Editor: phuogot_
Trải qua một trận sống chết, hai người về thẳng Bắc Kinh.
Trong Tứ hợp viện kiểu cũ, Lâu Kỳ Thanh, Kỳ Lâm, Ôn Ái Thi đã chờ ở đó từ sớm. Khi nghe tin tai nạn máy bay của hai người, họ đều rất lo lắng, dù là người nào cxung không thể chịu đựng nỗi đau khi mất người thân.
Đến khi biết được hai người bình yên vô sự trở về, hai từ vui mừng cũng không thể hình dung nổi tâm trạng của họ. Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất vừa vào đến cửa nhà đã bị mọi người vây quanh, khóe mắt Kỳ Lâm và Ôn Ái Thi đều đã đầy nước mắt. Mặc dù Lâu Kỳ Thanh vẫn bình tĩnh đứng ở bên cạnh nhưng cũng không khó nhận ra trong con ngươi già nua kia có một sự tang thương cùng xúc động.
Ngải Bảo không hiểu suy nghĩ phức tạp của người lớn, nó chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp cha mẹ, rất nhớ rất nhớ… Vì thế, nó nắm lấy ống quần hai người, đợi Kỳ Tuấn Nhất bế lên mới thôi.
Ngải Tiểu Tiểu vội vàng đưa tay ra, đỡ lấy “Để em, chân anh đang bị thương…”
“Chân bị thương?” Kỳ Lâm lập tức cúi đầu nhìn chân Kỳ Tuấn Nhất “Nhất Nhất, chân con bị sao thế?”
“Không sao ạ, chỉ là vết thương nhỏ.” Kỳ Tuấn Nhất lơ đễnh nói. Mấy ngày nay, mỗi ngày Ngải Tiểu Tiểu đều hái thảo dược đắp cho anh, vết thương đã tốt hơn nhiều, cũng không đau lắm.
“Vết thương nhỏ cái gì, mỗi ngày đều trải qua mưa bom bão đạn, thật sự là vết thương nhỏ được à?” Kỳ Lâm căng thẳng định kéo ống quần của anh lên.
Kỳ Tuấn Nhất khó chịu lùi về sau một bước, “Mẹ, vết thương ở trên đùi, mẹ không nhìn được đâu.”
“Đùi?” Kỳ Lâm hốt hoảng kêu lên “Thiên Minh, mau, mau đưa Nhất Nhất đi bệnh viện.”
“Không cần làm quá lên như thế…” Kỳ Tuấn Nhất muốn từ chối, cơ thể đã bị Ngải Tiểu Tiểu đẩy ra ngoài một bước “Mẹ nói không sai, nhanh đi thôi. Em không muốn có một người chồng bị thọt một chân.”
“Đúng thế.” Kỳ Lâm cũng đưa tay đẩy anh “Mẹ cũng không cần một cậu con trai thọt chân.”
“Mẹ, Tiểu Tiểu…” Kỳ Tuấn Nhất cười khổ, còn chưa vào cửa đã bị vợ đẩy ra bên ngoài rồi.
“Đi đi, Nhất, tôi cũng thấy vết thương của cậu cần bác sĩ kiểm tra chữa trị một lần mới ổn…”
Cứ như vậy, Kỳ Tuấn Nhất vừa bước vào cửa đã bị mọi người nhất trí quyết định đưa vào bệnh viện.
Tại bệnh viện dành cho quân đội ở thủ đô ---
“Anh thật là liều lĩnh, vết thương nặng như vậy mà dám tự mình xử lý lại còn không thèm chú ý đến vết thương, ngâm nước quá lâu, anh không muốn cái chân này nữa hả?” Bác sĩ trẻ tuổi khoa ngoại Lam Vũ Cầm kiểm tra vết thương cho Kỳ Tuấn Nhất xong, sắc mặt trở nên hồng hồng, vốn là những lời trách mắng, mà giọng nói của cô lại mềm nhũn không có sức lực.
Cũng khó trách được, quân nhân hiên ngang mạnh mẽ cô đã gặp không ít nhưng người đẹp trai giống như Kỳ Tuấn Nhất, khiến cô vừa gặp đã thích thì vẫn là lần đầu tiên. Anh có khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của quân nhận lại có phong cách đẹp trai như hoàng tử, cả người tràn ngập hơi thở uy nghiêm vương giả, rất phức tạp nhưng hòa quyện vào lại thật tự nhiên. Quan trọng là chân anh bị thương nặng như vậy mà có thể chịu đựng được nhiều ngày thế kia, vết thương đã nặng hơn nhiều mà vẻ mặt vẫn không thay đổi. E là dù có cưa bỏ một chân của anh thì anh cũng sẽ không kêu một tiếng…
Cho nên khi Kỳ Tuấn Nhất cởi quần để cho cô ta kiểm tra vết thương, Lam Vũ Cầm đã hạ quyết tâm chắc chắn phải tóm được người đàn ông này.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lã Thiên Minh đi cùng vội vàng hỏi.
“Làm sao?” Giọng nói Lam Vũ Cầm bỗng trở nên nghiêm nghị, trợn mắt nhìn Lã Thiên Minh một cái nói “Lập tức nhập viện.” Tác phong của cô ta từ trước đến giờ vẫn rất mạnh mẽ, chỉ cần cô ta muốn sẽ dùng tất cả biện pháp để tranh thủ cơ hội. Để Kỳ Tuấn Nhất nhập viện là bước tấn công đầu tiên của cô ta.
“Làm gì mà nghiêm trọng thế?” Kỳ Tuấn Nhất mặc quần áo nghiêm chỉnh, quay người nói với Lam Vũ Cầm “Kê cho tôi ít thuốc là được, bộ đội rất bận, tôi không có thời gian nằm viện điều trị.” Ánh mắt cô ta rất lộ liễu, sao Kỳ Tuấn Nhất không nhận ra. Không muốn dính hoa đào nữa, nên anh trực tiếp từ chối nằm viện.
“Như vậy sao được!” Lã Thiên Minh là người đầu tiên phản đối “Bộ đội có bận đến mấy thì chân của cậu vẫn quan trọng hơn. Nhất, lần này dù nói gì thì tớ cũng không thể nghe lời cậu, cậu phải nằm viện.”
“Sao, cậu muốn để tớ ở chỗ này à?” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng lườm anh một cái, nói.
“Tớ không dám.” Lã Thiên Minh cười hì hì “Nhưng mà chuyện này phải nghe ý kiến của chị dâu một chút đã, cô ấy vừa xuống dưới nghe điện thoại, sắp đi lên rồi.”
Chị dâu? Anh đã kết hôn rồi? Lam Vũ Cầm giật mình nhìn vào mắt Kỳ Tuấn Nhất, quả nhiên người đàn ông ưu tú như vậy đã có gia đình rồi. Nhưng như vậy sẽ khiến cô ta lùi bước sao? Không, sống năm trời mới gặp được một người vừa ý mình, sao có thể dễ dàng buông tay được!
“Kỳ Tuấn Nhất.” Cô ta nhìn bệnh án nhớ kỹ cái tên này “Anh phải nằm viện, nếu không vết thương này bị nhiễm trùng, tôi e là cái chân này của anh sẽ không giữ nổi.” Lời này đương nhiên là có phần đe dọa, nhưng vì để anh ở lại, cô ta nói đến tình huống xấu nhất.
“Không cần.” Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi ra cửa.
“Nhất, cậu đừng cố chấp như vậy!” Lã Thiên Minh vội vàng tiến lên giữ anh.
“Sao thế?” Ngải Tiểu Tiểu mở cửa phòng khám thì thấy cảnh này, có chút nghi ngờ hỏi.
“Chị dâu, chị đã tới.” Lã Thiên Minh vừa nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu thì giống như gặp được cứu tinh. “Chị mau khuyên nhủ Nhất, bác sĩ nói vết thương trên đùi cậu ấy rất nghiêm trọng, phải nằm viện mà cậu ta sống chết không chịu.
“Thật sự?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn Nhất, ông xã thối, anh bướng bỉnh cái gì, mình bị thương tại sao không chữa trị? Cô dùng ánh mắt trong suốt dò hỏi Kỳ Tuấn Nhất.
“Anh tự biết thương tích của mình ra sao, về nhà bôi thuốc là được, cần gì nằm viện, anh cũng không cần được nuông chiều như vậy.”
“Ông xã, anh qua đây một chút.” Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười lôi Kỳ Tuấn Nhất ra khỏi phòng, ngoài hành lang cô lập tức thay đổi sắc mặt “Kỳ Tuấn Nhất, anh muốn làm hỏng chồng em đúng không?”
“Anh đã bảo không nghiêm trọng như vậy.” Kỳ Tuấn Nhất nhăn mày, anh không nằm viện tất cả đều là vì cô.
“Không nghiêm trọng? Không nghiêm trọng mà bác sĩ bảo anh phải nằm viện.” Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh chằm chằm “Hôm anh muốn ở cũng phải ở, không muốn ở cũng phải ở.” Cô nói như đinh chém sắt, không có bất kỳ cơ hội thay đổi. Kỳ Tuấn Nhất thở dài, anh phát hiện từ khi trở về từ đảo hoang, cô nhóc này ngày càng trở nên bá đạo rồi. Nhưng anh lại không có cách nào chống lại sự bá đạo của cô.
“Được, vậy chúng ta đổi bệnh viện khác.” Coi như anh lui một bước vậy.
Nhưng Ngải Tiểu Tiểu không đồng ý, vết thương của anh là ở chân, chạy tới chạy lui như vậy chỉ càng làm nặng thêm. “Không được, ở bệnh viện này, lập tức nhập viện.”
“Bé con!” Kỳ Tuấn Nhất không vui nhíu mày, cô thật là được voi đòi tiên.
Ngải Tiểu Tiểu thấy anh nghiêm mặt, lập tức thay đổi biện pháp “Ông xã, không phải là do em lo cho cái chân bị thương của anh sao? Đang đau mà chạy tới chạy lui nhiều. Anh ở lại đây đi mà, ngoan nào.” Nói xong cô còn dùng tay xoa nắn gương mặt đẹp trai của Kỳ Tuấn Nhất. Sau đó không đợi anh phản ứng lại, đã hô vào trong phòng khám “Lã Thiên Minh, phiền anh đi làm thủ tục nhập viện.”
“Được, tôi đi ngay.” Lã Thiên Minh chạy ngay về phía thang máy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ngải Tiểu Tiểu, em sẽ phải hối hận.” Kỳ Tuấn Nhất cắn răng nói.
Ngải Tiểu Tiểu lơ đễnh nói “Không để anh nằm viện em mới thấy hối hận.” Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Lam Vũ Cầm ở cửa phòng khám, nhìn xuống bảng tên ở trước ngực cô ta nói “Bác sĩ Lam, về sau chồng tôi làm phiền cô rồi.”
Lam Vũ Cầm gật đầu cười cười, không nói lời nào, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất. Xem ra bọn họ rất tình cảm, nhưng như vậy thì sao? Chỉ có thể chứng tỏ Kỳ Tuấn Nhất này là một người đàn ông tốt, yêu gia đình. Cực phẩm như vậy cô ta càng không thể bỏ qua.
Ngải Tiểu Tiểu nhận thấy Lam Vũ Cầm cười có chút kỳ lạ nhưng lực chú ý của cô đều đang ở vết thương của Kỳ Tuấn Nhất nên cũng không nghiên cứu kỹ hàm ý đằng sau nụ cười này. Chỉ là có cảm giác ánh mắt cô ta mạnh mẽ mà sắc bén, dáng người cũng xinh đẹp, là một người phụ nữ không đơn giản.
Kỳ Tuấn Nhất dưới uy hiếp của Ngải Tiểu Tiểu đành phải ở lại bệnh viện. Nhưng anh nói ra điều kiện duy nhất chính là Ngải Tiểu Tiểu phải ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào. Thật ra thì anh hoàn toàn không đặt cái người phụ nữ Lam Vũ Cầm kia vào mắt, chỉ cần trái tim anh vững vàng như núi Thái Sơn, có xinh đẹp đến mấy đi nữa cũng không có ý nghĩa gì với anh.
Trung thành, là bảo đảm kết hôn anh dành cho Ngải Tiểu Tiểu.
Mà anh cũng không lo lắng Ngải Tiểu Tiểu bị bắt nạt. Cô nhóc này không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi. Cho nên anh cần gì cố chấp nữa, nằm viện thì nằm viện, để cho cái cô Lam Vũ Cầm kia hết hy vọng hoàn toàn đi.
Nhưng Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu không ngờ rằng có người mặt dày siêu cấp, tác phong làm việc của cô ta hoàn toàn không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán ra được. Ví dụ như bây giờ, ăn xong bữa sáng, Ngải Tiểu Tiểu đang dựa vào Kỳ Tuấn Nhất cùng xem tạp chí, Lam Vũ Cầm đi vào, sắc mặt trầm xuống nói với Ngải Tiểu Tiểu “Cô Ngải, mời đi ra ngoài một chút.”
“Tại sao?” Ngải Tiểu Tiểu vẫn ngồi trên giường như cũ, mắt cũng không ngước hỏi lại. Mấy ngày nay, rõ ràng Lam Vũ Cầm lạnh nhạt và gây khó khăn cho cô, nhưng lại rất săn sóc với Kỳ Tuấn Nhất, cho dù cô có chậm chạp mấy đi nữa, cũng sẽ nhận ra được Lam Vũ Cầm có mưu đồ. Cô biết chồng mình ưu tú, bên cạnh đương nhiên không thể thiếu oanh oanh yến yến. Những người trước kia đều có chút xuất thân đương nhiên sẽ kiềm chế lại vì thân phận của mình. Nhưng Lam Vũ Cầm này không như vậy, nghe nói cô ta xuất thân bình thường, cuộc sống bây giờ đều dựa vào bản thân cố gắng… Cô ta nói hùng hổ như vậy làm Ngải Tiểu Tiểu có chút nghẹn họng trân trối.
Giống như cô ta thích chồng người khác là chuyện đàng hoàng đương nhiên, giống như trên thế giới này ngoài cô ta thì không còn ai xứng với Kỳ Tuấn Nhất. Nhưng mà, trước mắt Ngải Tiểu Tiểu vẫn trong giai đoạn quan sát, sẽ không tiến hành xung đột chính diện với Lam Vũ Cầm.
Cô rất thản nhiên, Kỳ Tuấn Nhất là của cô, ai cũng không cướp được. Cho nên, có đôi khi cô nhìn Lam Vũ Cầm lấy lòng Kỳ Tuấn Nhất, không nhịn được mà cảm thấy mình không tốt – chi lo bang quan xem diễn trò, không có ý tôt nhắc nhở cô ta một chút, đừng quá lãng phí tâm tư.
“Anh ấy cần đổi thuốc, cô tránh đi một chút.” Lam Vũ Cầm đúng lý hợp tình nói. Hôm nay y tá trực đột nhiên xin nghỉ, khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội tiếp xúc thân mật với Kỳ Tuấn Nhất, sao có thể bỏ qua đây?
“A… Không cần. Chúng tôi là vợ chồng, có gì ngại mà phải tránh.” Ngải Tiểu Tiểu từ trên giường đứng lên, trả lời nhẹ nhàng.
“Đây là quy định của chúng tôi, mời cô ra ngoài.” Lam Vũ Cầm khinh bỉ liếc nhìn cô, trên mặt vẫn là giữ nguyên vẻ khó chịu. Nhiều lần thử dò xét chính diện như vậy, Ngải Tiểu Tiểu đều giống như không nghe ra, cũng không có phản ứng gì kịch liệt khiến cô ta nghĩ rằng Ngải tiểu Tiểu là loại người yếu đuối có thể bắt nạt được.
“Quy định? Sao trước đây lúc y tá đổi thuốc vẫn để tôi ở lại trong này giúp một tay.” Ngải Tiểu Tiểu vẫn lạnh nhạt như cũ, khóe môi còn nở một nụ cười nhẹ. Điều này làm cho Lam Vũ Cầm cảm thấy giống như mình đấm một cú vào cái chăn bông, không có một chút tác dụng nào.
Cô ta nhăn mày, có chút nóng nảy “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi. Trong lúc tôi làm việc không muốn có những người không liên quan ở cạnh, mời cô ra ngoài.”
“Nhưng mà giao ông xã cho cô, tôi thấy lo lắng lắm.” Ngải Tiểu Tiểu vẫn mỉm cười như cũ, giọng nói mềm mại.
“Cô nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi?” Lam Vũ Cầm trừng mắt, cao ngạo ngẩng đầu lên “Cô có thể hỏi thăm bất kỳ ai trong bệnh viện, tính chuyên nghiệp của tôi tuyệt đối đứng đầu danh sách.”
“Không, tôi không nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cô.” Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, thong thả ung dung nói “Tôi nghi ngờ tố chất đạo đức của cô. Chồng tôi ưu tú như vậy, để cô một mình bôi thuốc tôi rất không yên tâm.”
Lam Vũ Cầm nghe vậy, sắc mặt thay đổi. Nhưng mà cô ta không cảm thấy lời nói và hành động của mình có gì không ổn, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm nghiêm khắc trách mắng Ngải Tiểu Tiểu “Cô Ngải, cô đừng tưởng rằng mình là người nhà bệnh nhân thì có thể nói hươu nói vượn! Tùy tiện vu khống phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
“Chịu trách nhiệm trước pháp luật?” Ngải Tiểu Tiểu cười, người phụ nữ này cho rằng cô sẽ run sợ sao? Lời nói sứt sẹo như vậy cũng nói ra được. Xem ra cũng chẳng có gì thú vị, thôi được, chừa lại cho cô ta chút mặt mũi, chừa lại cho mình ít vui vẻ. Chẳng phải mỗi ngày đều ở bệnh viện rất nhàm chán sao? Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu vẫy tay ra vẻ không sao cả “Tôi ra ngoài là được, cô nhanh lên một chút, đừng làm đau chồng tôi.” Nói xong, cô nháy mắt với Kỳ Tuấn Nhất vẫn im lặng xem trò vui, đi ra ngoài cửa, còn chu đáo đóng lại cửa cho anh…