Quân Hôn Độc Ái

chương 95: trở về quê hương, tình địch gặp nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cứ kéo dài như vậy vài ngày, sau cùng Mạc Yên cũng không chịu nỗi mỗi ngày Tần Thiên Nham lãi nhãi và nhắc nhở ở bên tai, chuẩn bị xong hành lý, dẫn theo Nam Tinh và Tiểu Húc Dương, cùng nhau ngồi lên máy bay riêng bay thẳng về thủ đô.

Lúc máy bay từ từ đáp xuống sân bay thủ đô, cô nghĩ sắp gặp ba mẹ mình ngay lập tức, trong lòng liền cảm thấy kích động.

Khi cô ôm Tiểu Dương Dương ra khỏi cửa cabin, liền thấy một quân đội khổng lồ đang tiến tới nghênh đón họ, nhìn thấy những cái đầu đông nghịt, và mấy thủ trưởng đứng ở phía sau mấy cảnh vệ, còn có những nhân viên giữa bốn phía sân bay, mắt Mạc Yên lập tức cảm thấy choáng váng.

Cô cười khổ chẳng nói gì mà chỉ biết than nhẹ, tin tức lần này cũng quá náo nhiệt rồi đấy chứ?

Mọi người thật sự cho rằng cô không phải là cô gái đã phiêu bạc tha hương nhiều năm trở về, mà là thủ trưởng nước khác đang tới đây.

Nhìn qua bên này một chút liền nhìn thấy ông cụ Tần tự mình dẫn quân đội ra đây đón, Tần Kiến Quốc đã khôi phục lại chức vị cũ là tư lệnh ở quân khu B cũng ra đây đón, ngay cả Lương Mộc Lan cũng đến đây.

Nhìn lại bên kia thì thấy Tham mưu trưởng Mạc Vấn ở quân khu B đang dẫn đầu người nhà họ Mạc, Bạch Yên, Mạc Hàn và Mạc Hà cùng tới.

Mạc Yên thầm than, mặc dù cô không phải là nguyên thủ quốc gia, nhưng trong thủ đô này có mấy lão đầu thì cũng đã đến đây gần hết rồi.

Mà những ông lớn này, ai cũng mang theo cảnh vệ, tự mình đến sân bay đón người. Đặc biệt là ông cụ Tần, chính là sếp hai ở trong quân đội vào những năm trước kia!

Có rất nhiều người trong lòng đều rõ ràng, sếp hai so với người cầm quyền mỗi ngày phải đi đây đi đó còn có thực quyền hơn. Hiện tại ông cụ Tần đã từ chức, nhưng lực ảnh hưởng của ông ở trong quân đội vẫn còn rất được xem trọng.

Huống chi, nhà họ Tần làm lính đã qua nhiều thế hệ, mỗi thế hệ đều xuất sắc và ưu tú.

Đặc biệt là đến thế hệ của Tần Thiên Nham, tên của Tần Thiên Nham hiện tại có thể làm cả trong và ngoài nước đều phải kinh sợ.

Tuy nhiên bây giờ anh từ chức ở trong quân đội, nhưng lực ảnh hưởng bây giờ của anh so với lúc ở trong quân đội còn mạnh hơn.

Ông cụ Tần và Tư lệnh Tần đều là người có quyền cao chức trọng, còn có Tham mưu trưởng Mạc Vấn, bọn họ vừa đến sân bay, đều doạ cho tất cả những quản lý cao cấp của sân bay tới ngây người.

Một giây bọn họ cũng không dám chậm trễ, lập tức phái tất cả các bảo vệ của sân bay, cùng với những cảnh vệ mà mấy ông lớn này mang tới, phân tán bọn họ ra tất cả các khu vực để canh phòng, những người không phận sự thì không được phép bước tới trong vòng một trăm mét.

Mọi người ai cũng đang nghĩ không biết mấy ông lớn này đến đây là muốn đón ai? Rốt cuộc là nhân vật như thế nào, đáng để cho mấy ông lớn tự mình ra sân bay tiếp đón?

Khi Mạc Yên xinh đẹp ôm Tiểu Dương Dương, còn có Tần Thiên Nham đẹp trai anh tuấn oai phong, và Nam Tinh tuấn tú đi ở hai bên, xuất hiện trước mắt mọi người, mỗi người đều bị tổ hợp trai xinh gái đẹp mày giết chết sạch sành sanh.

Từng cặp mắt như sói như hổ, đói khát khoá lên khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Yên.

Dưới ánh sáng mặt trời, làn da của cô lại lộ ra càng trắng và hồng như hoa đào tháng ba, diễm mà không yêu (đẹp mà không lẳng lơ), tươi đẹp động lòng người.

Mái tóc đen nhẹ nhàng ở sau ót được búi lên, và cắm một cây châm ngọc phỉ thuý, rất xứng với sườn xám tím bông vải cho mùa đông đang mặc trên người cô, cùng với ác choàng lông chồn trắng. Nếu không phải trong tay cô đang ôm bảo bối làm tăng thêm một chút khí người, thì mọi người cứ nghĩ đây chính là người đẹp cổ trang bước ra từ trong tranh.

Tần Thiên Nham nhìn thấy từng cặp mắt sáng như sói ở phía dưới, liền cảm thấy mình cũng nghe thấy một vài tiếng sói vang lên ở bên tai, nhịn không được ho khan vài tiếng rồi bắn ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo của mình qua từng khuôn mặt. Lúc này mới làm cho những thằng nhóc sắp hoá thành sói phải rụt trở về, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không dám liếc người đẹp lấy một cái.

Nói giỡn sao! Những người tham gia quân đội ở thủ đô này có ai mà không biết tên của Tần Thiên Nham, dám chọc ông lớn này mất hứng, thì cứ đợi bị anh ta lạnh lùng tàn phá đi!

Lúc này Tần Thiên Nham thật sự rất muốn giấu vợ bảo bối của mình đi, không cho bất luận giống đực nào nhìn thấy.

Nhưng nhìn lại người đẹp nhỏ bé ở bên cạnh thì rõ ràng cô không cảm thấy giống như anh, cũng hoàn toàn phớt lờ người 'chồng' này của cô, ngược lại đối với thằng nhóc ở bên cạnh thì nói lời nhỏ nhẹ, "Tiểu Tinh, chúng ta trở về Vương phủ trước đi."

Về Vương phủ trước?

Tần Thiên Nham chợt nhíu mày, chẳng lẽ cô không có nhìn thấy ở phía dưới có cặp mắt đỏ của ông nội và ba mẹ anh đang chờ cô đồng ý trở về nhà sao? Ông nội tự mình đến đây, chẳng phải ông muốn tự mình đến đón cô về nhà sao?

Vậy mà cô vẫn không thuận theo! Tần Thiên Nham thật muốn nội thương.

Nhìn thấy Mạc Yên bước từng bước đi xuống, những tiếng kêu tha thiết lại vang lên, "Yên nhi..."

"Nha đầu!"

"Yên nhi, bảo bối của mẹ!"

Người đầu tiên nhào đến ôm lấy Mạc Yên đương nhiên là mẹ ruột của cô, Bạch Yên, rồi.

Bạch Yên nhẹ nhàng né tránh đứa nhỏ ở trong lòng Mạc Yên, sau một lúc dừng sức ôm lấy cô, rồi lập tức nhìn thấy đứa nhỏ ở trong lòng cô, bà liền lập tức kích động hô lên, "Trời ơi, cháu trai Dương Dương của bà thật là đẹp trai nha! So với hình còn đẹp hơn! Mạc Vấn, ông mau tới đây nhìn cháu ngoại của chúng ta này, thật là một đứa nhỏ đáng yêu!"

Nghe Bạch Yên vừa nói, Lương Mộc Lan cũng không chịu ngồi yên, nhanh chóng gia nhập vào tiếp chuyện, "Để cho tôi nhìn một chút với! Để tôi nhìn cháu trai bảo bối ngoan ngoãn nhà tôi với!"

Lương Mộc Lan chưa nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn béo mập của Tiểu Dương Dương, đầu óc như mềm thành nước, "Trời ơi, bộ dáng của thằng nhóc giống Thiên Nham như đúc, tới đây, bảo bối, để bà nội ôm một cái nào!"

Mạc Yên né người qua không thèm nhìn tới vẻ mặt đang cứng đờ của Lương Mộc Lan, ôm con trai đi thẳng tới trước mặt của ông cụ Tần, "Ông nội, con đã về!"

Rồi lại nhìn qua Tần Kiến Quốc nhàn nhạt gật đầu, "Chào chú Tần!"

Tần Kiến Quốc bị cách xưng hô của cô đả kích, muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn hoá thành tiếng than nhẹ.

Ông cụ Tần liếc nhìn Tiểu Dương Dương ở trong lòng cô, rồi lại nhìn cô, hai mắt cũng có chút đỏ lên, giọng nói vì kích động mà có chút khàn khàn, "Tốt, về là tốt, về là tốt!"

Nói thật, một giây khi nhìn thấy ông cụ Tần thì mũi của Mạc Yên cũng có chút ê ẩm.

Ý đồ muốn cô trở về nhà họ Tần của ông cụ Tần biểu hiện rất rõ, ông là người có thân phận hiển hách tự mình ra sân bay, đây là chuyện ít nhiều cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng hôm nay, ông vì cô, ông lại bày ra bộ dạng rất thấp hèn, cũng có một giây Mạc Yên thật sự cũng muốn thuận theo ý ông, đi theo bọn họ trở về nhà.

Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Lương Mộc Lan, cô lại nghĩ tới thái bộ trước kia Lương Mộc Lan đối với cô, cảm thấy bây giờ chưa phải là lúc nên về nhà họ Tần, cô còn phải tiếp tục giày vò bọn họ thêm chút nữa.

Có Tiểu Húc Dương ở đây, cô không tin Lương Mộc Lan còn dám làm ra chuyện gì, ví như thật sự chọc cô tức giận, về sau không cho bà nhìn thấy cháu trai nữa.

Dù sao lần này về cô cũng không tính ở đây lâu, chờ qua tết cô muốn cùng Nam Tinh quay về Luân Đôn.

Dù sao đại bản doanh bây giờ của bọn họ cũng ở Luân Đôn, mà không phải là thủ đô.

Còn về phần Tần Thiên Nham, anh muốn đi đâu thì đi, cô không xen vào và cũng không muốn quản.

Đương nhiên còn về phần ông cụ Tần, ông đối với cô là thật tâm, khi ở thủ đô thì chắc chắn sẽ thường xuyên ẩm con trai qua chơi với ông.

Nhưng, cũng chỉ qua chơi mà thôi.

Mạc Yên không muốn làm tổn thương ông cụ Tần, nên chỉ có thể uyển chuyển nói, "Ông nội, hôm nay con về Vương phủ trước, ngày mai con sẽ qua chào ông có được không?"

Ông cụ Tần ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống, trong nháy mắt toàn thân toả ra uy nghiêm, "Con không theo chúng ta về nhà sao? Như vậy sao được, người nhà họ Tần của chúng ta chưa từng có chuyện phải ở bên ngoài, Yên nhi, chẳng lẽ trong nhà không còn phòng cho con ở sao?"

Đối mặt với cặp mắt lợi hại của ông cụ Tần, Mạc Yên vẫn như cũ cười nhẹ, "Không phải ạ! Ông nội, có một số chuyện, xin ông cho con thêm chút thời gian để xử lý được không?"

Mạc Yên đã nói trắng ra vậy rồi, ông cụ Tần khó mà nói lại cô!

Tần Thiên Nham đúng lúc nói, "Ông nội, cứ theo ý của Yên nhi đi, ngày mai chúng ta sẽ về nhà!"

Ông cụ Tần tức giận dựng râu trừng mắt, "Cháu, cái thằng nhóc xấu xa, nếu cháu không đưa Tiểu Yên nhi về nhà được thì xem ông xử cháu như thế nào! Đi, về thôi, hừ!"

Trước khi lên xe, ông cụ Tần nhìn Mạc Yên, toàn bộ lời nói tới cuối cùng hoá thành tiếng thở dài, theo bóng dáng già nua của ông, chui vào trong xe đen.

Ánh mắt của Tần Kiến Quốc cũng âm trầm, trong ánh mắt thoáng vụt qua một tia ảm đạm, có chút nặng nề nhìn Mạc Yên, "Tiểu Yên, nếu hôm nay con đã không muốn về, thì khỏi cần về cũng được, chờ ngày mai con về, chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện một chút. Mấy năm nay, chúng ta đều cảm thấy thẹn với hai mẹ con con, ba muốn xin con cho nhà họ Tần và Thiên Nham có được một cơ hội được bù đắp. Hãy tin ba, chúng ta sẽ đối với con tốt gấp bội!"

Mạc Yên gật nhẹ đầu, đối mặt với sự thành khẩn của Tần Kiến Quốc, cô thật sự không biết phải nói gì cho phải.

Khi Lương Mộc Lan thấy ba chồng và Tần Kiến Quốc đều muốn đi về, ánh mắt của bà hơi buồn bã nhìn Mạc Yên, rồi lại chuyển ánh mắt mình tới Tiểu Dương Dương, ánh mắt bà không đành lòng, liền nói, "Tiểu Yên, ngày mai nhớ về sớm nha con! Mẹ sẽ làm mấy món con thích, chờ con về ăn. Vậy chúng ta đi trước đây, tạm biệt!"

Nói xong bà liền nhanh chóng bắt kịp Tần Kiến Quốc, ngồi lên xe, quay cửa kính xuống, vẫy tay với Mạc Yên.

Một giây trước khi xe chạy vụt đi, Mạc Yên đã thấy trong mắt của Lương Mộc Lan chảy xuống hai hàng nước mắt.

Tim, lại thoáng đau một chút.

Tần Thiên Nham thấy Mạc Yên đứng ngẩn ngơ nhìn xe nhà họ Tần đã chạy xa, đến hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, không biết cô đang nghĩ gì. Khi thấy trên trán của cô ẩn chứa đau buồn, tim của anh cũng cảm thấy đau không chịu được.

"Yên nhi, bên ngoài rất lạnh, hay là chúng ta lên xe trước, cùng với ba mẹ và anh trai về nhà nói chuyện!"

Mạc Yên gật đầu, nói với Mạc Vấn và Bạch Yên, "Ba, mẹ, anh Hàn, anh hai, không bằng mọi người theo chúng con về Vương phủ đi, cả nhà chúng ta về nhà cùng nhau ăn lẩu, có được hay không?"

Bạch Yên gật đầu liên tục, "Được chứ, chỉ cần có thể ở cùng con, ở nơi nào ăn mà chả được. Đi thôi! Lên xe nhanh lên, mới đứng có một lát, mà đã làm cho mặt của bảo bối nhỏ của chúng ta đông lạnh đến đỏ bừng rồi. May mà thời tiết hôm nay sáng sủa, nếu như khoảng thời gian trước, có mưa lẫn tuyết, thì sẽ lạnh đến thấu xương, mau đưa thằng bé cho mẹ, con nghỉ chút đi!"

Mấy người đàn ông như Mạc Vấn, Mạc Hà, và Mạc Hàn, thì vẫn còn đứng cười nhìn Mạc Yên, đối với ý kiến của cô, cho tới bây giờ họ vẫn luôn nuông chiều và sủng nịnh cô, đâu thể nào lại phản đối lời của cô.

Nhìn bọn họ đều đã lên xe, Mạc Yên quay đầu nhìn Tần Thiên Nham, nhẹ nhàng nói, "Anh về nhà của anh trước đi! Hôm nay cứ để cả nhà chúng tôi ở bên nhau trước, ngày mai anh qua đón tôi và thằng bé về nhà anh ăn cơm."

Tần Thiên Nham nghe được lời nói của cô, tim liền lạnh xuống.

Cô không muốn về nhà họ Tần, anh có thể hiểu được, cũng cố gắng chiều cô.

Nhưng bây giờ cô lại không muốn để cho anh trở về Vương phủ với mọi người, có phải cô đã quá vô tình rồi không? Anh đã làm trâu làm ngựa, thì cho anh ăn thêm bữa cơm nóng này rồi đuổi đi cũng được mà. Có cần phải đuổi anh đi ngay tại chỗ không?

Sắc mặt Tần Thiên Nham xanh mét, trong cơ thể có một cổ tức giận bốc lên.

Nhưng cho dù anh có tức giận lớn cỡ nào, anh cũng không dám nổi bão với cô. Chỉ sợ mình mới nổi đoá lên, sẽ làm cho mai rùa mới lộ ra của cô vì sợ quá mà rụt lại.

Cho nên anh chỉ có thể chịu đựng, cho dù phải nội thương thì cũng phải tự mình chịu.

Tần Thiên Nham nhìn cô, hai mắt đỏ đậm, chỉ cảm thấy đâu đó ở trong lòng cảm thấy rất thống khổ, nhưng anh vẫn phải đè nén những oán giận xuống.

"Được! Nếu em đã không cho anh đi theo em, thì em trở về cùng họ đi! Chờ ngày mai anh qua đón em."

Mạc Yên có chút không dám nhìn mặt của Tần Thiên Nham. Mặc dù lời nói của anh vẫn bình thường, nhưng tự nhiên cô lại nghe sự bất đắc dĩ và đau lòng từ lòng anh.

Cô có chút bối rối gật đầu, "Tôi đi đây!"

Cũng không chào tạm biệt hoặc hôn tạm biệt, cô hoảng sợ bỏ chạy.

Chờ Mạc Yên lên xe, Bạch Yên nhìn thấy Tần Thiên Nham vẫn đứng bất động ở ngoài xe, liền có chút kinh ngạc hỏi, "Yên nhi, Thiên Nham không lên xe sao?"

Mạc Yên nhàn nhạt nói, "Anh ấy sẽ trở về nhà họ Tần."

"Nhưng xe nhà họ Tần đã đi rồi!"

Mạc Yên có chút không kiên nhẫn nói, "Mẹ, Thiên Nham là ai chứ? Mẹ còn lo cho anh ấy không có xe để về sao?"

Bạch Yên than nhẹ một tiếng, "Yên nhi, mẹ chỉ là hi vọng, cô không cần cứ giữ lấy những đau đớn đã qua, mà hãy nhìn về phía trước. Cũng chỉ có nhìn về phía trước con mới có thể nhìn được những phong cảnh ở ven đường."

Trong lòng Mạc Yên đau xót, "Mẹ, những lời mẹ nói con đều hiểu, cho con chút thời gian đi, có lẽ con sẽ nghĩ được rõ ràng hơn."

"Yên nhi, mẹ là người từng trải, con hãy ngẫm lại đi, nếu như mẹ cũng để ý đến quá khứ, thì làm sao mẹ lại để cho con và Nam Bác Thao nhận lại nhau? Làm sao mẹ lại cho con đứng bên cạnh ông ta, làm sao lại không quan tâm đến tất cả mọi chuyện chứ? Yên nhi..."

Bạch Yên ở chỗ này lải nhải gần nửa ngày, Mạc Yên liền ngắt lời bà, "Mẹ, con xin mẹ, mẹ đừng nói nữa có được không?"

Nhìn thấy mắt của Mạc Yên đỏ lên, trong lòng bà cũng vì cô mà đau lòng. Được thôi, con bé đã không muốn nghe, thì bà cũng sẽ không nói nữa. Nhưng mà nhìn cô cứ tự dằn vặt mình như vậy, sau đó lại đau khổ khó chịu, không chỉ có mình cô mà còn có những người thân ở bên cạnh cô cũng đều như vậy.

Tần Thiên Nham nhìn thấy xe nhà họ Mạc đi ra, quản lý của sân bay thấy mọi người cũng đã đi, chỉ còn mình Tần Thiên Nham đứng lẻ loi ở nơi đó, nên ông ân cần tiến lên hỏi, "Tổng giám đốc Tần, tôi kêu người đưa cậu về nha?"

Tần Thiên Nham lắc đầu, "Không cần đâu, bạn tôi sẽ đến đón tôi, tạm biệt!"

Hiện tại anh muốn được yên tỉnh, hóng gió để đầu óc được đông lạnh.

Tần Thiên Nham vừa đi ra ngoài sân bay, vừa thò tay vào túi lấy điện thoại gọi Hàn Tiếu Trần.

Chuông điện thoại ở đầu bên kia vừa vang lên một lúc, Hàn Tiếu Trần mới bắt máy, "Anh hai à, cậu đang ở đâu đấy? Về rồi sao?"

"Ừ, bây giờ mình mới ra khỏi sân bay, cậu qua đón mình đi."

"Được, mình lập tức tới ngay!"

Mới nói chuyện với Hàn Tiếu Trần xong, một giây trước khi Tần Thiên Nham ngắt điện thoại, anh liền nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng phụ nữ quen thuộc, "Anh Nham trở về rồi sao?"

Tần Thiên Nham nhíu mày, lập tức lắc đầu cười khổ, Hàn Tiếu Trần này, khi nào thì thằng nhóc nhà cậu lại có thể quyến rũ được vợ trước ham hư vinh của mình vậy? Chẳng phải cậu đã từng thề sẽ không bao giờ qua lại với cô ấy nữa sao?

Quả nhiên khi đụng tới phụ nữ, cậu ta liền trở thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Bất quá bây giờ anh cũng chẳng có thời gian quản chuyện nhà người ta, chuyện của mình còn hỏng bét, chẳng biết phải sửa làm sao cho tốt đây!

Tiểu Yên nhi của anh, em còn muốn ngang ngược tới khi nào?

Chẳng lẽ phải chờ tới lúc chúng ta đầu bạc thì em mới chịu tha thứ cho anh sao?

Hàn Tiếu Trần tới rất nhanh, đi xe nửa tiếng, nhưng mới hơn mười phút thì anh đã tới nơi.

Nhìn thấy chiếc Land Rover sáng bóng, Tần Thiên Nham liền ngưng cười, thằng quỷ này, liều mạng chạy như bay, nếu không phải có bản số xe uy nghiêm, thì cảnh sát giao thông cần phải đóng đinh cậu ta ngay lập tức.

Hàn Tiếu Trần vừa thấy Tần Thiên Nham thì đánh giá trên dưới mấy lần, anh liền cười chế nhạo nói, "Anh hai à, chẳng phải ngày ngày cậu cùng chị dâu ở bên nhau, làm sao lại còn có bộ dáng bất mãn như vậy chứ? Cậu đừng nói với mình tới bây giờ mà cậu vẫn còn chưa thu phục được chị dâu đấy nhé!"

Tần Thiên Nham thờ ơ nhìn anh, "Ít nói nhảm đi, lên xe! Đi theo mình uống vài chén! Hôm nay là chủ nhật, kêu thêm mấy người bọn Đồng Tranh nữa!"

"Được, mình gọi điện thoại cho bọn họ."

Tần Thiên Nham tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại không nhịn được liền nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp làm xao động lòng người kia.

Yên nhi, vì sao rõ ràng em cách anh gần như vậy, mà tới cuối cùng anh vẫn cảm giác em như xa ở tận chân trời? Em cho phép anh ở gần em, cho phép anh chăm con trai cùng em, nhưng lại không cho phép anh tiến vào tim em, chẳng lẽ đến cuối cùng em vẫn không bỏ qua được sao?

Thành ý của anh, trái tim của anh, chẳng lẽ em thật sự còn chưa hiểu?

Em hãy nói cho anh biết, tới cuối cùng anh phải làm như thế nào thì em mới tha thứ cho anh đây?

Khi Hàn Tiếu Trần nói chuyện điện thoại xong, lúc vô ý thoáng nhìn qua, vậy mà thấy khoé mắt Tần Thiên Nham chảy xuống một giọt nước mắt. Anh lập tức cảm thấy ngổn ngang trong gió, trong lòng sợ hãi, chân nhấn ga thiếu chút nữa là nhấn nhằm thành chân thắng.

Trong lòng của bọn họ, thiên thần vậy mà cũng biết khóc sao?

Sau khi kinh hãi thì trong lòng của Hàn Tiếu Trần lại cảm thấy hơi đau, có thể làm cho một người kiên cường bằng sắt phải chảy nước mắt, thì đó nhất định là chuyện làm cho cậu ta khổ sở rất nhiều!

Anh tình nguyện nhìn bộ dáng lạnh lùng của bạn thân, cũng không muốn nhìn thấy cậu ta yếu ớt như vậy.

Ngay khi anh ngoảnh đầu quay lại thì Tần Thiên Nham đã khôi phục lại bộ dáng ngạo nghễ cao cao tại thượng của mình, làm như giọt nước mắt vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của anh.

Trong lòng Hàn Tiếu Trần âm thầm thở ra một hơi, chỉ cần bản thân có thể từ điều chỉnh nhanh như vậy thì đã tốt rồi.

Sau khi chiếc Land Rover màu đen chạy như bay thêm mười phút nữa, thì liền dừng trước cửa của một hội sở xa hoa vừa mới khai trương không lâu ở trên đường Trường An.

Tần Thiên Nham đánh giá hội sở này, nhìn thì dường như khiêm tốn nhưng nhìn khắp nơi lại thấy xa hoa tới kinh người, nhìn ý nghĩa của cái tên bản là 'Kinh Long' (rồng trong thủ đô) thì đã thấy bật cười. Bọn người này thật đúng là khiêm tốn khi bày ra bộ dạng phách lối như vậy tới đón người cao quý.

Anh đã từng nói với bọn họ, cho dù về sau Long Uy có làm nghề gì, không làm thì thôi nhưng nếu đã làm thì phải làm nghề tốt nhất.

Hiện tại xem ra, bọn họ cũng không có cô phụ kỳ vọng của anh.

Hàn Tiếu Trần cười hỏi, "Thấy thế nào? Anh hai, nơi này xem ra cũng được quá chứ?"

"Quá tốt!"

"Đi, mình dẫn cậu vào, chúng ta cùng nhau tâm sự!"

Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một nhóm người ở bên trong đi ra. Khi Tần Thiên Nham nhìn thấy người cầm đầu, mắt anh liền nhíu lại, Đoàn Kiều Thành? Thổ Hoàng Đế này, tại sao anh ta lại ở đây?

Truyện Chữ Hay