mắt đỏ hoe lên đường về.
Anh họ bất đắc dĩ và vội mấy miếng cơm, vội vàng đuổi theo: “Từ từ, để anh đưa em đi”.
.
Anh họ khoác vai quần lót tinh đi song song.
Hai người mới vừa đi tới cửa khu phố, liền gặp nam thần đang lái xe về.
Sắc mặt nam thần không vui tý nào, âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt lạnh như băng quét từ bản mặt ông anh họ tới bả vai quần lót tinh, giây tiếp theo khóe miệng nhếch lên lạnh lùng.
Quần lót tinh run khẽ, vội vàng tạo khoảng cách với anh họ, bước nhanh qua kéo góc áo nam thần, giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, anh ấy là anh họ của em đó”.
Nó tạm dừng một chút, rồi nhón chân thì thầm bên tai nam thần: “Là miếng dán nhũ hoa tinh”.
Sắc mặt u ám của nam thần liền thay đổi, gật đầu tỏ ý đã hiểu, đưa tay với anh họ: “Xin chào, tôi là Trầm Trạch”.
Anh họ quan sát nam thần một vòng từ trên xuống dưới, lúc này mới đáp trả, cười bảo: “Tôi là anh họ của thằng nhóc này, giao nó cho anh, tôi cũng yên tâm”.
.
Tiễn anh họ đi rồi, nam thần mới dành thời gian thẩm vấn quần lót tinh.
Nó đặt hai bao hành lý ở phía sau, ngoan ngoãn hiền lành ngồi ở ghế phụ lái chờ đợi xét hỏi.
Nam thần day day ấn đường, nghiêng đầu hỏi: “Sao lại chạy trốn?”
Quần lót tinh tủi thân chớp chớp mắt, nức nở kể lể: “Tại em sợ anh từ chối em nữa…….”
“….Vậy tại sao đã chạy còn lấy hết quần lót của anh đi hả?”
“Bởi vì chỉ có lúc anh không có quần lót mới nhớ tới em! Hức…….. Ai bảo anh không thích em, ai bảo anh thích cái tên trúc mã yêu nghiệt kia! Em hức…….. Em muốn trừng trị anh, để anh áy náy chết luôn! Cho anh ngủ một lần còn muốn ngủ lần thứ hai với em! Hu hu…. Em không có sai! “.
Nhìn thấy nước mắt rơi lã chã từng giọt từng giọt, nam thần cưng chiều ôm nó vào lòng: “Ngốc ạ, em đâu có sai, đều là lỗi của anh hết”.
“Anh thích em mà…….”
Ý ý ý?
Nước mắt rơi nói dừng là dừng.
Quần lót tinh nhìn nam thần vẫn chưa thể tin nổi: “Anh, anh thích em á?”
Nam thần kiên nhẫn nhắc lại: “Anh thích em. Chỉ là trước kia chưa từng trải qua yêu thương cuồng nhiệt như vậy, khiến anh nhất thời không biết nên làm gì cho tốt….”. Nói xong, hai mang tai nam thần lại đỏ bừng.
Tình yêu tới quá nhanh tựa như cơn gió lốc.
Quần lót tinh phấn khích ôm cổ nam thần, kích động nói: “Em cũng thế, em cũng thế! Em thích anh nhất! Còn thích hơn cả bản thân!”.
“Nếu vậy, vậy……..” Nam thần chuyển đề tài, đè nó xuống lưng ghế dựa, bá đạo uy hiếp: “Còn dám chạy nữa là làm thịt luôn”.
Quần lót tinh cũng không sợ, ngược lại còn cười đầy phóng túng, đưa chân quấn quanh hông nam thần, cọ cọ: “Sẽ không chạy nữa, bảo đảm không chạy nữa! Nhưng…… Xin làm thịt em luôn đi…. “.
“Làm đến khi mất kiểm soát……….”.
“Làm đến lúc sinh em bé luôn………”.
“Làm đến mức không thể rời khỏi gậy tht bự của anh……..”.
“……..Được”. Nam thần hai tai đỏ ửng liền đồng ý.
Tiếp đó cúi đầu hôn lên cái miệng không biết xấu hổ kia.
Thật ngọt.
Thật ngoan.
Đây là quần lót nhỏ của anh, chỉ thuộc về riêng anh…………
—– Toàn văn hoàn ——