Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 418 : ngu si.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Oanh ————!!!

Lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, đây không biết đã là lần thứ mấy Ye Jian bị đánh bay.

Sở hữu tất cả năng lực cùng thiên phú của cậu, thậm chí còn có cả kinh nghiệm chiến đấu của cậu nữa, 『 Tâm Ma 』 quả thực là đã khiến cho cậu khổ không thể tả, mà đã vậy, 『 Tâm Ma 』 hiện tại của cậu còn không phải chỉ là 『 Tâm Ma 』 thông thường. Nó là thể dung hợp giữa 『 Tâm Ma 』 với Thanh Trừng Giả, thiên địch trời sinh lớn nhất của cậu.

Thanh Trừng Giả, nếu không xét về tính cách thì chúng quả thực là những sinh linh hoàn mỹ nhất được 『 Chủ Thần 』 chí cao vô thượng sáng tạo ra. Chúng là những sinh vật, coi như là cùng cấp bậc thì cũng đã không kém cậu bao nhiêu, càng không cần phải nói là những Thanh Trừng Giả được phái tới luôn luôn có đẳng cấp sức mạnh cao hơn cậu những mấy cấp bậc.

『 Tâm Ma 』cùng Thanh Trừng Giả, coi như đối phó một trong hai thứ đó cũng đã là việc vất vả với cậu lắm rồi, giờ hai thứ mạnh mẽ như vậy còn dung hợp, đây cũng không phải là phép cộng đơn giản như là ‘1 + 1 = 2’. Hai thứ này dung hợp xong, kết quả cho ra đời là một sinh mạng hoàn toàn mới có sức uy hiếp đối với riêng Ye Jian cao hơn mấy trăm lần.

“Cắt! Tất cả ý đồ đều bị nhìn xuyên sao?”

Khống chế cơ thể lung lay sắp đổ của mình, Ye Jian nhìn chăm chú về phía gương mặt dữ tợn và điên loạn của ‘bản thân’ ở phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc nhưng bình tĩnh vô cùng.

Tất cả năng lực đều mất tác dụng, ngay cả ý đồ của cậu cũng bị nhìn thấu triệt từ trong ra ngoài.

Tình huống hiện tại quả thực là vô cùng bất lợi với Ye Jian, bởi cậu hoàn toàn không có năng lực tấn công đối phương. Đòn tấn công của cậu không có hiệu quả với kẻ địch, cả về năng lực lẫn mưu kế, điều đó dẫn tới việc cậu rơi vào thế bị động. Mà cái khó chơi nhất còn là, đối phương nắm giữ sức mạnh mà cậu không có, đây cũng là một nguyên nhân vô cùng mấu chốt khiến cậu hầu như chỉ có thể bị động chống đỡ mà khó có thể phản công.

Nói thật, nếu không phải là vì Ye Jian đã quá sức quen thuộc với năng lực của bản thân, vậy phỏng chừng là cậu cũng đã sớm bị giết chết.

Bất quá, tình huống hiện tại cũng không kém nhiều, nếu như không có tác động nào tới từ bên ngoài, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì cứ theo đà này, cậu sớm muộn cũng sẽ bị đối phương giết chết.

Hiện tại, khả năng duy nhất để cậu có thể tìm được đường sống cũng chỉ có siêu việt bản thân. Không phải là siêu việt thông thường, mà là hoàn toàn siêu việt, đạt tới một tầng cao mới, chỉ có vậy thì cậu mới có thể sống sót.

Nhưng mà, siêu việt bản thân là chuyện dễ dàng như vậy sao?

Nói thì dễ, nhưng chỉ khi chân chính gặp phải nguy cơ thì mới biết được rằng việc này khó tới nhường nào.

Trong suốt thời gian qua, Ye Jian đã thử rất nhiều cách, dùng rất nhiều ý tưởng mới, cốt chỉ để giảm bớt nguy cơ, nhưng mỗi một lần, hiệu quả cũng đều quá bé nhỏ. Cũng có thể là vì những ý tưởng mới của cậu quá vặt vãnh, không đủ để đột phá nên mới vậy. Nói chung, mọi ‘kỹ xảo’ mới mà cậu nghĩ ra, đối phương chỉ cần thông qua 『 Tâm Ma 』thì cũng đều có thể học được, và lập tức có thể sử dụng một cách điêu luyện.

Cho nên việc muốn sáng tạo một ít chiêu thức mới để chuyển bại thành thắng hoàn toàn là ý tưởng hoàn toàn bất khả thi. Nếu muốn thắng bằng cách này, vậy thì năng lực tiến bộ và sáng tạo của cậu phải mạnh hơn vài trăm đến vài ngàn lần nữa mới được, liên tục tăng lên, tăng lên, lại tăng lên; tăng lên không ngừng tới mức đối phương không thể đuổi kịp, chỉ như vậy mới có hi vọng.

Nói đơn giản, cậu phải chân chính không ngừng siêu việt bản thân một cách toàn diện, không phải chỉ về chiêu thức mà còn cả về cảnh giới, năng lực, bản nguyên, linh hồn, thần cách, huyết mạch, v… v… Phải để cho tất cả mọi thứ của bản thân đều lột xác, thì đó mới gọi là hoàn toàn vượt qua chính mình.

Nhưng hiển nhiên, mâu thuẫn ở đây là con đường của Ye Jian hầu như đã tới cuối, chỉ có giải quyết được tâm ma thì cậu mới có hi vọng tiến bộ, mà tâm ma lại đang là đối thủ của cậu. Không giải quyết tâm ma thì không thể mạnh lên, nhưng không mạnh lên được thì giải quyết tâm ma không nổi, Ye Jian hầu như bị khóa chết trong cái vòng luẩn quẩn này.

“Tiếp tục như vậy cũng không được, hơn nữa không biết được tình huống bên ngoài thế nào rồi! Chết tiệt! Nếu Natsuki bọn họ xảy ra chuyện ————”

Lúc này, Ye Jian hầu như không muốn nghĩ tới những việc này, bằng không cậu sợ mình sẽ hoàn toàn mất tỉnh táo. Cách duy nhất mà cậu có thể làm là toàn tâm toàn ý chiến đấu mà không cần nghĩ gì nữa. Dốc tận sức mạnh, liều tận dũng khí, hao tận mưu trí, để chiến đấu tới khi chết mới thôi, chỉ có như vậy cậu mới có thể khống chế được cảm xúc đang bùng nổ trong người.

Nhưng mà hiển nhiên là đối phương cũng biết, nên đối phương cũng không ngừng thông qua 『 Tâm Ma 』 mà quấy rầy cậu.

“Chính là cảm giác đó, con rệp chết tiệt, đúng! Quá tuyệt vời! Để tao thưởng thức lâu thêm chút nữa đi, con rệp chết tiệt!”

Kẻ địch vừa thuấn di tới sau lưng của Ye Jian lập tức tung ra một đòn, sức mạnh [ Phá Hoại ] tựa như sóng thần mà ập về phía Ye Jian.

Không gian bị mẫn diệt. Lại như mấy lần trước, bởi vì năng lực không gian bị hạn chế nên cậu cũng chỉ có thể chơi cương với đối phương.

“Giam cầm!”

Năng lực tước đoạt thời gian được Ye Jian phát động. Cậu biết rõ rằng thứ vô liêm sỉ này nhất định sẽ sử dụng năng lực tương tự để triệt tiêu, nên trong một phần ngàn giây ngắn ngủi này, cậu nhất định phải chuẩn bị xong việc ứng đối cho những chuyện kế tiếp.

“Vô dụng! Vô dụng! Tất cả đều bị tao nhìn thấu! Chịu chết đi! Thứ mạt rệp chết tiệt!”

Cực quang màu tím đen giấu trong sức mạnh [ Phá Hoại ] phụt ra, ngay lập tức đánh xuyên qua lớp phòng ngự tầng tầng lớp lớp của Ye Jian và bắn thẳng vào trong ngực cậu.

Oanh ————!!!

Lực xung kích của đòn này đánh bay Ye Jian, năng lực ăn mòn kinh khủng của cực quang hầu như xỏ xuyên qua ngực cậu.

Lần này là cậu phạm sai lầm, dù sao thủ lâu tất mất, cậu trọng thương rồi. Không đề phòng chiêu này của đối phương là sai lầm của cậu. Cực Quang của đối phương là năng lực có thể ăn mòn tất cả mọi thứ, bị trúng một chiêu ngay chính diện như vậy, cậu muốn không trọng thương cũng không được.

“Ha ha ha ha ha! Chết đi! Chết đi! Mày yên tâm, tất cả những thứ có dính dấp tới con rệp như mày, tao nhất định đều sẽ tiêu trừ sạch sẽ!”

Kèm theo tiếng cười điên cuồng là những đòn công kích như cuồng phong bão tố, dày đặc như mưa.

Thể ý thức bị thương, dẫn tới sức mạnh linh hồn của cậu cũng nhanh chóng suy yếu , tình huống đã tới thời khắc nguy cấp nhất.

Nheo mắt lại, cảm nhận tình trạng của bản thân, sau đó, Ye Jian chợt dọn sạch mọi suy nghĩ trong đầu. Cậu quyết định thực hiện kế hoạch cuối cùng dành cho tình huống tệ nhất mà mình đã dự trù trước đó. Ye Jian vốn cũng không nghĩ là mình sẽ thực hiện kế hoạch này, trước đó lập kế hoạch, cậu chẳng qua cũng là vì tuân theo thói quen cẩn thận mà thôi; nhưng câu nói vừa rồi của đối phương đã nhắc nhở cậu, nếu kẻ địch không chết, vậy ái nhân của cậu sẽ bị đối phương tổn thương. Cho nên, thứ này, phải chết.

Nhìn Thanh Trừng Giả trước mắt, Ye Jian có chút đáng tiếc, xem ra bước chân của cậu phải dừng lại ở đây rồi. Không biết mấy con bé kia sau khi cậu chết thì sẽ ra sao? Chỉ mong là không có ai vì chịu không nổi mà nghĩ quẩn đi. Hi vọng là vậy!

Thế nhưng, đúng vào lúc này, không gian của biển ý thức bỗng nhiên rung lên mãnh liệt.

Ngay sau đó, một luồng huyết năng tựa như biển ra tuôn ra từ trong hư không và trút thẳng xuống về phía Ye Jian.

“Đây là…”

Bất luận là Thanh Trừng Giả hay Ye Jian cũng đều không ngờ được tới sự xuất hiện của luồng huyết năng khổng lồ này, cả hai bên không nhịn được mà đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Luồng huyết năng này bao la và hùng hậu, chất lượng của nó thậm chí còn cao hơn cả linh lực bản nguyên mà Ye Jian có hiện giờ. Từ trong đó, Ye Jian thậm chỉ cảm nhận được hơi thở cổ xưa của ‘Nguyên Sơ’, thứ chỉ tồn tại vào thời bình minh của chư thần.

Luồng huyết năng, không, nên gọi là ‘bản nguyên’ mới đúng; luồng bản nguyên thuộc về ‘máu’ này, thật sự khiến Ye Jian chấn động. Nguồn sức mạnh này tuyệt đối là bỏ xa tứ đại chân tổ vô số lần, vượt xa hơn tất cả những thần linh 3 chữ số mà cậu từng biết, thậm chí áp đảo hơn cả một số thần linh hay phật đà cấp ‘Thủy Tổ’.

Nếu nói thần có thần tổ, phật có phật tổ, vậy thì chủ nhân của nguồn huyết năng này, tuyệt đối là thủy tổ của tất cả các huyết tộc, lưu ý, là ‘Huyết Tộc’, không phải là ma cà rồng. Đúng vậy, nếu như nói huyết tộc thật sự có Thủy Tổ, như vậy, nguồn huyết năng trước mắt tuyệt đối tới từ một tồn tại đứng trên đỉnh cao tuyệt đối của tất cả các huyết tộc.

Nếu như máu cũng có pháp tắc, vậy phỏng chừng chủ nhân của luồng huyết năng này là một tồn tại hai chữ số đã hoàn toàn lĩnh ngộ xong pháp tắc về ‘máu’, thậm chí còn có thể dùng khái niệm ‘máu’ để sáng tạo ra thế giới cũng chưa biết chừng.

Bất quá, luồng huyết năng tinh khiết lại hùng hậu này, nếu Ye Jian không cảm nhận sai thì có vẻ như, nó là một loại… ân tứ?

Đây là sức mạnh mà tồn tại kia ban thưởng cho Ye Jian, từ trong cõi u minh, có một thanh âm nói cho cậu biết như vậy.

Nhìn biển máu trước mắt, đôi mắt của Ye Jian sáng rừng rực, cậu biết, phần thắng của mình tới rồi.

“———— tới thật đúng lúc! Ha ha ha! Đồ rác rưởi chết tiệt, đánh ta sướng lắm đúng không? Bây giờ, giờ chết của ngươi tới rồi.”

Cười lớn một tiếng, Ye Jian đâm đầu vào trong biển máu. Hóa thành một lỗ đen, cậu điên cuồng mà từng ngốn, từng ngốn nuốt chửng lấy nguồn huyết năng này.

Thấy cảnh này, Thanh Trừng Giả hơi biến sắc, thế nhưng rất nhanh, nó lại lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Đừng đắc ý sớm, đồ con rệp! Chẳng lẽ mày quên mất là tao đã cắn nuốt tâm ma của mày sao? Nếu sức mạnh đó là của mày, vậy một nửa trong số đó là thuộc về tao. Muốn dựa vào nguồn sức mạnh này để lật bàn? Đừng mơ! Mày vĩnh viễn cũng không có cơ hội đó.”

Vừa nói, Thanh Trừng Giả cũng vội đâm sầm vào trong biển máu, sau đó, nó cắn nuốt huyết năng còn điên cuồng hơn cả Ye Jian.

Đây là một lần song long đoạt châu đại chiến. Rốt cuộc là ai có thể cắn nuốt được càng nhiều huyết năng hơn? Là Ye Jian? Hay là Thanh Trừng Giả đã dung hợp với 『 Tâm Ma 』?

Biển máu mặc dù lớn, nhưng vẫn không thể chịu được sự cắn nuốt điên cuồng của hai ‘lỗ đen’.

Chỉ mấy phút sau, cuộc chiến đã có kết quả.

“Ha ha ha ha ha! Thế nào hả? Thế nào rồi hả? Con rệp! Chỉ nuốt được 20% năng lượng, mày dựa vào đâu để thắng được tao? Còn muốn giãy giụa nữa sao?”

Lấy ưu thế áp đảo mà nuốt sạch 80% biển máu, Thanh Trừng Giả thắng lợi hoàn toàn.

Nhưng lúc này, Ye Jian lại nở nụ cười tự tin nhưng cực độ ác liệt thường thấy.

“Ngu si.”

Chỉ nhàn nhạt mà nhổ ra hai chữ, sau đó, trong lòng bàn tay của cậu bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu máu được đè ép tới tận cùng.

Đó là huyết năng mà đáng lẽ đã phải bị cậu nuốt mất.

Truyện Chữ Hay