Móng rồng sắc bén hung hăng đâm vào vị trí nguy hiểm của giao long.
Lúc hòa thượng chạy đến thì Tinh Nhan cũng chạy nhanh về phía bên này.
Tuy máu chảy cả đoạn đường nhưng ánh mắt của Tinh Nhan lại vô cùng tỉnh táo. Nàng tính khoảng cách giữa vị trí của mình và áng mây kia, ngửa đầu nhìn hồng long và hắc giao đang giao đấu với nhau trên bầu trời thì thấy sắc đỏ của hồng long ngày càng nhạt dần, đoán là nó sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Nàng bình tĩnh trích một giọt máu trong tim ra, đẩy nhanh tốc độ.
Thật ra nhìn thấy cảnh tượng này đã đủ khiến người ta kinh ngạc.
Giao long là kỳ Hóa Thần, Hóa Thần và Nguyên Anh tiền kỳ cách nhau một trời một vực. Nhưng con rồng của Tinh Nhan chỉ đạt đến Nguyên Anh.
Trận đấu này, hồng long không rơi vào thế hạ phong ngoại trừ nguyên nhân là rồng ra thì còn có một lí do nữa chính là giao chưa hóa rồng hoàn toàn cho nên vẫn còn e ngại long tộc. Vì thế mà hồng long mới có thể duy trì đén bây giờ.
Hồng long nhạt màu trên không trung bây giờ đã đỏ hơn, râu rồng giật giật, nó hống lên một tiếng rồi xông thẳng vào giao long.
Có thể duy trì thêm hai phút, Tinh Nhan bình tĩnh, hơi hơi hài lòng, nếu lại trích thêm máu nữa thì sẽ nguy hiểm.
Lúc Giới Sân chạy đến thì trông thấy Tinh Nhan như thế.
Nàng như tách biệt khỏi thết giới này, trông nàng vô cùng tĩnh táo, dường như vết máu không ngừng chảy xuống từ miệng kia không phải là vết thương của nàng.
Con ngươi của Giới Sân co rút, "Nhan Nhan."
Tiếng gọi rất nhỏ nhưng Tinh Nhan vẫn nghe thấy, nàng quay lại nhìn.
Giới Sân không nhịn được ôm chặt lấy nàng, giọng nói run rẩy, "Thật xin lỗi, ta đến chậm rồi."
...Là hắn đến chậm...mới khiến nàng bị tổn thương thế này...
Phật quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, dịu dàng truyền vào cơ thể nàng, đau xót hỏi, "Có đau không?"
Phật quang truyền vào cơ thể, đau đớn dần dần được giả, đi, vòng tay kia ôm chặt lấy nàng, gương mặt nàng rúc vào lồng ngực cứng cáp ấy. Tinh Nhan hơi đau nhưng lại cảm thấy thật ấm áp, thật quen thuộc...
Từ đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện một dòng nước ấm, theo nhịp tim truyền đi khắp cơ thể.
Ánh mắt Tinh Nhan chậm rãi thay đổi, phá vỡ vẻ ngoài lạnh lùng của nàng.
Nàng khép chặt mắt lại, phun một ngụm máu, dường như nàng buông bỏ sự cảnh giác, lộ ra linh hồn đầy mệt mỏi. Gương mặt yếu ớt cọ cọ vào lòng ngực rộng lớn trước mặt rồi chìm vào bóng tối.
"Đại hòa thượng, ta mệt quá."
Nàng tỉnh táo thì sẽ rất đau.
"...Ta ở đây, nàng ngủ đi." Giới Sân siết chặt vòng tay mang theo giọng nói run rẩy, ôm chặt nàng vào lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc hai người đang nói chuyện, huyết long đã biến mất từ khi nào, ác giao càng lúc càng tiến lại gần.
Hòa thượng nhắm mắt che đi sát khí trong đó.
Hắn không có ý định chạy trốn.
Thậm chí còn chủ động ra tay, con giao long lúc này đã bị tróc mấy miếng vẩy, lộ ra phần thịt phía dưới, chỗ cái sừng trên đầu cũng để lại năm móng của huyết long.
Chỉ là một con sâu nhỏ, vậy mà lại để nàng bị thương!
Dường như nó bị chọc giận, ánh mắt lộ vẻ hung ác, cái lưỡi không ngừng đưa ra ngoài.
Giới Sân dịu dàng dùng linh lực bảo vệ người trong ngực, ngăn cách một tầng có thể sẽ hơi ồn.
Hắn lập tức cởi tăng bào ra, tăng bào lóe sáng rồi biến mất, ngay sau đó phóng to ra, phù văn màu vàng hiện ra vây quanh người đang ngủ thành một không gian riêng biệt.
Hắn gọi con thú nhỏ màu tím ra rồi nói với nó, "Chăm sóc nàng ấy giúp ta."
Con thú chít chít gật đầu, bò đến cọ vào chân Tinh Nhan rồi mở to mắt quan sát bốn phía như đang canh chừng. Hắn không đủ năng lực nhưng vẫn có thể đề phòng một chút.
Ngay sau đó hắn khép hờ mắt bắt đầu niệm phật, một luồng khí quỷ dị xuất hiện quanh người hắn.
-- Phật gia không sát sinh, nhưng hắn không tin Phật.
Lúc này, giao long đã tới gần. Nó gầm lên một tiếng, cái đuôi phía sau mang theo một luồng yêu khí nồng đậm hung hăn đánh về phía trước.
Mấy cái cây đã bị đổ sập trước đó, cái đuôi rắn như đánh vào chốn không người, không có gì cản lại, đánh thẳng vào lồng ngực Giới Sân.
Hòa thượng chỉ chắp tay trước ngực, bên miệng phát ra một chữ, xung quanh tràn ngập hương hoa sen. Một sức mạnh không thể nào chống đỡ từ con chữ kia phóng ra. Đuôi rắn vừa đánh vào chữ kia như bị ngăn lại không thể tiến thêm bước nào.
Giao long giận dữ, gầm to lên. Sức mạnh từ trên đỉnh đầu truyền thẳng xuống đuôi, đuôi rắn lóe sáng mạnh mẽ đập nát kim quang.
Nhưng lúc này bỗng có một bàn tay đưa ra.
Như nước với lửa, đuôi rắn dừng lại trong không khí. Từ chỗ cánh tay truyền ra một sức mạnh cực lớn đánh vào đuôi rắn.
Trong bán kính vài dặm bỗng chốc trở thành bình địa.
Trên người hòa thượng ngoại trừ áo bào chỉ còn lại vài miếng vải làm lộ ra thân thể cường tráng.
Cơ thể hắn không hề trắng trẻo yếu ớt như trong tưởng tượng. Khác hẳn so với vẻ ngoài dịu dàng, hắn có một làn da vàng đồng tựa như Kim Cang.
E là không ai ngờ đến, dáng vẻ thật sự của đại sư từ bi ôn hòa chính là thế này.
Đôi mắt Giới Sân sâu thẳm, năm ngón tay nắm chặt mang theo sức mạnh không thể chống đỡ đánh xuống đuôi rắn.
Đuôi rắn rơi một cái ầm xuống đất, bụi đất bay tứ phía.
Hắn không để cho giao long có thời gian phản ứng, Giới Sân lách mình tiến đến vị trí bảy tấc của nó, bàn tay hiện lên kim quang phảng phất có thể bóp nát cả nơi này đập thẳng vào vị trí ấy.
Ánh mắt không dám tin của giao long chuyển sang kinh hãi, nó gào lên.
Rõ ràng Giới Sân chỉ là một hạt cát so với thân hình giao long. Nhưng một hạt cát nhỏ bé ấy lại có thể bóp chết một con giao long.
Nó chỉ có thể nằm yên hứng lấy nhưng cơn đấm liên tiếp từ hắn, giống như hắn đang phát tiết chỉ đánh vào vị trí bảy tấc. Đó là vị trí yếu ớt nhất của giao long, những cú đấm mang theo sức mạnh khủng bố liên tiếp rơi xuống. Một lát sau, vẩy giao long đã bị đánh nát làm lộ ra phần thịt bên trong.
Giao long bị thương nặng, nó vô cùng hoảng sợ, không ngừng giẫy dụa để thoát thân. Nhưng nó có giẫy cỡ nào cũng không thể thoát được. Dáng vẻ thê thảm đến đáng thương, không một ai có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hung ác lúc trước của nó.
Cái chết đang dần bao phủ lấy nó.
Đúng lúc này, giao long như phát hiện cô gái đang được bảo vệ phía bên kia, đôi mắt đỏ vụt sáng, nó gầm lên rồi phóng lưỡi sang.
Nó biết, người đàn ông trên lưng nó nhất định rất quan tâm tới nàng. Cho nên chỉ cần bắt được nàng thì nó có thể sống sót.
Đôi mắt Giới Sân lạnh lùng, khí thế quanh người ngày càng lạnh lẽo.
Hắn lại chắp tay trước ngực, ánh sáng màu vàng trên cơ thể dần dần tụ lại chậm rãi biến thành một thanh trường đao.
Lúc trường đao hình thành, cảm giác nguy hiểm dần dần ập tới, giao long vặn vẹo thân mình, lưỡi nó nhanh chóng phóng sang bên kia.
Đúng lúc này, trường đao mang kim sắc mang theo sức mạnh của cả trời đất đâm thẳng xuống vị trí bảy tấc của giao long...