Quân Lâm Dưới Thành

chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Nghe tin tức đột ngột như thế nhưng thực sự nằm trong dự liệu, Vương Thuật Chi bất đắc dĩ thở dài, mặc dù bây giờ Hoàng đế lập Tư Mã Vanh làm Thái tử, nhưng cuối cùng triều thần trên dưới vẫn không một lòng, rốt cuộc lại để người nước Tần nắm bắt cơ hội. LQĐ

Xem ra kinh thành còn giấu diếm mật thám, tuy người Hồ này bị khống chế, nhưng tình hình trong kinh vẫn được thông qua cách khác tới nước Tần như trước. Nước Tần vẫn dòm ngó Đại Tấn như hổ rình mồi, chỉ có điều mấy năm gần đây cũng nội loạn không ngừng, mãi tới gần đây mới thoáng an ổn chỉnh đốn binh lực tiến công xuống phía Nam.

Đã lâu rồi không có chiến sự lớn như vậy, Hoàng đế nghe xong tin cấp báo lập tức có chút đứng ngồi không yên, hai tay trong tay áo đặt trên đầu gối hơi xiết chặt, vẻ mặt hồng hào thoáng chốc biến mất không còn dấu vết.

“Nước Tần xuất binh vạn, các khanh cho rằng Đại Tấn ta do ai dẫn binh nghênh chiến là thích hợp nhất?”

Đại thần phía dưới ngoài sáng và trong tối đưa mắt nhìn sang Tạ Trác, cũng có một số người đề nghị do Đại tư mã thống lĩnh toàn quân, dù sao cha con Vương Dự giàu kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến sa trường, còn Tạ Trác thì khiến người ta ấn tượng là danh sĩ khí phách hơn.

Hoàng đế nghe tên Vương Dự trong lòng thấy không vui, nước Tần gần bên cạnh, cường quốc này là một cây đao treo lơ lửng trên đầu, còn Lang Gia Vương thị là một cây gai sắc mắc trong cổ họng, đều muốn mạng người.

Vương Dự vốn làm việc rất liều lĩnh, nếu như lại lập công, tất nhiên phần thưởng không thể thưởng, phong không thể phong, công cao át chủ, quả thực khiến cuộc sống hàng ngày của ông ta khó có thể bình an.

Không vui nhìn trước mặt một vòng, Hoàng đế cắt ngang mọi người bàn luận, kiên quyết nói: “Trận chiến với nước Lương đủ để chứng tỏ Tạ tướng quân có tài lĩnh quân, mưu trí hơn người, lần này vẫn do Tạ tướng quân thống lĩnh.”

Vừa dứt lời, trong đại điện yên tĩnh một lúc, Tạ Trác nghĩ tới Tạ thị sắp được hưng thịnh, trong lòng dâng lên chút vui sướng, trên mặt lại không để lộ ra, bước vững vàng ra khỏi hàng lĩnh chỉ: “Thần nhất định không phụ lòng mong mỏi của bệ hạ!”

Hoàng đế thỏa mãn gật đầu, lập tức liền hạ mấy thánh chỉ, bao gồm tướng lĩnh đại quân các lộ binh mã, lương thảo đồ quân nhu thiết yếu.

Sau khi tan triều, tất cả đều bắt đầu khẩn trương chuẩn bị.

Phủ Nghị vương, sắc mặt Nghị vương Tư Mã Khoát tái nhợt, bộ dạng ôn nhuận trước mặt người khác ngày thường tất cả đều biến mất không còn bóng dáng, nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, nhíu mày nhắm mắt chìm vào suy nghĩ, ngón tay khẽ chọc đầu gối, chậm rãi nói: “Trời không tuyệt đường người, nếu bổn vương chủ động xin theo đại quân ra trận giết giặc, các vị nghĩ thế nào?”

Vẻ mặt mấy người ngồi phía dưới khác nhau, một người trong số đó lộ vẻ vui mừng: “Như vậy, không chỉ có thể đoái công chuộc tội mà còn có thể thể hiện tài năng của điện hạ, một khi chiến thắng trở về, điện hạ đã có thể có công trạng trên người rồi, há con ma ốm Duệ vương kia có thể so sánh!”

“Không ổn!” một người khác vội vàng lên tiếng phản đối.

Tư Mã Khoát nhìn hắn ta, khiêm tốn hỏi: “Không ổn chỗ nào?”

“Tạ Trác và Duệ vương chính là cá mè một lứa, điện hạ đi cùng ông ta, ngộ nhỡ ông ta nổi ý đồ xấu vậy thì nguy hiểm lắm.”

Tư Mã Khoát suy nghĩ một lát rồi cười xùy một tiếng: “Ông ta tọa trấn trong quân, Đại tư mã và Hoàn tướng quân dẫn đầu hai đường đại quân, nếu ta đi theo quân lên đường thì cách xa ông ta một chút là được.”

Mọi người im lặng một hồi, cảm thấy cũng có thể được, dù sao còn có Đại tư mã ở đó, Tạ Trác dù muốn làm gì cũng không dễ dàng như vậy, nhưng cảm thấy dấn thân vào mạo hiểm cũng không phải là kế sách tốt nhất.

Một phụ tá bên cạnh vuốt râu, chậm rãi nói: “Ngược lại thuộc hạ cảm thấy chi bằng để cơ hội lập công này cho Duệ vương.”

“Hả?” Mọi người đều nhìn ông ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Tư Mã Khoát khẽ nhướng mày, làm như nghĩ tới điều gì đó đột nhiên cười rộ lên: “Thân thể Duệ vương thế kia, cũng không biết chống chọi được mấy ngày hành quân ngày đêm xóc nảy.”

Vừa nói như thế, bầu không khí đột nhiên nhẹ nhàng hơn, mọi người hoặc cười nhẹ hoặc cười hào sảng, đều có vẻ mặt khinh thường.

“Không sai!” Một người phấn chấn vỗ xuống bàn, hưng phấn nói: “Hoàng thượng đang lo tiếng tăm của Duệ vương không đủ thu phục dân chúng, vậy chúng ta liền thúc đẩy giúp y một tay!”

Hôm sau lâm triều, Hoàng đế nhắc lại chuyện lập Thái tử, hiển nhiên vì hôm qua bị cắt ngang nên không cam lòng.

Tình thế trên triều đình cũng chẳng có gì thay đổi mấy, ngoài hai người tỏ vẻ ủng hộ ra thì tiếng người phản đối càng kịch liệt hơn, mà lại cứ bám lấy điều “Duệ vương tài đức chưa thấy, uy tín chưa đủ.”

Ngay lúc Hoàng đế đau đầu không thôi thì có người đề nghị: “Nước Tần có thể thống nhất các bộ tộc người Hồ ở phương Bắc là vì chúng dũng mãnh thiện chiến sớm đã thâm nhập vào lòng, bây giờ tướng sĩ Đại Tấn chúng ta muốn quyết một trận tử chiến với người Tần, ý chí chiến đấu của binh sĩ là quan trọng nhất. Thần cho rằng nên do Duệ vương điện hạ thay mặt thiên tử thân chinh để ủng hộ tinh thần binh sĩ ba quân, nhất định có thể đại hoạch toàn thắng!”

Vương Thuật Chi nghe xong trong lòng giật thót, không chút dấu vết liếc nhìn người nọ một cái, vừa nhìn đã biết là quân cờ trong tay Nghị vương, hận đến trong lòng thầm chửi mắng.

Cái gì gọi là “Nhất định có thể đại hoạch toàn thắng?” Nếu ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì chẳng lẽ lại là sai lầm của Yến Thanh? Hơn nữa… Thay mặt thiên tử thân chinh, đa số đều ngồi trong xe ngựa, thời điểm mấu chốt lại cần phải cưỡi ngựa, nhưng Yến Thanh vô cùng xa lạ với chuyện cưỡi ngựa!

Trán Vương Thuật Chi nổi đầy gân xanh, không kịp lo nghĩ rốt cuộc chuyện này lợi nhiều hơn hại hay là hại nhiều hơn lợi, chỉ cần nghĩ đến có một phần vạn khả năng y gặp phải chuyện nguy hiểm, thì hận không thể kéo kẻ đã đề nghị tới ăn thịt gã.

Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển vài vòng, vẫn không thể tìm được lí do thoái thác hợp lý để phản bác đề nghị này, Vương Thuật Chi đau đầu không thôi, đang chuẩn bị kiên trì đến cùng phản bác, ngẩng đầu lên đã thấy hai mắt Hoàng đế lóe sáng.

Hoàng đế hiển nhiên cảm thấy đề nghị này không thể tốt hơn, không chỉ có thể ủng hộ tinh thần binh sĩ mà càng có thể để Tư Mã Vanh lập uy, một công đôi việc, hơn nữa…..

“Ha ha ha!” Hoàng đế cười ra tiếng, tâm tình vui sướng cực điểm, gật đầu nói: “Như thế rất tốt! Nhưng Hoàng tử thay thiên tử thân chinh chưa đủ để khích lệ tinh thần binh sĩ, trẫm quyết định lập tức lập Duệ vương làm Thái tử! Thái tử chính là người kế vị của đất nước, ít ngày nữa sẽ theo đại quân lên đường, thay trẫm tọa trấn đại quân Bắc phạt!”

Vương Thuật Chi há to miệng, cuối cùng giữ im lặng, trong lòng bội phục Hoàng đế hiếm khi quyết đoán được một lần.

Bên phe Nghị vương, bất kể là lúc trước kịch liệt phản đối, hay là đột nhiên xuất hiện chủ ý, giờ phút này cũng thành người câm, bọn họ chẳng thể nào nghĩ tới đang yên đang lành nghĩ cách, lại đẩy con ma ốm kia dựa vào ghế rồng.

Tin tức rơi vào phủ Nghị vương, Tư Mã Khoát cười lạnh: “Một khi đã lập làm Thái tử, vậy càng phải khiến y có đi không có về!”

Chiếu thư lập Thái tử ban xuống, sắc mặt Tư Mã Vanh cung kính lĩnh chỉ tạ ơn, trong lòng sóng gợn không sợ hãi, nhưng không thấy kinh hỉ cũng không lo lắng, chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, không lâu nữa sẽ theo quân lên phía Bắc, tạm thời không dọn vào Đông cung.

Hoàng đế vui vẻ đồng ý.

Ngày hôm sau, phủ Duệ vương lần nữa đông khách, lúc này cũng không thể từ chối người từ ngoài cửa nữa, dù sao mấy đại thần này đến bày tỏ chúc mừng và chúc phúc, Tư Mã Vanh xuất hành đều có người đặc biệt khua chiêng gõ trống chuẩn bị, còn y ngược lại an nhàn, kiên nhẫn tiếp đãi từng người một rồi đuổi về.

Đợi đến rốt cuộc cũng khôi phục yên tĩnh, Tư Mã Vanh leo lên đình nghỉ mát phía sau núi nghỉ ngơi một lúc, lúc đứng lên vô ý nhìn về hướng Ô Y Hạng, nóng lòng chờ đợi tới tối – Đây cũng là chuyện trước nay chưa từng có.

Mặt trời nghiêng treo nơi chân trời thì vương phủ lại có một vị khách tới.

Tư Mã Vanh xoa trán, đứng dậy đi tới phòng trước, thấy Lục Tử Tu chờ đợi bên trong thì dở khóc dở cười.

Lục Tử Tu cúi người hành lễ, ánh mắt như có như không trừng lớn, mặc dù cung yến lần trước đã đoán được bảy tám phần, nhưng bây giờ gặp nhau vẫn không nhịn được thăm dò, nhìn thần thái cử chỉ của Tư Mã Vanh, xác định lại thân phận của y.

“Mời Lục đại nhân ngồi.” Tư Mã Vanh cười cười, vì Lục Tử Tu chấp nhất với Nguyên Sinh, trong lòng ngược lại có vài phần cảm tình với hắn ta.

Từ lúc Lục Tử Tu làm quan đến nay, cũng không tùy tiện xuất đầu, nhưng khi Vương Thuật Chi cần giúp đỡ thì ra tay cứu giúp không chút do dự, ngay từ lúc đầu bị Vương Thuật Chi kéo về phe cánh, sau đó vẫn không lay động, bề ngoài thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại lén lút xuất ra không ít lực.

Tư Mã Vanh tự nhận nhìn người cực chuẩn, cứ cảm giác Lục Tử Tu không phải là một người có dã tâm, thông minh mà lại biết tiến lùi, rất có phong độ danh sĩ, muốn nói nhược điểm của hắn ta, nếu Nguyên Sinh xếp thứ hai thì không có ai xếp thứ nhất.

Lục Tử Tu đa tạ tiếp nhận trà của y đưa, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, sau khi xác nhận thân phận của y liền không tò mòm nữa, cười dịu dàng: “Thái tử điện hạ chắc biết hạ quan tới vì chuyện gì.”

Tư Mã Vanh gật đầu, cũng không đáp lại câu nói đó, hỏi ngược lại: “Lục đại nhân hình như vẫn không để ý tới chuyện triều chính, không biết vì sao lúc trước lại làm quan?”

Lục Tử Tu giật mình, lập tức lộ nụ cười khổ: “Vì Nguyên Sinh.”

Tư Mã Vanh không ngờ hắn ta sẽ đáp trực tiếp như thế, không nhịn được lại cười rộ lên: “Bây giờ Nguyên Sinh tất cả đều khỏe mạnh, ngươi muốn gặp hắn ta không?”

Hai mắt Lục Tử Tu đột nhiên sáng lên, khó nén vui sướng: “Tất nhiên! Rất cảm ơn điện hạ thành toàn!”

Trước kia vì Tư Mã Vanh lén giấu Nguyên Sinh mà tức giận, từ sau khi nhận được thư của Nguyên Sinh mơ hồ đoán hắn không phải chịu uất ức gì, cuối cùng trong lòng dần bình tĩnh trở lại, hơn nữa thế lực không bằng người ta, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, bây giờ thấy Tư Mã Vanh nguyện ý để hắn ta gặp người, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tư Mã Vanh gật đầu: “Bây giờ Nguyên Sinh đã ở kinh thành, lát nữa cô sẽ phái người đưa hắn ta tới quý phủ của Lục đại nhân, Lục đại nhân cứ trở về yên lặng chờ tin lành là được.”

Lục Tử Tu đã đạt được mục đích nên không ở lại lâu, cùng y khách sáo hàn huyên vài câu liền vội vàng rời đi.

Tư Mã Vanh dùng xong bữa tối liền gọi tâm phúc vào, phân phó nói: “Tới phủ Cảnh vương dẫn Nguyên Sinh ra ngoài, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Dạ.”

“Đưa tới quý phủ của Lục Tử Tu.”

“Dạ.”

Sắc trời tối hẳn, cửa hông phủ Cảnh vương lặng lẽ hé mở, cùng lúc đó, có một bóng người áo đen nhảy lên đầu tường phủ Duệ vương.

Tư Mã Vanh sớm quen với hành vi leo tường của Vương Thuật Chi, thấy hắn đi vào trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, vội đứng dậy nghênh đón.

Vương Thuật Chi nhanh chóng ôm lấy y, lại lập tức buông ra, lấy một túi vải từ phía sau ra: “Mặc vào.”

Tư Mã Vanh lộ vẻ kinh ngạc, nhận túi vải mở ra, chính là y phục dạ hành: “Cái này..…”

“Ở chỗ này của đệ không tiện, tới chỗ ta.” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào nhìn y, dưới ánh nến chiếu rọi hai con ngươi càng rạng rỡ.

Tư Mã Vanh nhanh chóng thay y phục, nâng mắt nhìn hắn.

Hai mắt Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh diễm, ánh sáng trong mắt lại tăng thêm vài phần, không nhịn được đưa tay vuốt ve từ gò má xuống đến cổ y, chỉ cảm thấy da thịt trắng nõn như ngọc trong bóng đêm càng thêm nổi bật mê hoặc, không kìm lòng được cúi người qua cắn một cái.

Trong mắt Tư Mã Vanh toát lên sự vui sướng, bắt tay đang di chuyển loạn xạ, thấp giọng hỏi: “Tới chỗ huynh làm gì?”

Vương Thuật Chi không muốn buông y ra, nhìn y thật sâu, nghiêm túc nói: “Cưỡi ngựa, dạy đệ một ít chiêu tự bảo vệ mình.”

Hết chương

Truyện Chữ Hay