Chương hai mươi bảy. Một đường hướng tây
Mười lăm tháng mười, Trung Châu đại triều, cách lúc Dịch Thư Vân bị phạt rồi rời phủ thừa tướng đã trọn mười ngày.
Bầu không khí triều đình Trung Châu từ trước đến nay tương đối hòa bình, Hi Bình đế Tề Hàm khoan dung nhân ái lại không mất nguyên tắc, vừa tôn trọng nhóm lão quan viên vừa tín nhiệm nhóm thanh niên trai tráng, khiến toàn bộ triều đình tràn ngập ý thức cạnh tranh, nhưng vẫn giữ được điểm mấu chốt không vượt lôi trì.
Nhưng hôm nay, bầu không khí lại có chút giương cung bạt kiếm, nhất là đám người Bạch Thiên Lan, Vương Nguyên, quả thật hai mắt phun lửa; trái lại đám cựu thần Tiền An Dân, Thẩm Chính Minh, thì lại thong thả ung dung nhìn Tề Hàm ngồi không biến sắc.
Ánh mắt Tề Hàm ôn hòa bình tĩnh, không có tâm tình gì đặc biệt, có điều ngày thường chuyện trên triều chỉ cần người thượng tấu trình bày xong là hắn có thể lập tức ra quyết định, mà hôm nay, sau khi hắn nghe Hình bộ thượng thư Tiền An Dân bẩm tấu xong, lại tỉ mỉ xem tấu chương một lần. Sau đó, hắn rốt cuộc dời ánh mắt nhìn về phía Quân Vũ vẫn luôn đứng đầu quần thần, bất động như núi.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Quân Vũ đảo mắt nhìn triều thần xung quanh, sau đó ra khỏi hàng, khom người hành lễ nói, "Hoàng thượng, Dịch Thư Vân là học trò thần." Chỉ một câu này, không còn gì khác.
Y thừa nhận khiến Tiền An Dân càng thêm phấn khích, lão thượng thư đứng trong triều đình, chính nghĩa lẫm liệt nói, "Thần khải hoàng thượng, bắt đầu từ khi phát hiện thi thể hắc y nhân ở biệt trang Kinh Tây, ngắn ngủi mấy ngày, đã có ba bốn sự cố gϊếŧ người phát sinh, địa điểm một đường hướng tây. Vi thần đã điều tra rõ, một tháng trước, Tung Thiên giáo Tây Xuyên phát sinh biến động, rất nhiều sát thủ nổi danh ẩn náu nhập kinh, ngay cả tửu lâu Duyệt Lai kinh thành cũng xảy ra chuyện đánh nhau bằng khí giới!"
"Từ xưa nho lấy văn loạn pháp, hiệp lấy võ phạm cấm; nhưng giang hồ như vậy, từ trước đến nay, triều đình cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng bây giờ, giáo chủ Tung Thiên giáo Dịch Thư Vân..." Rốt cuộc y nói đến điểm chính, Tiền An Dân thường ngày nhìn lẩm cẩm lúc này tinh thần quắc thước, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, y liếc mắt nhìn Quân Vũ vẫn không có biểu cảm gì, tiếp tục nói, "Chính là quan viên triều đình, thân đảm nhiệm thành chủ Kình Thiên thành Tây Xuyên, sao có thể xem thường pháp kỷ như vậy!"
Nói chính là Dịch Thư Vân, nhưng trên dưới triều đình lại đưa mắt dán lên người Quân Vũ, Tiền An Dân cố ý hạ thấp giọng điệu, nhìn như bình thản nói, "Vừa nãy thừa tướng đã tự thừa nhận có quan hệ với Kình Thiên thành chủ Dịch Thư Vân, xin hỏi đối với chuyện lần này ngươi giải thích thế nào?"
Bạch Thiên Lan năm nay vừa tròn ba mươi, vẫn luôn xem Quân Vũ là tấm gương mẫu mực, làm việc trầm ổn, nhưng nghe thấy thượng quan của mình bị chất vấn như vậy, cũng không khống chế được, mở miệng châm chọc, "Tiền đại nhân, án kiện Hình bộ chưa bao giờ thiếu, không thấy ngài để tâm như vậy, ngài..." Lời còn chưa dứt, Hình bộ thị lang Bạch đại nhân thu được một ánh mắt nhàn nhàn nhạt nhạt, sợ toát một thân mồ hôi lạnh.
Quân Vũ thu hồi ánh mắt, vẫn không kiêu ngạo không hèn mọn nói, "Thần khải hoàng thượng, Dịch Thư Vân là thành chủ Kình Thiên thành, cũng là học trò thần. Về công, chuyện Kình Thiên thành từ trước đến nay do Trung Thư Các trực tiếp phụ trách, Dịch Thư Vân là thuộc hạ thần; về tư, Dịch Thư Vân là học trò dâng trà dập đầu bái nhập môn hạ Quân Vũ ta. Bây giờ, hắn dính dáng đến án kiện mạng người, về công về tư, thần đều khó tránh khỏi liên quan. Thần Quân Vũ, tự thỉnh cách chức điều tra, vào đại lao Hình bộ đợi thẩm."
Nói xong, hai đầu gối Quân Vũ quỳ xuống, dập đầu trước mặt vua, mang tội.
Trong ánh mắt hoặc chờ đợi hoặc lo lắng hoặc cầu khẩn, Tề Hàm chỉ hơi trầm ngâm, xử trí nói, "Chuẩn tấu."
Cả triều xôn xao.
Đại lao Hình bộ, phòng giam chữ "Thiên".
Quân Vũ mặc áo tù đứng trong lao, Bạch Thiên Lan một thân áo quan quỳ bên ngoài lao.
"Sư huynh, đều là Thiên Lan sai... Ta... Đều do ta sơ suất mới có thể để Tiền An Dân..."
"Tên Tiền An Dân là để ngươi gọi?" Quân Vũ xoay người nhìn thuộc hạ kiêm sư đệ một tay đề bạt lên, "Còn dám mở miệng bất kính, đừng trách vi huynh tát miệng ngươi ở đây!"
Bạch Thiên Lan hé hé môi, rốt cuộc không dám nói nữa, nhưng thần thái vẫn bất bình như trước.
Một lát sau, Quân Vũ lên tiếng nói, "Đừng quỳ ở đây, giúp vi huynh tìm một cái bàn nhỏ, còn có bút mực giấy nghiên, xem như ngươi trong phạm vi chức quyền cấp cho ta vài phương tiện."
Bạch Thiên Lan đứng dậy nói, "Sư huynh phân phó Thiên Lan lập tức đi chuẩn bị. Sư huynh yên tâm, ở chỗ này, không ai có thể thương tổn huynh!"
Quân Vũ bật cười, "Lần này Tiền An Dân rõ ràng có chuẩn bị mà đến, nếu y muốn thẩm ta, ngươi có thể làm gì? Không đúng..." Quân Vũ nghĩ ra gì đó nhìn chằm chằm Bạch Thiên Lan, nói, "Ngươi không phải người sẽ nói mạnh miệng, dựa vào cái gì ngươi nói như vậy?"
Bạch Thiên Lan tự biết lỡ lời, ngày thường hắn vốn sẽ không thiếu kiên nhẫn như thế, chỉ vì lần này liên quan đến Quân Vũ, mới có chút rối loạn chừng mực. Bây giờ lời đã ra khỏi miệng, hắn tự biết chắc chắn không thể gạt được sư huynh nhìn rõ mọi thứ, không thể làm gì khác hơn đành chậm chạp rút ra một phong chiếu thư, từ khoảng cách cửa lao hai tay đưa cho Quân Vũ.
Quân Vũ nghi hoặc tiếp nhận, mở ra nhìn, rõ ràng là hoàng đế Tề Hàm chấp bút khởi chiếu, "Dịch Thư Vân chưa về, kỳ sư Quân Vũ, tạm, không thẩm, không hỏi, không hình." Phía dưới chiếu thư, Tề Hàm tự tay kí tên, ấn ngự tỷ, hoàn toàn không sơ sót.
Quân Vũ nhíu chặt hai hàng lông mày, sau một lúc lâu, hai mắt y sáng ngời nhìn chằm chằm Bạch Thiên Lan, ngưng giọng hỏi, "Không cho phép nói dối, nói, hoàng thượng đi đâu rồi!"
Mấy ngày sau, miếu đổ nát, núi không tên, đêm.
Ánh lửa soi rọi rừng cây sáng như ban ngày, đội ngũ hai phe chiến đấu kịch liệt hăng say, nhìn số người ngã xuống đất, phe mặc quần áo dân chúng bình thường ít hơn một chút, mà đội ngũ thuần một sắc áo đen đã dần dần lộ ra vẻ kiệt sức.
Dịch Thư Vân nghiêng người dựa vào lan can bên ngoài miếu đổ nát, hai tay khoanh trước ngực, có chút ngây người nhìn chiến cuộc.
Tả hộ pháp Chu Minh không biết võ công, nhưng vẫn tận chức tận trách bảo hộ bên người Dịch Thư Vân, nhìn tình cảnh chiến đấu, Chu Minh có chút lo lắng nói, "Giáo chủ, đoạn đường này chúng ta mệt nhọc chạy đi, ngay cả các huynh đệ tử sĩ hình đường cũng có chút mệt mỏi... Lần này, mấy lão già đó xem như cùng đem quan tài đến bằng bất cứ giá nào!"
Dường như bị lời của Chu Minh kéo tâm tư lại, Dịch Thư Vân thản nhiên nói, "Không sao cả, chờ qua một hai ngày nhân mã Tây Xuyên đến rồi, chúng ta cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh nữa... Kỳ thật, có mấy lời Đỗ Kỳ Hàng nói rất đúng, dù sao chúng ta cũng là người trong giang hồ, thật sự không nên dính vào triều đình..."
Chu Minh không tiếp lời, nguyên nhân trong đó y biết một phần, dù không toàn bộ, nhưng dù sao đi nữa y tin tưởng Dịch Thư Vân ắt hẳn suy nghĩ tường tận mới ra quyết định này.
Chiến cuộc có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là người đến nhìn thấy sức chiến đấu của tử sĩ giảm xuống rõ ràng, cho bọn hắn càng nhiều quyết tâm tối nay giải quyết được Dịch Thư Vân.
"Giáo chủ, chúng ta đi trước..." Chu Minh bắt đầu có chút sốt ruột.
"Bỏ bọn họ lại?" Dịch Thư Vân nhíu mày, chỉ vào tử sĩ sinh sinh tử tử, "Không có chúng ta, bọn họ càng chết nhanh hơn..."
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, tử sĩ lại ngã xuống ba người, mắt thấy đội ngũ của Dịch Thư Vân đã phơi bày cảnh tượng tan tác. Chu Minh càng thêm sốt ruột.
Đúng lúc này, một người áo đen đột nhiên vọt ra từ trong rừng cây, ra tay như điện, cũng không biết phát ám khí gì, chỉ nghe mấy tiếng gió "vèo vèo", sát thủ mặc thường phục đồng loạt kêu thảm ôm lấy cổ tay mình ngã xuống đất, trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu. Những người còn lại vừa thấy người đến, nhao nhao xoay đầu thương, tấn công về phía người này.
Người đến rút ra một thanh trường kiếm cực mỏng cực nhuyễn, dưới ánh lửa chiếu rọi, thỉnh thoảng tản ra vệt sáng chói mắt! Người này như thuồng luồng về biển mãnh hổ xuống núi, bị mọi người bao vây tấn công vẫn thành thạo điêu luyện, từng chiêu bắt chuyện với chỗ yếu hại của bọn sát thủ nhưng lại không tổn thương tính mạng của họ!
Không quá thời gian uống cạn chén trà, đã có không ít sát thủ mất đi sức chiến đấu, những người còn lại rốt cục cảm thấy không đúng lắm, thét một tiếng sau đó bỗng nhiên tan tác như chim muông.
Dịch Thư Vân vốn đã đứng thẳng người nhìn người đến như gió thu cuốn sạch lá vàng giải quyết sát thủ sắp đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng sau khi hắn dừng lại thấy rõ diện mạo lại lần nữa dựa trở về, khóe miệng hàm chứa ý cười bất lương nói rằng, "Cừ nha, đã rất soái rồi, không cần thể hiện nữa!"
Người đến mặc áo đen xoay đầu lại, một tấm mặt nạ bằng bạc che nửa khuôn mặt, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng kim loại khẽ vang, trường kiếm biến mất bên hông hắn, khóe miệng hắn cũng hàm chứa ý cười, cùng với thư thái trong mắt, dưới ánh lửa soi sáng cả người có vẻ ôn hòa thân thiện. Hắn nhìn Dịch Thư Vân khoẻ mạnh không việc gì, vừa cười vừa nói, "Dù sao cũng giúp huynh giải quyết phiền toái lớn, sao gặp mặt liền châm chọc ta?"
"Là rất soái mà..." Dịch Thư Vân cười đến vui vẻ.
Chu Minh khó hiểu nhìn giáo chủ nhà mình, càng khó hiểu hơn nhìn người áo đen đang hướng bọn họ đi tới, không biết hắn là ai, cũng không biết quan hệ hai người thế nào. Nhưng dù sao đi nữa, võ công người này cao cường như vậy, bọn họ một đường hướng tây có thể đảm bảo không lo. Nhìn ra hai người còn có lời muốn nói, Chu Minh tự động rời đi thu xếp thương vong phe mình, còn có mấy sát thủ bị thương cũng cần xử lý.
"Sao vậy? Tổn thương còn chưa lành hết?" Người đến thấy Dịch Thư Vân đứng dựa lan can, thân thiết hỏi.
Dịch Thư Vân không động, nhìn người đến đi vào từng bước, tiếng thở dài rất lớn, "Ài... Chẳng những chưa lành, mông còn thiếu một khoản nợ! Lần này hay rồi, bắt cóc hoàng đế, ngươi nói, đại sư bá đồ cổ nhà ngươi chỉnh ta thế nào mới có thể tiêu tan tức giận đây?"
Người mặc áo đen vừa rồi bộc phát sức mạnh đã gỡ mặt nạ bằng bạc xuống, còn không phải đương kim hoàng đế bệ hạ Tề Hàm sao? Nghe Dịch Thư Vân nhắc tới Quân Vũ, ánh mắt Tề Hàm rối loạn rồi lập tức che giấu đi, đi đến dưới hành lang, cẩn thận quan sát một phen nói, "Dịch giáo chủ hồi xuyên, gϊếŧ một đường hướng tây, thân làm hữu hộ pháp Tung Thiên giáo, Quân Diệc Hàm sao có thể không giúp giáo chủ một tay? Nè, đây là thuốc trị thương tiên sinh nhà ta nghiên cứu chế ra, người thường ta không cho đâu."
Trong ánh lửa, một chai thuốc trị thương xuất hiện trong tay Tề Hàm.
Dịch Thư Vân cũng không khách sáo, sau khi nhận lấy nhét vào trong ngực, cũng không nói cảm ơn, chỉ hỏi, "Nói thật đi, sao ngươi lại tới đây? Một mình? Trong triều không phải sắp lật trời?"
Tề Hàm chưa bao giờ quen nói dối, huống chi lần này hắn mang theo mục đích tìm đến Dịch Thư Vân.
"Trong triều ta bàn giao cho Vân nhi rồi, không có vấn đề. Ta đến, là muốn nói cho huynh biết, huynh bị Hình bộ bắt được nhược điểm động tĩnh đoạn đường này... Đại sư bá... bị hạ ngục rồi..."
Giờ khắc ấy, trong mắt Dịch Thư Vân không biết võ công tràn ra sát ý tàn sát trên cả đoạn đường này!