Hoắc Vi Vũ bụm môi đau rát, mắt to ngập nước, mang theo chút oán hận nhìn anh.
“Tư lệnh sắt thép, vị hôn thê nước chảy, kiếp sau sao anh tìm được?” Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn cô:
“Cô chảy nước?”
Hoắc Vi Vũ: “…”
“Tôi chảy máu.” Hoắc Vi Vũ thốt lên.
“Vậy còn không biết ngoan chút.” Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.
Hoắc Vi Vũ im lặng.
Anh ta ôm cô lên xe, nói với binh lính: “Cồn iốt, ngoáy tai, phấn lô hội.”
Binh lính nhanh tay lấy trong hộp ra, cung kính đưa cho anh.
Anh ta ngồi bên cạnh cô, cầm bàn tay bị thương, dùng ngoáy tai dính iốt chấm vào vết thương của cô.
Cồn iốt đụng vào vết thương, một loại đau rát dâng lên.Theo bản năng Hoắc Vi Vũ rụt rụt tay, lông mày nhíu lại.
Cố Cảo Đình nhìn cô một chút, thương tiếc dâng lên, thổi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Gió, lướt qua lòng bàn tay cô, giảm đau đớn xuống mấy phần, dễ chịu hơn rất nhiều.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh.
Cố Cảo Đình cay nghiệt vô tình như biến mất, khuôn mặt như bao phủ một tầng ánh sáng, xinh đẹp làm cho người ta nín thở, cảm thấy có chút ấm áp, khiến người ta tim đập chậm một nhịp.
Hoắc Vi Vũ bị chính mình hù dọa, phòng bị rút tay lại.
Cố Cảo Đình nhíu mày, bắt lấy tay cô, không kiên nhẫn rắc phấn lô hội vào vết thương, nói:
“Hôm nay không được để vết thương thấm nước, cố gắng không cử động, ngày mai có thể kết vảy.”
Nhiệt độ trên tay anh làm cho cô có chút mất tự nhiên.
“Xong chưa!” Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.
“Móng tay dài như vậy, cắt hết đi.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
“Không được.” Móng tay là bộ phận cô thích nhất: “Tôi rất vất vả mới nuôi dài được.”
“Nuôi dài để bóp thịt mình sao? Cô xem tay cô có bao nhiêu dấu móng tay.” Cố Cảo Đình cao giọng, lấy ra đồ cắt móng tay.
Hoắc Vi Vũ rút tay lại muốn chạy trốn
Thế nhưng anh ta cầm rất chặt, không rút lại được.
“Muốn đẹp phải trả giá thật lớn, tôi nguyện ý giữ lại.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị nói.
“Xấu xí muốn chết, ai nói đẹp vậy.” Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.
“Bọn họ đều nói móng tay tôi đẹp mắt.” Hoắc Vi Vũ cố gắng thuyết phục.
“Người khác lừa cô, cô cũng tin, còn nữa, về sau không cho sơn móng tay, bên trong thuốc sơn đều là chất gây ung thư, bôi thời gian dài dễ sinh con bị dị tật, dễ bay hơi, dễ cháy, cô không thương tiếc bản thân, kệ cô, nhưng tôi nhất định phải bảo vệ con tôi.” Cố Cảo Đình cả giận nói.
“Răng rắc” Anh cắt đi móng tay của cô, không cần cô cho phép, cường thế, bá đạo.
Hoắc Vi Vũ giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi.
Cố Cảo Đình muốn hầu hạ cô đúng không?
Cô liền toại nguyện anh.
Cô tựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, đặt chân trắng nõn lên đùi anh:
“Giúp tôi xoa xoa, vừa rồi bị trẹo.”
Cố Cảo Đình ngạo nghễ nhìn cô:
“Xử lý xong móng tay, tôi sẽ xoa.”
Hoắc Vi Vũ thấy anh nói nhỏ nhẹ, dấy lên hi vọng, thương lượng:
“Cắt một bên thôi, một bên lưu lại chải tóc, có được không?”
“Không được.” Cố Cảo Đình không chút suy nghĩ cự tuyệt nói.
Hoắc Vi Vũ cắn răng, đặt chân còn lại lên đùi anh:
“Hai chân đều trẹo rồi.”
“Ừm.” Cố Cảo Đình lạnh lùng lên tiếng.
Tài xế đã kinh hãi muốn rớt cằm xuống.
Trên thế giới chỉ có người khác hầu hạ Tư lệnh, chưa có ai dám để Tư lệnh phục vụ, ngay cả tổng thống, tổng đốc cũng phải nhỏ nhẹ nói chuyện với ngài, cô gái này thật hung mãnh nha.