Editor: phuogot_
Bệnh nhân phòng là một bà cụ hơn tuổi, bốn người con trai đều cao lớn to khỏe, Lam Vũ Cầm vừa lộ mặt thì bị kéo vào bên trong.
“Ngày hôm qua mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh, sao bây giờ lại bị hôn mê như này?”
“Đúng thế, cô là bác sĩ trực kiểu gì thế, người bệnh ngất đi lâu như vậy mà cô mới xuất hiện.”
“Tôi cho cô biết, nếu mẹ tôi có chuyện không may, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô!”
…
Ngải Tiểu Tiểu đi qua phòng thì thấy cảnh Lam Vũ Cầm bị vây quanh, khóe môi cong lên. Cái này gọi là quả báo phải không? Làm bác sĩ sao có thể sao nhãng như vậy.
Cô nghe nói trước kia Lam Vũ Cầm cũng là một bác sĩ có trách nhiệm. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ thật sự cô ta cũng bỏ nhiều công sức vào công việc, nhưng chắc chắn là vì danh vì lợi, không phải vì lương tâm của thầy thuốc.
Haizz, bác sĩ như vậy cũng cần dạy dỗ một chút. Nếu không chẳng may có ngày mạng người dưới tay cô ta cũng trở thành giao dịch.
Khi Lam Vũ Cầm rời khỏi phòng bệnh , dáng vẻ đầu bù tóc rối, trông thật nhếch nhác. May mà bà cụ kia hôn mê tầm một tiếng thì tỉnh lại, nếu không có thể khẳng định cô ta bị mấy người con trai hung dữ của bà cụ ăn tươi nuốt sống rồi.
“Đồ nhà quê, không có văn hóa!” Cô ta vừa mắng vừa trở về văn phòng, dùng lược chải lại mái tóc rối, buộc chúng lại rồi sửa sang quần áo đi ra văn phòng. Cô ta vẫn nhớ đến chuyện của Kỳ Tuấn Nhất, nói gì cũng không thể để anh xuất viện được.
Trước cửa phòng bệnh, cô ta đã sẵn sàng, chuẩn bị đi thì gặp Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu. Lúc này, Kỳ Tuấn Nhất đã thay bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc bằng bộ quân phục xanh thẫm. Dáng người cao lớn dưới bộ quần áo chỉnh tề kia lại càng thêm kiên cường, trong lúc vô tình lại tăng thêm mấy phần khí thế và thâm trầm. phuogot_d/dleqdon
Lam Vũ Cầm trợn tròn mắt, cô ta chưa từng nghĩ tới một bộ quần áo có thể làm cho người ta thay đổi lớn đến vậy. Cô ta biết dáng người Kỳ Tuấn Nhất rất đẹp, nhưng lần đầu tiên gặp mặt anh mặc một bộ quần áo bình thường, sau khi nhập viện thì chỉ mặc quần áo bệnh nhân. Cho nên, cô ta không biết dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất mặc quân phục, càng không biết anh mặc lên lại mê người đến vậy. Cảm giác giống như mấy bộ đồng phục quyến rũ…
Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn ánh mắt háo sắc của cô ta thì nhíu mày, sau đó coi như không nhìn thấy đi vòng qua người cô ta.
Lam Vũ Cầm hoàn hồn, thấy vậy theo bản năng nắm lấy ống tay áo anh “Anh không thể đi!”
“…” Kỳ Tuấn Nhất không nói chuyện, mắt nhìn vào chỗ tay áo bị cô ta nắm, sau đó chuyển sang nhìn cô ta.
Lam Vũ Cầm phát hiện vẻ không vui trong mắt anh nhưng vẫn như cũ nắm chặt ống tay áo của anh không buông “Kỳ Tuấn Nhất, tình trạng vết thương của an còn chưa hoàn toàn hồi phục, đừng nên nghe một số người khích bác, lỗ mãng xuất viện làm hại bản thân.”
“Buông tay.” Kỳ Tuấn Nhất nói ra hai chữ.
“Không thả! Là bác sĩ chữa trị cho anh, em có trách nhiệm với tình trạng của người bệnh, anh không thể ra viện.”
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, khoác cánh tay bên kia của Kỳ Tuấn Nhất, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ống tay áo bị Lam Vũ Cầm nắm, lạnh lùng nói “Ông xã, trở về bỏ ngay bộ quân phục này đi, bẩn!”
Chỉ một chữ đã đủ để khiến Lam Vũ Cầm giận tím mặt “Ngải Tiểu Tiểu, cô có lương tâm không hả, biết chồng mình bị thương chưa khỏi vẫn cứ cố để cho anh ấy xuất viện, cô có biết như vậy có thể sẽ làm hỏng chân của anh ấy không?”
Liến thoắng một lúc, cô ta thêm mắm dặm muối vào những lời ở trong phòng làm việc, giống như bản thân rất chính nghĩa.
Giọng Lam Vũ Cầm không nhỏ lại còn nói thao thao bất tuyệt nên đã thu hút ánh mắt của một số ý tá, bệnh nhân và người nhà của họ ở trong hành lang.
Ôi, bị vây xem rồi. Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn xung quanh, chớp chớp mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, ánh mắt chuyển ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Giờ có Kỳ Tuấn Nhất ở đây, cô không cần phải nhúng tay vào, vì có người nào đso còn chán ghét bị vây xem hơn cả mình.
Quả nhiên, phát hiện ánh mắt từ bốn phía, Kỳ Tuấn Nhất nhíu mi, vung tay Lam Vũ Cầm ra, sau đó lạnh lùng mở miệng “Bác sĩ Lam, tôi nhớ không nầm thì người kiên trì muốn xuất viện là tôi, không liên quan gì đến vợ tôi cả.”
“Ơ!” Lam Vũ Cầm kinh ngạc há to miệng, trong bệnh viện có một bác sĩ trẻ trung xinh đẹp như mình quan tâm anh gấp mấy lần người khác, anh lại được hưởng chế độ chữa bệnh miễn phí của quốc gia, anh nên lưu luyến không muốn về, vui đến quên cả trời đất, tại sao lại muốn xuất viện vội vàng như vậy?
Nhìn Lam Vũ Cầm thật buồn cười! Việc Kỳ Tuấn Nhất muốn xuất viện khó nghĩ ra đến vậy sao? Ngải Tiểu Tiểu nhìn cô ta một cái, trong lòng cười không dừng được nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là biểu tình bĩnh tĩnh không một gợn sóng như cũ, kéo Kỳ Tuấn Nhất chào hỏi một vài người bệnh quen biết trong hành lang, sau đó xuống tầng ngồi lên xe ô tô nghênh ngang rời đi.
“Ha ha ha…” Ngải Tiểu Tiểu cười to, chắc chắn Lam Vũ Cầm chưa từng ăn phải cục tức như vậy, cái sắc mặt đó “Ha ha…” Tiếng cười quanh quẩn bên tai Kỳ Tuấn Nhất, con ngươi đen của anh thu vào hết khóe miệng xinh đẹp của cô, sau đó hóa thành dịu dàng lưu luyến vô biên khóa chặt thân hình Ngải Tiểu Tiểu… phuogot_d/dleqdon
Lam Vũ Cầm lấy lại tinh thần đã không nhìn thấy bóng người đâu cả. Cô ta rất ấm ức, trơ mắt nhìn miếng thịt béo đến tay rồi còn chạy mất.
Nhưng mà, cô ta không biết rằng còn có chuyện ấm ức đang hơn chờ cô ta.
“Bác sĩ Lam, viện trưởng Vương tìm cô.” Một cô y tá chạy tới nói, ánh mắt cô ấy có chút khác lạ. Nhưng Lam Vũ Cầm vẫn đang chìm đắm trong chuyện Kỳ Tuấn Nhất vừa rời đi nên không phát hiện ra.
Mấy phút sau, cô ta có mặt tại phòng làm việc của viện trưởng, mới cảm giác không khí hôm nay không giống trước kia.
Vương Phách Oát đầu hói không nhấc cái bụng tròn vo của ông ta đi ra khỏi bàn làm việc nghênh đón cô ta, mà rất xa cách nói “Tiểu Lam, cô lại đây ngồi đi.”
“Sao thế?” Lam Vũ Cầm đi đến trước mặt Vương Phách Oát, bắt chéo chân “Viện trưởng tìm tôi có việc gì?”
“Haizzz.” Vương Phách Oát thở dài, sờ sờ cái đầu hói, nói “Tiểu Lam à, tôi vẫn cho rằng cô là người thông minh, sao lần này cô lại đi trêu chọc phải người không nên trêu vào đây.”
Nghe vậy, trong lòng Lam Vũ Cầm trầm xuống “Viện trưởng, có gì thì ông cứ nói thẳng ra.”
Vương Phách Oát ho khan hai tiếng hắng giọng, cũng không nói vòng vo nữa “Là như này, có bệnh nhân tố cáo cô cố ý quấy rối, cho nên sau khi ban lãnh đạo bệnh viện họp bàn đã thống nhất đưa ra quyết định hủy bỏ chức vụ Phó Chủ nhiệm khoa Ngoại của cô.”
Lam Vũ Cầm đứng bật dậy “Tại sao?”
“Tôi đã nói là cô đắc tội với người không nên đắc tội mà. Thôi, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt. Tháng này không cần đi làm, nhân dịp này nghỉ ngơi một chút đi.” Vương Phách Oát xua tay, ý bảo cô ta có thể đi ra ngoài được rồi.
“Viện trưởng, con người tôi như nào ông còn không biết sao? Sao ông chỉ nghe từ một phía…” Lam Vũ Cầm bước nhanh tới, tóm lấy tay Vương Phách Oát nói giọng nũng nịu.
Vương Phách Oát lập tức rút tay lại, “Đương nhiên là tôi biết rõ, nhưng giờ cô đang ở trên đầu sóng ngọn gió, cô vẫn nên về nhà chờ tin tức thì hơn.”
“Viện trưởng…”
“Đi đi, tôi còn có cuộc họp.” Nói xong, Vương Phách Oát nhìn đồng hồ đeo tay.
Lam Vũ Cầm biết tạm thời moi chuyện không thể xoay chuyển gì được, dậm chân một cái rồi rời đi.
Vương Phách Oát nhìn bóng lưng của cô ta thở dài. Trước kia, người phụ nữ này vì muốn nhanh chóng trở thành người xuất sắc nhất trong bệnh viện đã chủ động tìm tới ông dùng quy tắc ngầm. Nhất thời không nhịn được nên ông cho cô ta cơ hội. Lúc ấy ông cũng không thấy mình đã sai lầm gì, đàn ông mà, thấy sắc đẹp trước mắt có mấy người được như Liễu Hạ Huệ.
Hai năm qua, ông cất nhắc cô ta không ít lần, cũng duy trì quan hệ kia với cô ta. phuogot_d/dleqdon
Nhưng ông không ngờ người phụ nữ này có dã tâm lớn đến thế, vẫn đang ở bên ông mà lại dám đi quyến rũ người đàn ông khác, mà cái người kia lại rất không tầm thường một chút nào.
Kỳ Tuấn Nhất, từng là người đứng đầu Kinh thành tứ thiếu, giờ là Thượng tá sĩ quan, không cần nhắc tới xuất thân hiển hách, chỉ ai điều đó thôi đã đủ để thấy anh không phải người dễ đụng vào.
Giờ ông ta thấy sợ hãi, người phụ nữ này là do ông nuôi họa mà thành.
Cho nên khi có người nói sự việc này với ông, ông nhanh chóng lợi dụng chuyện này để phủi sạch quan hệ với Lam Vũ Cầm.
Gái trẻ xinh đẹp đầy đường nhưng con đường thăng tiến của ông thì không thể thiếu cảnh giác.
…
Sau khi Kỳ Tuấn Nhất xuất viện, Ngải Tiểu Tiểu và anh chỉ ở lại Bắc Kinh một ngày rồi quay trở về đội đặc chiến ở thành phố A. Một phần là vì chân của Kỳ Tuấn Nhất thật sự không có gì đáng ngại nữa rồi, chỉ có đi lại vẫn hơi khập khiễng, một phần vì trong quân đội thật sự có nhiều việc cần đến Kỳ Tuấn Nhất. Ngải Bảo thì bị Lâu Kỳ Thanh giữ lại, cuối đời rồi mà con trai con gái đồng thời vào tù, là đả kích rất lớn với ông. Tuy trong lòng vẫn có chút không vui vì Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất nhưng với Ngải Bảo đáng yêu vô địch thì ông không thể chống cự, ngược lại thì coi nó là niềm an ủi trong lòng.
Trở về chỗ ở của đội đặc chiến ---
Để thuận tiện chăm sóc cho Kỳ Tuấn Nhất, Ngải Tiểu Tiểu lại vào văn phòng của lữ trưởng, làm cô thư ký nhỏ ngọt ngào cho anh. Dù sao thì cô cũng có cái danh hiệu sĩ quan, đi cùng Kỳ Tuấn Nhất cũng không tính là làm trái kỷ luật quân đội.
Thật ra Kỳ Tuấn Nhất cũng không cần cô chăm sóc nhiều, chỉ cần mỗi ngày bôi thuốc cho anh, nhắc nhở anh không nên đi lại nhiều là được. Nhưng giao cho anh làm những việc này thì không thể tin được nên cô mới theo sát anh giờ.
Trên thực tế, vết thương này với Kỳ Tuấn Nhất mà nói cũng không tính là gì nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng thân thiết của Ngải Tiểu Tiểu, thỉnh thoảng anh lại giả vờ yếu đuối, càng về sau lại chơi càng nghiện.
Không có việc gì thì nói với Ngải Tiểu Tiểu là đau chân, sau đó nhấc chân lên cho cô mát xa.
Bàn tay nhỏ xoa xoa nắn nắn trên đùi anh, rất dễ đốt lên lửa dục của anh. Ban đầu anh vẫn chịu đựng, nhưng càng về sau thì anh không thể quân tử như vậy, lúc nào xoa bóp cũng nổi lên thú tính, ôm Ngải Tiểu Tiểu đi vào phòng nghỉ nhỏ.
Không để ý Ngải Tiểu Tiểu cố gắng chống lại, mạnh mẽ cướp đoạt thành trì, cuối cùng là khiến cô nộp vũ khí đầu hàng…
Kỳ Tuấn Nhất thấy cuộc sống vợ chồng trôi qua như vậy thật dễ chịu, nhưng lặp lại vài lần như vậy, Ngải Tiểu Tiểu không làm nữa, kiên quyết không mát xa đùi cho anh ở trong văn phòng. Ôi! Nếu cứ làm vậy kiểu gì cũng có ngày bị bắt gian tại giường. Nói như nào thì cô cũng không để cho chuyện đó xảy ra trên người mình. Vì thế Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất lại có một trận đấu trí đấu dũng, trò chơi làm thế nào để ăn sạch và không bị ăn sạch? phuogot_d/dleqdon
Bắc Kinh, quán bar Đêm Kiều Diễm.
Lam Vũ Cầm điên cuồng vặn vẹo cơ thể, vốn là điệu nhảy nóng bỏng bị cô ta nhảy thành ra hương vị điên cuồng. Phát tiết, cô ta đang trút hết cảm xúc khó chịu trong lòng mình ra. Bị cách chức tạm thời đã hơn ngày vẫn không có dấu hiệu phục chức. Cô ta đến tìm Vương Phách Oát mấy lần nhưng đều bị ông ta lấy cớ qua loa trốn tránh không gặp.
Lúc này cô ta mới biết được mình đã gây họa, mà còn là một đại họa. Kỳ Tuấn Nhất, vốn tưởng rằng gặp được anh là gặp được một tình yêu thích hợp nhất, nhưng không ngờ rằng đấy là mở đầu của việc đưa mình xuống địa ngục.
Lam Vũ Cầm nhảy mệt thì quay về quầy bar gọi một ly rượu, một hơi cạn sạch, rồi lại gọi một ly nữa…
Cứ buông tha như vậy? Chịu thiệt như vậy? Không, cô ta không muốn, mấy năm nay cô ta chịu cay chịu đắng vất vả mới có chút sự nghiệp, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?
Ngửa đầu uống cạn một ly rượu nữa, cô ta cầm cái ly không, gọi “Phục vụ, cho một ly nữa.”
“Vũ Cầm, đủ rồi, đừng uống nữa.” Đột nhiên Lưu Lập Ba xuất hiện sau lưng cô ta, cầm cánh tay cô ta, đoạt lấy ly rượu không.
“Mặc kệ tôi!” Lam Vũ Cầm lờ đờ nheo mắt nhìn anh ta, lại gọi phục vụ lần nữa.
“Em uống nhiều rồi, không nên uống nữa.”Lưu Lập Ba giữ cô ta lại.
“Buông tay ra!” Hai người lôi kéo nhau ở trước quầy bar, cuối cùng Lam Vũ Cầm mặc kệ Lưu Lập Sóng, nằm úp mặt xuống quầy bar khóc huhu, vừa khóc vừa gào ầm lên “Anh mặt kệ tôi, mọi người đều bắt nạt tôi, giờ tôi không có cái gì, anh cũng đến cười nhạo tôi phải không?”
“Anh không có, Vũ Cầm, em hãy nghe anh nói, anh sẽ giúp em, lúc nào anh cũng ủng hộ em hết.” Trong mắt Lưu Lập Ba tràn đầy tình cảm sâu đậm, từ ngày đầu tiên Lam Vũ Cầm đến bệnh viện, anh đã thích cô ta, cho đến bây giờ tình cảm vẫn như vậy không giảm chút nào.
“Thật không?”
“Thật.”
…
Rơi vào bước đường cùng, Lam Vũ Cầm giống như vớ được một tấm bè gỗ. Nhưng chỉ dựa vào Lưu Lập Ba mà muốn giúp cô ta, “Anh chỉ là một bác sĩ bình thường, lấy cái gì mà đấu với bọn họ.”
“Em yên tâm, anh có biện pháp của mình, những người bắt nạt em anh sẽ không bỏ qua cho người nào hết.” Lưu Lập Ba nói rất chắc chắn, trong mắt thoáng qua vẻ nham hiểm.
“Cách gì? Mau nói cho em biết.” Lam Vũ Cầm nôn nóng kéo áo anh ta.
Lưu Lập Ba cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô ta rồi mới nói ra đáp án “Internet!”
Ở cái thời đại tin tức này, tin tức thay đổi liên tục như những đợt sóng đã thay đổi phương thức sống và làm việc của con người. Internet là một không gian ảo, là một phương tiện nhanh gọn, linh hoạt giúp ích mọi người. Nhưng internet lại là một con dao hai lưỡi, có người dùng nó để tuyên truyền việc tốt nhưng cũng có người lợi dụng nó để gây chuyện thị phi rắc rối.
Lưu Lập Ba cũng được coi là một trạch nam, bình thường nếu không đi làm thì anh ta sẽ dùng phần lớn thời gian đắm chìm vào cái thế giới hư ảo của internet này. Anh ta biết Kỳ Tuấn Nhất là một người có thân phận đặc biệt, ngoài đời mình căn bản không phải là đối thủ của anh. Nhưng mấy ngày gần đây, nhiều quan chức cấp cao bởi vì các sự kiện trên internet mà bị xử phạt, điều này đã dẫn dắt ý tưởng cho anh ta, có lẽ trong hiện thực anh ta là một người bình thường nhưng ở trên mạng thì anh ta là cao thủ!
Vì thế anh ta nhanh chóng tạo một bài viết miêu tả Lam Vũ Cầm là một bác sĩ tận tụy với công việc lại gặp phải người bệnh nhân giở trò với bác sĩ nữ. Bởi vì giữ mình trong sạch mà bị đối xử không công bằng, miêu tả rất đau thương, thành công làm kích động lòng người. Vì chứng minh tính chân thực của bài viết, anh ta còn muốn Lam Vũ Cầm gửi cho mấy tấm ảnh bị thủy tinh đâm bị thương…
Kỳ Tuấn Nhất biết việc này là do Lục Vũ Kiếm và Lăng Tuyết Phong gọi điện thoại kể cho. Bây giờ, Lưu Lập Ba đã gây xôn xao dư luận ở Bắc Kinh, bài viết của anh ta đã có mấy chục nghìn lượt truy cập.
Nói cách khác, tình thế đã không thể khống chế, dù bài viết không ghi rõ tên Kỳ Tuấn Nhất nhưng vẫn có người cố tình tìm hiểu, chẳng bao lâu Kỳ Tuấn Nhất đã trở thành một quý công tử quần là áo lượt bị cả nghìn người chửi bới. phuogot_d/dleqdon
Ban đầu, Kỳ Tuấn Nhất không để việc này trong lòng, cho tới bây giờ anh cũng không phải người quan tâm đến những lời nhận xét của người khác. Bản thân không làm chuyện gì thì không cần thanh minh, mọi chuyện sẽ tự qua, người đứng đằng sau chuyện này thật sự là người nhàm chán. Về phần đến lúc đó có muốn đánh rắn dập đầu hay không còn phải tùy vào tâm tình của anh.
Chỉ là mọi người không ngờ chuyện này càng ngày càng lớn, thậm chí truyền tới cả đội đặc chiết. Có người còn tìm hiểu thân phận thật của Kỳ Tuấn Nhất, còn nói cả Lâu Kỳ Thanh và Kỳ Lâm không biết dạy con, nuông chiều quá mức. Có người còn nói ra cả chuyện liên quan đến Lâu Lan và Lâu Khánh Dương, nói Kỳ Tuấn Nhất anh em cũng không tha, là người lòng dạ độc ác, lạnh lùng vô tình, tham lam không đáy, quả thật là một kẻ cặn bã trong quân đội, làm sỉ nhục quân đội…
Nói trắng ra, những chuyện này cũng không khó giải thích, dù sao người như Kỳ Tuấn Nhất có rất nhiều người ghen tị. Mà trong xã hội này có những người không muốn nhìn thấy người khác tốt hơn mình.
Càng về sau, lại có người đi đến tứ hợp viện mà Lâu Kỳ Thanh ở ném gạch, có người đến cửa hàng của Kỳ Lâm gây chuyện, có người còn viết một lá thư đề nghị đuổi Kỳ Tuấn Nhất ra khỏi quân đội.
Tình hình cực kỳ căng thẳng, mỗi lần Kỳ Tuấn Nhất bị Cố Trường Lâm mời lên tổng bộ nói chuyện, toàn bộ đội đặc chiến lại rơi vào tình trạng áp suất thấp.