- Đây là Thiên Đế thay đổi triều đại.
Một tiếng than nhẹ chấn động cả Bát Cảnh Cung, thanh âm thở dài sau đó dẫn khởi vài người đi ra, là hai đạo đồng hạ độn quang xuống sau lưng lão giả. Sau khi hạ xuống thì hai mặt nhìn nhau lộ ra sắc kinh ngạc, cũng không dám lên tiếng quấy rầy mà nghiêm nghị đứng yên. Tiếp theo là Huyền Đô pháp sư từ xa bay tới đứng sau, đồng dạng nhìn ra chân trời cau mày:
- Thiên Hiện Nhị Nhật, Cửu Long Trùng Đằng, tinh tượng xác thực là điềm Trung Thiên đế cung đổi chủ, sẽ ứng trong vòng mấy chục năm!..
Nói đến chỗ này, sắc lo lắng trên mặt Huyền Đô càng nồng đậm:
- Đệ tử vừa rồi có cảm ứng, người kia tựa hồ đã đột phá thiên tỏa đại đạo, chứng nhận Hỗn Độn Thái Thượng. Thời gian bế quan chỉ mới ngắn ngủi hai mươi tư năm, lại càng không dễ dàng trảm phá bích chướng rõ ràng đãn phát thiên tượng như thế.
Lão Tử nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói:
- Người trảm cắt ba thi như ngươi sao có thể biết được gian nan của Dĩ Lực Chứng Đạo? Thái Sơ chi cảnh đã khó hơn các phép chứng đạo khác gấp mười lần, Thái Thượng chi cảnh càng là gấp trăm lần chênh lệch. Những người ở thời thượng cổ làm được điều này đã ngàn không còn một. Vô số đại năng thái cổ vẫn lạc ở quan khẩu này. Người này có Hồng Quân hạn khóa, muốn đột phá Thái Sơ chi cảnh càng khó khăn hơn chúng ta bây giờ. Một thân tích lũy của người này sợ là ngay cả Thái Thượng đỉnh phong chỉ sợ cũng xa không cách nào với tới, vì vậy vừa bước vào Thái Thượng, đột phá Thiên Tỏa thì hồn ấn đã ở đỉnh phong, thậm chí chỉ cách thánh nhân một bước ngắn mà thôi!..
Đồng tử Huyền Đô pháp sư sớm đã mãnh liệt co rút, hắn cũng là Thái Thượng Kim Tiên tất nhiên biết một bước mà sư tôn nói là xa xôi thế nào, nhưng dù là vậy cũng đủ khiến người kinh hãi.
- Nói như vậy thì cảnh giới hồn ấn người này đã ở trên chúng ta?
Thở sâu một hơi, Huyền Đô cưỡng chế nỗi kinh hãi trong lồng ngực, cau mày nói:
- Không biết chiến lực của vị Huyết Lục Thiên quân này so với chúng ta như thế nào?
Lão Tử nghe vậy hiện vẻ giễu cợt, không đáp hỏi lại:
- Ở thọ yến Dao Trì vào hai mươi năm trước, ngươi cũng từng nhìn qua hắn ra tay, cảm giác có là đối thủ của hắn? .
Huyền Đô giật mình, cười khổ lắc đầu, ký ức của cuộc chiến hai mươi năm trước vẫn còn mới mẻ.
- Sao có thể địch nổi hắn? Chưa nói đến một phen bố cục khiến cho tam giáo vào hết tầm tên, ngay cả ba vị Thánh Nhân cũng bị hắn trêu đùa làm nhục, trí kế có thể nói khủng bố mà một thân đại pháp thần thông đồng dạng bất phàm tới cực điểm. Dùng lực lượng một người đã lực áp tinh anh thiên đình và tam giáo, năng lực thông thiên triệt địa như vậy đệ tử đâu thể với tới.
Nói đến đây, Huyền Đô pháp sư dừng lời, trong mắt càng lộ ra vẻ hiếu kỳ.
- Chính vì người này khi còn ở Thái Sơ Kim Tiên đã có chiến lực như vậy, đệ tử càng thêm hiếu kỳ sau khi đăng lâm Thái Thượng sẽ cường hoành như thế nào! Sư tôn là Thánh Nhân có thể đoán biết đại khái? . Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lão Tử nghe vậy cười nhẹ, trầm ngâm một lát rồi hiện ra vài phần bất định:
- Khai Thiên thần thông tiến giai, Thái Thượng đỉnh phong hồn ấn, Thánh Nhân hồn niệm, cửu chuyển viên mãn. Hẳn là lần tại Thái Sơ...
Trên mặt Huyền Đô lập tức cứng đờ, lồng ngực càng thêm kích động. Người nọ khi mới chỉ là Thái Sơ chi cảnh lúc đã uy áp Hỗn Độn Kim Tiên Thái Thượng đỉnh phong, hôm nay chiến lực gấp ba mươi lần thì không biết sẽ cường hoành thế nào? Ngay cả hai đạo đồng Kim Giác Ngân Giác phía sau cũng hoảng sợ khó tin.
Mấy chữ chiến lực gấp lần Thái Sơ nghe có vẻ khoa trương nhưng nhớ lại cảnh tượng vị Huyết Lục Thiên quân, Tử Vi Đại Đế này khi còn ở Thái Sơ cảnh đã có thể kịch chiến hơn mười vị Thái Thượng, thần thông bậc này quả thực khủng bố, bất luận kẻ nào cũng đều hoảng sợ thất sắc, chân chính là cường giả đệ nhất dưới thánh nhân.
- Nếu không như thế cũng không đủ dùng trảm phá thiên đạo hạn khóa, Hồng Mông hồn chướng! Dĩ Lực Chứng Đạo càng bất đồng với hắn!..
Nói đến đây, Lão Tử chừng đã cảm giác được sự khác thường của đệ tử bên cạnh, khẽ cau mày nói:
- Kỳ thật cũng không chênh lệch như ngươi tưởng tượng, Nhạc Vũ lúc ở Thái Sơ chi cảnh đỉnh phong kỳ thật chỉ tương đương với mấy người Trấn Nguyên Tử mà thôi. Chỉ là bởi vì thần thông Linh Bảo nên mới biểu hiện cường hoành.
Huyền Đô vẫn cười khổ, lời này không hề làm hắn nhẹ lòng, ngược lại càng thêm đắng chát. Nói cách khác, người nọ nếu không có lực linh bảo thì dù cùng cảnh giới thì hợp tới sáu mươi người như mình cũng đồng dạng không phải là đối thủ.
Lão Tử tựa hồ cũng biết khuyên giải vô ích nên dừng lại, khẽ lắc đầu:
- Kỳ thật ta cũng không cách nào xác định lần này. Át chủ bài của người này thực sự quá nhiều khiến không thể nhìn thấu tột cùng, tựa như ta lúc trước khéo quá thành vụng. Ba quyển đạo điển vốn muốn kéo dài thời gian của hắn, không ngờ lại khiến hắn đột phá Thái Thượng hồn ấn sớm vài năm, nên đạo cảnh của hắn còn vượt xa với tưởng tượng của ta.
Nói đến chỗ này, Lão Tử không khỏi lần nữa tự giễu:
- Hôm nay ta chỉ biết người này một khi trèo lên Thiên Đế vị, mượn nhờ khí vận thiên địa, thay trời hành đạo, thực lực nói không chừng không thua kém ta.
Lúc nói ra mấy chữ cuối cùng nặng tựa ngàn cân, Huyền Đô pháp sư nghe vậy thì tâm thần cơ hồ thất thủ.
Những năm này hắn ở cạnh Lão Tử nên biết rõ Hỗn Nguyên đại la Vô Cực Kim Tiên, Thánh Nhân chi cảnh đã bắt đầu khống chế được bản nguyên thiên địa! Thậm chí có thể thay đổi pháp tắc cấu thành thế giới.
Vì vậy cho dù là Lão Tử nói chiến lực của Nhạc Vũ vượt qua Thái Sơ lần thì cũng không thấy khả năng hắn sánh vai Vô Cực Thánh Nhân, nhưng mấy lời sau này đã như trùng điệp đánh thẳng vào lòng. Thực lực có thể đánh một trận với thánh nhân đủ khiến người kinh dị đến ngừng thở.
Không kém hơn Thái Thanh đạo tổ là khái niệm thế nào? Sư tôn hắn vốn được thế gian công nhận là người mạnh nhất trong chư thánh, chỉ dưới Hồng Quân, một thân đại pháp dù Hậu Thổ vừa mới nguyên lực chứng đạo cũng xa chưa với tới.
Kim Giác Ngân Giác phía sau gần như chết lặng, đứng sững tại chỗ, cảm giác lời của hai người trước mặt đã vượt xa hiểu biết của mình.
- Chỉ là một khả năng mà thôi! Xác suất nhỏ không cần để ý. Bất quá có thể chống lại Thánh Nhân kỳ thật cũng có thể coi là một con đường chứng thánh, theo con đường của Đế Tuấn năm xưa. Chỉ là Tử Vi Đại Đế dù được Cửu Tam Túc Kim Ô nhất tộc tương trợ nhưng so với Thái Nhất càng thêm xuất sắc.
Than thở một tiếng, sắc mặt Lão Tử triệt để khôi phục thường:
- Chỉ là khí vận chứng nhận thánh, so sánh với chúng ta công đức chứng đạo lại càng dễ ngã xuống thánh vị. Chỉ cần đi hơi sai bước thì khí vận hao tổn khiến chiến lực đại giảm. Bất quá cách này lại không tổn hại đạo cơ, rất có bổ ích, càng không sợ thánh nhân, coi như là bàn đạp thích hợp nhất trước lúc chứng thánh.
Vẻ kinh dị trong mắt Huyền Đô pháp sư cũng dần tán đi, lóe lên vẻ cơ trí:
- Nói như vậy Hồng Quân không ngăn trở hắn trèo lên thiên đế vị nhưng cũng không yên lòng?
- Hơn phân nửa là như thế! Tiếp theo sẽ phải xem Tử Vi Đại Đế ứng đối như thế nào!..
Lão Tử mỉm cười, mặt thấu vẻ tán thưởng, lại mở miệng nói:
- Những ngày này, Huyền Đô ngươi cần chuẩn bị một hai. Một khi sư tôn ta thoát ly với thiên đạo, việc tăng lên cảnh giới dễ hơn trước kia mấy lần. Đặc biệt là ý đồ Dĩ Lực Chứng Đạo của ngươi cuối cùng có vài phần hi vọng, bảy mươi năm sau là quan khẩu để ngươi đền bù đạo cơ.
Nói đến chỗ này, trên mặt Lão Tử không ngờ ẩn thấu áy náy:
- Là sư tôn xin lỗi ngươi, dùng tư chất ngươi vốn có thể dĩ lực chứng đạo. Chỉ vì những năm này cần người thay thế ta hành tẩu nên mới đi theo con đường tam thi, muốn đền bù đạo cơ càng phải hao tổn vô số công sức.
Huyền Đô cũng không để ý, đăm chiêu nói:
- Bảy mươi năm sau sẽ có vô số Hỗn Độn chuẩn thánh, Đại La Kim Tiên quật khởi hậu thế đúng không? Hồng Quân thoát ly Thiên Đạo coi như thời gian để tu giả thịnh thế hàng lâm.
Lão Tử cười không đáp, thần sắc càng thêm lãnh lệ, hồi lâu sau mới khẽ lắc đầu.
- Tuy là thịnh thế, nhưng cũng là sát kiếp không ngớt, không thấy dừng! Nói không chừng Hồng Hoang sẽ lần nữa bị nghiền nát. Cũng nói không chừng,
- Lần này ngay cả ta cũng không dám nói có thể đứng ngoài tai kiếp!
Thở dài một tiếng, mấy tiếng thì thào không thể nhưng lại khiến tim của Huyền Đô đập nhanh, lại nghĩ tiếp trong mấy vị thánh nhân cũng chỉ có nhất thể như Hậu Thổ mới mừng rỡ thấy hắn chứng thánh, mấy người còn lại ngay cả Nữ Oa cũng chưa chắc vui vẻ, cũng không biết ba vị này có ra tay ngăn trở hay không?
Thủ đoạn vị sư tổ kia quả nhiên cay độc, chỉ một kế này đã cuốn vào mấy vị thánh nhân, chỉ là hai vị sư thúc của mình, còn có nhị thánh Tây Phương lúc này trông thấy cảnh này chỉ sợ cũng tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao thế gian lại có thêm một người nửa bước thành thánh thì tâm tình Nguyên Thủy sư thúc nhất định không tốt.
Dưới mười tám tầng địa ngục, lúc này Hậu Thổ cũng đồng dạng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Cho dù nàng ở dưới Cửu U cũng có thể nhìn thấy hình chiếu ngôi sao, cảnh giới hôm nay lại càng không cần vận pháp đã thì ánh mắt cũng xuyên qua cửu thiên, nhìn thấy tinh thần chư thiên lại càng vui vẻ.
- Vũ đệ cũng đã đột phá Hỗn Độn Thái Thượng sao? .
Ánh mắt hơi sáng, tiếp đó Hậu Thổ đột nhiên có sở cảm thu hồi ánh mắt, sau một lát đã vang lên thanh âm sợ hãi thán phục của Cửu Hoa chân nhân:
- Tử Vi Đại Đế quả thật làm được, chỉ trong vòng mấy chục năm đã chứng nhận Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên. Sát kiếp trăm năm giảm đi một bước, quả nhiên là cực kỳ nguy hiểm khiến người ta lo lắn.
Trên mặt Hậu Thổ hơi thấu vui vẻ nhưn trong nháy mắt khôi phục lạnh nhạt.
- năm trước hắn dốc sức một mình trảm sát Minh Hà, chế áp quần anh tam giáo, việc này coi như đã định, lấy đâu ra lo lắng?,
Cửu Hoa nghe vậy không khỏi cười cười, tình hình thực tế đúng là như thế, với thần thông kinh nhân, đại pháp mênh mông đã khiến người khác sớm có thể yên tâm. Nếu không phải có kết quả của cuộc chiến Phần Minh Thiên thì dù coi trọng hắn như Lục Áp cũng không thể để hắn mạo hiểm tiến vào thọ yến.
Lại nhìn ra xa thấy trên không trung có hai mặt trời, còn có ở hai ngôi đế tinh Trung Thiên cùng Tử Vi huyền thánh.
- Hai nhật hiện thế, đây là điềm thay đổi đế vị. Bệ Hạ thụ thiên mệnh, cũng không cần nêu cao đại nghĩa, chính là thay trời hành đạo. Cửu Hoa hôm nay lại thật chờ mong bệ hạ sau khi lên vị thiên đế sẽ có uy nghiêm như thế nào. Với vị cách chân mệnh đích thị còn hơn Đế Tuấn năm xưa.
Trong lời tràn ngập ý tán thưởng nhưng Hậu Thổ nghe vậy lại cười lạnh:
- Đế Tuấn Thái Nhất sao có thể so với Vũ đệ? Hôm nay hắn đã là nửa bước Thánh Nhân, đạo pháp tích lũy tương đương với ta, sao hai Tam Túc Ô Nha kia có thể so sánh?,
- Nửa bước Thánh Nhân? .
Thần sắc Cửu Hoa lập tức khẽ giật mình, quả thực có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình, hồi lâu sau mới dần lĩnh hội ý của Hậu Thổ.
- Nương nương nói là một khi bệ hạ leo lên vị thiên đế sẽ thành tựu Thánh Nhân Chí Tôn?..
Lời ra khỏi miệng, Cửu Hoa đột nhiên có chút sở ngộ, năm xưa khi Đế Tuấn thân là Thiên Đế đã mơ hồ có thể khiến Thánh Nhân kiêng kị, không dám đơn giản động thủ. Hôm nay một thân thành tựu của Nhạc Vũ sớm đã còn hơn Đế Tuấn Thái Nhất, thêm vào vô thượng chân mệnh, địa vị tương đương với thánh nhân nên cũng không có gì kỳ quái. Thêm vào thần thông khai thiên mà ngay cả Hồng Quân cũng chưa từng chính thức có được.
- Nếu không như thế, sao lại có Thiên Hiện Nhị Nhật!
Hậu Thổ nói đến chỗ này, khẽ lắc đầu:
- Bất quá Vũ đệ thấy thế lại nhất định sẽ không mừng rỡ, vị sư tôn kia của ta cũng quá giảo hoạt .
Một câu trước, Cửu Hoa có thể minh bạch. Tam Túc Kim Ô chính là biểu tượng mặt trời, hàng ngày đi qua trên không trung để biểu hiện quyền uy của thiên đình Đế Tuấn, dù Hạo Thiên mười vạn năm cũng không thể thành công thay đổi.
Nhạc Vũ hôm nay thụ thiên mệnh nên mới có điềm hoán nhật Thiên Hiện Nhị Nhật, Cửu Long Trùng Đằng, không chỉ là thiên cơ mà vì quyền hành của Nhạc Vũ mà thay đổi, tượng trưng cho thiên đình Đế Tuấn mười vạn năm trước đã triệt để chấm dứt.
Chỉ là một câu cuối cùng của Hậu Thổ lại không hiểu rõ, hắn vốn không thạo tính toán, nếu không đã không bị Huyền Nữ năm xưa lừa dối, chỉ lờ mờ đoán được Hồng Quân lại có mưu đồ.