Tran bởi Fujoshi
Edit bởi Cam và Invi
"Em rảnh không? Có fan muốn xin chữ ký em đấy."
"Xin chữ ký?"
"Đúng rồi."
"Nếu vậy em đương nhiên rảnh rồi. Tạm biệt mấy bà nhá, tui phải đi thôi."
Seoyoung lập tức quay lại chào tạm biệt nhóm Mèo Ngào Đường, tôi cúi đầu mình chào trong lúc các cô gái nhóm kia cũng lễ phép cúi đầu chào. Dù tôi thấy thế nào, trong mắt tôi, đây chỉ là những co gái ngây thơ và thân thiện.
Tuy nhiên vào lúc thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Seoyoung, tôi chắc chắn rằng đang có cái gì đó ngầm diễn ra.
Vậy mắt tôi đúng là mắt cá chết rồi, nhìn có ra cái éo gì đâu.
"Fan nào vậy? Ai là người xin chữ ký em vậy oppa?"
Nghe thấy giọng nói đầy hy vọng của người kế bên, lương tâm tôi hơi cắn rứt, đáng lẽ ra tôi nên biện lí do khác.
Tôi đành gãi đầu, giả vờ nhìn quanh đám đông rồi ngượng ngùng trả lời.
"Người đó... đi đâu rồi nhỉ?"
"What the phở?"
"Người đó mới nãy đứng đây mà, đó là một cậu trai..."
"Hả? Em muốn ký tên cho cậu ấy! Oppa tệ quá! Anh làm mất fan quý báu của em!"
Seoyoung cố gắng giữ nụ cười trên miệng nhưng hai mắt cô ấy đã híp lại, giữ khuôn mặt gượng gạo cô ấy chạy tới chỗ trưởng nhóm.
"Chị! Chị Taehee! Có người muốn chữ ký của em."
"Thật à?"
"Thật đó, nhưng chị biết chuyện gì xảy ra không?"
"Sao?"
"Ông anh này lại lạc mất anh ấy!"
"Ôi trời, thật tệ quá."
Taehee đi tới xoa đầu Seayoung an ủi trong lúc cô ấy ấm áp mỉm cười, thở thắt ra nhìn tôi.
Cô gái này trẻ hơn tôi rất nhiều nhưng sao tôi cứ thấy cái vòng hào quang khiến tôi muốn gọi chị đâu ra thế này?
"Ai lại muốn chữ ký bà chứ? Hay oppa này gặp ma?
LJ cũng tham gia, cô trêu đùa Seoyoung rồi hai cô gái tiếp tục cãi lộn.
Hyunjo nãy có dặn chúng tôi có thể về mà không cần anh ấy, nên tôi và Gunyoung dẫn cách cô gái về phòng nghỉ. Trong lúc tôi định nằm lên sofa, để cơ thể mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi thì ai đó gõ cửa.
"Xin chào?"
"Xin chào tiền bối ạ! Xin, xinh, chúng em là nhóm Các Cô Gái Xinh Xắn đây. "
Tám thiếu nữ với mái tóc dài bước vào, họ là những cô gái lúc nãy tôi thấy mặc đồng phục dưới váy hầu.
Người quản lí của học cũng theo sau, nhìn giữa Gunyoung và tôi, anh ta quyết định giao tiếp với tôi.
"Xin chào, chúng tôi là nhóm mới thành lập, các thành viên đều mới 18 tuổi, họ vẫn còn thiếu sót rất nhiều nên mong được mọi người chiếu cố ạ."
Nói nghe nè, tôi cược 100% anh tìm lộn cmn người để nói chuyện rồi nhưng tiền bối Hyunjo lại không ở đây...
Mà mấy người nghĩ mấy người nghĩ mình đang làm cái gì khi cho mấy cô gái mới trưởng thành mặc váy hầu? Mấy người biết nhục không?
"À, xin chào."
"Mời anh nhận cái này ạ."
Tôi tò mò không biết người này muốn đưa cái gì, hóa ra là album mini, còn đính kèm chữ ký trên đó nữa. Sau đó hai nhóm nữ vui vẻ trò chuyện với nhau rồi nhóm Các Cô Gái Xinh Xắn rời đi.
"Cứ nghĩ đi giới thiệu với mọi người đủ mệt thôi, hóa ra nghe người ta giới thiệu cũng không hề dễ."
Seouong nghe vậy gật đầu đồng ý với tôi.
"Nhưng em thấy cái sau mệt hơn."
"Thật à? Tại sao?"
"Do tụi em đã là đàn chị thành lập trước, mà tụi này lại chả có cái giải thưởng gì để chứng minh thành tựu. Anh biết tụi này cảm thấy ngại khi các cô gái trẻ tuổi hơn tới và giao lưu với tụi này không?"
"À..."
"Rồi liệu sau này các em ấy nổi tiếng hơn tụi này thì sao? Tụi em còn không biết bao giờ công ty sẽ ngừng chi tiền cho nhóm, nhất là khi nhóm chả làm được cái gì ngoài là một cái hố vứt tiền không đáy. Tụi em có nổi khổ riêng a. "
Miệng tôi chỉ dám đóng mở tạo vài tiếng phản ứng cho có chứ tôi không biết đáp lại như thế nào. Cuối cùng Seoyoung nhúm vai rồi mỉm cười khi nhìn biểu cảm của tôi.
"Haiz, em chỉ nói vậy do oppa mới tới thôi."
Cô quay qua hàn duyên với các thành viên nhóm Neptune, bầu không khí dần tươi vui lên hẳng, các thành viên rầm rì nói chuyện với nhau trong lúc luyện tập vũ đạo. Còn tôi chỉ đứng bên quan sát.
Thú thật là tôi không nghĩ sâu về chuyện này.
Họ đã im lặng suốt hai năm, thành một nhóm nhạc không người biết.
Đối với tôi đó không phải vấn đề to tát gì lắm, Neptune chỉ thiếu may mắn thôi. Các em ấy đều còn trẻ, đẹp và có tính cách tốt, họ vốn đã thành công trong một số thứ rồi, sớm họ cũng sẽ trở nên nổi tiếng. À mà, đây cũng là những gì tôi nghĩ.
Có thể do tôi tin idol cũng chỉ là sản phẩm hàng loạt từ một cái nhà máy sản xuất các nhóm thần tượng, nên từ lúc nào đó tôi đã có thành kiến với họ. Giờ nghĩ lại, tôi thật tệ khi nghĩ họ như hàng hóa.
Gánh nặng của một thiếu nữ tuổi đôi mươi cũng đâu có nhẹn nhàng hơn tôi đâu.
Nếu có cơ hội tôi sẽ giúp đỡ họ hết sức.
Đây là những suy nghĩ đang nhảy lên trong đầu của tôi.
Mội ngày trong phòng nghỉ trôi qua như vậy. Chờ sau buổi hòa nhạc, chờ qua màn phỏng vấn với các nhóm nhạc quay trở lại sân khấu hôm nay. Cuối cùng chờ tới buổi phát sóng.
Aaa, không có điện thoại chán quá, con người sao sống mà thiếu điện thoại được vậy?
Neptune là nhóm thứ ba lên biểu diễn, đến khi chương trình phát sóng bắt đầu, các thành viên đều bận bịu. Họ thay đồ theo trang phục các nhà tạo mẩu mang tới, làm tóc rồi trang điểm lại. Và trong lúc rảnh, các cô gái sẽ luyện tập vũ đạo.
"Anh đi vệ sinh chút."
Tại sao tôi lại thấy lo lắng hơn cả họ nhỉ?
Tôi lết thân mình khỏi phong chờ, thông qua dãy hành lang đông nghẹt. Tôi còn xém lộn phòng do có một người cố gắng chui qua.
"Fuck! Toàn mấy thứ chế tiệt làm tao phát điên!"
Lướt qua là một người đàn ông mặt đỏ quét, trông rất giận dữ, nhất là khi anh ta vừa đi vừa chửi thề.
Tốt nhất nên kệ anh ta.
Vào lúc tôi định đi đường vòng tôi nhìn thấy tấm thẻ trên áo anh ta. Nhân viên GoJoontae. Đó là một thẻ nhân viên. Tôi có nhớ lời dặn dò của Hyunjo về chào đón những ai có thẻ nhân viên. Nhưng tên này là một gã điên a. Lưỡng lự nên tới hay không , tôi lại nghĩ 'dù sao mình cũng đâu phải đi tự sát' nên tôi bước lên trước gã đàn ông này.
"Xin chào tôi tên Jung Sunwoo từ W&U, tôi hiện đang làm việc với một nhóm idol nữ tên Neptune. Mong anh chiếu cố cho."
Vừa nói từ vừa nở một nụ cười thân thiện, anh ta sẽ không nhào vô chửi một người thân thiện đâu ha?
May mắn cho tôi là anh ta trông có vẻ dịu lại sau khi nhìn thấy tôi. Có phải do tôi đang mặc vest nên anh ta tiết chế lại không? Lợi thế mặc vest là cái này à?
"Công ty giải trí W&U? Các người có nhóm nhạc nữ ư? Lần đầu tôi nghe cái này, họ mới lập à?"
"Nhóm tôi thành lập được hai năm rồi, nhóm có 4 người."
"Nếu là vậy, anh bạn nói tên nhóm là?"
"Nó tên là Neptune."
"Anh bạn có mang theo danh thiếp không? "
Mới vào làm tôi úm ba la xì bùa đâu ra cho anh ta cái danh thiếp? Cho số điện thoại được không?
"Tôi không có danh thiếp..."
"Ngài nhà sản xuất."
Một người hối hả chạy tới chỗ chúng tôi, Đó là một chàng thanh niên trẻ với cơ thể đúng chuẩn vận động viện. Câu ta đứng trước người nhân viên này và cuối đầu, thấp tới nỗi đầu cậu ta muốn đụng đầu gối cậu luôn.
"Xin Lỗi, chúng tôi rất hối tiếc, thành thật xin lỗi anh. Tôi xin nói điều này tận đáy lòng! "
"À, không sao."
"Thật ư? Là lỗi tôi nên chú ý các thành viên tốt hơn..."
Khoang, cậu trai này cũng là quản lí?
"Ổn rồi, giờ cậu ngưng làm tôi tức đến đột quỵ và cút. Tôi đang bận dọn dẹp đống shịt công ty câu bày ra!"
"Nhưng ngài nhà sản xuất!"
"Ha, tôi không muốn nghe....!"
"Buổi phát sóng của chúng ta..."
"Cậu còn đòi phát sóng ư! Cái cô thành viên hai mươi tuổi gì đó của cậu bị bắt lúc đang say xỉn với bạn trai cô ta, sao tôi dám để cô ta lên chương trình! Mai kiểu gì cũng có tin đầy trên báo! Haiz, nói về việc vô ơn. Mấy người đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Tôi lại cần phải quay trong tuần này để có thể lên TV kịp thời gian, mấy người thật là chọc tôi điên lên mà...!"
"N-nếu chúng ta hối lộ gẫy nhiễu có thể có lợi..."
"Đó sẽ là phạm tội! Cậu muốn hủy chương trình trước khi nó có thể bắt đầu à?!"
Cuối cùng nhà sản xuất vừa chửi thề rời đi, để lại cậu trai trong nhà vệ sinh.
"Chết tiệt, con đũy khốn khiếp! Ả ta có biết khó thể nào mới có cơ hội này!"
Ôi toàn là ngôn từ dễ thương. Vậy ra mấy tên như vầy là lí do hình tượng người quản lí như bọn giang hồ. Giờ nếu tôi so sánh lại thì sếp Hyunjo thành thiên thần mười hai cánh luôn mất.
"Mày đang nhìn gì hả?! Nghĩ đây là hài kịch cho mày ngắm à!"
Giờ cậu quản lí này lại liếc tôi, sợ ghê ta...
"Anh đang chặn lối đi."
"Đệt..."
Trong lúc tôi nghĩ anh ta sẽ trút trận lên đầu tôi thì anh ta lướt nhanh qua một hướng khác.
"Kiểu người gì lạ vậy?"
Rồi trong phút chốc, tầm nhìn tôi tối lại.
Bộ tôi mơ nữa à?
Một lần nữa tôi lại trở thành người đàn ông tuổi bốn mươi. Một người chủ tịch quyền lực. Kẻ sở hữu một văn phòng siêu to và mặc một bộ vest siêu đắt. Còn Phóng viên Park và Nhà Báo Song đang mỉm cười trước mặt tôi.
Đây cứ như là mơ... nhưng thực sự nó không phải.
Do mới phút trước tôi còn đang trong nhà vệ sinh.
Mà nếu đây không phải là mơ, vậy đây là gì?
Ồ, nó bắt đầu rồi.
"Ngài gặp Chủ tịch Go Joontae vào ngày đầu?"
Cái tên vừa được nói ra từ miệng Phóng viên Song rất quen thuộc. Chủ tịch Go Joontae. Đó là người tối mới gặp lúc nãy. Đó là cái tên trên thẻ nhân viên, nhưng anh ta không phải là một vị chủ tịch.
"Vào lúc đó KoreanNet định cho ra chương trình Ngôi Sao Korean Kế Nhiệm. Nó là một chương trình đấu tài giữa tám nhóm nữ mới. Vì chuyện nãy đã xảy ra từ lâu rồi nên chắc Phóng viên Song lúc đó còn hơi nhỏ để biết."
Ngôi sao Korean kế nhiệm?
"A, cái này tôi biết. Đó có phải chương trình do có mùa đầu tiên quá hot nên tiếp tục ra thêm vài cái nữa phải không?"
"Đúng rồi. Vào vài ngày trước buổi ghi hình... một trong các cô gái tham gia bị dính vào rắc rối. Nên Nhà sản xuất Joontae rơi vào một trường hợp phải kiếm một nhóm thay thế. Tôi gặp anh ta vào lúc đó."
"Chúa ơi. Ngài thật may mắn. Vì ngài giành được một chỗ trong chương trình lớn đó vào ngày đầu đi làm, nên Neptune mới xuất hiện trên chương trình đó phải không? "
Khoang, dừng, Neptune có tham gia chương trình đó ư?
Mặc dù trường hợp này rất rối, tôi vẫn cố gắng căng tai nghe trọn cuộc trò chuyện. Bản năng mách phải tôi phải làm vậy.
"Hahaha, Phóng viên Song à, nếu mọi việc tốt đẹp thế thì sao tôi lại nói nổi khổ của tôi bắt đầu vào ngày đầu tiên đi làm?"
"Vậy đã xảy ra chuyện gì?"
"Vào lúc dó tôi không biết nhiều về các nhà sản xuất trong ngành. Nên đương nhiên tôi càng không biết Go Joontae là ai và anh ta dẫn dắt một chương trình lớn đến thế. Và theo lẽ thường tôi hỏi một người bạn làm chung, nói 'Hôm nay tôi vừa gặp một Nhà sản xuất tên Go Joontae và một nhóm nữ trong chương trình anh ta cần người thay thế. Vì anh ta đang thiếu người, có lẽ bọn mình nên giới thiệu Neptune'."
"Ồ..."
"Người bạn đó nói tôi có lẽ nhận nhầm. Chương trình anh ta chỉ yêu cầu gương mặt mới nên họ sẽ không chấp nhận Neptune - nhóm đã thành lập được hai năm rồi. Ngoài ra nếu chúng ta tham gia thế họ, công ty cũng chưa chắc cho phép."
"Đừng nói là ngài tin người bạn đó đi?"
Đúng rồi. Cậu sẽ không tin mà, phải không bản thân tôi?
Nhưng, tôi có một cảnh giác rằng lúc đó tôi đã tin.
"Tôi tin người đó."
Ờ ha, mấy cảm giác xấu luôn đúng.
"Nên trong lúc tôi tin và không làm gì, người bạn ấy đi tới Nhà sản xuất Joontae và tăng bốc Neptune. Kiểu 'Thành viên Neptune là thế này, lịch trình họ trống, họ có thể tham gia bất cứ lúc nào'. Và nó đã thành công. Ngươi bạn đó đeo lên biệt danh Bùa May Mắn vì đã mang tới một chương trình lớn vào ngày đi làm đầu tiên còn khi tôi phản đối không công bằng, tôi lại bị đánh giá là gã ngu nguội không biết bản thân nên đứng đâu. Vào lúc đó tôi mới nhận ra cuộc sống là một trận chiến."
"Ôi không..."
"Haha. Tôi đã bảo ngày đầu đi làm của tôi là một thảm họa mà."
"Có khi nào, tôi biết người bạn đó của ngài không Chủ tịch? "
"Mấy cái này điều được lưu lại phải không?"
"Đúng là vậy ạ."
"Choi Gunyoung. Gã ta tên Choi Gunyoung!"
"Ôi trời, người đó..."
"Đúng vậy."
"Thì ra hồi xưa người đó như vậy."
"Jung Sungwoo!"
Giờ tôi thấy Gunyoung đứng trước mặt mình, còn tôi thì vẫn ở trong nhà vệ sinh.
"Cậu đang làm gì vậy? Sắp hết thời gian rồi. Sếp bảo tới nhanh lên kìa."
"...Chết tiệt. Nổi da gà."
"Hả? Sao cậu lại nổi da gà?"
"Thì..."
Cứ nó là tôi biết một mặt khác của cậu. Dù nó chưa hiện ra ở hiện tại nhưng tôi chắc chắn rằng nó sẽ xuất hiện.
"Cậu gần đây có biết một Nhà sản xuất tên Go Joontae không?"
"Có. Người lĩnh dự án Ngôi Sao Korean Kế Nhiệm. Nó đang nổi phải không? Bộ cậu thấy anh ta à?"
Tôi cảm thấy lông tơ mình dựng đứng lên. Da gà tôi nổi lên đến nỗi tôi thấy tay chân mình tê tái. Chắc cảm giác này có lẽ gần giống cách một người bị sét đánh trong ngày mưa cảm nhận.
Thứ giấc mơ nhắc đang diễn ra ngay bây giờ phải không?
"Cậu bị sao vậy?"
"Tôi... có một việc rất quan trọng cần làm."
"Là?"
"Nói với tiền bối rằng tôi phải đi giải quyết việc này trước. Nói với anh ấy rằng tôi xin lỗi."
"Hả? Cậu định làm gì, chút nữa các cô gái lên sân khấu rồi!"
Đầu óc tôi dù đang rối tung nhưng tôi biết điều bản thân cần làm.
Tôi đuổi theo hướng Nhà sản xuất Go Joontae lúc nãy rời đi.