Huyết Văn đạo nhân tựa hồ là có chút lai lịch, Lục Áp ở bên lẳng lặng nhìn qua, tựa hồ nhớ ra điều gì ngưng mày nói:
- Nghĩ ra người này cũng như Minh Hà,cùng xuất thân từ huyết hải, thần thông cực kỳ bất phàm, ngay cả Minh Hà cũng không làm được gì, sở trường tiềm tung nặc hành, từng được Đế Tuấn xếp vào một trong bảy mươi hai loại biến hóa địa sát!
Nhạc Vũ nghe vậy cười cười, hắn há có thể không biết lai lịch Huyết Văn đạo nhân này nhưng đem thu vào là có tác dụng khác, bất quá việc này không cần nói rõ với mấy người Lục Áp:
- Ta lĩnh thiên mệnh lúc này nếu không Phạt Thiên nhất định sẽ thành tội trạng. Lại không biết thực lực đế đình phương bắc như thế nào? Có thể rút ra bao nhiêu vũ khí tham chiến?
Lục Áp biết Nhạc Vũ nói tham chiến, thực sự không phải là công phạt Thiên Đình mà sau này có thể có bao nhiêu thực lực chế áp hồng hoang.
Việc này hắn sớm có tự định giá, lúc này trả lời không chút do dự:
- Hôm nay đế đình phương bắc có chừng ba ngàn bôm trăm vạn binh giáp, đều là chọn lựa kỹ càng trong các tiên tu, chỉ là hơn phân nửa trong đó chưa thể coi là tinh nhuệ. Bỏ đi phần dùng để trấn áp phương bắc thì cực hạn chừng một ngàn tám trăm vạn binh tướng, ba mươi sáu lộ Thần Tướng.
Nhạc Vũ không khỏi hơi trầm xuống, số lượng này so với dự liệu của hắn còn hơn không ít nhưng vẫn còn thiếu quá xa để trèo lên đế vị.
Kỳ thật nếu có thể đợi thêm mấy chục năm nữa thì tình huống chắc sẽ tốt hơn, nhân khẩu phương bắc nhiều lên, tín đồ gia tăng, có thể bổ sung thêm cho binh tướng đế đình, chỉ là Hồng Quân rõ ràng không cho hắn nửa phần cơ hội.
Lục Áp biết tâm ý của hắn, chỉ là việc này, hắn cũng đành chịu:
- Vốn là dưới trướng chư vị Yêu Thánh phương bắc còn có không dưới tám ngàn vạn yêu binh có thể dùng, tùy thời chiêu mộ binh lính. Nhưng gần đây tam giáo âm thầm hoạt động không ngừng, binh giáp chúng ta có thể sử dụng ít càng thêm ít. Nghe nói gần đây Hạo Thiên còn tăng thêm ba ngàn vạn binh tướng ở Thiên Đình!
Nhạc Vũ nghe vậy cũng im lặng, lẽ ra có Lục Áp với thân phận thái tử yêu tộc, , Nữ Oa là Thánh Nhân thì phân nửa yêu tu phương bắc đều có thể sai sử như cánh tay, bất quá hiện giờ có Tiệt giáo rình mò ở bên, Nữ Oa sau khi Hậu Thổ thành thánh, hắn đăng lên Thái Thượng thì thái độ mập mờ không rõ.
Những Yêu tộc kia dù có thực lực cường hoành thế nào hắn cũng chưa chắc dám dùng, chỉ sợ khi có việc không giúp đỡ được mà còn thành ẩn họa, có thể tín nhiệm được cũng chỉ là nhân thủ đích hệ của Lục Áp.
Thần sắc yên lặng, Nhạc Vũ nhìn phía Mạnh Chương, người này do dự đáp:
- Long tộc tứ hải Ngũ Hồ, Tam Sơn chín mạch ta qua vài thập niên này vừa thoáng chỉnh hợp thực lực một phen. Mượn lực Bắc Minh yêu sư cung nên khôi phục không ít. Nếu như bệ hạ khởi binh thì Long tộc có thể cung cấp bốn ngàn vạn binh tướng tinh nhuệ. Nếu như chuyện quá khẩn cấp thì sáu ngàn vạn cũng có thể.
Nhạc Vũ lúc này mới lộ ra vẻ thỏa mãn, rốt cuộc căn cơ Long tộc vẫn thâm hậu, dù suy sụp qua mười vạn năm thì thực lực cũng hơn xa đế đình phương bắc, chẳng qua khi nghĩ đến ba đại giáo Hồng Hoang thì một tia vui mừng lại biến thành đắng ngắt.
Tại cuộc chiến thiên đình năm trước,dù đã mượn đám người Quảng Thành tử lập uy, chấn nhiếp không ít bọn đạo chích thì uy danh của tam giáo vẫn sớm đã xâm nhập nhân tâm trong Hồng Hoang, hiệu quả thế nào thực sự khó nói.
Còn về phần Hạo Thiên thì đầu đến cuối hắn đều không đặt trong mắt.
Đang lúc trầm ngâm bất định thì chợt thấy bên dưới có một đoàn hào quang chớp loạn, tâm thần Nhạc Vũ chợt tỉnh, nhìn về đỉnh Thương Mộc sơn cảm giác hương khí thật sự mê người.
Hai đóa liên hoa trong hồ lúc này đã triệt để khai mở, lộ ra bên trong hai đồng tử khả ái, lớn chừng một thốn đang nằm ngủ trên tâm sen.
Lục Áp thấy thế không khỏi cười cười:
- Hay cho liên thai, ngay cả ta cũng động tâm, dù không thể tăng lên pháp lực cũng có lợi ích không nhỏ.
Nói dứt lời còn lè lưỡi liếm môi, phảng phất thực sự thèm khát.
Nhạc Vũ cùng Mạnh Chương, không khỏi tương tự cười cười, biết Lục Áp chỉ đùa giỡn, bất quá linh vật bậc này thật khiến người động tâm.
Hai đóa liên hoa trong hồ tại Thương Mộc sơn nghe vậy cơ hồ run rẩy, thân hình biến ảo thành mỹ nữ tuyệt sắc, tay nắm hài nhi bay lên, dừng lại trước người Nhạc Vũ ngàn trượng làm lễ:
- Đa tạ ân bệ hạ viện thủ lần này.
Nói đến đây, hai nữ dừng lại, mặt lộ vẻ khổ sở, cuối cùng Kim Liên khó khăn mở miệng:
- Bệ Hạ quả là thủ tín nhưng chúng ta lại khó có thể.
Lại nhìn hài nhi trong ngực, thần sắc Kim Liên dần chuyển ôn nhu rồi lại thành kiên quyết:
- Mặc dù kinh qua dị biến nhưng hai hài nhi này rốt cuộc vẫn là máu mủ, nếu như bị người đoạt đi luyện chế đan dược hoặc hóa thân thì thân tỷ muội chúng ta quả quyết không chịu đáp ứng!
Trên mặt nàng hơi thấu hàn mang, vô cùng cảnh giác nhìn qua ba người Nhạc Vũ.
- Ừ? Dũng khí đáng khen, chỉ là hai người các ngươi không sợ trẫm có thể khiến các ngươi sống không bằng chết?
Thấy Kim Liên Ngân Liên đều tái mặt, tay càng ôm chặt hài nhi, chỉ là trong mắt không hề có ý nhượng bộ.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi thầm lắc đầu, cũng không còn hào hứng tiếp tục trêu đùa.
- Mà thôi! Hai hài nhi này để các ngươi nuôi, còn những liên tử kia cho ta xem như hoàn thành tiền ước.
Kim Liên Ngân Liên vốn đã ôm tâm phải chết, lúc này nghe vậy liền giật mình, không dám tin vào tai, ngay cả Lục Áp Mạnh Chương cũng ngạc nhiên, tiếp đó lại suy nghĩ lời của Nhạc Vũ lúc nãy là tình hình này đối với hắn càng có lợi chính là chỗ liên tử này?
Ánh mắt Kim Liên mờ mịt, đến khi Nhạc Vũ không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng mới thanh tỉnh lại, không chút do dự đem số liên tử còn lại cho Nhạc Vũ.
Dù đây cũng là cốt nhục nhưng đã vô sinh cơ, trong mắt yêu tu bậc này như nàng cũng không để ý, giao cho Nhạc Vũ tự nhiên không sao.
Ngân Liên bên cạnh cũng theo sát, liên tục không ngừng đưa ra mười viên liên tử, tổng số mười hai viên kim ngân nhị sắc.
Nhạc Vũ cũng không nhìn kỹ, đem thu hồi, tiếp đó cười nhẹ muốn rời đi, lại nghe Kim Liên khom người nói:
- Kính xin Bệ Hạ dừng bước! Kim Liên cả gan muốn hai hài nhi này bái Bệ Hạ làm thầy! .
Nhạc Vũ nhíu mày, sau đó như có điều ngộ ra, giống như cười mà không phải cười quay đầu:
- Ngươi lo hai hài nhi này sẽ bị người khác đoạt đi?
Kim Liên biến sắc, không nói một lời, thân hình phủ phục, Ngân Liên đầu tiên còn khó hiểu, lúc này nghe vậy cũng thu hồi vẻ vui mừng, đồng dạng bái xuống.
Với hai Đại La Kim Tiên như nàng thì sao có thể bảo vệ hai hài nhi yên ổn?Trong thế giới này cũng chỉ có người như Tử Vi Đại Đế, một ý niệm có thể tru sát Hỗn Độn Kim Tiên là có thể bảo vệ con nàng an khang.
- Ngươi yên tâm với ta?
Cười lạnh, thấy vẻ mặt Song Liên đều lộ sơ hãi, Nhạc Vũ không khỏi lắc đầu, nhìn lại Lục Áp cùng Mạnh Chương:
- Thỉnh nhị vị mang hai hài nhi này về cực lạc thiên cho mẫu thân của ta chiếu cố. Nhạc Vũ có chuyện quan trọng cần đi mặt nam một chuyến. Chỉ trong một tuần trăng nhất định sẽ về cùng chư vị chung Phạt Thiên đình.
Nói dứt lời liền không chậm trễ, trực tiếp khai mở không gian cất bước qua trăm vạn dặm.
Hai liên thai này tuy thiên tư tuyệt hảo nhưng muốn trở thành đồ đệ của hắn không chỉ cần thiên tư đầy đủ là được. Phẩm đức tâm tính, thiếu một thứ cũng không xong.
Một đường đi về phía nam, tốc độ cũng không còn khiến người ta sợ hãi như trước. Với thần thông của hắn hiện giờ, dù có thể cưỡng ép mở ra thông đạo không gian, xuyên toa mấy chục tỉ dặm thì pháp lực tiêu hao cũng quá lớn. Vừa rồi từ cực lạc thiên tới Thương Mộc sơn cơ hồ đã rút sạch chân lực, lúc này dùng thuật súc địa nên tốc độ tự nhiên muốn chậm lại rất nhiều, qua nửa ngày mới tới gần Triều Ca.
Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua chỗ Quảng Lăng và Tức Sơn rồi hạ xuống đỉnh núi, cũng không cần báo danh đã có rất nhiều tu sĩ ở đây lo sợ vội vàng chạy vào báo trong cung Oa Hoàng.
Chưa đầy một khắc sau, cửa chính cung đã mở rộng, Nữ Oa dẫn một đám nữ tiên thân chinh ra đón.
Sau khi chào hỏi, Nhạc Vũ cũng không muốn nói nhảm, cũng không muốn đi vào mà đứng ngay cửa cung nói chuyện.
Hơi phất nhẹ triển pháp lực đem chúng tiên triệt để đuổi ra, lúc này Nhạc Vũ mới cười nhìn qua Nữ Oa:
- Vô sự bất đăng tam bảo điện, lần này Nhạc Vũ nam lai là có chuyện đến cầu Oa Hoàng.
Nữ Oa nghe vậy chau mày rồi lại mỉm cười yên lặng nghe, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
- Trẫm nghe nói nương nương năm đó dùng Ngũ Sắc Thần Thạch làm tài liệu, mượn Càn Khôn Đỉnh luyện thạch Bổ Thiên, cuối cùng vẫn còn ba khối chưa từng sử dụng!
Khẽ dừng lại, Nhạc Vũ ý vị thâm trường nhìn Nữ Oa, lộ ra vài phần thăm dò:
- Trẫm chỉ biết một khối trong đó rơi vào Hoa Quả Sơn. Hôm nay đã sinh ra chín khiếu, linh trí sơ khai, không lâu sau sẽ sinh thạch hầu, tương lai hơi liên quan đến nương nương. Chỉ là không biết hai khối khác ở đâu?
Nghe thấy ba chữ Hoa Quả Sơn, Nữ Oa hơi động dung, sau một lát mới khôi phục trầm tĩnh, trong mắt như có điều suy nghĩ nói:
- Không dối gạt Bệ Hạ, thạch hầu chỉ là một quân cờ rảnh rỗi mà thôi, hôm nay Tây Phương Giáo đại hưng là ngăn trở bệ hạ. Quân cờ này ít nhiều có tác dụng. Hai khối Bổ Thiên Thạch kia cũng không phải không thể cáo tri tại Bệ Hạ. Chỉ là Bổn cung có chút khó hiểu.
Trên mặt Nữ Oa cuối cùng hiện ra vài phần vui vẻ:
- Tiên Thiên thạch thai đều là tài liệu làm hóa thân tuyệt hảo, bệ hạ tìm Bổ Thiên Thạch để làm hóa thân?
Nhạc Vũ im lặng coi như thừa nhận.
Nữ Oa lại lộ vẻ khó xử:
- Bệ Hạ cũng biết, Bổ Thiên Thạch trân quý thế nào? Không chỉ có chỉ là Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch mà thôi, khi ta bổ thiên được chư vị Thánh Nhân gia nhập vô số chí trân hành thổ mới luyện thành. Một khối tùy ý đều có giá trị không thua Tiên Thiên Chí Thánh. Cũng không phải Nữ Oa không muốn cho mượn mà là thực sự quá trân quý.
Nhạc Vũ nghe vậy, lại thản nhiên cười:
- Nương nương nhất định sẽ ban hai vật này cho trẫm!
Nữ Oa nghe vậy lập tức khẽ giật mình, cơ hồ vô thức ngầm tức giận, sau đó chợt tỉnh ngộ, với tính cách của Nhạc Vũ không thể làm ra chuyện uy hiếp thiếu khôn ngoan, nói vậy tất có thâm ý.
Đang khó hiểu thì thấy ý cười trong mắt Nhạc Vũ:
- Trẫm chỉ biết, hôm nay trẫm thiếu nợ nương nương càng nhiều thì sau này nương nương càng an tâm về trẫm, không biết có đúng không.
Nữ Oa im lặng hồi lâu rồi lại thở dài một tiếng:
- Bệ Hạ quả nhiên là thế gian hùng kiệt, tình hình thực tế đúng là như thế! Bệ Hạ thiếu nợ của ta nhân quả càng nhiều, Nữ Oa càng cảm giác an tâm.
Thần sắc nàng vạn phần phức tạp nhìn Nhạc Vũ, mở miệng nói:
- Hai khối Bổ Thiên Thạch, một tại mộc tuyệt chi địa phía động, một tại cửu tiêu Tây Hải, bệ hạ có thể tự đi lấy, những cấm chế của bản cung tuyệt không lọt vào mắt bệ hạ. Nguồn:
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, với cảnh giới pháp lực của hai người, có những chuyện không cần nói quá rõ, chuyện thân ngoại hóa thân hôm nay coi như đã thành một nửa.
- Lần này đa tạ nương nương, ngày sau Nhạc Vũ tất có trọng thù!
Cúi người hành lễ, Nhạc Vũ sau khi đứng dậy cười cười:
- Nương nương trước đây ít năm đã bố cục khiến cho nhân hoàng Đại Thương thất đức trong miếu, khởi ra chuyện phong thần, sao đột nhiên dừng lại, ẩn mà không phát?
Nữ Oa gần như thất thố, Nhạc Vũ sao lại biết được chuyện che giấu như vậy?
Lần trước xác thực trù tính mấy vị Thánh Nhân, muốn cho Tam Thanh tranh chấp, Tây Phương hai thánh ra tay, chỉ trọng tâm sát kiếp đã chuyển hướng thiên đình nên mới dừng lại.
Chuyện này trong mắt Tử Vi Đại Đế lại không hề bí mật, vô luận chuyện thạch hầu hay bố cục nhân gian đều rõ như lòng bàn tay, điều này bảo sao nàng chịu nổi?!~!