Quan Lộ Thương Đồ

chương 1404: ngủ chung giường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở về chung cư Thanh Niên, Trương Khác không cho Phó Tuấn gọi bác sĩ, chỉ lấy mấy viên thuốc cảm, tự rót cho mình một cốc nước ấm, uống xong nằm xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.

Tên ngốc Vu Trúc đó vẫn thầm yêu em, nhưng không dám bày tỏ với em, có phải em cũng đang lặng lẽ chờ đợi lời bày tỏ của cậu ấy không? Đầu óc cứ suy nghĩ miên man, thuốc có tác dụng, thêm vào hôm qua ngủ ít, Trương Khác thiếp đi.

Tới khi tỉnh dậy thì đã là ba giờ chiều rồi.

- Ngủ say quá, có chuyện gì không? Trương Khác mở mắt ra, thấy trên người đắp một cái chăn, còn Phó Tuấn ngồi bên cạnh đang do dự không biết có nên đánh thức mình hay không.

- Chuyến bay từ Seoul tới Kiến Nghiệp hạ cánh chừng giờ chiều. Thấy Trương khác tựa hồ quên mất chuyện phải làm, Phó Tuấn nhắc:

- Hỏng rồi! Bị cái mũi bị ngạt này làm quên mất chuyện đó. Trương Khác vỗ đầu, tự mình lừa mình lừa người:

Trương Khác đứng dậy lấy áo khoác muốn đi, biết y cảm chưa khỏi, Phó Tuấn liền ngăn lại: - Cậu còn chưa ăn cơm trưa, hay là an chút gì đó rồi hẵng tới sân bay?

- Còn ăn uống nữa thì không kịp nữa, đối với bạn bè quốc tế phải tôn trọng, lần trước tới Seoul người ta đợi sẵn ở sân bay mà. Sờ cổ họng vẫn thấy khó chịu, Trương Khác chẳng muốn ăn uống gì, đùa với Phó Tuấn: - Bỏ một bữa không sao, cùng lắm tối ăn bù.

Còn may là chưa tới giờ cao điểm tan ca, đường tới sân bay thông suốt, Trương Khác rốt cuộc tới kịp giờ.

Nhìn thấy Lý Hinh Dư toàn thân áo trắng từ đường nhập cảnh đi ra, Trương Khác cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.

Về Hàn Quốc được gần hai tháng, làm làn da cháy nắng của Lý Hinh Dư đã khôi phục lại màu trắng nõn mê đắm lòng người, hơn nữa lần này ở nhà hẳn vô cùng vui vẻ, nên sắc mặt cô rất tốt, khuôn mặt như tỏa ánh sáng long lanh, cảm giác như mộng ảo, chỉ nhìn khuôn mặt cô, làm người ta như nhìn thấy tiểu tiên nữ đáng yêu lén lút trốn xuống trần gian, khiến người ta muốn bao bọc che chở.

Còn nhìn thấy đôi hung khí giết người trước ngực cô, lại làm người ta ngay lập tức vứt bỏ lý trí, đi tới đưa tay ra xe toạc chiếc áo len trắng vừa vặn của cô, để xem xem thứ bên trong hình dạng ra sao, màu sắc thế nào, chạm tay vào đó có xúc cảm đê mê ra sao.

Cô là hợp thể của thiên sứ và ma quỷ, làm mỗi nam nhân nhìn thấy cô cũng quanh quẩn giữa ranh giới ma quỷ và thiên sứ.

- Hoan nghênh lần nữa tới Kiến Nghiệp. Trương Khác đi tới, chủ động đưa tay ra với Lý Tại Thù.

- Cám ơn, gây thêm phiền phức cho các anh rồi. Lý Tại Thù cũng gần như đưa tay ra cùng lúc.

Phó Tuấn là người rõ nhất ân oán giữa Trương Khác và Lý Tại Thù, lúc này hắn đứng một bên, thấy hai người họ tươi cười bắt tay nhau, nghĩ tới câu: Một nụ cười xoa tan ân thù.

Bốn người cùng quay về nội thành, kiếm một chỗ cùng ăn tối, coi như tiệc tẩy trần truyền thống của người Trung Quốc, ăn cơm xong, Lý Hinh Dư còn chưa an bài chỗ ở mới tại Kiến Nghiệp, tạm thời ở trong chung cư Thanh Niên, Lý Tại Thù mang hành lý đi trước.

Tới chung cư Thanh Niên, Trương Khác không để Phó Tuấn giúp đỡ nữa, tự mình kéo hành lý của Lý Hinh Dư vào thang máy.

Tới tầng tám, mở căn phòng gần nửa năm không có người ở ra, bên trong đầy mùi ẩm mốc, Trương Khác mở hết cửa sổ ra cho thông gió, nói với Lý Hinh Dư: - Xem ra chố này hiện không thể ở được, em tạm thời tới chỗ anh ở tạm vài ngày đi.

- Ừm. Lý Hinh Dư cúi đầu xuống, gò má ửng hồng:

Thấy Trương Khác kéo hành lý của mình tới toát mồ hôi, Lý Hinh Dư vội vàng đi tới muốn giúp một tay, ngại ngùng nói: - Thực sự là gây thêm phiền phức cho anh rồi.

Vali hành lý mặc dù vừa to vừa nặng, nhưng dù sao cũng có bánh xe, không đến nổi vất vả đến thế, Trương Khác cảm thấy đầu nặng trịch, nhưng mỉm cười kéo một mình. Về tới tầng thượng, Trương Khác kéo vali vào phòng khách, cúi xuống vất vả xách vali lên đặt vào chỗ, vừa đứng thẳng dậy định nói chuyện nói chuyện thì đầu óc choáng vàng, thiếu chút nữa thì ngã, phải đưa tay vịn vào tường.

- Á... Anh làm sao rồi? Bị bệnh sao? Lý Hinh Dư la hoảng, chạy tới đỡ Trương Khác dìu y tới giường nằm xuống.

- Không sao đâu, khả năng là trưa không ăn gì, tối lại bụng trống uống chút rượu. Trương Khác ngoài miệng giải thích như thế, nhưng trong lòng hiểu rõ nguyên nhân vì sao, vốn buổi sáng hơi có triệu chứng cảm, thêm vào gặp Trần Ninh cùng Vu Trúc làm tinh thần bất thường, mọi thứ trộn vào nhau, tới giờ phát tác.

- Sao lại không sao, trán anh nóng như lửa, sắc mặt lại tệ như thế, phải gọi bác sĩ tới. Sờ trán Trương Khác, nhìn ánh mắt Trương Khác mất đi thần thái thường ngày, Lý Hinh Dư thiếu chút nữa lo tới bật khóc, trách bản thân khiến Trương Khác quá vất vả mới sinh bệnh.

Đắp khăn lạnh cho Trương Khác xong, Lý Hinh Dư cầm di động của y lên, gọi điện cho Phó Tuấn.

Phải nói rằng hiệu suất của Bệnh viên nhân dân tỉnh cực cao, Lý Hinh Dư gọi điện chưa tới nửa tiếng, hai nam bác sĩ một già một trẻ đi cùng Phó Tuấn sách hai hóm y tế lớn tới chung cư Thanh Niên.

Sau khi hỏi qua tình hình, người bác sĩ già tiêm cho Trương Khác một mũi giảm sốt, đợi Trương Khác ngủ say rồi, ông ta quan sát thêm một lúc nữa, xác nhận không có vấn đề gì mới cùng bác sĩ trung niên ra về, còn dặn dò Lý Hinh Dư vài câu.

Biết Trương Khác không có gì đáng lo, Lý Hinh Dư liền đi tắm, tắm xong thay áo ngủ có chút đắn đo, cuối cùng không thích đi ngủ mặc áo lót siết lấy ngực không thoải mái, thêm vào Trương Khác ngủ rồi, Lý Hinh Dư liền không mặc đồ lót, chỉ mặc váy ngủ lụa dây đeo màu nhũ bạc, khoác thêm áo choàng ngủ dầy, đi vào phòng ngủ của Trương Khác.

Ngồi máy bay đi đường cả ngày, vừa rồi lại lo lắng bận rộn một hồi, Lý Hinh Dư mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, chỉ là nhìn khuôn mặt tiều tụy của Trương Khác, Lý Hinh Dư do nửa đêm bệnh y trở nặng, hoặc tỉnh dậy khát nước gì đó, cô không thể qua phòng khác ngủ.

Nhưng gian phòng này chỉ có một cái giường, nếu ngủ ở phòng này, vậy phải...

Lý Hinh Dư do dự mãi, cuối cùng không kháng cự nổi cơn buồn ngủ, sang phòng khác ôm chăn gối qua, trải bên cạnh Trương Khác, vừa ngáp vừa chui vào chăn, mặc dù cảm thấy rất mệt, nhưng mặc áo choàng ngủ dầy làm cô thấy không quen, không thoải mái, lền nhè nhẹ cởi áo choàng ra, khe khẽ đẩy ra khỏi chăn, tay vừa thỏ ra khỏi chăn, sợ lạnh ném luôn áo choàng ngủ xuống đất, bàn tay nhỏ rụt nhanh lại, cuốn chặt chăn quanh mình, thoải mái nằm bên trong, không bao lâu ngủ ngon lành.

Giờ là đầu xuân, nhưng ban đêm vẫn có thể coi là rất lạnh, trong phòng không bật điều hòa, cửa sổ lại hé mở, đó là do vị bác sĩ già trước khi đi nhắc nhở, người bệnh bị cảm tốt nhất không được ở trong phòng bật điều hòa, đồng thời phải chú ý thông gió, Lý Hinh Dư liền làm theo lời dặn đó.

Vừa rồi mới ngủ còn chưa cảm thấy gì, ngủ tới nửa đêm, Lý Hinh Dư cảm thấy trong chăn mỗi lúc một lạnh, người run run, bởi vì cái chăn của cô thích hợp trong phòng có điều hòa thôi, giờ vừa không có điều hòa lại mở cửa số thế này, dù là nam nhân cường tráng cũng thấy lạnh, uống hồ cô tiểu thư được cưng chiều như Lý Hinh Dư.

Trong trạng thái mơ màng nửa ngủ thức, Lý Hinh Dư theo bản năng nhích sang chỗ ấm áp, thấy chỗ còn ấm hơn chăn mình, cứ thế chui vào.

Chui vào trong chăn, cô chạm phải thân thể nóng hầm hập của Trương Khác, thu hoạch bất ngờ này Lý Hinh Dư đang đi tìm hơi ấm liền quấn lấy y như con bạch tuộng, đầu rúc vào lòng y, một tay ôm cổ, một tay choàng qua ngực, cái đùi trắng như tuyết gác lên bụng Trương Khác, trong mơ kiếm được cái gối ôm lớn ấm áp, Lý Hinh Dư cuối cùng thoải mái ngủ say.

Truyện Chữ Hay