Trans: Invicible
----------------------------------
“Ý ngài là….” mặc dù chỉ có giám đốc hỏi nhưng ai nấy cũng tò mò.
Trên mặt hỏi ghi rõ ‘Ngài đang nói điều vô lí gì vậy?’
CEO Baek Hansung chỉ nghiêng người ngồi trên sofa và nhàn nhã vỗ hai tay, “Đội trưởng Park cô nói là ý kiến dư luận đang chia phái phải không?”
“Vâng, chính xác ạ. Mặc dù người chỉ trích chúng ta đang chiếm ưu thế, may mắn thay, Neptune đã gầy dựng hình tượng của một nhóm nhạc chuyên nghiệp, cộng với ngoại hình của Lee Songha, chúng ta vẫn có người bảo vệ.”
Cô nói xong thì Đội trưởng Đội 3 bổ sung, “Cũng có rất nhiều người bỏ phiếu trắng, họ muốn chứng kiến kỹ năng của Songha ạ. May mắn thay, dư luận không chỉ có bên chỉ trích đến nổi đuổi em ấy khỏi ngành điện ảnh. Bên cạnh đó, TVL sẽ không để yên…”
“Nếu vậy thì chưa đủ, tuy bên chỉ trích và bên bảo vệ gần như huề nhau nhưng không có dấu hiệu gì cho rằng chuyện này sẽ lắng xuống. Nhất là khi cả 2 liên tục châm dầu vào lửa.”
Nghe Kim Hyunjo nói, CEO Baek Hansung hỏi lại, “Buổi phát sóng là vào tháng một, còn thử vai là vào ngày?”
“Bốn ngày sau ạ, ngày 24/1”, lần này là tôi trả lời. Vì đó là ngày mà tôi luôn hào hứng ghi trong lịch trình, câu trả lập tức bật ra khỏi miệng tôi.
CEO Baek Hansung liền nhìn qua tôi rồi quay đi,”Tốt. Vậy hãy cược thêm đi. Chúng ta sẽ xem coi họ đi xa được tới đâu.“
“Gì chứ?”
“Liên lạc với TVL và hỏi nhóm hậu trường… Cái nhóm mà phụ trách quay phim suốt buổi thử vai, chụp photo, quay phim, kêu họ hãy tạo và đăng thêm một cái video xem trước nữa… Không, hãy biến nó thành buổi ghé thăm tới TVL đi.”
Nghe vậy, giám đốc liền cắt ngang với biểu cảm gượng gạo, “Một cảnh quay hậu trường hay trailer cùng lắm chỉ 30 đến 60s thôi. Ngài không thể chứng minh kỹ năng của cô ấy với nhiêu đó đâu. Nếu thế thì cái phốt này sao mà lắng được…”
“Vì họ không phân biệt được nên họ sẽ xem càng nhiều nha. Con người rất hiếu kỳ đấy”, mắt CEO Baek Hansung híp lại.
“Mấy vụ như thế này rất hot, và nếu chúng ta có thể lôi kéo hứng thú của họ tới tháng 1… lượt xem sẽ tăng vọt vào tập đầu tiên. Và nếu phim hay, nó sẽ dần đi lên từ đó.”
Tôi ngó qua CEO với đôi mắt mở to.
Tư tưởng lớn gặp nhau rồi.
Hôm qua, khi tên Lee Songha đứng đầu bảng.
Lượt xem phim truyền hình ít hơn lượt phim online. Khác với các bộ phim trên mạng đã nắm chắc 3% lượt xem với không quảng cáo. Thì trái lại, 3% lượt xem lại là 1 thành công lớn đối với phim truyền hình có quảng cáo 1 tháng trước đó.”
Phim hay nhưng thất bại trong việc thu hút người xem chỉ nắm được 1% tỷ suất xem và chỉ được biết đối với những ai đã xem nó thôi.
Ngược lại, nếu phim trở thành chủ đề nóng, ăn khách, người ta sẽ xem nó dù là trên mọi phương tiện truyền thông. Bằng chứng cho việc này là những bộ phim truyền hình sau khi vượt mốc 10% sẽ được bàn tán xôn xao trên màng và thảo luận không ngừng.
Đó là lí do vì sao tôi lại có ánh nhìn tích cực về cú phốt này, cái chủ đề nóng thổi này sẽ trở thành cần câu cơm cho Miu Miu TSBM đây.
Tuy nhiên, tôi sẽ không cho những người khác biết suy nghĩ của mình.
Tôi có hai lí do cho việc này.
Một là tôi đã xác định tài năng trời ban của Lee Songha và sự nỗ lực của em ấy qua việc luyện tập thử vai mấy tuần qua. Lí do còn lại là tôi biết một cơ hội rất, rất cao là Miu Miu TSBM sẽ là một cú hit.
Đó là lí do vì sau tôi nghĩ nếu mình bảo người khác như vậy thì họ sẽ không quan tâm, họ sẽ nói tôi quá lạc quan như LJ đã làm.
Dù sao thì ai lại có thể ra nhiêu đó quyết định khi nhìn một đoạn video thôi chứ?
Ừ, người bình thường phải như vậy.
Khi giám đốc nói, kể cả Đội trưởng Park cũng phải góp lời với vẻ mặt lo lắng, “Rủi ro… quá cao đi? Kể cả khi chúng ta có thể tiếp mồi cho cuộc tranh cãi này để tăng tỷ suất xem tập đầu thì người ta sẽ đánh giá, phê bình kỹ năng của Songha hơn nữa.”
Nghe vậy, giám đốc, Đội trưởng Đội 3 và sếp Kim Hyunjo cũng gật đầu đồng ý.
Đội trưởng Park nói tiếp, “Bên cạnh đó, đây sẽ là áp lực lớn đối với Lee Songha. Mặc dù cô ấy giỏi hơn em tưởng nhưng cũng có khi dân chuyên bất cẩn do bị áp lực. Hơn thế nữa, đây là dự án đầu tiên của em ấy. Nếu Songha phạm một sai lầm nhỏ nhất…”
“Đó là lí do vì sao chúng ta ở đây. Còn nhiệm vụ của diễn viên là diễn hay…”, CEO ngưng rồi nhìn qua tồi, “... còn quản lí thì cần phải chăm sóc họ kỹ lưỡng.”
Cuộc họp diễn ra thêm một chút nữa.
Những người còn lại bao gồm giám đốc, tiếp tục nói về mối lo âu của mình, nhưng cuối cùng, CEO Baek Hansung quyết định sẽ tự đi tới TVL và gặp CEO Kim Pansuk, Đạo diễn Shin Taekyun và giám đốc của họ.
Đội trưởng Park thì chỉ biết lấy tay chà mặt mình thôi.
“Hãy đảm bảo sự cân bằng của cái phốt này trong khi giữ nó tới tháng 1… Vai tôi đau quá. Đây sẽ là cái tình huống nẩy lửa cho tới khi phim phát sóng đây.”
“Nếu như cô thấy nó sắp tắt thì cứ báo ta nhá”, CEO trầm giọng cười và nói, “Khi đó ta sẽ làm một buổi phỏng vấn.”
“Ngài ư?”
“‘Nếu cổ mà diễn dở thì ta đã không thêm cô ấy vào rồi’. Hay ‘Nếu ta muốn cho cô ấy đống phim thì quý vị nghĩ TVL là giới hạn của ta à?’ Nghe thế nào? Ta nghĩ nghĩ nó sẽ hâm nóng dư luận khi được tung ra đây.”
Mọi người trong phòng chỉ biết nghe với biểu cảm sợ hãi trước khi nhận ra CEO đang đùa vào phút cuối.
Đội trưởng Park thả lỏng vai mình và nghiến răng, “Vâng, quá hâm nóng luôn ạ. Nóng đến nỗi công ty nướng đen luôn ấy. Em sẽ cố gắng hết sức để Ngài đừng phỏng vấn.”
“Tốt, vậy chúc mọi người làm việc tốt nha.”
Trông như buổi họp đã tàn nên tôi cầm laptop của mình ở trên bàn, rồi tôi theo Hyunjo đi ra.
“Nếu cậu không bận thì ngồi lại đây”, CEO Baek Hansung đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, tôi liền quay lại, chắc chắn rằng ông ấy đang nói với tôi thì tôi thấy ai nấy cũng nhìn mình.
Kể cả CEO.
Tôi ư?
“Ta có một chuyện muốn hỏi cậu.”
“À… vâng”, Tôi trả lời trước khi ngồi xuống. Mọi người thì rời đi với cái biểu cảm tò mò muốn chết. Còn Hyunjo giơ ngón tay cái xuống, ý bảo tôi lát nữa gặp anh ta dưới lầu.
Khi còn lại mỗi tôi và CEO Baek Hunsung, sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Cái gì đây?
Ông ta muốn hỏi tôi điều gì chứ?
Về bộ phim à? Hay là về Lee Songha?
Khi tôi đang nghĩ về vô số tình huống để đưa ra câu trả lời hoàn hảo, một câu hỏi mà tôi chưa đoán được, đề ra.
“Sao cậu biết về Sung Dowon hả?”
“... vâng?”
“Cậu từ chối cậu ta vì cậu biết đúng không?”
Đầu óc tôi liền trống rỗng trước khi chạy với tốc độ cây chuối.
Tôi biết là Sung Dowon nhìn rất bình thường ở bên ngoài nhưng rắc rối bên trong. Chà, lần cuối tôi gặp anh ta cũng lâu rồi. Trong tương lai, tôi nghĩ là W&U cũng biết được chuyện này khi họ bỏ Sung Dowon trước khi anh ta và Pure Star bắt đầu công kích nhau.
“Em không hiểu ý CEO cho lắm”, tôi giả ngu và đáp.
Nếu tôi nói là tôi biết, ông ấy sẽ hỏi tôi lí do và khiến tôi nhức đầu mất.
Khi tôi cố gắng nhìn ông ấy một cách bình thường nhất có thể, CEO Baek Hansung trưng ra một biểu cảm ngho ngờ, “Vậy là trùng hợp sao…”
Ông tay gõ ngón tay dài của mình trên tay ghế sôfa.
Tôi thì cảm giác như sắp chết nghẹt như đang bị thẩm vấn.
May mắn thay, tôi vẫn giữ được biểu cảm bình tĩnh vì tháng đầu tiên của tôi đã quá đặc sắc rồi. Trên hết là tinh thần của tôi cũng mạnh hơn từ khi có khả năng tiên tri.
“Được”, CEO Baek Hansung phá vỡ sự im lặng bằng một cái gật đầu.
“Ta còn biết rằng cậu là người đề nghị bộ phim này.”
“Em chỉ nghĩ nó là 1 bộ phim hay thôi.”
“Vậy ta nên cho cậu thứ gì nếu nó thành công đây… nếu cậu muốn gì thì cứ bảo ta. Ta cần phải giữ những người may mắn như cậu.”
Nói xong, ông nở một nụ cười: “Vậy thôi, mời cậu đi.”
“Vâng. Em sẽ đi liền ạ.”
Khi tôi cầm chiếc laptop của mình lần thứ hai, tôi nghe tiếng CEO Baek Hansung bảo, “À, về cô gái tên Lee Songha ấy, tiếp tục ở bên cô ấy đi.”
Ở bên cô ấy?
“Hiếm khi có diễn viên nào có thể chịu được căng thẳng, áp lực đâu. Nên đa phần họ đều dựa dẫm vào gì đó. Nó có thể là rượu, hoặc thuốc, hoặc… người cũng có.”
Biểu cảm của tôi căng lại trước khi tôi kịp nhận ra.
CEO Baek Hansung tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Khiến cô ấy phụ thuộc vào cậu đến nỗi không thể rời được nữa.”
Khi tôi bước ra khỏi văn phòng CEO, tôi liền gọi Lee Songha. Tôi cảm giác như chỉ có em ấy mới có thể dẹp mớ cảm xúc lạ trong bụng mình.
– Xin chào, chủ điện thoại Lee Songha không có ở đây! Xin chờ –
“Anh đây.”
Có vẻ lúc tôi bảo các em ấy ngăn Lee Songha lên mạng, các em ấy đã tịch thu điện thoại Lee Songha.
Khi tôi cắt nghe giọng nói quen thuộc của Seoyoung, đầu dây bên kia liền im bật.
“Alo? Em nghe anh nói không?”
– À, có chứ… Sunwoo oppa đấy à? Anh đang gọi từ điện thoại riêng hả?
“Seoyoung à, tuy chúng ta chỉ mới gặp 1 tháng nhưng sao cả giọng anh mà em cũng quen được vậy?”
– Đâu, em nhớ mà. Chỉ là cái số…
“Đừng bảo anh là số này không được lưu sẵn trên điện thoại đi?”
Tôi vừa trải nghiệm một cảm giác sốc khác rồi các bạn ạ.
– Đâu, nó được lưu mà… Dù sao thì em sẽ đưa nó cho em ấy ngay!
Gì vậy nhỉ?
Phản ứng của em ấy kù quá nhưng trước khi tôi có thể tò mò, giọng Lee Songha đã phát ra từ đầu dây bên kia.
– Oppa. Anh đang đi làm à? –
Giọng em ấy nghe như bình thường.
“Ừ, còn em?”
– Em đang ăn –
“Em đang ăn sáng ư?”
– Không có. Em ăn sáng hồi nãy rồi… –
“À, vậy là bữa trưa à?”
– Không nốt. Tụi em tính gọi pizza cho bữa trưa nha –
“... Em có đọc mấy bài báo trên mạng chưa?”
– Chưa luôn. Các chị tịch thu điện thoại em rồi, giờ em mới có lại nè –
May quá, em ấy không có ăn vì stress.
Tôi kẽ thở dài để em ấy không nghe được.
“Khi anh cúp máy thì trả điện thoại đi. Tâm trạng của em sẽ hỏng khi thấy bình luận đó.”
– Em ôn- đâu quan tâm. Anh bảo em đừng quan tâm mà.
Khi tôi nghe câu trả lời lắp bắp của em ấy, khóe miệng tôi cong lên trong vô thức.
Giọng nói vui tai của em ấy vẫn tiếp tục, kèm theo đó là tiếng nhai giòn rộp.
– Em thấy lạ vì em được nhận dễ quá, nhưng cuối cùng thì đó là thật. Giờ thì em ước gì thời gian trôi qua thật nhanh để có thể đóng phim, nhưng…
Lee Songha ngưng lại trước khi nói tiếp.
– Hôm nay chúng ta có luyện kịch bản kông? –
“Có chứ. Anh sẽ qua ngay sau khi xong việc.”
Như thường lệ, tôi kết thúc cuộc nói chuyện với một nụ cười.
-------------------------------------------
Không ngờ tôi lết qua đc 1/5 bộ truyện này đấy, coi như bây giờ drop cũng k phí :v