Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 8 : đây là tùy tiện tới cỡ nào nha!?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hô ~ thấy được thứ tốt! Hôm nay vận may không tệ.”

Từ gian phòng số 1025 mà trốn ra ngoài, Ye Jian mặt mày hồng hào, toàn thân tiêu sái mà đi trên hành lang của ký túc xá nữ.

Hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí, so với bên phía phòng học thì ký túc xá nữ mới thực sự là lý tưởng hương của tất cả các nam sinh. Cho dù là với người ‘giàu có kinh nghiệm’ như Ye Jian, thì đây cũng vẫn là lần đầu được đặt chân tới Thánh Vực như vậy, cho nên trong lòng cũng nhịn không được mà xao động.

“Ai!? Đây không phải là học sinh chuyển trường sao? Tại sao lại có mặt ở đây?”

“À? Thật là a? Chẳng lẽ học sinh chuyển trường cũng được xếp phòng ở trong này sao?”

“Vừa rồi hình như mình có thấy cậu ta đi ra từ trong phòng số 1025 của Orimura đồng học với Shinonono đồng học, hơn nữa trong phòng còn truyền ra tiếng hét chói tai.”

“Ài!? Gạt người chớ? Chẳng lẽ học sinh chuyển trường là hệ ăn thịt?”

“Nếu không, ai đó tới hỏi một chút?”

“Không được, trước đó đã bàn với nhau là không được đánh lẻ. Tụi mình cứ như vậy theo cậu ta rồi từ từ xem tiếp không được sao?”

Càng lúc càng nhiều tiếng xì xào bàn tán truyền vào trong tai của Ye Jian.

Các nữ sinh đang dáo dác ngó về phía cậu ở đằng sau, dường như hoàn toàn không thèm để ý hình tượng mà cứ không ngừng tò tò đi theo sau lưng cậu.

Có người thì trực tiếp mặc áo ngủ hai dây, có người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi T-shirt dài, thậm chí có người còn chỉ trùm khăn tắm liền chạy ra khỏi phòng mà bám theo cậu.

Thật đúng là… thua sự táo bạo của những cô bé này luôn rồi, không hổ là học viện mà toàn bộ đều là nữ tính.

Còn may mà nam tính duy nhất có thể điều khiển được I.S hiện giờ là cậu, nếu đổi lại là những thiếu niên ‘cùng tuổi’ khác, đoán chừng là rất khó mà chịu nổi bầu không khí cởi mở tới độ táo bạo như vầy.

“Nha, ít nhất thì chỗ tốt là sau này, sinh hoạt hẳn sẽ rất thú vị.”

Trong lòng âm thầm lẩm nhẩm một câu, sau đó Ye Jian bắt đầu thật lòng đi tìm phòng ngủ của mình.

“Số 1001, là phòng một người sao? Hoặc là phòng đôi với nữ sinh đáng yêu nào đó?”

Trong tình huống mà hoàn toàn không tồn tại thứ được gọi là ‘ký túc xá nam’, thì Ye Jian cũng chỉ có thể nghĩ ra được hai loại tình huống như vậy.

Bất quá, phòng số 1001, tại sao cái số này… cứ có cảm giác là có chút gì đó để ý ấy nhỉ? Cảm giác… cứ như là… phòng của nhân viên quản lý… ý… Chờ một chút!!!! Nhân viên quản lý? Quản lý ký túc xá? Quản lý ký túc xá của năm nhất!?

Tới lúc này, Ye Jian mới giật mình mà phát hiện ra được một chuyện có tính then chốt, đó là nếu căn phòng số 1001 thật sự là phòng dành cho nhân viên quản lý, như vậy ‘bạn cùng phòng’ mà cậu sắp sửa phải đối mặt chẳng phải sẽ là ————

Nhìn cửa phòng có gắn biển số 1001, Ye Jian siết chiếc chìa khóa đang cầm trong tay, chân có chút sợ hãi mà thụt lùi một bước, sau gáy bắt đầu toát mồ hôi hột.

Trách không được mấy cô bé vẫn luôn bám theo đằng sau lại đột nhiên dừng lại ở xa xa, dùng ánh mắt quái dị mà nhìn về phía bên này.

Thì ra là vậy!

Trách không được tại sao lúc Yamada-sensei giao chìa khóa cho mình, lại dùng vẻ mặt đồng tình cùng ánh mắt không đành lòng để nhìn mình như vậy.

Hóa ra là có chuyện như vậy a!

“Ọt ọt.”

Nghĩ đến vị ngự tỷ có vẻ mặt hắc ám vẫn luôn rất không chào đón mình kia, Ye Jian có xung động muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.

Nhưng mà, cách đó xa xa có nhiều nữ sinh như vậy đang nhìn chằm chằm, nếu giờ mà lùi bước thì tám phần là sẽ bị xem thường. Ầy, đây là vấn đề nghiêm túc, tôn nghiêm hay tánh mạng?

Hơi lưỡng lự một chút, cuối cùng, kết quả là Ye Jian vẫn siết chặt chiếc chìa khóa trong tay.

Nhẹ nhàng đút vào trong ổ, rồi chầm chậm đem cửa phòng mở ra.

Bước chân vào trong phòng, sau đó, chỉ chưa đầy mười giây, Ye Jian lại dùng tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần tốc độ bước vào mà vọt ra ngoài rồi khép cửa lại.

Toát mồ hôi hột mà tựa lưng vào cửa phòng, cậu ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.

“Đi nhầm, nhất định là đi nhầm.”

“Đi nhầm cái gì?”

“Đương nhiên là đi nhầm gian phòng rồi! Đây mà là chỗ cho người ở sao ————”

Phạch!

Nhanh, gọn, hung ác.

Đòn chặt bằng tay mang theo tiếng rít hung hăng mà chém về phía đỉnh đầu của Ye Jian, bất quá lanh tay lẹ mắt, cậu vẫn kịp thời mà ra đòn hóa giải.

“Hả? Xem ra công phu quyền cước của thằng đần cậu vẫn không có hạ thấp a?”

“Chi… Chifuyu-nee?”

Đó là một gương mặt cười trông còn đáng sợ hơn cả tu la ác quỷ, bị loại nhân vật khủng bố này nhìn chằm chằm, nụ cười trên mặt của Ye Jian cũng trở nên có chút gượng gạo. Cảm giác này thật đúng là như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Trước tiên vào trong phòng cho tôi.”

Hoàn toàn không cho Ye Jian có cơ hội phản đối, Chifuyu rất không nể mặt mà trực tiếp lôi cổ cậu vào trong phòng.

Sau đó, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng mà Ye Jian vừa mới nhìn thấy trước đó.

Như một bãi rác.

Bình rượu, túi nhựa rơi lả tả; quần áo cởi ra ném đầy đất, vớ giày văng khắp nơi.

Trong trí nhớ của Ye Jian, có thể đem phòng ở ‘trang hoàng’ được đến bực này thì trừ lũ cặn bã của xã hội hay lũ hikikomori ra thì cũng chỉ còn đám NEET mới có thể làm nổi.

Mặc dù thông qua miệng của Ika thì Ye Jian cũng đã có ấn tượng đại khái về việc vị ngự tỷ này không quá quan tâm tới sinh hoạt cá nhân, chỉ là cậu hoàn toàn không ngờ được là nó lại có thể loạn được tới mức này. Lại nói, chẳng phải Ika cũng đang sống trong dãy hành lang ký túc xá dành cho năm nhất này sao?

Sau khi vào phòng, Chifuyu thả Ye Jian xuống, sau đó tiện tay từ trong hộc tủ lôi ra một chai nước suối đã uống được một nửa, một hơi nốc sạch.

“Về sau cậu liền ở trong này, cái giường trống bên kia tự mà sửa sang lại cho sạch. Còn nữa, tốt nhất là đừng làm chuyện gì dư thừa trong căn phòng này, mỗi ngày sau khi vào cửa thì ngoan ngoãn mà im lặng ngủ, có nghe hay không?”

Nói xong, Chifuyu cứ thế mà không thèm để ý tới Ye Jian, trực tiếp cởi áo khoác màu đen ra rồi ném nó lên giường, sau đó tiến vào trong phòng tắm để tắm rửa.

‘Ào ~ Ào ~ Ào ~’.

Tiếng nước phun ra từ vòi hoa sen vang lên rõ ràng bên tai, Ye Jian cứ thế mà đứng lăng ra tại chỗ, căn bản là không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, cậu cũng chỉ có thể thở dài ngán ngẩm mà đưa mắt nhìn về phía cái giường trông chả khác cái thùng rác là mấy mà Chifuyu đã chỉ trước đó.

“Chifuyu-nee, cái đống bỏ đi này…”

“Tự mình giải quyết. Lúc trước cứ qua một quãng thời gian thì Orimura đều sẽ tới đây để thanh lý, về sau đó là nhiệm vụ của cậu. Muốn miễn phí ở lại đây, vậy phải trả cái giá tương ứng, nếu làm không được thì ra thao trường ngủ đi.”

Cười bất đắc dĩ, đây rốt cuộc là đang ra lệnh hay là đang nhờ vả người khác vậy?

Nghe cách nói chuyện của Chifuyu, trừ cười bất đắc dĩ ra thì Ye Jian cũng đã chẳng còn biết phải làm gì rồi.

Còn nữa, Ika cứ cách một đoạn thời gian thì đều sẽ qua đây để quét dọn, vậy tức là cái đống lôi thôi không thua gì cái chuồng lợn này, là chiến tích được tạo thành chỉ trong có mấy ngày?

Quả thực là không thể tin được! Ye Jian đã không còn biết phải phun tào như thế nào.

Trước đó còn cảm thán là hôm nay vận may của mình không tệ, nhưng hiện tại Ye Jian thật sự hoài nghi là hôm nay không biết có phải là mình đã bị ai đó trù ếm hay không.

Xem ra cô nàng này đối với mình rất phòng bị a. Giờ bị vị ‘lãnh đạo trực tiếp’ này đè nặng như vậy, coi bộ việc muốn đổi ký túc xá, trong thời gian ngắn là tạm thời không được rồi.

Rơi vào đường cùng, Ye Jian cũng chỉ có thể kiên nhẫn mà bắt đầu thanh lý gian phòng.

Đầu tiên là hai chiếc giường, tất cả những vật chồng chất bên trên đều phân loại xử lý, đồ bỏ thì ném qua một bên, quần áo thì bất luận giặt hay không giặt cũng đều ném vào trong máy, nha, tạm thời đem đồ lót với đồ ngoài tách ra giặt hai lần đi.

Với năng lực của Ye Jian, việc thu dọn căn phòng thậm chí còn chẳng cần lấy vài ba phút. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ căn phòng đều đã rực rỡ hẳn lên.

“Hiện tại cũng chỉ còn đống rác này thôi nhỉ?”

Liếc về phía đống phế thải bị dồn ra ngoài cửa, Ye Jian đưa tay phải lên, từ chiếc nhẫn ngăm đen được đeo trên ngón giữa của cậu, một luồng huyết quang bắn ra.

Phừng!

Một ngọn lửa màu trắng tinh không điểm mà tự cháy đột nhiên xuất hiện. Cơ hồ là chỉ trong tích tắc, toàn bộ đống rác ngoài cửa đều đã bị đốt sạch, chân chính là đốt sạch, cả tro cặn cũng không còn.

Làm xong hết thảy, Ye Jian hơi thỏa mãn mà gật đầu.

“Baka, mau đem khăn tắm đưa vào đây cho tôi. Để ở chỗ nào tôi cũng quên mất rồi, tóm lại nhanh lên một chút.”

“…”

Vừa dọn phòng xong, nụ cười thỏa mãn còn chưa kịp hiện lên trên mặt của Ye Jian thì đã bị hai câu nói này bóp tắt. Đây rốt cuộc là có bao nhiêu tùy tiện à, ngự tỷ đại nhân.

Ye Jian sờ sờ trán. Còn may mà là cậu, chứ nếu không phải là cậu mà là một nam tính ma vương khác, vậy thì chỉ với cái tính ngang ngược, ác khẩu cộng với tùy tiện của vị ngự tỷ đại nhân này, phỏng chừng kẻ đó đã sớm nổi nóng mà đem vị ngự tỷ đại nhân này xếp thành 18 loại bộ dáng.

Lắc lắc đầu, Ye Jian cũng chỉ có thể đi tìm khăn tắm để đưa vào cho ngự tỷ đại nhân.

Truyện Chữ Hay