Kết thúc tiết học đầu tiên, Nghiêm Chân phủi phủi bụi phấn trên người, bước về văn phòng.Việc mà khi vào phòng giáo viên cô làm đầu tiên sẽ là uống nước, là giáo viên không được bao lâu nên thực ra cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với công việc này, nhất là cổ họng. Chỉ cần giảng một ngày, luôn luôn là bị khàn giọng có khi nói không ra hơi.Chủ nhiệm lâu năm như Vạn Nhụy cũng từng an ủi cô, “Cũng không sao đâu, mới vào nghề luôn cần một thời gian để thích ứng. May mà chúng ta chỉ dạy tiểu học, nếu là cấp hai thì còn khó hơn.”Vương Dĩnh thì nói trực tiếp hơn, “Làm giáo viên một tháng cổ họng có thể bị sưng, làm giáo viên một năm thì khàn khàn, làm cả đời chắc chỉ có nước sống như Tang Thiên Sóc mà thôi. Cho nên mới nói, chúng ta đây là đang cống hiến cả tuổi thanh xuân mà.”Cũng không hẳn đã nghiêm trọng như thế, Nghiêm Chân cười mỉm. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng nhẹ nhàng sáng lạn, xua tan đi mưa phùn của mấy ngày trước đó, mang lại một cảm giác rất thoải mái, dễ chịu. Nghiêm Chân đẩy cửa sổ ra cho nắng chiếu vào phòng. Toàn bộ giáo viên đều đã lên lớp cả, không gian yên tĩnh này càng làm cô thư thái hơn.Nhưng niềm vui ngắn ngủi ấy chưa tận hưởng được bao lâu thì di động trong ngăn kéo đã reo lên.Nghiêm Chân lấy ra, nhìn dãy số này, có chút quen quen.“Xin chào.”“Chào cô, tôi là phụ huynh của em Cố Gia Minh.”À, là vị trung tá kia. Cô chợt nhớ ra, tươi cười chào hỏi, “Chào anh.”“Cô Nghiêm bây giờ có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô một lát.” Giọng nói trầm thấp, nghe rất êm tai.Nghiêm Chân hơi ngạc nhiên, “Vâng, thứ hai tới thứ sáu tôi đều ở đây. Nhưng mà có chuyện gì sao?”Người đầu kia trầm mặc một lúc, “ Cuộc họp phụ huynh lần trước, bởi vì một số chuyện nên tôi không đến được cho nên muốn tìm thời gian gặp cô Nghiêm nói chuyện một chút.”Nghiêm Chân ngỡ ngàng , “Lần trước có một người mang quân hàm trung tá, không phải anh sao?”Cố Hoài Việt cúi đầu cười, “Là em trai tôi.”Thì ra là thế, Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, “Có thể.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Hôm nay là thứ sáu, vậy để thứ hai tuần sau đi, anh có rảnh không?”Đối phương cũng không phản đối.Nhìn điện thoại đã tắt, Nghiêm Chân nghĩ đến xuất thần. Thì ra ba của Cố Gia Minh lại là một người khác, cô là chủ nghiệm của lớp, không ngờ gặp phụ huynh của một học sinh lại khó khăn như vậy. Có người ba như thế, đúng là có loại cảm giác không thể nói rõ được.Cố Hoài Việt lần này về, ngoài việc tham gia cuộc họp phụ huynh còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là mừng đại thọ của Cố Trường Chí. Cố Trường Chí dù đã là tướng quân nhưng bình thường cũng chỉ là một người đơn giản, bao năm nay sinh nhật ông đều đóng cửa tự mình chúc mừng, không muốn phiền người ta. Thế mà năm nay, Lý Uyển lại lên tiếng muốn Cố lão tướng quân mời mấy chiến hữu ngày xưa tới tham gia.Trong nhà ai nghe xong áp lực cũng nặng nề hơn, chiến hữu của tướng quân là ai cơ chứ. Nếu muốn đi cũng phải có thêm vài vệ sĩ.Con trai út Cố Hoài Ninh khuyên bà, “Cần gì phải long trọng như vậy hả mẹ, ba cũng sẽ không thấy vui.”Lý Uyển nói, “Con ăn no thì cũng phải biết nghĩ tới người đói chứ, đã kết hôn rồi cũng đã có một cặp song sinh rồi, băn khoăn gì nữa. Nhưng mà anh con thì sao? Bây giờ còn độc thân ra đấy, mẹ không nghĩ cho anh con cũng phải nghĩ cho Gia Minh.”Cố Hoài Ninh hiểu ý mẹ cho nên chỉ biết cười nhẹ, không ép buộc mẹ mình nữa. Anh đặt tờ báo trong tay xuống, lên lầu.Trong phòng sách, ba đang nói chuyện với Cố Hoài Việt. Lão tướng quân ngồi một bên, uống trà nóng nhìn con đang lau súng, đôi mày khẽ nhíu lại, “Đây là súng trường tấn công kiểu ba còn giữ.”Cố Hoài Việt cười cười, tiếp tục lau. Anh nhập ngũ thì được đưa vào đội trinh sát, lúc đó khẩu súng phân cho anh chính là kiểu này, năm đó anh cũng dựa vào chính khẩu súng này mà đạt được danh hiệu “ vua bắn súng.”Ông nhìn chăm chú một lát lại khẽ cười. Ông nhớ Lý Uyển từng nói một câu, bà nói bà sinh ra hai đứa con, ngoại trừ hình dáng bên ngoài còn lại một chút cũng không giống bà. Đứa nhỏ thì lạnh lùng, đứa lớn thì nhớ nhung tình cũ, tất cả trên dưới rồi từ trong ra ngoài đều là di truyền từ người làm cha là ông thôi.“Diễn tập lần này, chủ công của các con là ai?”“Hoắc Trí Viễn.” Cố Hoài Việt chợt nhíu mày, nhìn về phía ba, “Là người có tài, cũng chỉ mới làm đội trưởng chưa đến một năm, ba của người này là Hoắc Quang. Người này chắc ba cũng biết.”“Ha ha, thì ra là thằng bé đó sao.” Cố lão gia cao giọng cười, “Biểu hiện thế nào?”Cố Hoài Việt liếc mắt một cái, chậm rãi nói, “Ba thấy sao?” Nhận lệnh thì thất bại, diễn tập còn có thể biểu hiện cái gì chứ. Nói cách khác, chỉ cần kẻ cầm cờ có thể diễn bao nhiêu là cảnh.Cố Trường Chí hiểu ý con, cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, không nói tiếp chuyện kia nữa.Trước đây ở địa khu tây bắc thuộc thành phố W ông cũng biết, trước khi bắt đầu diễn tập luôn có chỉ thị phương án. Hai đội tăng thiết giáp Quân khu B đối kháng diễn tập, xe tăng của Lưu Hướng Đông vì muốn lên làm chủ lực hồng quân mà mất một bên kính, cuối cùng vẫn không thành công.Lát sau, Cố Trường Chí nói, “Nghe chú hai con nói, kết quả trận diễn tập này quân khu cũng không hài lòng, nhất là với Tịch tư lệnh của các con, Tịch Thiếu Phong. Chắc tháng sau có thể phải làm một lần nữa, các con nên chuẩn bị đi.” Ông nói tiếp, “Con là tham mưu trưởng cũng lâu rồi, không nói quân khu như thế nào, cũng cần phải nỗ lực hơn nữa nâng cao cấp bậc, việc này chắc Tịch tư lệnh cũng có suy nghĩ giống ba.”Khi nào thì ông bắt đầu quan tâm đến quân hàm của anh vậy? Tịch tư lệnh cũng là từ xe tăng mà lên quân đoàn, thẳng bước lên tới vị trí tư lệnh quân khu. Lúc Cố Hoài Việt được điều đến đây, Tịch Thiếu Phong đã là tham mưu trưởng của quân đoàn, khi mà anh chỉ mới vừa nhập ngũ thì Tịch Thiếu Phong đã phân anh làm đội trưởng. Có thể nói anh cũng là một tay Tịch Thiếu Phong bồi dưỡng. Mà nay ông cùng thủ trưởng này lại muốn áp chế anh sao? Cố Hoài Việt cười thầm, vẫn đáp lại, “Con biết rồi.”Sáng sớm thứ hai sắp đến giờ lên lớp, Nghiêm Chân cứ thấy mắt mình giật không ngừng. Cô ngồi xuống bàn làm việc, xoa nhẹ mắt.Cô Lý bàn đối diện cũng đang trang điểm lại, tầm mắt đảo qua Nghiêm Chân rồi khẽ thở dài, “Cô Nghiêm, vẻ mặt cô sao lại kém như vậy?”“Thật sao?” Cô nhận gương từ cô Lý, cẩn thận trang điểm lại rồi trả gương, “Sáng đi vội quá nên chưa kịp chải chuốt gì cả.”Cô Lý chép miệng, “Như vậy không tốt đâu cô Nghiêm, là con gái thời gian thanh xuân xinh đẹp như vậy chỉ có vài năm, nếu không bảo dưỡng tốt sẽ già rất nhanh. Huống chi chúng ta làm giáo viên, mỗi ngày tiếp xúc không biết bao nhiêu bụi phấn, lại phải càng chú ý.” Nói xong cô Lý ngẩng đầu lên, “Đúng rồi cô Nghiêm, cuối tuần này cô rảnh không? Chúng ta cùng đi spa.”Nghiêm Chân nhíu mày, rồi nhanh mỉm cười, “Không được rồi, cuối tuần này tôi còn có việc.”“Sao thế?” Cô Lý kinh ngạc, “Việc gì chứ?”“Dạy kèm ở nhà.” Nghiêm Chân nói ngắn gọn, sau đó lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước.”Cô Lý nhìn theo bóng dáng đang xa dần của cô, khẽ nói thầm, “Giáo viên ngữ văn thì có thể dạy kèm cái gì chứ.”Nghiêm Chân quả thực là dạy ngữ văn, nhưng mà lúc dạy thêm cô lại dạy ngoại ngữ, hơn nữa còn dạy hai người. Một là học sinh cấp hai, một học sinh cấp ba cho nên hai ngày nghỉ cuối tuần cũng vì thế mà bay mất.Bà nội lo cho cô quá vất vả, lại làm khổ mình nên không ngừng khuyên bảo cô đừng làm nữa, nhà cũng không phải vội mua. Nhưng mà Nghiêm Chân cũng chỉ cười cười đồng ý, thực ra vẫn không thay đổi.Trong lớp học sinh đã đến đông đủ, không khí còn rất náo nhiệt. Các em được nghỉ một tuần, giờ đến lớp đều vui vẻ mà kể chuyện.Nghiêm Chân nhìn qua Cố Gia Minh một chút, cậu bé ngồi bàn đầu, đội một chiếc mũ lưỡi trai méo mó, cười hì hì có vẻ rất vui, còn Lâm Tử ở phía sau lại mặt mày ủ rũ. Chắc là cậu bạn nhỏ này đã khoe chuyện của ba rồi, thế nên mới đắc ý như thế.Khóe môi cô khẽ nhếch lên, đối với mỗi đứa trẻ thì ba của nó sẽ là cả một khoảng trời, nó không biết lịch sự lễ giáo là gì, chỉ cần biết ba nó rất thần kì giống như một vị anh hùng vậy.Nghiêm Chân còn nhớ, trong một bài văn Cố Gia Minh đã viết một câu như thế này, “Ba của em là một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.”Buổi chiều lúc kết thúc tiết học Nghiêm Chân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt, anh rất lịch sự hỏi cô có tiện gặp mặt không, nghe được lời chấp nhận mới hẹn cô ở một quán cà phê gần bên trường.Tắt điện thoại, Nghiêm Chân có hơi ngỡ ngàng. Quán cà phê sao? Gặp cô giáo thì nên gặp ở trường không phải thích hợp hơn sao? Cô không khỏi bật cười, xem ra vị phụ huynh này không hay bị giáo viên mời đến uống trà cho lắm.Vừa bước vào quán Nghiêm Chân liếc mắt đã nhận ra Cố Hoài Việt. Vì sao ư, vì chỉ mình anh ta mặc một bộ đồ quân trang màu xanh, quân hàm hai gạch bốn sao. Là đại tá, thực là tuổi trẻ tài cao nha. Nghiêm Chân không giấu được vẻ tán thưởng.Người đàn ông như hiểu ý, mỉm cười giải thích, “Hôm nay làm việc hơi bận nên tôi mặc như thế này đến đây.” Sớm biết là sẽ chói mắt như thế…Nghiêm Chân lắc đầu, vội ngồi xuống rồi gọi một ly cà phê. Tầm mắt dừng ở người đàn ông đối diện, anh cũng đang thưởng thức một ly hồng trà.Cố Hoài Việt cúi đầu uống một ngụm trà, vị chua trong dạ dày giảm đi một ít. Buổi trưa hôm nay anh có một bữa ăn, không từ chối được nên đành uống một ít rượu, rượu có độ cồn cao mà dạ dày anh lại vốn không được tốt nên khó chịu cực kì, chỉ là anh che giấu được đến khi đi cũng không ai nhận ra điều gì khác thường.Anh đặt chén trà xuống, nhìn Nghiêm Chân. Một cô gái trẻ tuổi, mặc đồng phục, vẻ mặt rất trầm tĩnh như đang đợi anh nói.Cố Hoài Việt thoáng trầm ngâm, “Thực có lỗi cô Nghiêm, lại phiền cô thế này.”Nghiêm Chân lắc đầu, “Không sao, gặp mặt phụ huynh học sinh cũng là nhiệm vụ của một giáo viên.”Cố Hoài Việt cũng cười khẽ, cả người toát ra một cảm giác rất uy lực. Quân nhân là vậy, không dễ thể hiện sự nhẹ nhàng nhưng mà anh không hề biết, người đối diện với anh lúc này Nghiêm Chân lại cảm nhận rất rõ ràng, bởi thế giờ phút này mới đứng ngồi không yên.“Gia Minh từ nhỏ rất bướng bỉnh, chắc nó cũng gây cho cô không ít việc rắc rối?”Anh thản nhiên hỏi.Nghiêm Chân mỉm cười, “Em Cố Gia Minh tuy là có chút bướng bỉnh nhưng mà rất thông minh, được nhiều người yêu mến.”Người đàn ông này mặt ngoài cười, bên trong lại khẽ hừ một tiếng, “Thằng nhãi ranh này giỏi nhất là nói ngọt, cho nên luôn làm người xung quanh bị hù cho sửng sốt.”Nói chuyện với nhau được một lát, Cố Hoài Việt đối với biểu hiện của thằng con nhà mình cũng hiểu rõ hơn, hai tay đặt lên đầu gối, duy trì một kiểu ngồi rất nghiêm túc, “Tôi tham gia quân ngũ luôn ở bên ngoài, hằng năm không mấy khi ở nhà cho nên việc dạy dỗ con không được tốt lắm.Thế nên muốn phiền cô quan tâm nhiều hơn tới cháu.”Nghiêm Chân cũng vội nói, “Quân nhân bảo vệ biên cương tổ quốc, tôi có thể hiểu mà nhưng mà làm cho con mình thất vọng cũng không phải tốt.” Cô đột nhiên hỏi, “Anh không rảnh vậy mẹ của Cố Gia Minh cũng không có thời gian sao?”Người đàn ông đó rõ ràng ngẩn ra, sau đó nhẹ nói, “Thực xin lỗi, nhưng mẹ của Gia Minh đã qua đời rồi.”Nghiêm Chân kinh ngạc không thôi, cô lại càng cuống quýt. Xấu hổ không được bao lâu thì di động trong túi chợt vang, là điện thoại của bà Lý cạnh nhà. Bà nội sức khỏe không tốt, cô lại không có ở đó cho nên luôn nhờ bà Lý trông chừng giúp.Nhìn thấy số cô vội vàng bắt máy, đầu bên kia bà Lý lớn giọng, dự cảm của cô là thật, “Tiểu Chân sao? Bà nội cháu lại bị tái phát bệnh cao huyết áp, giờ đang ở bệnh viện thành phố. Cháu có việc sao, sao không nhanh vào đây.”Tắt máy xong Nghiêm Chân vội đứng lên, cầm lấy túi chuẩn bị đi ra ngoài. Chợt một cánh tay bắt lấy tay cô, là anh.Nghiêm Chân quay đầu lại, thấp giọng nói, không giấu được vẻ kích động, “Xin lỗi anh, bà nội tôi có chuyện, giờ tôi phải đến bệnh viện ngay.”“Tôi nghe thấy rồi.” Cố Hoài Việt trầm giọng, sau đó mới thấy mặt cô càng xấu hổ hơn. Nghiêm Chân đau khổ nghĩ, bà Lý nói lớn như thế, không nghe được cũng rất khó.“Tôi đưa cô đi.”“Sao?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.“Bệnh viện thành phố ở thành đông, giờ lại là lúc kẹt xe, bắt xe không tiện nên để tôi đưa cô đi.” Cố Hoài Việt cầm lấy chìa khóa, thấy cô vẫn còn do dự, liền nói, “Hay là cô Nghiêm muốn đạp xe qua?”Thì ra anh ta thấy được lúc cô đến, Nghiêm Chân cầm chặt túi, cắn cắn môi mà nói, “Vâng.” (Tang Thiên Sóc 臧天朔 - )