Editor: Umi
Hoàn hảo chỗ nàng đang ở là biệt uyển, tân khách cùng hạ nhân lui tới cũng không nhiều, Lâm Lộc rất nhanh tìm được cửa sau, mở cửa, rón rén đi ra.
Bên ngoài là một cái cái hẻm nhỏ, nàng nhớ tới chính mình đang mặc hỉ phục, mặc như thế này căn bản không dám đi trên đường cái, cũng chỉ có thể hướng tới địa phương thưa thớt người ở mà đi.
Đợi cho tới thời điểm, trăng treo cao trên bầu trời, Lâm Lộc đã muốn mệt đầu đầy mồ hôi, đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển. “ Hô... Đây rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì?”
Nàng giương mắt thấy, bốn phía đều là cây, ánh trăng chiếu rọi rừng cây u ám. “Cái gì nữa đây? Ban ngày mới cùng một xấu quỷ bái đường, buổi tối chẳng lẽ còn phải cùng động phòng hoang dã này?”
Lâm Lộc yên lặng rùng mình một cái, đều do chính mình trước kia xem nhiều phim kịnh dị, những thời điểm như này đều tưởng tượng một người quỷ sẽ xuất hiện, sau đó dùng mỹ mạo mê hoặc, sau đó hút dương khí của nàng. Khụ khụ, nàng cũng không phải là cũng không phải là người bình thường, tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp hấp dẫn.
Ngồi trong chốc lát, Lâm Lộc vỗ vỗ mông đứng lên. Trong cuộc phiêu lưu của Lỗ Binh, nàng nhớ là nếu muốn sống ở nơi hoang dã, phải có kỹ năng dã ngoại cơ bản. Nàng Thượng Nhất Thế cha mẹ mất sớm, chính mình một người vừa học vừa làm, hiện tại chính mình xuyên qua, cũng không có gì vướng bận. Đến thời đại này là mệnh khổ của Lâm Lộc, đệ đệ còn bị người khống chế, không biết mình đào hôn có hại đệ đệ không. Nghĩ đến đây, Lâm Lộc không khỏi nắm chặt bàn tay, sáng mai trở về, nhất định phải cứu đệ đệ.
” Cạch” Nhánh cây bị người làm gãy. Lâm Lộc theo bản năng cúi đầu nhìn xuống chân của mình, xác nhận không phải lầ mình gây nên. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thật sự có quỷ? Lâm Lộc cười gượng hai tiếng, nàng còn không có gặp qua quỷ a, cũng không biết thời đại này có quỷ tồn tại hay không? Hiện tại Lâm Lộc hoàn toàn bị lòng hiếu kỳ chi phối, theo hướng âm thanh lúc nãy.
Đẩy ra một mảng lùm cây, trước mắt của nàng một mảng màu tím của hoa sen chiếm cứ. Nàng chưa từng thấy qua nhiều hoa sen như vậy, ở dưới ánh trăng màu bạc linh khí bức người, một mảnh cánh hoa rực rỡ, lộng lẫy. Lâm Lộc chạy về phía bụi hoa, muốn gần để thấy rõ hơn, nhưng không ngờ bị vật gì làm vướng chân, ngã xuống.
Cảm giác đau cũng không có xuất hiện như dự kiến, chỉ mơ hồ nghe được một trận hô hấp dồn dập, hơn nữa giống như có gì đó mềm mềm dưới thân nàng. Nàng ngẩng đầu, tầm mắt hướng về phía trước, phát hiện thứ bị mình đè lên tựa hồ là một người, nàng đang ở trong ngực người này, vừa lúc có thể nhìn được chiếc cằm, cái mũi cao thẳng mê người, cùng yết hầu của người này.
Yết hầu?.... yết hầu?
Lâm Lộc đột nhiên giật bắn người, đứng lên, nàng lớn như vậy còn chưa từng có bạn trai qua, tại sao có thể gặp được một người nam nhân ở nơi rừng núi như thế này? Có mùi nguy hiểm!!!
Không đúng nam nhân này không phải là quỷ đi! Thiên a! nếu nam nhân này không phải là quỷ thì càng nguy hiểm. Nàng còn không có sống đủ, Nàng vừa mới xuyên qua a.
Bất quá, loại nam quỷ như hắn hẳn là giá trị rất cao, bằng không như thế nào có thể mê hoặc lòng người.