Ý muốn người cuồn cuộn dâng trào kéo xé lý trí hắn, cuối cùng thì sự kiềm chế suốt những ngày qua đã vỡ đê. Hắn không thể nhịn nổi nữa! Thật sự không thể nào nhịn nổi nữa, hắn muốn gặp Phương Diệu, từ ngày nàng rời cung hắn đã muốn nhìn thấy nàng rồi!
"Nghe nói tiền tuyến thắng trận, không thì để trẫm ngự giá thân chinh tới khao thưởng tam quân!" Thẩm Lăng Phong vừa nặng nề nói mấy câu vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đẹp đẽ tĩnh mịch.
Coi như là hắn cho mình một cái cớ đi.
Một cái cớ để gặp nàng.
Nhưng thật ra thì hắn chỉ muốn gặp nàng mà thôi.
Ngay khúc ngoặt, nha hoàn Thúy Nhi đang gác đêm lặng im thở phào, những lời Hoàng Hậu nương nương chỉ dạy ở trong bức thư nàng đã nói hết rồi.
Tiếp theo chỉ cần nhìn sự lựa chọn của bệ hạ mà thôi.
4.
Tướng quân đoạt lại một tòa thành cuối cùng, rồi gã dẫn theo tiểu đội trở về trong tiếng hoan vô của toàn quân. Doanh Kỵ hiến tặng ta cho gã. Tất nhiên là người đàn ông ấy ngạc nhiên với sắc đẹp của ta, gã như một con thú hoang đã săn được mồi nhắm của mình mà bế ta lên thật cao."Cạn ly!"
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Vạn quân giơ cao giáo thương, khí thế họ bừng bừng. Tướng quân vác ta về lều riêng, vừa bước vào cửa lều ta đã thấy Doanh Kỵ đang tươi cười ác độc, càng có thể thấy được sự oán hận ghen tị trong mắt các tướng sĩ sau lưng chàng.
Bởi vì tướng quân không biết được, mấy ngày này khi gã đang chinh chiến ngoài kia, một đám binh lính mà gã giữ lại để trú đóng ở đây, hôm nay thì tất cả bọn họ đã trở thành hạ thần dưới váy ta rồi.
Việc có thể chà đạp người đàn bà của hoàng đế giường như đã khơi dậy mặt u ám tối tăm nhất trong lòng Doanh Kỵ. Chàng làm nhục chà đạp ta như một tên bi3n thái, hàng đêm chàng bắt ta khiêu vũ trợ hứng bằng chân trần giữa chúng quân. Thỉnh thoảng chàng coi ta như một phần thưởng để ban cho người nào chiến thắng cuộc đấu võ.
Ta nhịn nhục chịu đựng tất cả.
Dù ngàn vạn quân binh dưới quyền Doanh Kỵ luôn nhao nhao coi ta như một món đồ chơi, nhưng bọn họ lại tình nguyện ghen ghét vì ta, điên dại say mê bởi điệu múa của ta.
Ta thê lương ai oán nhìn những người này, mở miệng nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
"Mau cứu ta... Cầu các ngươi... Mau tới cứu ta..." Khóe mắt ta chảy xuống một giọt lệ tuyệt vọng.
Đây là lời nói thật của ta.
Khi cả nhà ta bị tịch biên xử trảm, khi ta bị lưu đày ở trại lính thì những lời này ta đã nói vô số lần rồi. Bởi vì ta hy vọng khi ấy có ai đó sẽ mau tới cứu ta.
Mặc dù tuổi tác tướng quân đã gần bốn mươi nhưng gã vẫn rất mạnh mẽ, gã ném ta lên chiếc giường nhỏ ngổn ngang, sau đó gã đánh giá gương mặt của ta, trong ánh mắt ấy rõ ràng có chất chứa sự khinh bỉ.
"Không hổ là Hoàng Hậu nương nương đến từ trong cung, sắc đẹp thật sự tuyệt trần nghiêng thành."
Lòng ta vô cùng căng thẳng nhưng bề ngoài vẫn giả bộ là đang ngạc nhiên.
"Ngài nhận ra ta sao?"
Tướng quân cười nhạo: "Ngày nương nương vào đây thì bên trên đã có người đánh tiếng muốn ngươi ở chỗ này."
Ta đã sớm đoán được rồi. Có lẽ Thẩm Lăng Phong không muốn mạng của ta, nhưng chắc chắn người kia sẽ không cho ta dù chỉ một ngày để sống. Còn trong quân doanh này không ai ra tay với ta, lí do vì...
"Chắc tướng quân không biết..."
"Thu hồi tâm tư của ngươi!" Tướng quân lạnh lẽo quát lên một tiếng, gã nghiêng người thô bạo đè ta trên chiếc giường nhỏ.
"Thứ đàn bà con gái còn muốn tính toán mưu kế thì còn ra thể thống gì? Cũng do ngươi tự làm tự chịu nên mới rơi vào hoàn cảnh thế này!"
Ta không nói gì nữa, ta nằm trên chiếc giường nhỏ, ngửa đầu mình nhìn chóp lều, trong ánh mắt ta là sự lạnh lẽo như băng.
Đây chính là lí do ta đi đường vòng chọn lựa Thiên phu trưởng Doanh Kỵ chứ không phải tướng quân. Bởi ta đã sớm thăm dò tính tình người này, gã chính trực dũng cảm nhưng gàn bướng cố chấp, gã có thành kiến của phần lớn nam nhân - kiến công lập nghiệp là việc đàn ông mới làm được.
Một người phụ nữ bất tài vô dụng mới là có đức độ, bọn họ hẳn nên ở nhà thêu thùa sinh đẻ.
Cũng bởi vì thế nên gã mới khinh thường với việc nghe theo chỉ thị trong cung mà vẫn làm khó một người phụ nữ như ta. Có lẽ gã cũng không nghĩ tới việc ta sẽ chống đỡ được tới bây giờ.