Editor: phuogot_
Kỳ Tuấn Nhất vừa bước vào trong nước, khom lưng bắt con cá bên trong. Vốn tưởng rằng với khả năng của mình có thể nhanh chóng vớt được một con cá cho Ngải Tiểu Tiểu xem như có lệ. Nhưng mà, loại cá này trơn như cá chạch, bơi toán loạn. Lại không giống như chơi phi tiêu, có thể cố định chính xác mục tiêu, một phát trúng tâm.
Hơn nữa, Ngải Tiểu Tiểu vẫn còn ở bên ngoài hứng thú bừng bừng muốn anh tự tay vớt cá cho cô!
Vì vậy, Kỳ Tuấn Nhất chụp cả nửa ngày, bị nước bắn tung tóe khắp người, ướt nửa cái quần mà vẫn không thu hoạch được gì.
“Ông xã, bên kia, bên kia…” Kỳ Tuấn Nhất nghe theo chỉ huy quay sang hướng tây để vớt.
“Bên này, con màu đỏ thật đẹp.” Lập tức anh lại xoay người về bên này, đám cá chết tiệt còn giảo hoạt hơn cô, trốn thật nhanh.
“A, a, con kia, em muốn con kia…”
Mới vừa bắt được, cô lại đổi ý muốn con khác. Anh oán hận tiếp tục chịu mệt nhọc nghe cô chỉ huy.
“Ông xã, nhanh lên!”
“Nhanh lên, nhanh lên, anh khỏe mạnh mà kém vậy!”
“…” Bé con này dám coi anh là khỉ để đùa?!
Vừa phân tâm, Kỳ Tuấn Nhất bị trượt chân, ngã vào trong nước, kết quả là cả người ướt nhẹp. Lúc ngồi dậy, cả người nhếch nhác như con vịt nước.
Ngải Tiểu Tiểu không chút khách khí cười to “Ha ha ha, ông xã, bây giờ anh đã ướt sũng!”
“Bé con, em có thể cười lớn hơn nữa!”
“Ha ha ha… Ướt sũng, ướt sũng.”
“Anh cảnh cáo em, đừng có cười nữa.” Kỳ Tuấn Nhất trừng cô, ánh mắt nguy hiểm, đáng tiếc, Ngải Tiểu Tiểu làm như không thấy, cười càng vui vẻ…
Sau đó, Kỳ Tuấn Nhất đi một mạch, mấy bước là đến bên bờ, một tay ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu.
“Á, anh làm gì đấy?”
“Vợ chồng là một khối, thú vui bắt cá sao anh có thể hưởng thụ một mình.”
“A, không cần, em không muốn làm ướt quần áo…”
“Muộn rồi.” Dứt lời, Kỳ Tuấn Nhất thả tay ra, phịch một tiếng ném Ngải Tiểu Tiểu vào trong nước.
“Kỳ Tuấn Nhất…” Ngải Tiểu Tiểu lau giọt nước trên mặt, hắt nước về phía Kỳ Tuấn Nhất…
“Này, hai người đang làm gì?” Nhân viên canh gác quát một tiếng, sau đó tiếng thét chói tai vang lên “Có người trộm cá!”
“Đáng chết!” Kỳ Tuấn Nhất vội vàng kéo Ngải Tiểu Tiểu lên bờ, cả người ướt nhẹp, dọc đường dọa không ít người đi đường. Nhóm người phía sau cố hết sức đuổi theo hai “tên trộm cá.”
Chạy một đoạn đường, tiếp tục như vậy sao được? Kỳ Tuấn Nhất xách cổ áo cô, quay người, trốn vào bụi cỏ.
“Ừ, ông xã, mùi này thật… tanh.”
“Tanh à?” Con ngươi đen sắc bén của Kỳ Tuấn Nhất chuyển một cái, nhanh chóng ôm cô, cùng cô sát đến gió thổi không lọt “Bây giờ mới biết, em đúng là quỷ nghịch ngợm!”
“Uhm…” Không được, em muốn nôn.
“Chịu đựng một chút, nếu hôm nay bị bảo vệ ở đây cho rằng trộm cá bị bắt đi, trở về cẩn thận cái mông của em!” Nói xong duỗi bàn tay che miệng Ngải Tiểu Tiểu.
“Ưmh ưmh ưmh…” Thật khó chịu, bạo quân!
Mấy phút sau, chờ đám người kia rời đi, bọn họ lặng lẽ từ trong bụi cỏ chạy ra. Trở lại xe thay quần áo khác, tiếp tục nghêng ngang đi dạo ở công viên.
Bàn tay anh thật dày, bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô, giúp cô che đi hơi nóng. Đầu ngón tay nồng đậm không muốn xa rời, lòng bàn tay tràn đầy yêu thương say đắm.
Hoàng hôn, bầu trời phía xa toàn màu đỏ, so với bình thường còn rực rỡ hơn. Xinh đẹp như trăm hoa rực rỡ, màu sắc rực rỡ như hoa.
Bọn họ đi lên khinh khí cầu, ngắm nhìn cảnh sắc thủ đô hoa lệ.
Ngải Tiểu Tiểu chợt nhớ đến lần ngồi đu quay chọc trời, trong lòng dâng lên một nỗi sợ “Ông xã.” Cô từ phía sau lặng lẽ ôm Kỳ Tuấn Nhất. Tựa vào lưng anh nói nhỏ nhẹ “Cao như vậy em thấy sợ, anh ôm em một cái.”
Cánh tay Kỳ Tuấn Nhất duỗi ra kéo cô vào lòng. Giọng nói trầm thấp vang lên “Đừng sợ, có anh ở đây!”
“Vâng.”
Anh ôm chặt lấy cô, ở trên khinh khí cầu, mười ngón tay đan xen, yên lặng ôm nhau, không có dục vọng, chỉ có tâm rung động. Trong biển người mênh mông, anh tìm được cô, cô gặp được anh, sau đó cùng làm nên hạnh phúc.
Chơi suốt một ngày, bọn họ ăn tối bên ngoài, về nhà là nằm lên giường. Hai người cùng nằm nghiêng, nháy mắt nhìn đối phương “Bà xã, đi xả nước tắm đi.” Kỳ Tuấn Nhất nói.
“Ông xã, anh đi đi.” Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt thúc giục.
“Em đi tắm trước đi.”
“Anh đi trước… mùi trên người anh thối chết đi.”
Kỳ Tuấn Nhất quay đầu, hừ lạnh “Ai bị đè phía dưới thì đi trước.”
“Vậy tối nay nhất định anh bị đè phía dưới rồi. Nhanh đi, tắm rửa sạch sẽ, thơm ngào ngạt để em một ngụm ăn sạch!” Ngải Tiểu Tiểu cười híp mắt, giơ tay đẩy đầu vai anh.
“Hừ!” Kỳ Tuấn Nhất cười nhạo, ánh mắt thâm thúy, bàn tay nắm vào gáy cô xách lên “Đi tắm!”
“Anh đi…”
“Không cần cò kè mặc cả với cấp trên của em, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi “Kỳ Tuấn Nhất, không đi tắm nữa, em gọi điện nói dì Ôn đưa Ngải Bảo đến, tối nay em ngủ cùng nó.
“Em dám!”
“Phải thử một chút chứ? Bây giờ em đi gọi điện thoại.”
“Xem như em lợi hại!” Kỳ Tuấn Nhất từ trên giường bò dậy.
Ngải Tiểu Tiểu đắc ý nâng khóe môi.
Không ngờ, Kỳ Tuấn Nhất vừa đứng lên, chợt lao vào cô, ôm cô vào phòng tắm đầy hơi nước bốc lên, hơi nóng đập vào mặt làm nghẹt thở “Dám lấy con trai ra dọa anh, xem anh thu thập em như nào?”
Dứt lời, thả tay ra, phịch một tiếng Ngải Tiểu Tiểu bị ném vào bồn tắm, bọt nước bắn tung tóe, cô bị ho khan một hồi ---
“Khụ khụ… Kỳ Tuấn Nhất, anh làm gì đấy?” Lau những giọt nước trên mặt, Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm anh như con thú nhỏ bị thương.
“Làm gì?” Anh cúi người xuống, tà mị cười một tiếng, hơi thở tràn ngập nguy hiểm và tà mị “Em cứ nói đi?”
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, giọng nói mập mờ làm khí thế của Ngải Tiểu Tiểu giảm mạnh, tim đập loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng ran. Cô vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm nói “Sao em biết được, em cũng không phải con giun trong bụng anh.”
“Không biết à, vốn còn muốn cho em một cơ hội, như này thì xem ra là không cần rồi.”
Nói xong, Kỳ Tuấn Nhất đặt bàn tay nhỏ bé của Ngải Tiểu Tiểu lên nút áo ở cổ, trầm thấp nói “Đêm tân hôn, có phải em cũng nên phục vụ ông xã của mình.”
Hả… Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, anh để cô cởi quần áo sao? Việc này thật đúng là cô chưa từng làm.
“Không muốn à?” Ngay sau đó, cằm của cô bị ngón tay thon dài của Kỳ Tuấn Nhất nâng lên, lực rất nhẹ nhưng cũng không dễ dàng tránh né “Hay là, em muốn anh phục vụ em trước?” Giọng nói trầm thấp trời sinh nhẹ nhàng lọt vào tai mang theo chút mê hoặc.
Yêu nghiệt! Đầu óc Ngải Tiểu Tiểu không thông minh nhưng cô vẫn biết rõ, cởi quần áo của cô thà rằng cởi quần áo của anh!
Vì vậy, cô bắt đầu cởi từng nút áo của anh… Khi toàn bộ dáng người cường tráng bền chắc kia lộ ra, cô khó khăn nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã như nước sôi, nóng như lửa.
Trước kia khi bọn họ thân thiết, công việc cởi quần áo này không phải do cô phụ trách. Kỳ Tuấn Nhất làm rất thành thạo, hai ba lượt là cởi ra hết, so với bóc vỏ đậu phộng còn nhanh hơn!
Hơn nữa, khi đó khoảng cách rất gần, không lúng túng và hấp dẫn như hôm nay.
Woa! Bức tranh trai đẹp đi tắm, xinh đẹp, hấp dẫn làm cho người khác muốn phạm tội! Cô sắp không chịu nổi, sợ rằng ngay sau đó, máu của cô sẽ phun trào ra mất!
Nhưng mà, Kỳ Tuấn Nhất không muốn bỏ qua cho cô. Cô vừa rút bàn tay nhỏ bé về lại bị anh bắt lấy, sau đó từ từ hướng dẫn, khóe môi treo một nụ cười tà mị.
Lập tức, Ngải Tiểu Tiểu cứng đờ! Anh, anh… để cho cô tiếp tục cởi.
“Này… Ông xã…”
“Phục vụ phải làm toàn bộ không thể bỏ dở giữa chừng, bà xã, em muốn anh làm mẫu không?” Đây là uy hiếp trắng trợn! Bất đắc dĩ, Ngải Tiểu Tiểu giữ chặt hông anh mạnh mẽ kéo thắt lưng.
Hừ! Cởi thì cởi, cô không sợ, cũng không phải là chưa từng thấy qua. Thô lỗ kéo phéc-măng-tuya, sau đó ngổi xổm kéo quần dài của anh xuống đến cổ chân.
“Nhấc chân lên!” Cô hung dữ nói, thật ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng, máu trong người như bị thiêu đốt, đôi mắt không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Thấy anh lấy chân ra thì vứt quần dài sang một bên.
“Tiếp tục!”
Ánh mắt dọc theo đôi chân thon dài đi lên, Ngải Tiểu Tiểu có chút chần chờ. Ôi xấu hổ quá!
“Bà xã, em giả trang thanh thuần gì ở đây hả?” Kỳ Tuấn Nhất hơi cúi nhìn cô, con ngươi đen tràn đầy nhạo báng, “Vừa rồi ai nói muốn ở phía trên?”
Vừa xấu hổ vừa tức giận! Cảm xúc hỗn loạn kéo đến, đánh thẳng vào đại não Ngải Tiểu Tiểu, chút lý trí còn sót lại của cô cũng không còn. Không phải chỉ là một cái quần lót sao? Có gì mà phải sợ?
Nghĩ đến đây, cô duỗi tay dùng sức xé ra, ảo tưởng giống như lúc ở trong rừng cây Kỳ Tuấn Nhất kéo xuống đơn giản. Không ngờ, quần lót không kéo xuống được, người dùng sức quá lớn mà bị trượt chân, cơ thể lảo đảo ngã nhào vào người Kỳ Tuấn Nhất, vừa khéo khuôn mặt nhỏ nhắn úp sấp vào nửa người dưới của anh, che đậy đi nơi mê người.
Bùm, đầu óc Ngải Tiểu Tiểu trống rỗng.
Bên trong phòng tắm, không khí như dừng lại.
Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy dưới mặt có cái gì đó động đậy. Mắt to di chuyển, khi ý thức được cái gì đang xảy ra, lập tức thét lên “A…” một tiếng đinh tai nhức óc, đứng vọt dậy đẩy Kỳ Tuấn Nhất ra, sau đó cô lui về phía sau, phịch một tiếng ngồi vào trong bồn tắm.
“Anh, anh… giở trò lưu manh…” Cô cực kỳ ấm ức chỉ vào Kỳ Tuấn Nhất tố cáo.
“Cô bé ngu ngốc!” Kỳ Tuấn Nhất cau mày, cô cả kinh làm anh đang tràn đầy tất cả đều bị dập tắt hết rồi. Vốn muốn ở phòng tắm thưởng thức một đoạn hoan ái tuyệt vời, bị cô làm rối tung như vậy bây giờ tất cả đều bị nhỡ hết rồi!
Nửa đêm, trong phòng ngủ chỉ còn bật một chiếc đèn nhỏ.
“Lạnh quá!” Ngải Tiểu Tiểu lật người, nhắm mắt đưa tay kéo kéo, ô, chăn đâu? Mà từ bao giờ giường lại cứng như thế. Mở mắt nhìn mới phát hiện, cô không biết mình rơi xuống đất từ khi nào, bò dậy chỉ thấy Kỳ Tuấn Nhất yên tĩnh ngủ say trên giường.
Cô vẫn luôn ngủ rất an ổn, cho tới bây giờ cũng chưa từng rơi xuống giường. Ngải Tiểu Tiểu nghi ngờ gãi đầu nhấc chân trèo lên giường, đúng lúc Kỳ Tuấn Nhất lật người đạp một cước lại nghe phịch một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu hoa hoa lệ lệ bị đạp xuống đất.
Chẳng lẽ vừa rồi cô cũng bị Kỳ Tuấn Nhất đạp xuống? Ngải Tiểu Tiểu tỉnh ngủ, không thể bình tĩnh. Người này sẽ không phải vì sự cố ở phòng tắm mà cố ý trả thù đi!
Nhưng mà nhìn mặt Kỳ Tuấn Nhất khi ngủ điềm tĩnh giống như thiên sứ vậy.
“Chắc chỉ là trùng hợp thôi.” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm lại trèo lên giường, lần này quả nhiên Kỳ Tuấn Nhất không nhúc nhích gì. Cơn buồn ngủ kéo đến, cô từ từ nhắm mắt lại. Bỗng nhiên có cảm giác giường lún xuống, Kỳ Tuấn Nhất lật người, sau đó Ngải Tiểu Tiểu lại bị đá xuống giường một lần nữa.
Gì đây? Một lần là ngoài ý muốn, hai lần là vô ý, thế lần thứ ba là gì, chắc chắn anh cố ý! Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu chống nạnh gầm lên giận dữ “Kỳ Tuấn Nhất, mau đứng lên cho em!”
“Ầm ĩ cái gì?” Kỳ Tuấn Nhất lầm bầm một tiếng, lật người tiếp tục ngủ.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm lưng anh, cho rằng giả chết thì cô không có biện pháp gì à? Nực cười! Cũng không nghĩ xem cô là ai?
Chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu trèo lên giường, liếc nhìn khoảng cách giữa Kỳ Tuấn Nhất và mép giường, lấy tay đẩy đẩy anh ra phía mép giường… Sau đó nâng chân đạp một cái thật mạnh ----
“Người nào?” Kỳ Tuấn Nhất bổ nhào xuống đất, nhanh chóng đứng lên cảnh giác nhìn bốn phía. Ngải Tiểu Tiểu nhìn bộ dáng kia của anh không giống như giả bộ, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm anh?
Thôi thôi, mặc kệ, ngủ đã. Nhưng Kỳ Tuấn Nhất bị đạp tỉnh đâu có ý định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Anh lên giường, ôm cô từ phía sau lưng “Bà xã, đừng giả bộ, em chưa thỏa mãn dục vọng thì cứ nói thẳng, cần gì phí công đạp anh xuống giường.”
Chưa thỏa mãn dục vọng?! Ngải Tiểu Tiểu nằm yên bĩu môi. Cô mím môi thở nhẹ nhàng, cả người bị ánh đèn chiếu vào nhưng dát lên một tầng ánh sáng xinh đẹp.
Kỳ Tuấn Nhất ở sau lưng không thấy được nét mặt của cô, chờ lâu cũng không thấy cô có phản ứng. Vì vậy không hề nhẫn nại xoay Ngải Tiểu Tiểu lại mạnh mẽ hôn.
Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt, anh lại thử lần nữa, thấy cô vẫn cự tuyệt thì anh nổi giận. Bàn tay siết chặt cô, để cho hai người tạo nên một loại mập mờ.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy lửa giận của Kỳ Tuấn Nhất, không nhúc nhích cơ thể tách ra. Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, bàn tay bắt đầu tuần tra trên dưới… Thậm chí ôm Ngải Tiểu Tiểu ngồi lên người mình, mặc cho quần áo của cô xộc xệch, dáng dấp yêu mị mê người, trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của anh… Anh bắt đầu dùng phương thức cuồng dã cùng cô thân mật…
Ngải Tiểu Tiểu tức giận nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất, anh muốn dùng cách này để cô thất thủ? Cho dù phương diện này trình độ của cô còn kém xa Kỳ Tuấn Nhất nhưng cô vẫn nghĩ muốn để cho anh nếm thử một chút tư vị bị người khác trêu chọc.
Cô tức giận cúi đầu, lỗ mãng đưa cái lưỡi ra, dẫn dụ người đàn ông phía dưới. Học theo anh trước kia, cô bắt chước y sì trả lại cho anh, cô hung hăng muốn hủy đi nụ cười đắc ý của anh.
Phụ nữ có thể trở thành đồ chơi trong tay đàn ông, tại sao đàn ông không thể trở thành tù binh được!
Ngải Tiểu Tiểu hôn từ khóe môi Kỳ Tuấn Nhất xuống giống như bão táp.
Kỳ Tuấn Nhất thiếu chút không nhịn được mà cười to, bàn tay nhỏ bé của người phía trên lỗ mãng mà mềm mại dần dần đoạt đi tự chủ của anh. Nụ cười tà mị cứng ngắc, con ngươi thâm thúy không còn điềm tĩnh. Khi Ngải Tiểu Tiểu rút đi vật che đậy cuối cùng, rốt cuộc Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn mất đi khống chế…
Chỉ là, chuyện vợ chồng, trước giờ đều không phân rõ ai thắng ai thua.
Đến cuối cùng cũng không biết người nào nhào vào người nào? Dù sao thì Ngải Tiểu Tiểu cũng mệt chết đi, trời đã sáng nhưng vẫn nằm ngủ say sưa trên giường. Cho đến khi mặt trời mọc lên rất cao, bụng kêu ọc ọc, cô mới lười biếng ngồi dậy.
Trong phòng khách, Kỳ Tuấn Nhất đang chơi đùa với Ngải Bảo.
“Mẹ em đến à?” Ngải Tiểu Tiểu duỗi cái lưng đau mỏi đi xuống cầu thang.
“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất ngồi trên thảm trải sàn dạy Ngải Bảo gì đó, không ngẩng đầu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“Người đâu rồi?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn xung quanh.
“Nhận được một cú điện thoại đã đi ra ngoài rồi.”
“À.” Ngải Tiểu Tiểu đến gần mới thấy Kỳ Tuấn Nhất đang dạy Ngải Bảo tháo dỡ súng. “Này, con trai còn nhỏ như vậy, sao anh lại dạy nó cái này?” Nói xong cô ngồi xổm xuống, chỉ thấy đôi tay mập mạp của Ngải Bảo bận rộn, thật sự bắt chước tháo cái súng đồ chơi ra.
“Nhóc con, không tệ!” Kỳ Tuấn Nhất tán thưởng sờ đầu Ngải Bảo.
“Mẹ… nhìn…” Ngải Bảo giơ chiến lợi phẩm của mình khoe với Ngải Tiểu Tiểu.
“Vác súng nhập ngũ, bảo vệ đất nước, đây mới là chuyện đàn ông nên làm.” Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, ăn nói hùng hồn với Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi “Đàn ông cái gì? Bây giờ Ngải Bảo chỉ là một đứa bé, em thấy anh huấn luyện binh sĩ thành thói quen, không có binh sĩ để huấn luyện nên lấy Ngải Bảo thay vào đó.”
Nói xong, cô giơ hai cánh tay ra phía Ngải Bảo “Tới đây, bảo bối, mẹ ôm nào.”
“Không cần, Bảo Bảo muốn… chơi… súng.” Ngải Bảo phản ứng lạnh nhạt, nói xong cúi đầu nghiên cứu khẩu súng trong tay.
“A, Bảo Bảo nói được rồi!” Ngải Tiểu Tiểu vui mừng kêu lên, chỉ vài ngày không thấy, hình như Ngải Bảo lớn hơn nhiều rồi. Suy nghĩ lại một chút thì thấy hơi xấu hổ, Ngải Bảo hơn một tuổi cô đã bỏ nó lại để tham gia quân đội, mấy ngày nay nó đều theo dì Ôn, aizz, người như cô thật không xứng đáng làm mẹ!
Nghĩ đến Ôn Ái Thi, Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Tuấn Nhất “Anh nói có người gọi điện thoại cho mẹ, có biết là ai không?”
Trong mắt Kỳ Tuấn Nhất thoáng qua một tia sáng, lắc đầu “Không biết, chỉ biết là một người đàn ông.”
“Đàn ông!” Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc ngồi bên cạnh Kỳ Tuấn Nhất, quên mất mình đói bụng nên đi xuống tìm đồ ăn, thần thần bí bí nói “Kỳ Tuấn Nhất, anh nói có phải nên tìm cho mẹ em một người bạn già rồi không?”
Lúc này, trong một quán café trang trí đẹp đẽ tinh xảo không có khách. Lâm Nhất Phong và Ôn Ái Thi im lặng ngồi đối diện với nhau, mãi cũng không nói chuyện. Hơn năm trôi qua hai người mới gặp lại, giống như cách cả mấy đời. Dù tóc vẫn đen như cũ nhưng dung nhan đã già, đời người có bao nhiêu cái năm chứ?
Ôn Ái Thi thở dài, khẽ nhấp café, “Nhất Phong, có lời gì thì anh nói đi, tôi không có thời gian.”
“Thật xin lỗi, năm đó anh không biết em mang thai, nếu anh biết…” Như thế nào thì ông cũng sẽ tìm bà về, cho dù bà rời ông đi trước, ông cũng sẽ nghĩ các biện pháp tìm được bà, họ cũng sẽ không hiểu lầm nhiều năm như vậy.
“Không có nếu như.” Ôn Ái Thi mỉm cười cắt lời ông, nếu được làm lại tất cả bà vẫn sẽ làm như vậy. Tính mạng của ông và việc yêu ông, đương nhiên bà sẽ chọn cái trước. năm thoáng cái là trôi qua, bà không cho là mình độc thân đến giờ là vì chờ đợi ông ta. Chủ yếu là vì tâm của mình bình thản, không mong muốn gì, chỉ cần chăm sóc con gái cũng rất hạnh phúc “Không phải bây giờ chúng ta rất tốt sao?”
“Ái Thi…” Lâm Nhất Phong muốn nắm bàn tay Ôn Ái Thi đặt trên bàn, lại bị bà né tránh.
Ôn Ái Thi nhìn ông, đáy mắt có chút xao động nhưng bị che giấu nhanh chóng, khiến cho đáy mắt chỉ còn lại nụ cười. “Hôm nay, tôi về thành phố A rồi. Sau này Tiểu Tiểu vẫn sống ở Bắc Kinh, nhờ ông chăm sóc nó. Đứa bé kia bề ngoài lạc quan vui vẻ nhưng thật ra trong lòng rất nhạy cảm…”
“Được lắm, hai người các ngươi không biết xấu hổ, sáng sớm đã đến đây hẹn hò!” Một giọng nói sắc bén truyền đến, Lâu Lan xông tới trước mặt hai người “Ôn Ái Thi, ban đầu cô đồng ý với tôi cái gì? Cô nói cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt Lâm Nhất Phong! Cô là đồ phụ nữ xảo trá, lòng dạ rắn rết, dám lợi dụng con gái mình, tính toán từng bước xuất hiện trước mặt chúng tôi, vọng tưởng chia rẽ gia đình chúng tôi, khiến Lâm Nhất Phong ly hôn với tôi! Tôi cho cô biết cô nằm mơ đi…”
“Đủ rồi, Lâu Lan!” Ánh mắt Lâm Nhất Phong mờ mịt nhìn cô ta “Ban đầu cô dùng thủ đoạn gì khiến Ái Thi rời khỏi tôi… tôi cũng không muốn truy cứu nữa, nhưng bây giờ, cô hãy có tự trọng đi, tôi không muốn gặp lại cô, càng không muốn nghe thấy những câu nói điên đảo thị phi nữa.”
“Lâm Nhất Phong!” Lâu Lan hét lên, nắm chặt quả đấm, sau đó chuyển toàn bộ cơn giận lên người Ôn Ái Thi, “Đồ phụ nữ đê tiện, bây giờ cô hài lòng chưa? Tuổi cũng đã lớn như thế rồi còn đi quyến rũ đàn ông nhà người khác, cô có biết xấu hổ hay không?” Càng nói càng tức, không nhịn được, cô ta hung hăng giơ tay muốn tát Ôn Ái Thi một cái.
“Đủ rồi!” Lâm Nhất Phong bắt được cổ tay cô ta, con ngươi đen tràn đầy lửa giận giống như muốn đốt cháy cô ta “Lâu Lan, cô xong chưa hả?”
Ôn Ái Thi lắc đầu “Lâu Lan, thật ra ban đầu tôi cũng không định gây chuyện với cô, tôi chỉ không muốn con gái giống như tôi buông tha tình yêu, cho nên mới không phản đối hôn sự của con bé và Kỳ Tuấn Nhất. Nhưng cô quá nóng nảy, nếu gia đình các người không thể duy trì vậy chỉ có thể nói cô gieo gió gặt bão, đừng có đổ thừa cho người khác.”
Nói xong, Ôn Ái Thi bước ra khỏi quán café.
“Đồ đàn bà đê tiện kia, không được đi, đồ không biết xấu hổ…” Lâu Lan chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng ngang ngược hơn.
“Lâu Lan!” Lâm Nhất Phong hung hăng hất ngã cô ta, con ngươi đen tức giận trợn trừng, gương mặt tuấn tú đã tức giận đến bùng nổ “Cô đừng ép tôi! Nếu không…”
Quanh người ông ta tản ra hơi thở tàn nhẫn, Lâu Lan sợ ngây người, không dám thét chói tai la lối om sòm, nhếch nhác đứng lên, lẩm bẩm nói “Em.., chỉ là em thấy anh và người phụ nữ kia ở cùng một chỗ nên tức giận quá thôi.”
Lâm Nhất Phong chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng liếc cô ta “Tự mình về đi.” Sau đó đi ra khỏi quán cũng không quay đầu lại.
Cách cửa sổ thủy tinh, Lâu Lan thấy ông ta đuổi theo Ôn Ái Thi, cứng rắn kéo vào trong xe. Đáng chết! Cô ta muốn điên rồi, ông ta dám làm vậy trước mặt mình.
Lâu Lan lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâu Khánh Dương. Đáng tiếc, lúc này Lâu Khánh Dương còn đang khó bảo toàn cho bản thân, cho nên mấy lần liền đều tắt, điện thoại di động không cách nào kết nối.
Cuối cùng cô ta tức giận ném điện thoại vỡ tung, cắn răng đi ra khỏi quán café. Cô ta không tin mình không đối phó được Ôn Ái Thi, tất nhiên là cả Ngải Tiểu Tiểu…
Lái theo sau xe Lâm Nhất Phong, thấy Lâm Nhất Phong đưa Ôn Ái Thi đến bến xe, sau đó Ôn Ái Thi ngồi lên xe ô tô đi đến thành phố A. Giờ phút này, trong đầu Lâu Lan bỗng nghĩ ra một kế sách có thể một hòn đá chết hai con chim, ánh mắt trở nên âm trầm đáng sợ.
Ôn Ái Thi lên xe, nhìn Lâm Nhất Phong như có chút không nỡ rời đi, trong lòng bà cũng chua xót. Nhưng đã qua năm, người và vật đều không còn như trước, bọn họ đã trở thành hai đường thẳng song song…
Hơn phút sau, xe khởi động, Ôn Ái Thi bấm điện thoại gọi cho Ngải Tiểu Tiểu…
“Cái gì? Mẹ, sao mẹ không nói với chúng con một câu đã đi?” Đang ăn sáng ngon lành, Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nuốt miếng thức ăn trong miệng oán trách nói.
Ôn Ái Thi cười khẽ “Chẳng phải là đang nói cho con biết sao? Cô nhi viện có chút việc, mẹ phải trở về, dù sao sớm muộn gì mẹ cũng phải đi.”
“Được rồi, chờ con và Tuấn Nhất về thành phố A, có thể tới cô nhi viện tìm mẹ, tắt điện thoại đi.”
“Mẹ…” Ngải Tiểu Tiểu làm nũng, bộ dáng như một cô gái nhỏ.
Kỳ Tuấn Nhất ôm cô từ phía sau, ở bên má cô hôn trộm “Bà xã, dáng vẻ bây giờ của em thật đáng yêu.”
“Tránh xa ra!” Ngải Tiểu Tiểu dùng cùi chỏ húych anh một cái.
“Bà xã, em thật ác, định mưu sát chồng à.”
Ngải Tiểu Tiểu quay người nhìn chằm chằm anh “Đúng vậy, hôm nay em muốn bóp chết anh!” Nói xong, đôi tay làm bộ muốn bóp cổ anh.
Kỳ Tuấn Nhất nhanh nhẹn né tránh, chau mày nói “Em không bắt được đâu.”
Ngải Tiểu Tiểu xắn tay áo “Anh đừng chạy.”
“Ha ha, Bảo Bảo cũng muốn…” Ngải Bảo cũng di chuyển hai chân mập mạp đuổi theo.
Một nhà ba người chơi đùa trong phòng khách, vui vẻ hòa thuận…
Ba ngày sau, Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu kết thúc thời gian nghỉ kết hôn, Lâu Kỳ Thanh và Kỳ Lâm đặt một bàn rượu ở khách sạn, người một nhà cùng ăn cơm trưa. Lâu Khánh Dương và Lâu Lan nói bận rộn công việc không đi được, ngược lại Lâm Nhất Phong mang theo Lâm Hàm đến.
Trong bữa cơm, không khí cũng hòa hợp, chỉ là ở khoảng cách gần như vậy, Ngải Tiểu Tiểu đối mặt với Lâm Nhất Phong thì trong lòng vẫn có chút vướng mắc. Không nhịn được mà uống nhiều thêm mấy chén. Cuối cùng bởi vì rượu cồn kích thích, khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu đỏ ửng bị Kỳ Tuấn Nhất ôm ra khỏi phòng ăn.
Thật ra đầu óc cô vẫn tỉnh tảo, cô chỉ muốn mượn rượu trốn tránh. Hành động như vậy là không hay nhưng cô không biết trừ cách này ra còn có thể làm thế nào? Người cha đang ngồi trước mặt cô phải gọi là anh rể!
Lâm Hàm vẫn luôn nhìn cô, tên nhóc yêu nghiệt này lại là em trai cùng cha khác mẹ, thế giới này thật quá ảo diệu rồi.
Cảm giác cơ thể bị thả vào chỗ ngồi, Ngải Tiểu Tiểu mở mắt ra, bất ngờ môi bị mút chặt “Uhm…” Cô không thể giãy giụa, nụ hôn của anh mãnh liệt bá đạo, hôn đến khi cô thở không ra hơi, cô nhắm mắt lại lần nữa, mặc cho môi lưỡi của anh tàn sát bừa bãi.
“Bé con, về sau không cho phép em phiền não vì người đàn ông khác, trong lòng của em, trong mắt của em chỉ có thể nhìn đến anh, nhớ chưa!” Mãi sau anh buông cô ra, ở bên tai cô bá đạo ra lệnh.
“Bạo quân!” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm.
Kỳ Tuấn Nhất tà mị nhếch môi, buông cô ra, “Haha, chúng ta về nhà, anh sẽ cho em biết như nào mới gọi là bạo quân thực sự.” Dứt lời khỏi động xe hơi lái đi mất.
Xe thể thao phóng như bay ra khỏi biệt thự, chi ------ một tiếng dừng trước cửa. Kỳ Tuấn Nhất đi với tốc độ gần dặm phóng về nhà.
Dọc theo đường đi, Ngải Tiểu Tiểu vẫn nhắm mắt không nói gì.
Xe dừng lại, anh ôm cô vào trong biệt thự, cô vẫn yên lặng như cũ. Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất lóe lên vẻ giận dữ. Đáng chết! Anh không thích bộ dạng trầm lặng của cô bây giờ. Không phải anh đã cảnh cáo cô không được đau khổ vì người đàn ông khác sao? Cô dám không để trong lòng. Hừ! Về nhà xem anh giáo dục lại cô thế nào! Chắc chắn anh sẽ dùng hành động nói cho cô biết, trên đời lời của người nào nói cũng có thể không nghe, nhưng chỉ có lời nói của ông xã là không thể như gió thoảng bên tai được!