Editor: Umi
Thời gian buổi trưa hôm đó, một đám hắc y nhân xuất hiện ở một trấn gần rừng cây, một người trong đó mở miệng hỏi: “Gia, Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu thực xuất hiện ở thâm sơn cùng cốc này sao? Chúng ta có phải tìm lầm địa phương hay không?”
”Dạ Mật! Đi theo gia lâu như vậy lâu như vậy, còn không biết quy củ sao? “Tên còn lại quát lớn lớn tiếng, trên người mặt này có một vết sẹo lớn, như một con rết xấu xí, khiến cho hắn càng them dữ tợn,hung ác. Người tên Dạ Mật kia, rùng mình, phạm vào cấm kỵ của gia, phải tự chặt một tay. Hắn dứt khoát giơ tay lên định chém xuống.
”Thôi, hiện tại trọng yếu là tìm Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu, chuyện này không truy cứu nữa.” Một giọng nam lãnh liệt đánh gảy động tác của Dạ Mật.
Dạ Mật động tác giơ kiếm thoáng chốc ngừng lại, quỳ rạp xuống đất: “Dạ Mật tự biết sai, nguyện nghe gia phân phó.”
”Dạ Ẩn” Nam nhân không có để ý tới hắn, lên tiếng gọi một hắc y nhân khác, rồi tung người bay đi.
Người nọquỷ mị xuất hiện, nói: “Gia có gì phân phó? “Dạ Ẩn đi theo đi theo phía sau nam nhân kia, có thể nhìn ra được, khinh công nam nhân này rất cao, Dạ Ẩn miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp, cho dù là miễn cưỡng đuổi kịp cũng là dùng tám phần công lực, chớ nói chi là đám kia người phía sau, có thể đuổi kịp chỉ sợ là dùng mười thành công lực.
Dạ Ẩn trên đầu đã bắt đầu chảy ra mồ hôi, nam nhân phía trước ngay cả hơi thở cũng chưa loạn nửa phần, hắn mở miệng, lạnh lùng nói: “Các ngươi đi trước tìm máu của Ngân Hồ, Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu này một mình ta đi tìm, nhớ kỹ, một khi tìm được máu Ngân Hồ phải nhanh chóng đưa về đế đô.”
”Gia, cho ta lưu lại cùng ngươi đi. “ Dạ Ẩn có chút nóng nảy, nhất thời cũng đã quên mất quy củ, hướng nam nhân kia thỉnh cầu.
”Dạ Ẩn, ngươi theo ta đã bao lâu?” Quân Lâm thản nhiên mở miệng, không thấy giận.
”Mười lăm năm. Chính là gia, độc của ngươi.... “ Dạ Ẩn lo lắng nhìn về phía nhìn về phía Quân Lâm, hắn biết gia không thích có người nghi ngờ quyết định của mình. Nhưng là vạn nhất độc phát, nội công của gia sẽ mất hết, thân thể lúc đó còn suy yếu hơn thường nhân, ngay cả đi đường lúc đó cũng thành vấn đề. Lần trước độc phát tác đã được một đoạn thời gian, không biết lần này là khi nào.
”Mười lăm năm, ngươi thấy ta từng thất bại qua chưa? Hay là nói ngươi hi vọng ta lần này thất bại? “Quân Lâm nhíu mày, trong giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn.
”Dạ Ẩn mang theo mười một ám vệđi trước nửa tháng, không được làm nhục sứ mệnh. “ Dạ Ẩn biết đây là điềm báo Quân Lâm tức giận, đuổi bọn hắn đi.
Trong nháy mắt, rừng rậm cũng chỉ còn lại có một mình bóng dáng của Quân Lâm, hắn vẫn duy trì tốc độ cũ, không có dừng lại, mắt đảo qua thực vật trên mặt đất. Một mình dạo trong rừng, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, bóng dáng kia mới chậm lại.
Quân Lâm dừng cước bộ, dừng ở trước một Ngân Liên hoa (hoa sen màu bạc). Nương theo ánh trăng, hắn rút ra một gốc cây màu xanh biếc.
Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu, nguyên lai ngươi trốn ở chỗ này!!!
Quân Lâm nhẹ nhàng cười, ánh trăng lạnh lùng cùng hoa sen yêu mị, mị hoặc chúng sinh mà không biết. Hắn bên môi huýt sáo, hùng ưng màu đen từ đâu bay qua, đậu trên vai của hắn. Hắn đem Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu bỏ vào trong một túi gấm, cột vào chân hắc ưng, cho hắc ưng mang về đế đô trước.
Triệt ngươi nhất định phải chống đỡ!
Quân Lâm thản nhiên nhìn lướt qua hoa sen dưới chân, nghĩ muốn nhảy ra khỏi bụi hoa. Không nghĩ rằng đan điền đột nhiên giống như bịLiệt Hỏa đốt cháy, đau đớn.
Hắn không còn một tia khí lực nào, một đầu ngã quỵ trên tảng đá nhất thời máu từ trên đầu chảy xuống. Hắn vội vàng ngồi xếp bằng ngồi xếp bằng vận công cầm máu, một lát sau, máu quả nhiên đã dừng lại, mà hắn bởi vì hao hết nội lực mà ngất trên mặt đất.
Quân Lâm không thể dự đoán được, Ngân Liên hoa chính là nguyên nhân dẫn đến kì độc phát tác.
Mà ở đế đô, Quân Dật khóe môi gợi lên: Quân Lâm, ngươi thông minh một đời còn không phải sẽ chết trên tay của ta hay sao? ha ha, ai có thể nghĩ đến cỏ Xích Nguyệt Minh Châu cùng Ngân Liên hoa làm bạn mà sinh đâu? Ai có thể nghĩ đến Ngân Liên hoa có thể lấy mạng của ngươi đây? Chỉ cần ở cùng Ngân Liên hoa thời gian một nén nhang, cho dù Quân Lâm ngươi có ba đầu sáu tay, cũng vô lực xoay chuyển, lần này cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi!