Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: phuogot_
Hoàng hôn, huấn luyện xong về nhà, chuyện đầu tiên Ngải Tiểu Tiểu làm là nằm úp sấp trên người Kỳ Tuấn Nhất ngửi ngửi ngửi…
“Làm gì thế bé còn?” Kỳ Tuấn Nhất thừa cơ nắm eo nhỏ của cô, biết rõ còn cố tình hỏi.
“Hừ, mùi vị của người phụ nữ kia trên người anh rất đậm…” Ngải Tiểu Tiểu nheo mắt, ý tứ cảnh cảm tương đối rõ ràng.
“Thật sao?” Kỳ Tuấn Nhất cúi đầu nhìn quần áo của mình, thản nhiên nói: “Hôm nay, Lương Noãn Tâm kia chủ động nhảy vào ôm, anh không tránh đi.”
“Cái gì? Anh dám để cho người phụ nữ kia ôm?” Ngải Tiểu Tiểu lập tức phát điên, túm lấy Kỳ Tuấn Nhất: “Anh đi theo em vào đây.”
“Đi đâu?”
“Phòng tắm.”
“Hả?”
“Rửa sạch bản thân, nếu không anh đừng nghĩ trèo lên giường của em.”
Hả… Kỳ Tuấn Nhất đầu đầy vạch đen, vốn anh nói những thứ này mục đích là để cô nhóc kia có ý thức nguy cơ một chút, ân cần với anh hơn. Ai đoán được, ngược lại còn bị lừa gạt, còn dám chê anh bẩn?!
“Bà xã, tới đây, giúp anh tắm.” Anh nằm trong bồn tắm càng nghĩ càng uất ức, hô to một để cho Ngải Tiểu Tiểu vào.
“Được.” Ngải Tiểu Tiểu cười tủm tỉm đẩy cửa phòng tắm, đột nhiên Kỳ Tuấn Nhất cảm giác một trận khí lạnh đập vào mặt, bé con này lại định giở trò quỷ gì? Anh cảnh giác nhìn cô, chỉ thấy cô cầm khăn tắm, chà xát lồng ngực anh…
Hai phút sau…
Kỳ Tuấn Nhất ho nhẹ một tiếng, nói: “Nên đổi sang đằng sau rồi.”
Ngải Tiểu Tiểu giống như không nghe thấy, vẫn dùng sức chà xát như cũ, Kỳ Tuấn Nhất lại nhịn ba phút nữa: “Bà xã, phía trước đã chà đến đỏ lên rồi, đổi sang sau lưng đi.”
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh, tay vẫn tiếp tục động tác.
Năm phút sau, rốt cuộc Kỳ Tuấn Nhất không thể chịu được nữa: “Bà xã, không thể chà nữa, nếu chà nữa đến da cũng bong mất.”
“Thế càng tốt, có thể loại bỏ mùi vị người phụ nữ kia lưu lại, bẩn!”
Đáng chết! Anh biết cô nhóc này bụng dạ hẹp hòi. Nhưng vốn đã biết như vậy, anh còn trêu chọc cô làm gì? Kỳ Tuấn Nhất buồn bực…
Ngải Tiểu Tiểu lại đắc ý, đi vòng ra phía sau anh, bắt đầu chà xát lưng cho anh.
Sau đó hướng thẳng xuống một đường, cẩn thận chà xát tay anh…
Rốt cuộc vào lúc bàn tay nhỏ của cô phủ lên nơi mẫn cảm kia, Kỳ Tuấn Nhất đang buồn đều biến mất, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên tối đi. Duỗi cánh tay kéo Ngải Tiểu Tiểu vào trong bồn tắm, nhếch môi mị hoặc nói: “Bà xã, chúng ta tắm uyên ương nào…”
Mỗ nữ còn đang rối rắm chuyện của Lương Noãn Tâm, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Anh thấy Lương Noãn Tâm rất đẹp à?” Hỏi xong, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất: “Không cho phép nói dối…”
Vấn đề này thật khó trả lời, không đẹp thì chính là trợn mắt nói dối; nói đẹp chắc chắn là chọc cô nhóc này không vui, cô không vui thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng! Suy đi nghĩ lại, Kỳ Tuấn Nhất mới cẩn thận mở miệng: “Không đẹp…”
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, cấu anh một cái thật mạnh: “Nói dối!” Anh đúng là không thành thật.
Kỳ Tuấn Nhất nhìn thấy tình hình như vậy vội vàng bổ sung: “So với Mạnh Yên Nhiên, cô ấy cũng không tính là đẹp.”
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, lời này không phải giả. Trước mắt Mạnh Yên Nhiên là cô gái đẹp nhất cô từng thấy. Lại nói, cũng có chút nhớ cô ấy. Nghe nói cô ấy tìm một bạn trai người nước ngoài, giờ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
“Cho nên…” Kỳ Tuấn Nhất chợt nhíu mày, con ngươi đen cất dấu ý cười, nói: “Anh và Mạnh Yên Nhiên là thanh mai trúc mã cũng không động lòng, Lương Noãn Tâm này lại càng không nhìn đến cô ấy, không thể hấp dẫn ánh mắt của anh đương nhiên là không đẹp.”
Người đàn ông này! Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh, trách mắng: “Miệng lưỡi trơn tru!” Nhớ lúc mới quen anh, anh đúng là người lạnh lùng ít nói, tiếc chữ như vàng, sao bây giờ lại ăn nói khéo léo như vậy.
“Được rồi, vấn đề đã trả lời xong. Bây giờ… em nên để cho anh thỏa mãn chứ!” Nói xong, cánh tay Kỳ Tuấn Nhất duỗi ra đặt Ngải Tiểu Tiểu ở dưới thân… phuogot_d/dlqdn
Mỗi một lần đàm phán đều sẽ kết thúc bằng cảnh kiều diễm như vậy. Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt, suy nghĩ lung tung, có khi nào đây cũng là một cách anh yêu cô? Mặc kệ như nào, sau khi anh đi qua vạn bụi hoa cỏ đuôi chó, vẫn như cũ lựa chọn bông hoa bìm bịp bình thường như cô.
Nhất định cả đời này hai người sẽ tiếp tục dây dưa, không ngừng không nghỉ.
Ba năm sau ---
Quảng trường thành phố A, bởi vì không phải ngày nghỉ chủ nhật, lại là thời gian đi làm, trên quảng trường không có ai.
Chỉ thấy một người phụ nữ có thai hơi hơi khom người, lấy mẩu bánh mì vụn cho chim bồ câu ăn. Khuôn mặt đầy đặn mềm mại, cười ngọt ngào mang theo hạnh phúc, thỉnh thoảng có người đi qua đều bị cô hấp dẫn ánh mắt…
Bỗng nhiên, một chiếc xe hummer cải tiến lại chạy nhanh vào quảng trường. Từ trên xe có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi xuống. Thành thục chững chàng, lạnh lùng cao lớn, chiều cao m mấy gần như hấp dẫn tất cả ánh mắt người qua đường ngay lập tức.
Đặc biệt là bộ quân trang màu xanh sẫm thẳng thớm, ánh vàng của cành thông và một sao làm mọi người chú ý, không sai, đây là Kỳ Tuấn Nhất đã thăng chức lên thiếu tướng, mà người phụ nữ có thai đang chơi đùa không biết chán trên quảng trường chính là Ngải Tiểu Tiểu. Một năm rưỡi trước, Kỳ Tuấn Nhất thăng chức được điều đến thủ đô nhậm chức trong tổng bộ quân đội, bọn họ đi tìm vị trung y già mà Tịch Tú Quyên giới thiệu, sau khi điều trị tám tháng, rốt cuộc đã mang thai thành công.
Hôm nay, Kỳ Tuấn Nhất vừa ra ngoài xử lý công việc quân vụ, Ngải Tiểu Tiểu năn nỉ đi cùng, cả ngày sống trong quân doanh, cô đã sắp mốc meo rồi.
Kỳ Tuấn Nhất cũng không vội vàng gọi Ngải Tiểu Tiểu, giờ phút này lại thong dong đứng dựa vào cạnh xe. Lúc trước mang thai Ngải Bảo anh đã bỏ lỡ, lần này anh sẽ quan tâm đầy đủ. Không chỉ tìm trên máy tính những việc phụ nữ có thai cần chú ý, còn đi hỏi ý kiến của bác sĩ phụ khoa.
Cơ thể cao lớn tựa vào cửa xe, rất yên tĩnh nhìn về phía người phụ nữ có thai trong quảng trường, nhìn cô vụng về chơi đùa cùng chim bồ câu, khóe miệng lập tức mỉm cười thu hút người khác.
Mà đúng lúc này, Ngải Tiểu Tiểu giống như cảm giác được gì đó, lập tức quay đầu trở lại. “Ông xã…” Cô lập tức tung hết đồ ăn trong tay, bước nhanh đi qua, bổ nhà vào lòng anh.
Kỳ Tuấn Nhất giang hai tay, ôm cô vào lòng. Hơi nhíu lông mày, oán trách cô: “Bé con, sắp sinh rồi, em không thể ngoan ngoãn đi chậm một chút hả?”
“Vẫn còn mấy ngày nữa mà!”
“Ngải Tiểu Tiểu…”
“Được rồi, được rồi, từ hôm nay em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, mỗi ngày làm bà bầu của anh, chỉ ăn, uống, ngủ… được không?” Ngải Tiểu Tiểu thỏa hiệp một câu, trên mặt đều là vẻ phong tình của cô gái nhỏ.
Ở trước mặt anh, cô nghịch ngợm nhảy nhót, khoác cánh tay anh khoe khoang, người đàn ông đẹp trai này chính là chồng cô, là bến cảng của cô. Bắt đầu từ ngày kết hôn, anh vẫn luôn chở hạnh phúc đến cho cô.
Cho dù sau này cô mang thai, dần mất linh hoạt, thường xuyên cáu kỉnh, cho dù có ầm ĩ, ồn ào nhưng vẫn rất tốt. Cho dù con trai và anh thỉnh thoảng tranh giành tình cảm của cô, đánh cũng không thể tách rời, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến mọi chuyện.
“Em đừng có làm ầm nữa, yên tĩnh lại!” Kỳ Tuấn Nhất nghiêm túc cảnh cáo, nhìn cô giống một chú chim cánh cụt mà không chịu sống yên, anh cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“A…”
“Em đừng có làm tổn thương đến con gái!”
“Biết rồi!”
“Làm gì có người mẹ nào như em, không biết quan tâm đến bảo bối của mình chút nào…” Anh giống như một bà già lải nhải bên tai cô, Ngải Tiểu Tiểu nghe đến nỗi tai muốn dài ra, trong lòng bắt đầu có cảm giác không thoải mái.
Mà lại chỉ quan tâm con gái, con gái là bảo bối, là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, nhìn anh lo lắng này, trong mắt chỉ có con gái, không có vợ yêu là cô.
Cô có dự cảm, khi con gái ra đời, chắc chắn anh sẽ thương cô bé hơn cô. Trong lòng buồn bực, không biết vì sao dưới lòng bàn chân lại bị trợt… “Cẩn thận con gái anh.”
“Kỳ Tuấn Nhất!” Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn nổi giận rồi, trái một câu con gái, phải một câu con gái, khó trách mọi người đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha. Cô bé còn chưa ra đời đã định cướp vị trí nữ chủ nhân của cô rồi hả?
Vừa mới giận dữ nổi cáu, bụng lại bắt đầu đau. Cô ngã vào trong lòng Kỳ Tuấn Nhất: “Đau, ông xã, em đau bụng…”
“Đáng chết, sắp sinh rồi!” Kỳ Tuấn Nhất bế cô lên, nhanh chóng chạy về chiếc xe hummer, xe nhanh chóng chạy băng băng vào bệnh viện. Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu được đẩy thẳng vào phòng sinh, anh ở chỗ ngoặt của hành lang lo lắng chờ đợi. Rất lâu sau mới truyền đến tiếng khóc của trẻ mới sinh. “Chúc mừng anh Kỳ, là con gái!” phuogot_d/dlqdn
Mặc dù vừa mới sinh ra, trẻ con đều nhăn nhăn nhúm nhúm như một con mèo nhỏ nhưng trong khi Kỳ Tuấn Nhất nhìn thì càng xem càng đẹp…
Ngày tháng trôi qua nhanh, chớp mắt công chúa nhỏ nhà họ Kỳ đã sắp ngày rồi.
Hôm nay, biệt thự nhà họ Kỳ có chút khác thường, trong phòng khách bày đầy những món đồ chơi của trẻ con, còn có hai cái ghế sofa nhỏ và một đám người đang bận rộn…
Thì ra Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu theo tập tục, đặc biệt mời đến một nhiếp ảnh gia cho trẻ con chụp kỉ niệm trăm ngày của con gái bảo bối. Nhưng không hiểu sao từ lúc vừa ra đời, công chúa nhỏ đặc biệt thích cười, hôm nay nói cái gì cũng không chịu cười.
Trợ lý của nhiếp ảnh gia dùng tất cả vốn liếng, công chúa nhỏ đều lười biếng nằm trong lòng Ngải Tiểu Tiểu, dáng vẻ không có hứng thú, mí mắt cũng không nâng lên, giống như lười phản ứng lại bọn họ.
Dáng vẻ lười biếng kiêu ngạo kia thật là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, mãi cho đến khi Kỳ Tuấn Nhất xử lý xong công việc trong tay, vội vàng trở về…
Chỉ thấy anh thuần thục ôm lấy công chúa nhỏ đáng yêu, xoa khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của cô bé, yêu thích không buông tay. Mà công chúa nhỏ kia lập tức nhận ra anh, miệng thầm thì phát ra tiếng, miệng toe toét cười khanh khách…
Kỳ Tuấn Nhất cũng cười, chưa bao giờ cười hiền hậu với người khác, chưa từng thấy chói mắt đến vậy cầu vồng còn cười chói mắt.
Công chúa nhỏ vừa sinh ra, Kỳ Tuấn Nhất kích động không biết làm sao, từ bộ đội trở về là bá đạo ôm công chúa nhỏ trong ngực, không cho phép người nào đụng vào, sợ đụng vào sẽ làm hỏng “áo bông nhỏ” của anh.
Lúc bảo bối còn rất nhỏ vẫn chưa nhìn rõ tướng mạo, nhìn không ra là đẹp ở đâu, anh lại cứ khăng khăng nói là đẹp, cầm tay cô bé, cười giống như sai quai hàm.
Tách, tách… Nhiếp ảnh gia nhanh chóng cầm ống kính chụp lại công chúa nhỏ đang vui vẻ…
“Cha, cho con ôm em gái.” Ngải Bảo (Kỳ Vũ Hiên) ở phía dưới chìa ra hai cánh tay. Giờ cậu đã năm tuổi, dáng người không còn tròn vo như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đẹp trai là một tiểu soái ca người gặp người thích rồi. Từ nhỏ đã có nét, mỗi năm thêm một tuổi, dáng dấp lại càng giống cha. Toàn thân đều là hàng hiệu, đẹp trai lạnh lùng mê mẩn ánh mắt người khác.
“Không được!”
“Cha…”
“Con không ôm được, nhỡ làm ngã em gái thì làm sao?”
Ngải Bảo không bằng lòng chu miệng, thấy không đủ cao, di chuyển cái ghế rồi đứng lên trên. “Cha, cha không cho con ôm, con sẽ cướp.”
Ánh mắt cậu tràn đầy cảnh cáo, nói rõ sự bực mình của bản thân. Nếu không thỏa mãn cậu, chuyện gì cậu cũng có thể làm.
Lúc này không thấy vẻ đáng yêu mà mang một chút ngạo mạn, đầu óc thông minh lại như không có thuốc chữa. Tuổi càng lớn càng thích đối nghịch với cha. Nhưng mà, sự phúc hắc di truyền từ chính cha cậu chỉ có hơn không kém. Thật ứng với câu nói, trò giỏi hơn thầy, tre già măng mọc.
“Bảo bối, cha đặt tên con là gì đây?” Kỳ Tuấn Nhất không để ý đến cậu, tiếp tục dỗ dành con gái. Bởi vì quá yêu thích, cho nên trước mắt công chúa nhỏ này trừ bỏ cái tên “bảo bối” được đặt tạm làm tên này, đại danh, nhũ danh đến giờ vẫn chưa đặt.
“Kỳ… Nguyệt Nhi?”
“Lại còn Kỳ Tinh Tinh!” Bị xem nhẹ, miệng nhỏ của Ngải Bảo mấp máy, cố ý đi theo quấy rối.
“Nhũ danh… An Kỳ Nhi?” Với Kỳ Tuấn Nhất mà nói, con gái là “angel” ông trời đưa đến cho anh, thuần khiết trong sáng giống như viên trân châu tuyệt thế.
“Không thì gọi là Caesar cũng tốt!”
“Kỳ Vũ Hiên, con đi xuống cho cha!”
“Lấy cái tên Nhật Bản, gọi là Harl! A… haha, Kỳ Vũ Hiên mình thật là thiên tài!” Ngải Bảo vừa quấy rối vừa đắc ý xoay tròn, làm cho cha cậu tức giận nổi gân xanh.
“Bảo bối, tặng cháu nè.” Lúc này, Lữ Thiên Minh mặc một bộ quần áo màu trắng gạo nhàn nhã, đeo lên cổ tay công chúa nhỏ một chiếc vòng tay đáng yêu.
“Ha, thật đáng yêu.”
“Đây là quà tặng của chúng tớ cho tiểu Hàm Y kỷ niệm ngày!” Mễ Nhã Kỳ mang thai tháng thứ sáu, đứng bên cạnh cười nhẹ, đeo lên cổ tay kia của công chúa nhỏ một cái vòng tay.
“Tiểu Hàm Y?” Ngải Tiểu Tiểu lặp lại.
“Đúng vậy, hai người các cậu đến giờ vẫn chưa đặt tên cho tiểu bảo bối. Tớ cô ý lên mạng tìm kiếm, tiểu Hàm Y cầm tinh con thỏ, trong tên có khẩu ngụ ý trong tương lai sẽ có nhiều nhà to cửa rộng, trong tên có y ngụ ý tương lai cô bé sẽ xinh đẹp hơn người, mà cái tên Hàm Y nghe qua rất dịu dàng lại có phong cách, vô cùng xứng với tiểu bảo bối của chúng ta…” Vẻ mặt Mễ Nhã Kỳ đắc ý.
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, “Kỳ Hàm Y, nghe cũng không tệ lắm. Ông xã, anh thấy thế nào?” Nói xong, Ngải Tiểu Tiểu ôm công chúa nhỏ, hôn nhẹ lên gò má hồng hào: “Tiểu Hàm Y, về sau bảo bối gọi là Hàm Y có được không?”
“Khì khì… Khanh khách…” Công chúa nhỏ hé miệng về phía Ngải Tiểu Tiểu cười ngọt ngào.
“Bảo bối đồng ý rồi.” Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng giơ công chúa nhỏ lên: “Được, về sau bảo bối của chúng ta sẽ gọi là Hàm Y.”
“Bé con.” Sắc mặt người đàn ông nào đó tối tăm. Khuôn mặt tuấn tú trở nên cương nghị, không mỉm cười, môi mỏng lạnh lẽo cong lên, tức giận nói.
“Hả? Cái gì?” Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Đặt tên cho con gái không phải là nên trưng cầu ý kiến của cha cô bé sao?”
“Không phải vừa rồi em đã hỏi anh sao? Anh không lên tiếng, không phải là đại biểu đã ngầm đồng ý à?” Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt cười nói.
“Là anh chưa có thời gian trả lời!”
Vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu vô tội, chớp đôi mắt to: “Không có à?”
“Đương nhiên!”
“Vậy được, anh nói ra một cái tên cho con gái, mọi người giơ tay biểu quyết xem cái nào hay hơn.”
“Không nói ở đây được không, mấu chốt là tên nên do cha mẹ đặt, hơn nữa trọng điểm là cha của cô bé…” phuogot_d/dlqdn
“Người nào đặt tên thì có quan hệ gì, mấu chốt là dễ nghe, có ý nghĩa, dù sao cũng tốt hơn những cái tên Kỳ Nguyệt, An Kỳ Nhi rồi?”
Kỳ Tuấn Nhất siết chặt lông mày. Con gái của anh, mắt to như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, phấn điêu ngọc thế, gắn hai chiếc cánh phía sau hiển nhiên là một tiểu thiên sứ. Cứ có cảm giác tên gì cũng không xứng với cô bé, nhưng mà chính mình tạm thời lại không nghĩ ra tên nào tốt hơn, đành phải bất đắc dĩ cho phép, tạm dùng tên này trước vậy.
[Người nào đó không nhịn được tiến lên châm chọc: Ô kìa, Kỳ Tuấn Nhất, anh tạm thời suy nghĩ ư? Bảo bối đã ngày, anh vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào cho ra hồn, giờ có người đặt hộ anh cái tên, anh còn không vừa ý.
Tên con trai nào đó trừng mắt: Tại sao tôi lại phải vui? Cái tên Hàm Y này xứng với khuôn mặt tuyệt thế vô song của con gái tôi sao?
Người nào đó không nói được gì, người này yêu con gái thành ngốc rồi, không có thuốc chữa!]
“Trả con gái cho anh!” Cảm giác con gái bị uất ức, Kỳ Tuấn Nhất cướp Kỳ Hàm Y ôm ra khỏi phòng. Thấy dáng vẻ keo kiệt này của anh, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể xoa huyệt thái dương cười khổ không thôi. Có phải cô cũng nên ăn dấm chua của con gái, vừa sinh ra đã chiếm lấy ông xã của cô rồi không hả?
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Quân hàm của Kỳ Tuấn Nhất là cái đầu tiên bên trái nhé
quân hàm.jpg [ . KiB | Đã xem lần ] quân hàm.jpg [ . KiB | Đã xem lần ]