Trans: Invincible
------------------------------
Gần như chạy, tôi tiến tới và túm lấy Kim Hyunjo, người định bước qua ghế hành khách. Khi tôi nhỏ giọng báo lại tình huống với anh ta để không ai nghe, biểu cảm anh ta chuyển qua nghiêm trọng.
“Em ấy bảo em đừng kể với các thành viên Neptune còn lại.”
“Thật ư, em ấy… vậy thì Sunwoo hãy dẫn em ấy tới phòng khẩn cấp đi.”
“Vâng, anh đừng lo lắng.”
“Nhớ gọi khi nào cậu về.”
“Dạ.”
Kim Hyunjo chuyên nghiệp chế ra một câu chuyện. Rằng em ấy phải quay về công ty gấp để giải quyết drama cho buổi thử vai. Ngoại trừ tên phản bội tỏ sự nghi ngờ trong ánh mắt mình, thì các cô gái lại không nghi ngờ gì mà bước lên chiếc mini van.
Lee Songha và tôi bắt taxi và đi tới phòng khám gần nhất. Tôi đã ngại rằng nó sẽ nghiêm trọng nhưng may mắn thay, đó chỉ là bong gân nhẹ thôi.
Lúc chúng tôi rời bệnh viện sau khi khám, đó đã là 1 giờ sáng rồi.
Tôi đi ra đường phố để kiếm taxi, nhưng Lee Songha lại nhìn chăm chăm như chú cún trong mưa vật. Bất cứ ai nhìn thấy em ấy cũng phải mềm lòng.
“Em có muốn uống nước ép trước khi đi không?”
“Có chứ.”
Bước chân của Lee Songha dừng lại.
Tôi để em ấy ngồi lại băng ghế và mua một hộp nước ép từ chiếc máy bán hàng tự động gần đó. Tôi đưa nước trái cây cho em ấy và ngồi bên cạnh.
Tôi nhìn lên bầu trời với suy nghĩ phức tạp. Nó đã lắp đầy mây đen từ sáng nay rồi, nhưng như thể chúng bị thổi bay, mặt trăng trên trời lại sáng ngời ngợi vào đêm nay.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi hỏi.
“Sao em lại không nói với anh sớm hơn.”
Chiếc bóng hờ phủ lấy mặt em ấy.
“Em xin lỗi.”
“Em định làm gì nếu nó nghiêm trọng hả? Bộ em không định nói với anh rằng em đang đau vì tụi anh sẽ không để em biểu diễn ư?”
Có vẻ như việc cố gắng không tỏ ra quá áp lực đã được đền đáp khi Lee Songha, người đang nghịch nghịch chai nước trái cây, mở đôi môi nặng trĩu của mình.
“Em đã phá hỏng mọi thứ.”
“Tại sao em lại nói vậy? Đó là do cơn mưa.”
Đó cũng là lỗi của nhân viên khi không chịu trải bạc do sẽ xấu hình.
Đó là lý do vì sao họ khiến các cô gái nhảy dưới mưa, khiến một trong số họ ngã, chỉ để hoãn buổi biểu diễn của em ấy vào cuối ư?
Tôi đã nhớ tên PD của chương trình và trưởng phòng bên đó rồi. Tôi thề với lòng sẽ không bao giờ để các em ấy dính dáng tới họ nếu Neptune trở nên nổi tiếng về sau.
Mà nhớ lại đám nhân viên đó, sự khó chịu lại bám lại tôi. Trong khi tôi cố gắng hít mấy hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi thấy đôi chân của Lee Songha gập lại. Nghĩ lại thì, dù phía trên em ấy mặc áo ấm đầy đủ nhưng em ấy vẫn còn đôi chân trắng lộ ra dưới váy.
Tặc lưỡi một cái, tôi cởi áo khoác của mình và đưa cho em ấy. Ờm thì cái áo này cũng không trong tình trạng tốt vì nó vừa khô sau khi ngấm nước mưa, nhưng ít nhất nó sẽ bảo vệ em ấy khỏi gió đêm.
“Lấy cái này che chân đi.”
“Em ổn…”
“Đừng bảo là em ổn nữa. Em xem coi chuyện xảy ra khi em nói ổn kìa?”
Tôi đã lỡ mồm trước khi nhận ra. Đáng lẽ tôi không nên khiến em ấy lại thấy tội lỗi sau khi đã nguôi ngoai. Khi tôi liếc qua em ấy, vẻ mặt Songha còn ủ rũ hơn cả lúc trước.
Tiêu rồi, tôi nên làm gì đây?
Và trong khi đầu tôi lại xoay điên cuồng hơn cả lúc trước, Lee Songha sau khi che đầu gối bằng chiếc áo khoác của tôi khẽ lẩm bầm.
“Em thật là một đứa bất tài mà.”
“... Hả?”
“...”
“Em vừa nói gì vậy?”
Tôi cứ ngỡ là mình nghe nhầm nhưng nhìn cách mà em ấy im lặng
nhìn xuống, xem ra tôi đã nghe đúng.
Em ấy vừa nói chuyện vô lí gì thế?
Khi tôi định mở miệng nói thì Lee Songha chớp mắt em ấy. Rồi không một dấu hiệu cảnh báo, một giọt nước mắt rơi ra từ mắt em ấy.
Khiến trái tim tôi tưởng chừng như ngừng đập theo.
Tôi đã thấy cảnh mấy đứa nhóc khóc và dỗ tụi nó vô số lần. Tuy nhiên, cách tụi nhóc khóc là kiểu kêu la thảm thiết, nhưng sẽ tươi tỉnh trở lại ngay khi thấy mẹ chúng.
“Umm… Songha à.”
“Dạ.”
Lee Songha dù mu bàn tay chà đôi mắt mình, rốt cuộc em ấy chỉ khóc đúng một giọt lệ. Dẫu không có thêm giọt nước mắt khác, mặt em ấy vẫn chán chường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy.
Từ đó đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy em ấy buồn như vậy.
Nếu tôi nói điều gì đó để an ủi em ấy nhưng lại khiến em ấy buồn hơn thì sao? Thế thì tôi có làm được gì hơn đâu.
Do em ấy không muốn những thành viên còn lại biết nên tôi phải an ủi em ấy như thế nào đây…
“Em, um… muốn gọi cho bố mẹ không? Để thoải mái hơn, anh tạm qua chỗ khác ngồi ha?”
Trước khi tôi kịp hối hận., rằng bây giờ đã quá muộn để gọi cho bố mẹ em ấy ấy.
“Bố và mẹ em không thích em làm nghệ sĩ. Họ cứ hỏi tại sao em vẫn tiếp tục dù con đường này là vô vọng.”
“Chà…”
“Họ cũng không liên lạc thường xuyên từ hồi album gần đây của tụi em flop nữa.”
Tôi nghĩ mình sắp điên mất thôi.
Tôi mở miệng rồi ngậm lại vài lần trước khi nói những suy nghĩ trong đầu mình.
“Sao em tự gọi bản thân là bất tài chứ? Em đã làm rất tốt vào lúc ghi hình mà. Sếp, Gunyoung và anh đều liên tục khen em nhảy hay đến dường nào. Và nếu tài năng của em không nằm ở ca hát hay nhảy múa, thì không phải vậy có nghĩa là em giỏi diễn xuất hơn sao?”
Lee Songha nhìn chăm chăm về tôi.
“Nhìn nè, kể cả bây giờ. Em đã diễn giỏi đến mức mà không ai biết em bị đau cổ chân cho tới khi em nói. Choi Gunyoung có hơi nghi ngờ nhưng cậu ta cũng đâu biết đâu.”
Nghe tôi an ủi lẫn pha một chút trò đùa, mắt Lee Songha khẽ sáng lên.
“Một khi bộ phim em đóng được phát sóng, anh cá là họ sẽ nói mấy thứ như ‘Khám phá lại tài năng thật của Lee Songha.’”
Tuyệt, chiếc bóng trên mặt em ấy đã dần mờ đi, để lại một nụ cười trên đôi môi em ấy.
“Gía như em thật sự tài năng như oppa đã nói.”
May mắn thấy, em ấy đã đỡ hơn sau khi uống một nhụn nước ép.
“Em muốn buổi thử vai tới thật nhanh, em sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Ừ, em
hãy làm như từ trước đến giờ đi.”
Khi đó tôi sẽ có thể tạo ra cơ hội theo ý muốn bản thân.
Nhìn một bên mặt em ấy, tôi bỗng nhiên tưởng tượng.
Tôi tưởng tượng đến cách mà tài năng Lee Songha được phát huy hoàn toàn. Tôi nghĩ tới hình bóng tương lai
của em ấy mà tôi muốn, thêm phần tự tin và đẹp đẽ hơn bất kỳ ai khác, đứng trong một nơi thật hoành tráng và hoa lệ đến nỗi khó có thể tưởng tượng.
Bằng khả năng của tôi.
Tôi muốn… dẫn dắt em ấy tới đó bằng chính đôi tay của mình.
Sau khi tôi đưa em ấy tới khu chung cư, tôi quay về căn hộ một phòng của mình.
Tôi lê đôi chân nặng ịch và thấy một hộp hàng nằm trước cửa phòng. Khiến tôi không khỏi tò mò về thứ nằm trong hộp giấy, rồi tôi bỗng nhớ về việc mẹ mình nói sẽ gửi kim chi qua.
Vì giờ đã muộn rồi, nên tôi quyết định gọi bà ấy vào khi khác.
Tôi đun nước và khuấy cho mình một ly trà gừng. Rồi tôi ngồi xuống ghế và uống một ngụm, để cơ thể căng cứng của mình thả lỏng.
Tôi cảm thấy sảng khoái.
Giờ thì bụng tôi đã ấm, tôi thấy buồn ngủ. Thậm chí còn chưa cởi áo khoác, tôi ngồi thụp xuống bàn. Cơ thể tôi cảm thấy nặng nề và uể oải.
Tôi có nên ngủ như thế này không?
Đang suy nghĩ thì điện thoại tôi rung lên. Khi tôi lấy nó ra, đó là Kim Hyunjo.
À, sếp có bảo tôi gọi cho anh ấy.
"Chào sếp. Em vừa về nhà ạ."
-Được rồi. Songha thế nào?
“Họ nói rằng đó chỉ là một vết bong gân nhỏ và chúng ta không nên lo lắng quá nhiều về nó.”
-Tốt đấy. Vậy thì không có vấn đề gì với việc thử vai, phải không?
Đầu óc tôi choáng váng.
"Thử vai?"
-Tôi đã nói chuyện với anh Younghoon và anh ấy nói rằng chiều nay CEO của Pan Production đã mang kịch bản đến. Anh ấy đã đích thân tới và đọc kịch bản, anh ấy khen rằng nó rất hay. Dù cần phải thảo luận thêm nhưng có vẻ như Songha có thể chuẩn bị thử vai cho dự án này.
Cuối cùng!
Không kìm được sự phấn khích, tôi nhảy dựng lên.
Tôi đã mang cơ hội đến ngay trước mắt mình. Tất cả những gì còn lại là tóm lấy nó.
Khuôn mặt của Lee Songha lướt qua tâm trí tôi. Em ấy sẽ hạnh phúc biết bao nếu tôi kể cho em ấy đây?
- À, đúng rồi. Tôi đang nghĩ đến việc giao lịch trình cá nhân của Lee Songha cho cậu từ bây giờ. Cậu nghĩ sao?
"...!"
- Vì đó là dự án do cậu thực hiện và có vẻ như Lee Songha cũng nghe lời cậu. Và dựa vào tình hình hiện tại của cậu, tôi tin tưởng mọi chuyện sẽ thuận buồm suôi gió thôi. Được rồi, nếu cậu không muốn thì cậu không cần phải làm đâu.
"Không! Em sẽ làm ạ!"
Tôi tiếng tôi trả lời như muốn hét lên vậy. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười từ phía bên kia. Có vẻ như giọng tôi khá to khi người hàng xóm cạnh nhà gõ vào tường, nên tôi lặng lẽ nắm chặt tay và lắc. Chỉ với điều này tôi vẫn khó có thể kìm nén được sự phấn khích nên tôi đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ của mình.
Vừa rồi đầu óc tôi còn mệt mỏi, chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi nhưng bây giờ tôi có cảm giác như mình có thể dễ dàng ra ngoài làm việc.
Ngay lúc đó, Kim Hyunjo đột nhiên bổ sung.
- Cơ mà vụ này cũng không có gì chắc chắn cả. Nhưng họ nói rằng nam diễn viên chính của dự án này có thể là người của công ty chúng ta đó.
...Cái gì chứ?
- Tôi cũng không biết cụ thể nên khi nào tới công ty là cậu biết à.
Sau tiếng bíp bíp do sếp cúp máy,
tôi vẫn không thể di chuyển khỏi vị trí của mình.
Cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy.
Trong tương lai tôi đã nhìn thấy. Khi Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh thành công vang dội, nam chính không phải là diễn viên của W&U.
Có lẽ... diễn viên chính của bộ phim có thể thay đổi?
Tôi đã thức suốt đêm trước khi đi làm.
Những suy nghĩ miên man nối tiếp nhau không cho tôi ngủ yên.
Tại sao một diễn viên của W&U lại xuất hiện khi nhắc về vai chính của Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh chứ?
Nếu nó thực sự thay đổi, vậy ai sẽ là nam chính mới?
Đừng, đừng nói với tôi đó là Sung Dowon nhé? Không. chuyện đó đã đi quá xa rồi. Nó chắc chắn sẽ không như vậy. Tôi sẽ không xui xẻo đến thế đâu.
Haa... Nếu bằng cách nào đó nào một thứ thay đổi, chắc chắn nó cũng sẽ thay đổi cả tương lai.
Vai phiên dịch mà Songha sẽ thử vai thành vai phụ, còn trên tấm áp phích của bộ phim sẽ là khuôn mặt của nam chính mất.
Nếu thay đổi nam chính trong một bộ phim được kỳ vọng sẽ thành công thì liệu bộ phim đó có còn thành công như mong đợi không?
Chết tiệt. Tôi nghĩ rằng chỉ cần Lee Songha được chọn vào vai phiên dịch viên, thì dù em ấy không độc đắc thì cũng giải nhì mà. Trên đời đúng là không có chuyện gì quá suông sẻ mà.
Kim Hyunjo rất ngạc nhiên khi tôi bước vào văn phòng.
"Sao cậu đi làm sớm thế? Quầng thâm của cậu kéo dài đến cằm rồi kìa."
"Em tò mò về chuyện của Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh ạ."
"Aha, vậy ra cậu đến sớm như vậy sao? Hai vai cậu cứng nhắc kìa, cả đêm không ngủ hả?"
Tôi chỉ cười ngượng ngùng. Như hiểu được ý nghĩ cấp bách của tôi, anh khoanh tay lại và nói:
"Tôi đã nói với Pan Production thông tin liên lạc của cậu để họ liên hệ . Hãy ấn định ngày thử vai. Nếu có vấn đề gì khác cần quyết định, hãy mang đến cho tôi trước."
"Ừ. Nhưng chuyện anh nói nam chính có thể là người của công ty chúng ta..."
“À, cái đó à?”
Hãy nói cho tôi biết cuộc đàm phán đã thất bại. Làm ơn.
Trong trường hợp xấu nhất, dù nam chính có thay đổi cũng không thể tệ như Sung Dowon. Tôi không thể để Sung Dowon phá hỏng kế hoạch của mình được.
Trong lúc tôi đang lo lắng, Kim Hyunjo hỏi,
"Cậu có biết Seo Jijoon không?"
"...Seo Jijoon?"
Tất nhiên là tôi biết anh ấy. Anh ấy là một diễn viên được W&U đích thân đào tạo và ra mắt.
Anh có hình tượng thông minh, tinh tế và vì được đào tạo trong thời gian dài nên anh là một diễn viên giỏi, chưa bao giờ tạo ra tranh cãi về kỹ năng diễn xuất của mình.
Anh ấy đã lần lượt thành công trong các bộ phim truyền hình cuối tuần và phim truyền hình ngắn ngày trong tuần của mạng công cộng và cố định cho mình một vị trí ngôi sao hàng đầu. Tôi nghe đồn anh ấy đang xem xét cẩn thận các kịch bản để đưa lên màn ảnh lớn.
"Có vẻ như CEO của Pan Production đã tình cờ gặp Seo Jijoon khi đến đây. Vì vậy, ông ấy đã đưa cho anh ấy kịch bản, và khi Seo Jijoon đọc xong thì anh ấy nói ảnh muốn tham gia thì phải?"