Thật ra, Cố Niệm Hề nói lời này đơn giản chỉ muốn đe dọa người nào đó. Lại thật không ngờ, cô nói lời kia, Đàm Dật Trạch thật sự buông ra. Mà tay của hắn cũng thành thực mà đưa ra khỏi áo của cô
Sợ chọc giận người đàn ông nào đó, Cố Niệm Hề nhanh chóng ngồi dậy, đi nhanh tới hướng phòng của mình: "Lão già kia, anh cũng đã hạ sốt, em phải trở về phòng nghỉ ngơi!"
Nói xong, cô gái vô tâm nào đó quả thật trốn vào trong phòng của mình
Mà Đàm Dật Trạch thấy bóng dáng cô rời xa, khóe miệng cũng vô lực khẽ động
Không nghĩ tới, Đàm Dật Trạch từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi vật nhỏ. Thế nhưng vật nhỏ giờ phút này lại bỏ chạy lấy người
Mà như vậy, làm cho Đàm Dật Trạch bất đắc dĩ cười
Hắn cả đời này, thật sự đã bị vật nhỏ nắm chắc trong lòng bàn tay!
____
Ngày hôm sau, lúc Đàm Dật Trạch tỉnh dậy, liền chạy đến phòng Cố Niệm Hề
Vốn tưởng rằng vật nhỏ tức giận, không để ý tới hắn, hắn liền đẩy cửa phòng của cô, chuẩn bị trêu đùa vật nhỏ một phen
"Vật nhỏ, anh vào được không!"
Đàm Dật Trạch đẩy cửa, lại phát hiện Cố Niệm Hề thế nhưng không có ở nhà
"Dật Trạch, con dậy rồi sao? Hề Nhi nói nó đi chợ mua quần áo cho con, thuận tiện mua thêm thuốc cảm mạo, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi!" Ân Thư Kỳ đi đến chỗ Đàm Dật Trạch nói tiếp: "Đêm qua ba và mẹ ngủ, không biết con bị bệnh. Lát nữa con ra ngoài ăn cháo, sau đó mẹ hầm canh cho con uống để con làm ấm thân thể, rồi đi đến bác sĩ kiểm tra!"
"Mẹ, tối hôm qua Hề Hề pha thuốc cho con uống, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, mẹ không cần bận tâm. Đúng rồi, Hề Hề đi siêu thị nào? Mẹ nói cho con biết!" Nói lời này, Đàm Dật Trạch đã đi đến chỗ ghế sa lon cầm áo khoác, vội vã chuẩn bị ra ngoài
"Dật Trạch, bệnh con vừa mới đỡ, muốn đi đâu? Nếu như bị gió thổi vào, chỉ sợ bệnh sẽ nặng hơn!" Ân Thư Kỳ theo sát Đàm Dật Trạch, lúc này đã thấy hắn đang mang giày
"Mẹ, tay của Hề Hề vẫn còn đau, con lo lắng cho cô ấy, con muốn đi đón cô ấy về!"
Nói lời này, Đàm Dật Trạch đã bắt đầu xắn ống quần. Thật ra, Đàm Dật Trạch vốn dĩ cao lớn lại mặc quần áo ngủ của Cố thị trưởng, nhìn vào sẽ thấy rất buồn cười. Nhưng mà ống quần này được Đàm Dật Trạch xắn cao đến đầu gối, không chỉ làm cho người ta không nhận ra đây là quần ngủ, mà còn cho người ta cảm thấy hắn có vài phần đàn ông
Chẳng qua, gần đây thời tiết có chút lạnh, Ân Thư Kỳ thấy Đàm Dật Trạch như vậy cũng cảm thấy rùng mình. Nhưng Đàm Dật Trạch dường như lại không thấy như vậy, lúc này đã muốn chuẩn bị đi ra ngoài
"Dật Trạch, không có việc gì! Hề Nhi lớn như thế, có thể tự chăm sóc mình!"
"Mẹ, điều này con biết. Nhưng tay Hề Hề bị thương, nếu bị người khác không cẩn thận đụng vào thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, tính tình Hề Hề không tranh cường háo thắng, ở bên ngoài rất dễ bị người khác ức hiếp" Nói xong, Đàm Dật Trạch đã ra đến phía cửa lớn
Mà thấy bộ dạng Đàm Dật Trạch như vậy, Ân Thư Kỳ cũng an tâm không ít. Bởi vì bà nhìn ra được, trong con ngươi của Đàm Dật Trạch có tia lo lắng không nửa phần giả dối
Thật ra, trước kia tuy rằng Ân Thư Kỳ rất hài lòng với cậu con rể này, nhưng bà vẫn có chút lo lắng cho con gái mình đi theo cậu ta sẽ chịu ủy khuất. Nhìn hiện tại, bà cũng không cần phải lo lắng quá nhiều cho Cố Niệm Hề. Vì cậu con rể này, thật lòng thật dạ lo lắng cho con gái của bà...
Ngay tại lúc Đàm Dật Trạch bước ra ngoài cửa, mà Ân Thư Kỳ chuẩn bị nói cho hắn biết Cố Niệm Hề đến siêu thị nào, thì đã có một giọng nói trong trẻo từ phía xa truyền đến: "Yêu, lão công! Anh sáng sớm, ăn mặc thành bộ dáng không theo xu hướng như vậy làm gì, muốn đi chỗ nào sao?"
Hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Niệm Hề dùng tay không bị thương của mình, cố sức cầm lấy những đồ vật mới mua
Gió nhẹ khẽ thổi, khiến cho tóc của cô tung bay
Đàm Dật Trạch cũng mau chóng chạy lại đến chỗ cô, cầm thứ cô đang xách, sau đó ôm cô vào lòng: "Sao muốn đi ra ngoài không đợi anh tỉnh lại, nếu như tay em bị người khác đụng trúng thì làm sao bây giờ?"
Tuy rằng một bên quát lớn, nhưng đôi tay hắn lại nhịn không được xiết chặt cô hơn. Còn không quên dùng áo khoác bao bọc lấy cô. Bởi vì hắn biết vật nhỏ rất sợ lạnh, làm như vậy có thể giúp cô tránh một ít gió
"Anh mặc thành như vậy, có phải muốn đưa ra thị trường mốt mới hay không?" Nói xong, Cố Niệm hề bật cười
Tuy rằng, quần bị hắn xắn đến đầu gối, nhìn qua cũng không tệ, hơn nữa còn có mùi vị đàn ông. Chẳng qua áo ngủ màu đen lại cùng phối hợp với áo khoác màu đen, nhìn chẳng hợp chút nào. Trách không được hắn bị cô cười nhạo!
"Hề nha đầu, Dật Trạch người ta vừa tỉnh liền chuẩn bị chạy đi ra ngoài tìm con, sợ con bị thương. Con còn cười nhạo nó, cũng thật là không hiểu chuyện mà!"
Ân Thư Kỳ nhìn Đàm Dật Trạch bị Cố Niệm Hề trêu ghẹo có chút nghẹn khuất, nhịn không được vì hắn nói vài câu chính nghĩa
Cố Niệm Hề lập tức quay đầu lại. Nhìn người đàn ông bên cạnh còn vì cô mà che chắn gió
Không chỉ giúp cô chắn gió, mà trong con ngươi không che dấu được sự lo lắng cho cô
"Lão công, em mua cho anh bộ quần áo, chúng ta trở về phòng thử đi!" Nhìn Đàm Dật Trạch đứng trong gió, chóp mũi của Cố Niệm Hề lại nhịn không được ê ẩm...
Thì ra, khi hắn quan tâm lại biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ là hắn cho tới bây giờ vẫn không chịu nói ra mà thôi
Nếu không phải mẹ nói, chỉ sợ đánh chết hắn cũng không nói ra lời này
Nghĩ vậy, khúc mắc nào đó trong lòng Cố Niệm Hề cũng tiêu tan...
___
Ngày hôm sau, Đàm Dật Trạch phát hiện sắc mặt của Cố thị trưởng đối với hắn rõ ràng tốt lên không ít. Thật ra hắn không biết, một màn buổi sáng hôm nay đã lọt vào tròng mắt của Cố Ấn Mẫn
Đặc biệt, bộ dáng lúc Đàm Dật Trạch xách đồ cho Cố Niệm Hề còn muốn hận không thể đem áo khoác cởi ra khoác lên người cô. Những điều này, làm cho Cố thị trưởng hiểu được, Đàm Dật Trạch là thật lòng yêu quý con gái của mình
Nhưng những biểu hiện này, cũng không làm cho ông nguôi giận ngay được...
Chẳng qua, khi thấy được hắn thật tâm với con gái bảo bối của ông, thái độ của Cố Ấn Mẫn cũng tốt lên không ít
Ít nhất, ông trên bàn ăn cơm cũng nói Đàm Dật Trạch ăn nhiều hơn một ít
"Lão công, em vừa mới mua cho anh một bộ tây trang, còn có quần áo mặc ở nhà" Ăn cơm xong, Cố Niệm Hề liền nói với Đàm Dật Trạch như vậy
"Anh vừa mới thấy được, chẳng qua bộ quần áo kia có chút đắt tiền. Không bằng để số tiền đó mua đồ cho em, dù sao ở nhà anh cũng có mấy bộ tây trang" Đàm Dật Trạch hữu ý vô tình đáp lại
Cố thị trưởng cùng Ân Thư Kỳ thấy Đàm Dật Trạch lo cho gia đình như vậy cũng chỉ trầm mặc không lên tiếng, nhưng khóe miệng có ý cười
Thật ra, cha mẹ trên đời đều giống nhau, bọn họ không cầu con cái mình được sống giàu có, chỉ cần sau này tìm được người tốt, hiểu nhau sống vui vẻ nửa đời còn lại
"Hắc hắc, thật ra cũng là công của anh lần trước giúp em xử lý số liệu, Xí Hoa án thành công, Bác tổng nói sẽ cho em tiền thưởng. Đúng rồi, lão công em bây giờ đã là tổng giám đốc của Bác Á! Mấy ngày trước Bác tổng tổ chức lễ thăng chức cho em, đã phát cho em tiền thưởng. Em dùng số tiền này mua quần áo cho anh, dù sao trong đây cũng có công của anh, đúng không!"
Thật ra, người Cố Niệm Hề muốn chia sẻ tin tốt này chính là Đàm Dật Trạch
Nếu không phải mấy ngày trước bọn họ có mâu thuẫn, sự tình sẽ không biết thành đến mức như vậy
"Thăng chức? Vậy tay em sao lại trở thành như vậy?" Vấn đề này Đàm Dật Trạch vẫn luôn muốn hỏi Cố Niệm Hề. Mà hiện tại hắn mới có cơ hội hỏi cô chuyện này
Cố Niệm Hề có thăng chức hay không, đối với Đàm Dật Trạch không có vấn đề gì. Thật ra Đàm Dật Trạch đối với chuyện cơm áo gạo tiền của hai bọn họ cả đời không có gì để lo lắng. Thậm chí, chỉ cần Cố Niệm Hề ở nhà, làm tốt vị trí tham mưu trưởng phu nhân của cô, hắn cũng có thể nuôi cô. Nhưng Cố Niệm Hề lại thích đi làm, Đàm Dật Trạch cũng không cản cô, chỉ cần cô vui những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng điều kiện tiên quyết, đương nhiên không được làm cho chính mình bị thương!
"Thật ra, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc ấy trong công ty mọi người chúc rượu, nhưng chỉ là lấy đồ uống thay rượu chúc em thăng chức. Cũng không biết tại sao lại như thế, em tự nhiên bị ai đẩy xuống từ sau lưng. Lúc đó đầu óc choáng váng liền ngất đi. Đến hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!"
Hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, Cố Niệm Hề đến nay vẫn còn mơ mơ màng màng
Cô chỉ biết, lúc ấy bị Đàm Dật Trạch hờ hững, trong lòng vô cùng đau khổ
Cứ như vậy, vấn đề tại sao cô bị gẫy tay cũng xem nhẹ
Nhưng mà Cố Niệm Hề vẫn luôn lạc quan. Chuyện này cô sẽ không nghĩ đến muốn truy cứu
Nói xong lời này với Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề đã cúi đầu hăng hái ăn hạt dẻ với Cố thị trưởng. Nên không thấy được ánh mắt chợt lóe tia âm lãnh của Đàm Dât Trạch...
Mà tình cảnh trước mặt, đương nhiên cũng không thể qua khỏi mắt Cố Ấn Mẫn
___
Ăn cơm xong, Đàm Dật Trạch cùng mọi người ở phòng khách ngồi xem TV, lúc này bên ngoài liền có tiếng: "Đinh đong..."
"Yêu, tối rồi còn có ai tới đây?" Ân Thư Kỳ chuẩn bị đứng dậy
"Mẹ, để con đi xem là được!" Đàm Dật Trạch nói lời này, trên người đã mặc bộ quần áo màu đen hôm nay Cố Niệm Hề mua cho. Trong mắt Cố Niệm Hề, thật ra quần áo ở nhà không cần mặc... Chất liệu quá tốt, giống như loại âu phục kia, chỉ cần thoải mái là được. Còn nữa, Đàm Dật Trạch ở nhà đã có hai bộ ngủ. Cho nên Cố Niệm Hề mua hai bộ này, thật ra chính là lúc người ta hạ giá
Chẳng qua cho dù Đàm Dật Trạch có mặc quần áo hạ giá trên người vẫn phong độ như cũ, thậm chí còn có tư thái ung dung. Hắn ngồi ở trên ghế sa lon, không mở miệng nói nửa câu, so với quý tộc châu Âu thời xưa còn muốn tao nhã hơn vài phần
Nói xong, Đàm Dật Trạch quả nhiên đứng lên, đi nhanh đến phía cửa. Đàm Dật Trạch dường như thật thích gia đình này, hắn mới tới hai ngày đã thích nghi tốt được cuộc sống nơi đây
"Yêu, tối như vậy không biết Sở bí thư đến nhà chúng tôi có việc gì?" Vừa mở cửa, Đàm Dật Trạch liền nhìn thấy Sở Đông Ly một thân tây trang giày da, thậm chí tóc còn được xử lý rất tỉ mỉ. Trên tay hắn cầm một giỏ hoa quả, bộ dạng này làm cho Đàm Dật Trạch liên tưởng đến hình ảnh con rể tương lai đến ra mắt bố mẹ vợ
Thấy vậy, ánh mắt của Đàm Dật Trạch liền tối đi vài phần
Lời nói ra khỏi miệng cũng không thể che dấu được địch ý
Đàm Dật Trạch nói hai từ "Chúng tôi", khiến cho trong lòng Sở Đông Ly dâng lên một đợt sóng
Không nghĩ tới, động tác của Đàm Dật Trạch lại mau lẹ đến thế
Chưa đến hai ngày đã xuất hiện ở chỗ này
Xem ra, Đàm Dật Trạch cũng rất để ý đến Cố Niệm Hề
Nhìn đến trên người Đàm Dật Trạch mặc một bộ quần áo ở nhà, giống như nam chủ dựa ở trước cửa, Sở Đông Ly lại cảm thấy nặng nề! Giống như là, thứ mà Sở Đông Ly muốn bị hắn bất động thanh sắc cướp đi. Tay cầm giỏ hoa quả rõ ràng cũng buộc chặt vài phần
Nhưng ngẩng đầu, Sở Đông Ly vẫn cười với Đàm Dật Trạch, nhẹ như gió xuân
"Đây là nhà của Cố thị trưởng không phải là Đàm gia, hy vọng Đàm tham mưu trưởng rõ điểm này. Tôi đến là chào hỏi Niệm Hề, chứ không phải gặp mặt người đàn ông vô dụng nào đó, ngay cả vợ mình cũng không chăm sóc chu toàn!"
Này, chính là Sở Đông Ly
Người đàn ông đem cảm xúc của mình che dấu sau gọng kính trắng
Đương nhiên, địch ý trong lời nói với Đàm Dật Trạch, không có nửa điểm che dấu
Từ khi hắn đến nhà Cố Niệm Hề ngày đó, Đàm Dật Trạch đã nhìn rõ tình cảm của hắn, cho nên địch ý bề ngoài cũng không che dấu. Đàm Dật Trạch không sợ xé rách da mặt, vậy Sở Đông Ly hắn còn sợ hãi cái gì?Cho nên, khi Đàm Dật Trạch châm chọc, Sở Đông Ly cũng đáp trả
Tuy rằng Sở Đông Ly rất giỏi chiêu công tâm kế, luôn lợi dụng sơ hở của Đàm Dật Trạch, công kích hắn. Đàm Dật Trạch dường như cũng có quyết định riêng của mình, thời điểm hắn nghe được lời nói của Sở Đông Ly, tròng mắt rõ ràng có tia phức tạp, nhưng sau đó liền biến mất. Giờ phút này, hắn mang theo tia cười trên khóe miệng
Tươi cười như vậy, cũng chỉ là mặt nạ. Một mặt nạ làm từ sắt thép! Mang theo cách nói chuyện, đả kích mọi người:
"Chăm sóc không chu toàn, đó là chuyện của gia đình tôi, Sở bí thư là trụ cột nước nhà, mỗi ngày có rất nhiều việc, việc nhỏ ấy của nhà chúng tôi không cần phiền toái Sở bí thư!"
Này, chính là Đàm Dật Trạch
Từ nhỏ được rèn luyện trong môi trường nhiều người xa lạ, luyện lên một thân bản lĩnh, có thể đem cảm xúc của mình che dấu rất tốt
Đương nhiên, trên thế giới này cũng chỉ có một người dễ dàng phá bỏ được mặt nạ của hắn
Người này, chính là cô gái hắn cả đời yêu nhất___ Cố Niệm Hề!
Vì muốn làm cho người đàn ông trước biết khó mà lui, Đàm Dật Trạch sẽ vận dụng mọi chiêu thức
"Quan tâm hay không, đó là chuyện của tôi. Không liên quan đến Đàm tham mưu trưởng! Tôi và Hề nha đầu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bất kể là chuyện gì cũng là tôi cùng cô ấy trải qua. Cho dù là lần trước cô ấy bị thương, cũng là tôi ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy. Vậy xin hỏi thời điểm kia, Đàm tham mưu trưởng anh ở chỗ nào? Hiện tại anh lấy tư cách gì, cùng tôi nói chuyện này?"
Nhìn Đàm Dật Trạch mỉm cười, Sở Đông Ly thật muốn hung hăng đấm cho người đàn ông trước mặt mấy quyền. Nhưng ngại đây là nhà của Cố Niệm Hề, nên hắn cũng chỉ có thể nín nhịn
"Dựa vào, tôi là người đàn ông của Hề Hề, là chồng của Hề Hề! Mà Sở bí thư, nhiều nhất cũng chỉ là người anh hàng xóm, trừ thân phận đó ra, Sở bí thư không là gì cả! Sở bí thư anh thấy tôi nói đúng không?" Đàm Dật Trạch nhìn Sở Đông Ly khẽ cười lạnh
Hắn không quen nhìn thấy Sở Đông Ly sói đội lốt cừu. Luôn cười ấm áp như vậy, cười giống như không có tâm cơ, cũng cười giống như vẻ bề ngoài hòa ái thân thiết. Nhưng lại làm cho Đàm Dật Trạch vô cùng thấy chướng mắt
Nếu không ngại chỗ này là nhà của Cố thị trưởng, chỉ sợ hắn đã muốn đánh rụng mặt nạ rối trá này trên mặt Sở Đông Ly
"Anh..." Sở Đông Ly không thể không thừa nhận, ánh mắt của Đàm Dật Trạch rất sắc bén. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Đông Ly hắn có ý gì. Hiện tại hắn cũng không biết đối phó ra sao. Nhưng chẳng qua, đây cũng là điều Sở Đông Ly hắn đoán trước
Có thể không dựa vào gia thế của ông hắn, lại càng không dựa vào gia đình, một mình tự lực leo lên vị trí kia, Đàm Dật Trạch như vậy, sao có thể là một nhân vật đơn giản?
"Đàm tham mưu trưởng, làm người phải có đường lui cho mình mới tốt. Bằng không sẽ thất bại thê thảm!" Nói lời này, tròng mắt Sở Đông Ly rõ ràng cũng có tia bất mãn, nhưng bị hắn che dấu rất tốt
Hoặc là phải nói, trình tự che dấu biểu tình của hắn, tất cả đều được ngăn dưới gọng kính trắng kia...