Trần Ninh mím môi do dự, Trương Khác vén áo jacket lên vẫy vẫy trước mặt Trần Ninh: - Em xem đi, đằng sau không có đuôi sói xám đâu.
Trần Ninh phì cười, vỗ vai Trương Khác: - Đi thôi nào.
Tới chung cư Thanh Niên, đưa cho Trương Khác ít vật liệu, nói: - Tôi sai người mua giấy rồi, một lát nữa sẽ đưa tới cho cậu. Liếc mắt nhìn Trần Ninh, không nói thêm điều gì.
Trương Khác thầm thở dài, có nhiều chuyện khác xa kiếp trước rồi.
Vào chung cư, Trương Khác hỏi: - Em có muốn tham quan một chút không?
Trần Ninh sớm đã được nghe đồn về khu vườn trên không của Trương Khác rồi, gật đầu, cho dù được nghe kể trước, Trần Ninh vẫn thốt lên kinh ngạc không ngớt, tuy vẫn trong mùa đông giá lạnh, nhưng lọt vào tầm mắt là một màu xanh tươi mát, không hề nhận ra có chút tiêu điều nào của mùa đông. Trần Ninh đi qua chòi nghỉ, bước trên con đường nhỏ quanh co trải đá cuội trắng, ngẩng đầu lên nhìn qua thác nước nhỏ, đằng xa là đường nét lờ mờ của Yến Quy Sơn với ánh đèn lấm chấm, reo lên: - Không ngờ ngắm đèn ở đây lại mang một tình thú khác hẳn.
Trương Khác ngồi xuống chòi nghỉ: - Vậy lát nữa chúng ta thả đèn ở đây nhé?
Trần Ninh chạy vào chòi nghỉ, Trương Khác chỉ dần cho cô giúp mình dùng giây đồng làm đáy đèn Khổng Minh, đợi kết xong đáy đèn thứ nhất thì Phó Tuấn đã mang giấy tới, cả hai hào hứng cắt giấy dèn đèn, làm một cái đèn Khổng Minh thật lớn. Có kinh nghiệm lần đầu, Trần Ninh bắt đầu tự làm, đợi cô làm xong chiếc đèn của mình, Trương Khác đã làm xong hai cái, Trần Ninh cười: - Vừa khéo mỗi người hai nguyện vọng.
Trương Khác dẫn Trần Ninh đi tới bên ao nước, đốt nến giữa đáy đèn, nắm lấy sợi giây, nhìn Trần Ninh: - Em chuẩn bị ước xong chưa? Sắp bay rồi đấy.
Trần Ninh gật đầu, đèn Khổng Minh chầm chậm bay lên, Trần Ninh chắp tay lại nhìn theo chiếc đèn, lòng thầm cầu nguyện, vẻ mặt trông vô cùng chăm chú, đợi bốn chiếc đèn thả hết, cô mới thở dài: - Tiếc quá, chỉ được hai nguyện vọng.
- Không sao. Trương Khác thấy lúc này Trần Ninh hơi trẻ con: - Chúng ta làm thêm hai cái nữa.
Trần Ninh lắc đầu: - Em không muốn quá tham lam chỉ cần ông trời thỏa mãn hai tâm nguyện của em là được rồi.
~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~
- Tào ca, sao lại đi như thế? Tên đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Giang Đào theo ở sau lưng Tào Hổ, hết sức khó hiểu vì sao vừa rồi tên kia chỉ đi ra nói vài câu, vị lão đại quen ngông nghênh của mình như biến thành một con người khác, không nói gì dẫn bọn chúng bỏ đi. Hành vi khác thường của Tào Hổ làm Giang Đào nghĩ mãi không hiểu, cho nên không ngừng truy hỏi:
- Câm mồm! Mày thì biết cái gì? Giang Đào hỏi mấy lần liền làm Tào Hổ điên tiết quay đầu lại quát, nhưng không muốn nói cho Giang Đào biết nguyên nhân đằng sau.
Tào Hổ đúng là kiêu ngạo, vì hắn có vốn để kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo không có nghĩa là hắn không hiểu rõ tình thế, là tên ngốc không biết suy nghĩ. Ngược lại Tào Hổ từ nhỏ được hoàn cảnh gia đình hun đúc, cho nên sớm hiểu được một số chuyện đấu tranh chính trị và thương trường, từ chỗ cha mẹ và tân thích, hắn sớm hiểu một mặt khác của xã hội.
Cho nên có lần Tào Hổ làm như vờ vô tình hỏi bí thư thành ủy Kiến Nghiệp khóa sau là ai, để Tiết Minh Lâu sau này không dám xem thường hắn. Tào Hồ kiêu ngạo trừ bối cảnh gia đình ra, hắn có nhãn quang và tư tưởng trưởng thành sớm hơn đám bạn cùng tuổi, vì thế hắn xem thường đám bạn ngu xuẩn ấu trĩ.
Khi người kia đứng ra lên tiếng giải vây cho Trần Ninh, Tào Hổ lập tức nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó rồi, biết y chính là Trương Khác. Tên Trương Khác này hẳn cũng nhận ra mình, khi đó ở nhà bác Giang, mình và y còn đối mắt với nhau mấy lần, chắc chắn hắn phải biết là ai, cho dù khi đó không biết thì hiện giờ cũng phải biết rồi. Dù khi đó y không biết thì hiện giờ phải biết phần nào rồi, dù sao cậu mình làm bí thư thành ủy Kiến Nghiệp, trong cơ quan chính phủ có ai không muốn leo lên trên, muốn thân cận với cậu mình, làm sao không biết cậu mình có đứa cháu ngoại học ở Đh Đông Hải. Tên này hôm đó nhiệt tình mang tài liệu tới cho bác Giang, chẳng lẽ còn có thể ngoại lệ? Nhưng không phải y làm chân chạy vặt cho cho chính phủ sao? Thế nào lại xuất hiện ở trong trường? Y biết thân phận bối cảnh của mình rồi, vì sao dám nói chuyện với mình như thế, đám người đi theo kia hẳn là vệ sĩ, có lẽ thân phận y cũng không tầm thường?
Hắn cũng loáng thoáng nghe nói trong trường Đh Đông Hải có một tên hoàn khố ngông nghênh không kém ở mấy khóa trước tên Trương Khác, chỉ là loại công tử địa phương này hắn chẳng coi vào mắt, nên chẳng quan tâm, tới hôm nay mới kết hợp lại, chẳng lẽ hai tên Trương Khác đó là một?
Tào Hổ đầy một bụng nghi vấn, lại hơi hiểu đời có chút tính toán, thấy đám người Phó Tuấn đi lên chặn lại, hắn nhận ra ngay có điều bất thường, liền thu lại sự càn quấy vốn có, dẫn đám đàn em bỏ đi.
Tên đường về Tào Hổ mấy lần muốn lấy di động muốn hỏi cậu xem tên Trương Khác kia rốt cuộc là ai? Nhưng nghĩ kể chuyện này với mình mà nói chẳng có gì vẻ vang cả, nghĩ một hồi liền bấm số của Giang Mi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay Trương Khác phải tới Hải Châu tham gia nghi thức khởi công hạng mục bột giấy, nên dậy từ rất sớm, tính lên xe ngủ bù không ngờ bị Đỗ Phi phá rối:
- Trương Khác, mày dậy chưa đấy? Không đợi trả lời, Đỗ Phi đã hâm mộ nói: - Nghe đồn mày tán được hoa khôi mới rồi.
Trương Khác ngái ngủ bực mình nói: - Mày ở tận nhà mà cũng biết chuyện này nữa à, nghe đâu ra đấy?
- Tất nhiên là đám Học Bân kể cho tao rồi, Khác thiếu gia vừa ra tay, lập tức xử lý được nha nội cấp phó quốc, đưa mỹ nhân đi. Chuyện oanh động như vậy cơ mà, có tới ba người gọi điện cho tao kể chuyện này, nghe nói tới khi KTX sắp tắt đèn mới đưa người ta về hả? Giọng của Đỗ Phi rất bỉ ổi:
Nghe Đỗ Phi nói thế, Trương Khác có chút lo cho Trần Ninh, nhớ ra một người: - Mày thân với La Tuyền không?
- Sao? Thấy hoa khôi khó nuốt quá định chuyển mục tiêu à?
- Cút. Trương Khác bị Đỗ Phi làm tức xì khói: - Tao nhớ bọn họ là bạn học, định nhờ La Tuyền giúp tao chiếu cố cho cô ấy, tao lo Tào Hổ có thể làm chuyện gì đó. Hôm qua Trương Khác đã dặn Phó Tuấn phái hai vệ sĩ ngầm bảo vệ Trần Ninh, từ sau sự kiện Hồ Kim Tinh, y càng chú ý an toàn cho những người thân cận, còn muốn lập một đội vệ sĩ nữ càng tốt, có điều nếu có người thân cận ở bên cạnh sẽ tốt hơn một chút.
La Tuyền là bạn cùng lớp với Trương Khác và Đỗ Phi, nhưng trượt tốt nghiệp, thi lại một năm, kiếp trước có tình cảm với Trương Khác, trong chiều mưa thi tốt nghiệp Trương Khác còn đưa La Tuyền về nhà và đưa cho cô một tấm danh thiếp. Đỗ Phi luôn giữ liên hệ mật thiết với bạn học cũ, nhất là bạn học vào được Đh Đông Hải.
- Mày nghiêm túc rồi à? Đỗ Phi không đùa nữa: - Được, tao sẽ bảo với La Tuyền một tiếng, có điều mày không muốn gặp cô ấy à? Năm xưa mày có ý với người ta mà.
Trương Khác cúp máy luôn, không nghe Đỗ Phi trêu chọc nữa.
Cẩm Hồ lần này dự toán đầu tư vào hạng mục bột giấy ở Hải Châu gần ty, được coi là khoản đầu tư đơn lẻ vào lĩnh vực lớn nhất từ trước tới nay.
Không chỉ các nhân vật vai vế liên quan của tỉnh thành tham gia nghi thức khởi công này, ngay cả TW cũng phái hai lãnh đạo cấp bộ tới, Tống Bồi Minh mặt mày hưng phấn, không ngừng chạy qua chạy lại nghênh đón các lãnh đạo tỉnh và TW mà chẳng cảm thấy mệt chút nào, hôm nay là ngày vẻ vang nhất từ khi lên làm bí thư thành ủy đến nay.
Trương Khác đứng cạnh Tương Vi, giống như người bàng quan, thấy Tống Bồi Minh bận rộn chào hỏi lãnh đạo, tự như vô ý hỏi: - Sao quầng mắt bí thư Tống lại thâm thế kia, tôi đoán chắc đêm qua không ngủ, chị Tương nghĩ sao?