Quân Lâm Thiên Hạ

chương 27: trực diện cường địch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhạc Vũ khẽ lắc cánh tay bủn rủn, thống khổ phát hiện trong vòng một canh giờ nữa đừng nói là bắn tên, chỉ sợ kéo dây cung cũng không làm được.

Lần chiến đấu này đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn của hắn. Vừa rồi trong lúc né tránh tổng cộng hắn đã bắn ra mười bảy mũi tên, đó là số lượng mà trước đây Nhạc Vũ chưa bao giờ đạt tới.

Bất quá cũng may ảnh hưởng đối với lần chiến đấu kế tiếp không phải là rất lớn.

Nhạc Vũ nghe nói trong thế giới này, khi chân khí đột phá tới Tiên Thiên thì có thể tạo thành một tầng lực phòng ngự tương đương với cương khí trọng giáp. Bất quá bây giờ trước mặt hắn chỉ là một võ sư cấp bốn.

Nói cách khác, chỉ cần là cầm lấy binh khí là có thể chém vào bộ vị không có áo giáp phòng hộ của người này. Dùng ba đến bốn mười cân khí lực, cùng nghìn cân lực, cũng không có gì quá khác biệt.

Hiện giờ cơ nhục của cánh tay trái Nhạc Vũ mặc dù đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi nhưng hắn vẫn có thể cầm đao, vẫn có thể dùng tới chút ít lực đạo cùng chân khí.

Cảm giác được nội tức trong cơ thể mình dưới tác dụng của Bổ khí hoàn đã khôi phục ước chừng sáu thành chừng . Nhạc Vũ rút một mũi tên từ bao tên ra rồi tiến về hướng vị võ sư cấp bốn kia.

- Hữu Thành thúc! Cháu thật sự không nghĩ tới lần này tới đây để giải quyết cháu lại là thúc!

Lúc khoảng cách của hai người chỉ còn gần trăm bước, khuôn mặt Nhạc Hữu Thành hiện rõ trong mắt Nhạc Vũ. Hắn biết rõ lão vì đây là người mà mấy tháng qua nhiều lần thường lui tới nhà hắn làm thuyết khách với mấy tên khác, trong cái đêm cách đây nửa tháng, lão cũng là một trong mấy tên có mặt trong đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thật sự thì Nhạc Vũ ngay từ lúc mới bắt đầu đã nhận ra lão. Chẳng qua là khi đó gương đồng, dù sao có chút mơ hồ. Còn hệ thống phụ trợ trí năng trong đầu Nhạc Vũ cũng chưa chắc không mắc lỗi ở thời điểm chữa trị.

Ngoài ra vị Hữu Thành thúc này, bình thường cũng là một trong vài người hiếm hoi trong đó mà hắn thấy tương đối hòa khí.

- Ta và Tấn Húc có cảm giác không nhìn lầm ngươi?

Nhạc Hữu Thành thở sâu một hơi, nhất thời điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó tự giễu cười một tiếng:

- Ta thật sự không bao giờ có thể nghĩ đến, một kẻ ta cho là tiểu tử phế vật lại có thủ đoạn như thế. Theo ta thấy, trong tất cả các tiểu bối của Nhạc gia, nếu bàn về nhân tài, lúc này lấy ngươi cầm đầu mới đúng.

Nhạc Hữu Thành nhìn về thiếu niên đang từ từ tiến đến, ánh mắt phức tạp tới cực điểm.

Chưa kể đến cục diện mai phục chu đáo chặt chẽ mà tinh xảo vừa rồi, chỉ riêng tiễn thuật tinh chuẩn đã đủ để không thể nói Nhạc Vũ là phế vật, ngược lại là nhân tài mà hiện giờ trong Nhạc gia thành cần nhất mới đúng.

Song điều làm Nhạc Hữu Thành kiêng kỵ nhất là sự ẩn nhẫn của thiếu niên này. Có thể giương lục thạch cung, tu vi ít nhất cũng là võ sĩ cấp năm. Nhưng điều làm người ta khó có thể tin là một thiếu niên vẫn chưa tới mười hai tuổi lại có thể nhẫn nhịn được trước sự chê cười của người bên cạnh, ẩn dấu được thực lực của mình.

Nhạc Hữu Thành thậm chí nghĩ tới lúc nửa năm trước, khi đó Nhạc Vũ từ trên núi đá rơi xuống. Tuy hắn bị thương tổn ở gáy, ở lưng nhưng những bộ phận trọng yếu thì không hề sướt sát. Lão vốn cho đây là vận khí bên mình không tốt nhưng hiện giờ lại bắt đầu hoài nghi đây thật sự không phải là trùng hợp.

- Đệ nhất trong đám tiểu bối? Ha hả! Hữu Thành thúc quá khen, tiểu chất không đáng được khen như thế!

Nhạc Vũ nhẹ giọng cười một tiếng, cuộc đời của hắn kinh nghiệm không tính là phong phú, bản lĩnh sát ngôn quan sắc cũng không quá lợi hại. Bất quá vẻ mặt kiêng kỵ rõ ràng của Nhạc Hữu Thành thì dùng gót chân đi đoán cũng có thể đại khái đoán ra đối phương đang suy nghĩ gì.

Nhạc Vũ cũng không phải để ý là đối phương xem mình là một kẻ âm hiểm. Dù sao hắn là đang lo những thực lực này của mình sau khi bộc lộ sẽ không thể giải thích với người khác.

- Ngươi đảm đương không nổi, vậy thì không ai làm được!

Nhạc Hữu Thành lắc đầu, vẻ mặt cảm khái:

- Có thể giấu diếm được ta coi như cũng thôi, ngay cả Tấn Húc cũng dấu diếm được, vậy thì thật không đơn giản rồi! Bất quá ngươi cũng đã biết, ngươi bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

- Ta sao có thể không rõ ràng?

Nhạc Vũ lắc đầu, tiếp tục cất bước đến cách Nhạc Hữu Thành khoảng hơn bốn mươi bước:

- Tộc quy có định, tàn sát đồng tộc sẽ bị hình phạt ngàn đao. Người giống như ngài trong tộc bất quá chỉ hơn năm mươi vị, nếu tộc trưởng cùng những trưởng lão kia biết chắc sẽ đem băm ta thành vạn mảnh. Nhưng vấn đề ta sẽ không để cho bọn họ biết chuyện này là ta làm.

Nói tới đây, Nhạc Vũ dừng lời, thu lại cung tiễn rồi rút đao bên hông bước tới.

Lúc đối diện với Nhạc Vũ, thần tình Nhạc Hữu Thành ngưng trọng, chuyện ngày hôm nay nếu đổi bản thân là đối phương chắc chắn cũng sẽ không để cho người khác biết được.

Ngay sau đó, Nhạc Hữu Thành trợn mắt, lóe lên một tia kinh dị.

Điều khiến lão kiêng kỵ nhất từ đầu đến giờ là tiễn thuật của Nhạc Vũ. Lúc trước lão từng thuận tay xem xét qua thi thể của Nhạc Hữu Lợi, trên đó có ba vết thương, chắc là bị đánh lén trên đường trở về. Một cây thập thạch cung chủ công, một cây lục thạch cung phụ trợ. Song nguyên nhân trí mạng dẫn đến cái chết của Nhạc Hữu Lợi chính là một mũi Vân Tước cốt tiễn cắm vào cổ họng.

Lực đạo của mũi tên này có chút chưa đầy, thậm chí chưa hoàn toàn đánh nát xương cổ của Nhạc Hữu Lợi tinh chuẩn dị thường, cắm đúng động mạch chủ chỗ khí quản làm tộc đệ của lão ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không làm được.

Còn có thủ hạ của Tấn Húc chính là vị võ sư cấp ba kia, Nhạc Vũ ở ngoài trăm bước bắn liền ba mũi tên, cơ hồ phong kín tất cả không gian né tránh bên người. Nói cách khác, vô luận hắn tránh né như thế nào, kết cục không phải là tử vong thì cũng sẽ bị thương nặng.

Nhạc Hữu Thành thật sự khó có thể hiểu, thiếu niên trước mắt này, tại sao lại buông bỏ vũ khí lợi hại nhất của mình.

Chẳng lẽ nói hắn đã không còn chút sức lực nào sao?

Nhạc Hữu Thành hơi nhíu mày, nếu thật sự là thế thì là một tin tức tốt. Nhưng điều này lại không cách nào giải thích, Nhạc Vũ vì sao vẫn có thể chậm rãi nhưng cương quyết bước về phía lão.

Vừa suy nghĩ, ánh mắt của Nhạc Hữu Thành liếc sang Nhiễm Lực đang ở cách đó mười mấy bước.

Lúc trước, lão cũng không phải là không có suy nghĩ qua, trước hết đi xử lý mối uy hiếp này. Song tiểu tử kia cũng cơ mẫn dị thường, không vội vã cầm cây phủ lên mà tiếp tục giương cây thập thạch cung lên chiã vào lão, cho đến giờ vẫn không có chút động tĩnh.

Nhạc Hữu Thành cũng không sợ hãi chuyện này, điều lão chân chính lo lắng là Nhạc Vũ. Bất quá bây giờ, cũng là một cơ hội.

Ánh mắt loạn chuyển một hồi, Nhạc Hữu Thành cuối cùng bỏ qua ý niệm dụ người này. Lão không thể xác định đây có phải là một cái bẫy hay không. Huống chi, cho dù là Nhiễm Lực trời sinh thần lực, có thể giương thập thạch cung bao lâu?

Cả quá trình cân nhắc hơn thiệt này chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành. Khi Nhạc Hữu Thành một lần nữa trấn định lại thì kinh ngạc phát hiện Nhạc Vũ đã tiến tới chỉ cách khoảng mười bước, với khinh công của lão cơ hồ có thể một bước nhảy đến.

- Hữu Thành thúc, không cần nhiều lời nữa. Dù ngươi khen ta thế nào thì ta cũng không cảm thấy cao hứng!

Nhạc Vũ rốt cục dừng bước, dùng tay trái chĩa trường đao ra, trên khuôn mặt vẫn còn nét non nớt lộ ra nụ cười thản nhiên.

- Cuối cùng hỏi một câu nữa, ngài còn có di ngôn gì muốn khai báo?

- Tên tiểu tử này, cũng là rất có tự tin.

Nhạc Hữu Thành rên lên một tiếng, trong khoảng thời gian vừa rồi, lão đã cẩn thận quan sát quanh thân, ít nhất trong khoảng hai mươi bước tuyệt đối không thể có bẫy rập tồn tại. Trong tay hai tiểu tử này cũng không thể cây cường cung thứ tư.

- Di ngôn bản thân ta là không có, ta chỉ là kỳ quái. Ở vào tuổi ngươi nếu đã có thể đạt đến trình độ cấp năm, lại có tiễn thuật kinh người như thế vậy thì làm sao phải che giấu, dẫn tới nhiều người có dụng ý khác như vậ?

- Ha ha! Lời này hỏi rất hay, nhưng vấn đề là ta nếu không che dấu, nếu không chẳng phải chết nhanh hơn sao?

Nhạc Vũ lắc đầu:

- Chút ít điền sản của nhà ta sở dĩ bị nhìn trộm, vấn đề không phải là xuất phát từ thiên tư của ta, mà là từ quan hệ huyết thống trực hệ. Đã vậy thì cần gì nói tới nhân tài đúng không? Nói ngay như Hữu Thành thúc ngươi, có bằng lòng bỏ qua cho ta hay không?

Truyện Chữ Hay