“Tướng quân, chớ nên làm hỏng chuyện.” Ta cười lạnh rồi quay đi, bước về phía ngoài căn lều.
Ta nhìn các tướng sĩ ở đằng kia, nở một nụ cười lẳng lơ yêu kiều.
“Diệu Diệu lạnh quá…”
“Quân trưởng mau tới ôm Diệu Diệu đi…” Ta híp mắt câu móc đai lưng của một vị tướng sĩ, rồi sau đó ta nằm lên đống cỏ khô.
Doanh Kỵ đứng ngay cửa lều, chàng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh băng. Và ta cũng nhìn chàng giống y như vậy, sau đó ta nhẹ nhàng nở một nụ cười ngả ngớn.
“Hoàng thượng giá lâm! Khao thưởng ba quân!” Âm thanh báo cáo mơ hồ truyền đến bên tai làm ta giật mình, ánh mắt trợn to. Đối mặt với Doanh Kỵ, dường như cả hai chúng ta đều thấy được sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Tại sao lại đến sớm hơn hai ngày chứ!
5.
“Diệu Diệu!”
Kiệu rồng ánh vàng mới chỉ tiến vào quân doanh thì Thẩm Lăng Phong đã thấy được cảnh ta nằm trên đống cỏ khô, khóe mắt hắn như muốn nứt ra rồi vậy.
Hắn vội lệnh kiệu đứng lại rồi hốt hoảng chạy đến bên ta.
Một đám lính ở đó, thậm chí có người còn chưa mặc xong áo quần, bọn họ trơ mắt nhìn đương kim thánh thượng chạy đến như thể bị thứ gì đè ép. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, luống cuống tay chân.
“Diệu Diệu… Diệu Diệu…”“Diệu Diệu, để ta đưa em về…”
Lời này làm ta cười mỉa, trong ánh mắt chẳng hề có chút ưu buồn nào: “Bệ hạ, ta chỉ đang thực hiện trách nhiệm của một quân kỹ mà thôi, người đừng như thế, kính xin người nhường bước.”
Có buồn cười không đây?
Người đưa ta đến đây làm quân kỹ là hắn, với dung mạo này của ta sẽ đổi được những đối đãi thế nào, chẳng lẽ hắn lại không đoán được sao?
Hà cớ chi phải nói năng bằng giọng điệu thế này?
“Phương Diệu!” Thẩm Lăng Phong vừa tức giận vừa không thể tin nổi. Giống như hắn không nghĩ đến việc ta sẽ tiếp tục sống mặc cho người ta chà đạp, hoặc hắn không ngờ rằng ta sẽ nói ra lời ph óng đãng như vậy.
“Sao vậy? Sao bệ hạ ngạc nhiên thế?”
“Mấy ngày nay ta hầu hạ các vị anh hùng tướng sĩ này khá tốt đó.”
Thẩm Lăng Phong không chịu đựng nổi nữa, hắn lảo đảo đứng không vững. Sát ý tràn ngập trong mắt ấy, hắn quay đầu quét qua một lượt các binh lính đang ở nơi này, mạnh mẽ nói:
“Lôi hết ra ngoài, chém!”
Bộ dáng giận dữ nổi lửa của hắn làm mọi người quỳ xuống theo bản năng. Nhưng ta chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi. Lúc này Thẩm Lăng Phong càng tức giận, thì thứ ta có thể lợi dụng càng lớn rồi.
Khả năng trở về kinh thành cũng càng lớn.
Ta rõ ràng mọi thứ. Cho dù Thẩm Lăng Phong không thương ta, nhưng ta cũng từng là hoàng hậu của hắn, là sự tượng trưng cho quyền lực đế vương của hắn.
Hắn có thể không muốn ta, nhưng những binh lính dưới tay hắn có thể chà đạp lên hoàng quyền ư?
Ta thu ánh mắt mình đáp lại cái nhìn với Doanh Kỵ, rồi ta khẽ chạm lên cằm mình.
Dù Thẩm Lăng Phong đến trước, điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu. Vẫn đúng như dự đoán, ánh mắt Doanh Kỵ u ám hắn, nhưng chàng cũng chẳng động đậy chút ít.
Thật là đáng chết! Chẳng lẽ chàng muốn lâm trận đổi ý sao?
Thoáng chốc cả người ta tê rần, ta bắt đầu thấy choáng. Chẳng lẽ ở thời khắc quan trọng này Doanh Kỵ muốn phá nát việc sắp thành này?
Ngay khi ta bắt đầu tìm kiếm mọi cách để giải quyết thì cuối cùng Doanh Kỵ cũng cử động rồi. Chàng bước về trước hành lễ với Thẩm Lăng Phong:
“Bệ hạ, đây chỉ là một quân kỹ mà thôi, hà cớ chi người phải tức giận? Từ lúc nàng vào quân doanh thì đã sớm sa đọa không biết bao nhiêu lần rồi, nàng bẩn lắm.”
“Nếu bệ hạ cần đàn bà thì trong lều thuộc hạ có sẵn phụ nữ sạch sẽ yêu kiều rồi.”
“Nhưng mà… Quân kỹ này cũng coi như là chăm sóc tướng sĩ nên có công đi, không thì bệ hạ cứ tùy ý thưởng nàng cho một tướng sĩ lập công, coi như là nàng có nơi để về rồi.”
Doanh Kỵ nói xong, rất nhiều binh lính đang quỳ ở đó vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt họ nhìn về phía ta thật sự rất nóng bỏng rất tha thiết.
“Bệ hạ, ta sẵn lòng!”
“Bệ hạ, thưởng cho mạt tướng đi!”
“Bệ hạ! Ta cũng sẵn lòng!!”
…
Một đám binh lính vì tranh đoạt ta mà đâu còn giữ sự sợ hãi hèn mọn mới vừa rồi với đế vương đâu? Ta cười, một nụ cười rách nát vỡ tan, rồi ta nhún người về phía bọn họ.
“Diệu Diệu cảm ơn các vị quân binh đã yêu chiều, tiếc rằng Diệu Diệu chỉ có một người mà thôi, nếu không thì Diệu Diệu sẵn lòng thuộc về mỗi người các vị…”
“Câm miệng!”
Thẩm Lăng Phong nổi giận gầm lên, chợt hắn bóp lấy cổ ta, sát ý trong giọng nói đã không thể che giấu nổi.
“Phương Diệu, em muốn đúng không?”
“Nếu em còn nói nhiều thêm một câu, chắc chắn trẫm sẽ làm em hối hận!”
“À, hối hận à?”
Ta nhắm hai mắt lại như thể dứt khoát sẽ nhận lấy cái được ban.
“Chuyện hối hận nhất trong cuộc đời của ta là vào hôm đông chí ấy, ta không nên cứu người khi người rơi xuống nước.”
“Không nên để cha và anh ta giúp người lên ngôi.”
Bàn tay bóp cổ ta chợt thả lỏng, Thẩm Lăng Phong liên tục lui mấy bước về sau như thể bị sấm sét đánh trúng vậy.