Âu Văn Phú trải qua một đêm bi kịch trong cuộc đời của anh.
Xuân Nguyệt kiên trì muốn anh ngủ ở phòng ngủ, mà cô thì ngủ ở phòng khách.
Nhưng mà Âu Văn Phú có muốn hành hạ Xuân Nguyệt đến mức nào đi nữa, thì cuối cùng anh vẫn là một người đàn ông.
Một chuyện không đáng tin như vậy, thật sự anh không thể nào làm được.
Cho nên anh lại vẽ ra một lời nói dối khác, nói rằng, mình cho dù có muốn ở lại nơi này thì trước hết cũng phải về nhà thu xếp đồ đạc đã.
Đến ngày mai anh sẽ lại đến đây cũng không làm sao.
Xuân Nguyệt nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, liền nói với Âu Văn Phú nhất định phải tới.
Dù sao tiền lương của anh ở thành phố A này, nếu muốn đảm bảo được cuộc sống thì cũng rất là gian nan.
Không bằng anh đứng ở cạnh cô, còn có thể tiết kiệm một khoản chi phí sinh hoạt.
Phút cuối cùng, Xuân Nguyệt lại còn cho Âu Văn Phú tiền thuê xe.
Lúc Âu Văn Phú đứng ở bên ngoài biệt thự, trong tay nắm bắt đồng tiền mà Xuân Nguyệt đã cho anh, thì anh sắp hỏng mất.
Nhưng đến cuối cùng dựa vào lực ý chí, Âu Văn Phú vẫn là nhẫn nhịn được! Anh cảm thấy có chút bội phục bản thân mình rồi.
Anh vậy mà lại có thể nhẫn nhịn được như thế, nhưng mà điều này cũng kiên định quyết tâm anh phải trả thù Xuân Nguyệt: Người phụ nữ này cũng đã không phải là lần đầu tiên làm cho tôn nghiêm nam tính của anh bị thất bại.
Anh có chính là Như Lai phật tổ thì thực sự cũng đã không thể nhẫn nhịn được nữa rồi !
Âu Văn Phú đã chính thức tạo thành quan hệ ở chung thuần khiết cùng với Xuân Nguyệt.
Âu Văn Phú ban ngày phải đi làm việc, rất khó nhìn thấy Xuân Nguyệt.
Còn Xuân Nguyệt thì buổi tối phải đi đến hội sở, lúc trở lại Âu Văn Phú cơ bản đều đã buồn ngủ rồi.
Hơn nửa tháng tới nay hai người cơ bản đều không có gì trao đổi, chỉ riêng ở trên vấn đề nấu cơm thì hai người đã có một nhận thức chung: Tuyệt đối không cho phép Âu Văn Phú nấu cơm, ngay cả chạm vào phòng bếp cũng không thể chạm vào!
Âu Văn Phú trời sinh liền không có thiên phú biết nấu cơm.
Tuy nhiên anh lại có ham muốn biểu hiện rất mạnh.
Đáng sợ hơn chính là, cho tới bây giờ Âu Văn Phú cũng không ăn cơm do mình làm, mỗi lần làm xong đều là để lại cho Xuân Nguyệt.
Tuy rằng hương vị nấu cơm của anh cực kỳ bi thảm, nhưng mà Xuân Nguyệt vẫn thật nể tình, không có đả kích anh.
Chính bữa cơm lần đầu tiên cô cũng từng nhấm nháp qua một chút, sau đó liền vứt toàn bộ vào trong thùng rác.
Nhưng mà khi Âu Văn Phú thiếu chút nữa thì dẫn phát hoả hoạn ở trong phòng bếp, thì Xuân Nguyệt đã phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô mãnh liệt yêu cầu Âu Văn Phú không cần tiếp tục làm cơm nữa.
Nhưng mà Âu Văn Phú lại coi đó là lý do, Xuân Nguyệt cự tuyệt như vậy là đã đả kích tôn nghiêm nam tính của anh.
Xuân Nguyệt không có cách nào, chỉ có thể làm cho Âu Văn Phú thử ăn đồ ăn mà mình làm.
Từ đó về sau Âu Văn Phú quyết đoán bỏ qua nghiệp lớn nấu cơm của mình.
Kỳ thực Âu Văn Phú chính là cố ý, anh làm sao có thể không biết tư vị nấu cơm của mình ra sao.
Đây chính là anh đang tò mò xem Xuân Nguyệt có thể kiên trì tới khi nào.
Điều khiến anh rất ngạc nhiên chính là, đồ ăn mà anh làm đều có thể gần như so sánh được với vũ khí sinh hóa rồi, Xuân Nguyệt thế nhưng lại có thể kiên trì được tới nửa tháng.
Xuân Nguyệt có ăn hay là không ăn Âu Văn Phú cũng không biết.
Nhưng thực sự quả thật Xuân Nguyệt chưa từng ăn, mà nửa tháng qua cố đều là ăn đồ ăn mua ngoài.
Nhưng như vậy cũng thật sự làm người ta phải kinh ngạc rồi.
Mà nửa tháng này tới nay, hai người căn bản là bình an vô sự.
Âu Văn Phú công tác bận rộn, còn không có thời gian để sửa trị cô nhóc này, mà cuộc sống của Xuân Nguyệt thì ngày đêm điên đảo, nên càng khiến cho thời gian gặp mặt lui tới của hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Âu Văn Phú ngược lại cũng rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
Anh sống ở trong nhà của Xuân Nguyệt thật tự do tự tại, không có bị trói buộc nhiều lắm giống như ở nhà anh.
Hơn nữa Xuân Nguyệt chưa bao giờ hỏi đến sinh hoạt của anh, mỗi ngày chính là bận rộn từ tối tới sớm.
Có đôi khi Âu Văn Phú cũng hoài nghi Xuân Nguyệt đến cùng phải là một cô gái nhỏ bất mãn, mới được hai mươi tuổi hay không, vậy mà cô lại có thể gánh vác được trạng thái áp lực công việc cao như thế.
Thời điểm cuối tháng hai, chính là ngày lễ của Âu Văn Phú rồi.
Ngày lễ bình thường ra anh đều sẽ có vài ngày ở lại nhà, thoải mái nghỉ ngơi hồi phục, tiếp sau đó mới có thể ra khỏi cửa, tầm hoan tác nhạc.
Âu Văn Phú ban ngày ở nhà tắm qua sau cũng chỉ vây khăn tắm quanh người ngồi ở trên ghế sofa uống bia.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ có chút cảm khái.
Hiện tại tất cả mọi người đều hướng về chỗ cao.
Mà chỉ có anh còn chỉ dừng lại ở tại chỗ đó… có phải là anh rất không muốn phát triển Hay không ?.