Chương mười ba. Bụi trần lắng xuống
Kình Thiên thành, phủ thành chủ.
Cách ngày Nhạc Sầm chém đầu ở núi Tiểu Thương đã non nửa tháng, lần vây bắt này tuy đạt được hiệu quả tốt nhất... Vây cánh Nhạc Sầm toàn bộ lọt lưới, Tây Xuyên rốt cuộc hoàn toàn nắm giữ trong tay Trung Châu và Kình Thiên thành. Thế nhưng cái giá Tây Xuyên phải trả cũng cực kỳ đắt đỏ.
Tề Huyên bị tên nhọn tổn thương động mạch đùi, tuy Cung thân vương Tề Mộ Tiêu cho hắn máu, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Về phần thành chủ Dịch Thư Vân, đi một vòng trong tay Nhạc Sầm, tứ chi tay chân đều bị trọng hình phân cân thác cốt, tuy rằng tính mạng không ngại, thế nhưng quá trình Quân Mặc Ninh nắn xương cho hắn, cũng không dễ dàng bao nhiêu so với đi Quỷ Môn Quan một chuyến. Thêm vào đó tim mạch Dịch Thư Vân suy nhược, Nhạc Sầm có thể không hề cố kỵ dụng hình, Quân Mặc Ninh lại không thể tùy tiện châm kim chữa bệnh. Vì vậy biện pháp duy nhất, chính là kéo dài quá trình nắn xương, cũng có nghĩa số lần Dịch Thư Vân phải trải qua tăng ít nhất gấp đôi.
Mỗi lần trằn trọc dưới ngân châm, Dịch Thư Vân đều cảm giác có lẽ mình không chịu nổi nữa, loại đau đớn như rút khớp xương ra rồi lại mạnh mẽ ấn trở về, không giống với đau đớn da thịt, nói rằng đập xương xao tủy cũng không quá đáng.
Mỗi khi đau đến chết đi sống lại, trong đầu chỉ còn lại một câu "Ta đáp ứng ngươi, ngươi giúp hắn giải ra trước", giống như một loại cứu rỗi, nhiều lần cứu hắn từ bờ vực không còn ý chí... Có lẽ, tiên sinh còn nguyện ý giữ lại hắn tên học trò bất tài này...
Như vậy, ta có lý do gì buông bỏ trước?
Nhưng mà, theo thời gian dần dần trôi qua, Dịch Thư Vân trải qua một lần lại một lần nắn xương, Quân Vũ trước sau vẫn chưa hề xuất hiện, thêm nhiều lý do nữa cũng đã được viện cớ; mặc dù, mỗi lần đau đớn đều đang giảm bớt, nhưng suy sụp tinh thần trong lòng Dịch Thư Vân thì lại ngày càng nặng thêm.
Có lẽ, là hắn vọng tưởng. Có một số việc, vốn đã chú định.
"Ca, tiên sinh nói sau lần nắn xương này, sẽ không cần hành châm nữa!" Trong Vũ Lạc Các, Quân Diệc Hi vừa hầu hạ Dịch Thư Vân mặc quần áo, vừa nhảy nhót nói.
Nhưng Dịch Thư Vân sắc mặt nhàn nhạt, tự mình cột chắc đai lưng, lại thử đi mấy bước. Dưới chân vẫn có chút hư ảo, nhưng rốt cuộc không cần người dìu đỡ; tay phải đã khôi phục sức lực, tay trái chịu hình hai lần bị thương nặng nhất, bây giờ còn chưa có sức lực.
"Giúp ta gạt chuyện, tiên sinh ngươi có trách phạt ngươi không?" Dịch Thư Vân dùng tay phải cầm một chén trà lên, ngồi xuống giường la hán chậm rãi uống. Trên giường đặt một cái bàn nhỏ, phía trên bày một ván cờ chưa đánh xong... đây là Quân Mặc Ninh lưu lại lúc châm kim cho hắn.
Quân Diệc Hi đứng trước người huynh trưởng mấy bước, lắc đầu nói, "Không có, đại sư bá bảo ta thỉnh phạt với tiên sinh, tiên sinh nói vì huynh trưởng của mình, làm cái gì cũng là phải. Tiên sinh chỉ nhắc nhở Hi nhi, lần sau, không thể để ca ca một mình mạo hiểm nữa."
Dịch Thư Vân có chút hâm mộ Quân Diệc Hi có một tiên sinh "thoáng" như vậy... Đương nhiên hắn sẽ không biết sai tương tự, Quân Mặc Ninh đánh Tề Hàm đến lên trời không được, xuống đất không xong thế nào.
"Ca," Quân Diệc Hi nhìn ca ca nhà mình ngồi uống trà, do dự một chút sau đó thăm dò nói, "Chuyện lần này... Huynh định giải thích với đại sư bá thế nào?"
"Giải thích? Giải thích cái gì?" Trong lòng Dịch Thư Vân không khỏi bực bội, uống một hớp trà đã lạnh thấu, đứng dậy.
"Thì... Chính là..." Quân Diệc Hi nhìn sắc mặt huynh trưởng, hình như hoàn toàn không để ý, không khỏi gấp gáp nói, "Ca, lần này huynh lấy thân mạo hiểm, đại sư bá sợ rằng đã nổi giận... Bây giờ qua nửa tháng... huynh... không định đi... giải thích một chút sao?"
Dịch Thư Vân biết, kỳ thật đệ đệ muốn nói là "không định đi thỉnh phạt sao".
Phạt, đương nhiên nên thỉnh. Có điều, nếu thỉnh ra phạt là rời khỏi Quân môn thì sao? Hắn thản nhiên tiếp nhận kết cục vốn đã định trước này? Hay lại lần nữa quỳ lâu thật lâu phát thề sẽ không tái phạm?
Hắn từng hứa lời hứa như vậy, đã từng tự mình vi phạm; một lần có thể được tha thứ, lần thứ hai... Quân Vũ Quân thừa tướng tiên sinh hắn, dứt khoát sẽ không khoan thứ.
Hắn không cầu, vì không muốn đẩy tiên sinh vào khó xử.
Hoặc giả, tâm người như sắt, tất cả cầu khẩn cũng vẫn không đả động được tiên sinh quyết tâm trục xuất mình...
"Ca..." Thấy sắc mặt Dịch Thư Vân, Quân Diệc Hi có chút sốt ruột hô.
"Ta tự có chủ trương, chuyện của ta... Ngươi không cần để ý nhiều." Dịch Thư Vân thản nhiên nói.
Quân Diệc Hi gấp gáp tiến lên một bước nói, "Ca ca, chuyện qua đi nửa tháng có thừa, huynh không thể thờ ơ như vậy! Đại sư bá nặng nhất quy củ, nếu trì hoãn tiếp nữa, sợ rằng thật sự Quân môn khó dung..."
"Bốp!" Một tiếng giòn giã nổ tung, Quân Diệc Hi bị tát một cái lảo đảo.
"Cánh ngươi cứng cáp rồi nên giáo huấn ta?!" Dịch Thư Vân tức giận quát hỏi.
"Hi nhi không dám! Chỉ là..." Thiếu niên vội vã quỳ xuống, trên mặt sưng đỏ cũng không dám ôm, nhưng vẫn định thuyết phục huynh trưởng, chẳng qua một phen ý tốt Dịch Thư Vân cũng không muốn nhận lấy, hắn lạnh lùng ngắt lời nói, "Hoặc đi làm chuyện của ngươi, hoặc quỳ bên ngoài đi!"
Trên đường cái đi từ Tây Xuyên đến Đông Xuyên, hai huynh đệ Quân Vũ và Quân Mặc Ninh đưa mắt nhìn thân ảnh Cung thân vương Tề Mộ Tiêu và thuộc hạ dần dần đi xa, hồi lâu không mở miệng. Tề Huyên đến nay vẫn chưa tỉnh, tuy nguyên nhân mất quá nhiều máu, sợ cũng chạy không thoát mấy phần tâm bệnh.
Thời tiết cuối thu quang đãng, trong không khí tràn ngập hương hoa quế nhàn nhạt, mãi đến khi đoàn người biến mất cuối đường, Quân Vũ mới thở ra một hơi thật dài, đảo mắt nhìn đệ đệ, hỏi, "Chuyện Huyên nhi, ngươi định làm thế nào?"
Quân Mặc Ninh thu mắt lại, nói, "Nghe cửu ca. Y nhận lại con trai, y vui ta liền vui, y hận ta cũng hận, bây giờ y muốn thêm Huyên nhi vào gia phả Tề thị, Hàm nhi bên kia ta đi nói."
Đệ đệ nhà mình từ trước đến nay khuỷu tay luôn hướng vào trong, bênh người thân không cần đạo lý, Quân Vũ nghe lời y nói, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người trở về.
Quân Mặc Ninh cũng thu lại tâm tình xoay người, đi nhanh vài bước đuổi theo huynh trưởng, hiếu kỳ nói, "Ca, chuyện Tây Xuyên xem như chấm dứt, triều đình bên kia cũng dễ bàn giao. Vậy huynh dự định xử trí Dịch Thư Vân thế nào? Cứ lạnh nhạt thờ ơ hắn như vậy?"
Nghe thấy cái tên này, bước chân của Quân Vũ thoáng dừng một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, hỏi ngược lại, "Không lạnh nhạt thờ ơ hắn còn có thể làm gì? Hắn không đến tìm ta, muốn ta gấp gáp tìm hắn trước?"
"Ý ca là... chờ Dịch Thư Vân tới thỉnh phạt?" Quân Mặc Ninh cảm giác mình có hơi nhiều chuyện, y thật sự rất tò mò huynh trưởng bị học trò nhà mình lén gọi "đồ cổ", đến cùng sẽ xử lý cái tên to gan lớn mật kia thế nào.
Thật sự là hậu sinh khả uý nha!
Trong lòng thủ lĩnh hoàn khố Quân tam thiếu cảm khái, Dịch Thư Vân dám dưới tay lão ca y làm ra hành động như vậy, tam thiếu gia từ trước đến nay thấy ca liền sợ tỏ vẻ vô cùng kính nể!
Hoàn khố ý chỉ con cháu nhà quyền quý.
"Thương thế hắn ra sao?" Quân Vũ tránh vấn đề của Quân Mặc Ninh, hỏi.
"Không việc gì," Quân Mặc Ninh một thân ung dung, "Tay trái nghiêm trọng một tí, có điều kinh mạch tay chân đều thông, khôi phục tri giác chỉ là vấn đề thời gian. Ca định khi nào hồi kinh?" Quân Mặc Ninh lại tung ra một vấn đề.
Quân Vũ thầm tính trong lòng một phen, mới nói, "Qua hai ba ngày nữa đi, xử lý chuyện trong tay ổn thỏa, liền khởi hành hồi kinh phục mệnh. Qua chiến dịch lần này, Tây Xuyên có lẽ yên ổn mấy năm."
"Ca, không thì ta gửi thư nói Hàm nhi một tiếng, huynh khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, đi thăm thú Hàng thành với ta chút đi." Quân Mặc Ninh đột nhiên nghĩ đến cái gì, đề nghị, "Không vội hồi kinh."
Quân Vũ dừng bước, xoay đầu nhìn Quân Mặc Ninh.
Bắt được tín hiệu nguy hiểm rõ rệt trong mắt huynh trưởng, Quân tam thiếu bị nhìn thấu dụng tâm một ánh mắt liền thua trận, khuất phục theo thói quen.
Quân Vũ hướng y mỉm cười, vừa xoay người tiếp tục đi về, vừa bình tĩnh nói, "Huynh đệ ta ngươi, từ khi nào trốn tránh trách nhiệm hẳn nên gánh vác?"
Quân Mặc Ninh nghẹn lời, trong lòng biết không thuyết phục được Quân Vũ, cũng chỉ có thể dừng tâm tư đến đây thôi.
Trở lại phủ thành chủ, Quân Vũ trở về Phù Phong Hiên tiếp tục làm việc. Quân Mặc Ninh tản bộ xung quanh một vòng, quyết định đi Vũ Lạc Các xem bệnh nhân kiêm sư chất của mình, dù sao cũng là người huynh trưởng để tâm, yêu ai yêu cả đường đi cũng là truyền thống Quân thị nha.
Vừa vào cửa liền thấy Quân Diệc Hi quỳ gối dưới bậc, đến gần nhìn mới phát hiện, trên má trái dấu tay rõ ràng.
"Xảy ra chuyện gì?" Quân Mặc Ninh nhìn xuống hắn hỏi.
Quân Diệc Hi cúi người hành lễ, oan oan ức ức gọi "Tiên sinh...", sau đó thuật lại một lần đối thoại giữa hắn và ca hắn từ đầu đến cuối.
Quân Mặc Ninh nghe xong cũng không nói gì, lưu lại Quân Diệc Hi tranh cãi tiếp tục phạt quỳ, bản thân mình bước lên bậc thang, thản nhiên đi vào.
"Sư thúc..." Dịch Thư Vân ngồi ngẩn người thấy người tới, dùng tay phải chống tay vịn ghế đứng lên, khom người hành lễ.
"Gọi sư thúc đúng không?" Giọng điệu Quân Mặc Ninh cũng không tốt lắm.
Dịch Thư Vân ngẩng đầu nhìn sắc mặt người tới, lại rủ mí mắt xuống, nói, "Dạ..."
"Quỳ xuống." Quân Mặc Ninh dứt khoát phân phó.