11
Vì để cứu được ta, Thẩm Lăng Phong truy tìm báu vật khắp thiên hạ như một kẻ điên làm cho triều thần nghị luận đệ sổ, chỉ trích hắn tàn bạo ác độc, sưu cao thuế nặng.
Thật ra thì danh tiếng trước đây của Thẩm Lăng Phong cũng không tốt mấy, hắn mù chứ trăm họ dân chúng chẳng mù, cha anh ta thật tâm giúp hắn lên ngôi, thế mà cả nhà ta lại bị tịch biên xử trảm, đến chet cũng không thể chet tử tế.
Lấy oán báo ân như kia thì sao có thể làm dân chúng phục đây?
Hơn nữa, sau khi hắn lên ngôi lại để cho Phương Vi Vi và Phương Tuấn Sinh ỷ vào danh tiếng của quý phi và cha vợ vua mà phách lối cậy quyền, áp bức dân chúng, nuốt riêng lương bổng của quân đội.
Lòng quân đã sớm tan rã rồi.
Chỉ là lúc ấy hắn còn coi như siêng năng chăm chỉ, yêu dân như con, trăm họ cũng không tệ mấy, nên vài câu oán cũng chẳng lên nổi mặt nước.
Bây giờ hắn tự mình đẩy cao thuế má, bóc lột dân chúng, những oán than tích góp lại đã lâu giờ bùng nổ phát tán, sao có thể không k1ch thích lòng dân đây?
Triều thần dâng sổ, có thể sẽ có kết quả đấy, nhưng họ càng khuyên càng làm mọi chuyện tệ đi, Thẩm Lăng Phong cố chấp đến mức sắp điên dại.
“Cả thiên hạ này đều thuộc về ta, ta không tin mình sẽ không giữ nổi một cái này của em!”
Hắn gào lên một cách nặng tình, nhưng ta nghe xong thì chỉ muốn cười. Ta biết nguyên nhân vì sao hắn giận dữ, không chỉ vì bệnh của ta thôi đâu, mà là dưới sự hướng dẫn kích động của Doanh Kỵ, các nơi khác đã bắt đầu nổi dậy.Dân chúng thà tạo phản chứ không muốn tiến cống chút dược liệu quý báu nào nữa. Việc này chẳng khác nào họ đang gây hấn với hoàng quyền của hắn. Đế vương cao cao tại thượng kia đã mất đi sự ủng hộ và mến yêu của con dân hắn rồi, sao lại có thể không nổi giạn đây?
Mà hắn càng giận, thì càng vô lực xoay chuyển đất trời.
Hắn chỉ có thể bị cơn bệnh tật ngày ngày quấn thân của ta và chấp niệm đế vương của chính hắn ép đến con đường chet.
“Nương nương, Doanh Kỵ tướng quân báo tin.”
Mắt Thúy Nhi ửng đỏ, em đưa một phong thư cho ta. Ta mỉm cười nhận lấy nhưng không mở ra nhìn, ta chỉ cầm nó đến trước ánh nến rồi đốt trụi.
Nhìn ánh lửa từ từ cắn nuốt bức thư, ta nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, ta nhìn Thúy Nhi rồi nói: “Cứ gửi cho ngài ấy phong thư ta đã viết là được.”
Trong phong thư ấy có tới mười mấy lá, nội dung mọi lá thư đều giống nhau: ‘Ta rất ổn, mọi sự đã sẵn sàng, chỉ đợi ngày ngài công thành, cho ta sự tự do.”
Thật ra thì ta cũng đâu nói láo. Ta rất ổn đấy, thật sự.
Và cũng thật sự, sắp tự do rồi.
Một bàn tay đưa đến trước mắt rút đi bức thư ta đã đốt được một nửa. Trong lòng ta giật thót, lúc ngẩng đầu thì ta chỉ nhìn thấy Thẩm Lăng Phong đang nhìn ta, hắn mỉm cười khổ sở, sau đó hắn tiếp tục đưa bức thư ấy về phía ánh nến, trên gương mặt anh tuấn của hắn là nụ cười gượng gạo lại khốn khổ khó coi.
“Diệu Diệu… Ta không còn cách nào nữa… Nhưng Diệu Diệu, nếu không có em thì ta sẽ chet mất…”
Bức thư bị đốt thành tro, Thẩm Lăng Phong quỳ một chân xuống, hắn ôm chặt eo ta, chôn mặt mình vào bụng ta.
Hắn không ngừng khóc, tiếng khóc như thể ruột gan đang đứt ra từng khúc, cuồng loạn nức nở.
Lòng ta lại như nước lặng, thậm chí ta còn cảm thấy hơi đói.
12
“Diệu Diệu, em nhìn ả tiện nhân kia thì có khá hơn chút nào không?”
Sau hôm đó, Thẩm Lăng Phong hoàn toàn phát điên, trong cung đã chẳng thể nào có nổi một bát thuốc để ta uống, mà trăm quân khởi nghĩa do Doanh Kỵ lãnh đạo đang từng bước ép sát tới gần hoàng thành.
Thế mà hắn vẫn còn tâm trí để nhàn hạ, hắn dẫn ta tới ngự hoa viên để thưởng thức thành quả mà hắn điên cuồng gây nên.
Vốn nơi khúc quanh của vườn hoa có một bình chứa nuôi cá koi, lúc này lại có hình bóng của Phương Vi Vi đang yếu ớt trong ấy.
Ả tựa vào thành bình, gương mặt nọ ửng đỏ, vừa khổ sở vừa bất lực. Trên khuôn mặt ấy là nỗi niềm khát khao đê tiện hèn mọn, ả cầu xin thái giám đang đứng cạnh đó:
“Công công, cầu ngài thương tiếc ta đi, cầu xin ngài mà.. Công công, công công, sao cũng được, nhưng cầu ngài hãy thương ta với… Bệ hạ, giet ta, giet chet ta đi!”
Phương Vi Vi nhìn Thẩm Lăng Phong đang đỡ ta ngồi xuống như đối đãi với vật quý, cuối cùng ả cũng điên cuồng gào lên. Thẩm Lăng Phong không trói ả lại, hắn chỉ bảo mấy thái giám này trông coi suốt đêm ngày không cho phép ả bước ra khỏi chiếc bình ấy nửa bước. Mỗi ngày rót thứ thuốc nước kia cho ả, để ả bị cơn khát cầu ấy dày vò đến mức giãy dụa nôn nao, thậm chí ả còn phải cầu khẩn những thái giám mà trước đây mình đã coi thường ban cho chút gì đó.
Còn hạ tiện hơn cả quân kỹ.
“Nếu ngươi dám chet, ta sẽ ném cha ngươi tới chuồng bọn dã thú ngay lập tức.” Thẩm Lăng Phong ác độc nhìn chằm chằm ả, hắn cất tiếng lạnh lùng trong trẻo.
Sau khi Phương Tuấn Sinh bị ngũ mã phanh thây, gã được để ở bên cạnh chiếc bình ả đang đứng. Thời gian càng qua đi thì cảnh tượng càng kinh khủng ghê tởm, mỗi lần Phương Vi Vi mở mắt sẽ nhìn thấy hình ảnh thảm thiết của cha mình.
“Á!”
Phương Vi Vi gầm thét như bị điên, ả ầm ĩ muốn nhào tới phía ta, nhưng bị bọn thái giám ngăn cản không cho phép bước ra khỏi chiếc bình ấy.
Phương Vi Vi nghiến răng, ả không mắng chửi Thẩm Lăng Phong mà lại gào thét chửi rủa ta: “Phương Diệu, ngươi sẽ chet không yên thân!”