Thẩm Mạnh Xuyên xuống xe, một tay cầm cái mũ quân nhân còn một tay thì chỉnh lại mái tóc, tác phong và kỷ luật cũng không được tốt, quân dung cũng rất tùy ý.
Anh đứng ở trước mặt Nghiêm Chân cùng tiểu gia hỏa kia, gặp hai người này nhìn chằm chằm vào mình anh liền khẩn trương đội mũ lên.
“Lại gặp mặt rồi.”
Nghiêm Chân không nghĩ sẽ cùng anh ta nhắc lại chuyện xưa, cũng không muốn cùng anh ta cãi cọ, gật gật đầu muốn đi.
Thẩm Mạnh Xuyên lại lấy mũ xuống rồi chỉnh mái tóc, đi theo phía sau bọn họ mà đề nghị, “Tôi đưa hai người về nhé? Tuyết rơi nhiều như thế này đường rất khó đi.”
Anh ta vừa dứt lời, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh liền bị trượt chân, sau khi đứng lên thì cậu bé nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn cái người có miệng quạ đen kia một cái.
Miệng quạ đen Thẩm Mạnh Xuyên bị ánh mắt trừng trừng của cậu bé nhìn liền nở nụ cười, ba bước cũng làm thành hai bước mà đuổi kịp hai người bọn họ.
Nghiêm Chân một bên thay Gia Minh phủi đi lớp tuyết bám trên người, một bên nói với Thẩm Mạnh Xuyên, “Nhà của chúng tôi ở phía trước rồi, không cần phiền anh đưa chúng tôi về nữa đâu. Cảm ơn.”
“Tôi mang chứng nhận sĩ quan.”
Nghiêm Chân dừng động tác một chút, xoay người lại nghi hoặc nhìn anh ta.
Vì thế Thẩm Mạnh Xuyên lại thu đầu phát của anh lại, đây là động tác nhỏ mỗi khi anh phiền chán hoặc khẩn trương, “Ý tôi nói tôi là người tốt thôi mà.”
Nghiêm Chân bật cười, “Uh đúng, anh là người tốt.”
Tiểu gia hỏa kia cũng tận dụng thời cơ, “Không dược đục khoét nền tảng.”
Một lớn một nhỏ châm chọc khiêu khích làm cho Thẩm Mạnh Xuyên phải sửng sốt, thừa dịp anh ta còn ngây người thì hai người kia đã đi xa. Thẩm Mạnh Xuyên phục hồi lại tinh thần, đối với bóng dáng xinh đẹp gầy yếu kia mà nói vọng tới, “Tôi sai rồi.”
Nghiêm Chân ngẩn người, rốt cuộc quay đầu lại nhìn anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên hình như không có thói quen nói những lời này, vừa lau mặt vừa nói, “Tôi nói là tôi sai rồi, tôi không nên trực tiếp mang hai người đó đến nhà cô. Tôi trước đó hẳn là nên gọi điện thoại cho cô, tôi không nên… không nên ôm chế giễu ở trong lòng.” Anh một bên gật đầu khẳng định một bên nói, “Hơn nữa…. hơn nữa… tóm lại là tôi sai rồi.”
Anh ta nói xong, thẳng tắp nhìn Nghiêm Chân như là thỉnh cầu tha thứ.
Mà Nghiêm Chân sớm bị những câu nói này của anh ta làm cho choáng váng cả đầu óc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, bật cười, “Thẩm Mạnh Xuyên, không cần phải xin lỗi tôi.” Cô nói, “Tôi hiện tại đã làm hết sức mình để bản thân không cùng một người quân nhân như anh so đo rồi, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi với cô, nói xin lỗi xong thì trong lòng tôi cảm thấy thoải mái.” Thẩm Mạnh Xuyên nói y như là một người đang bắn súng vậy.
Nghiêm Chân nói, “Tôi đây đã nhận, anh có thể đi được rồi.”
“Nhưng tôi còn chưa nói xong lời xin lỗi với cô.” Anh ta nói.
Nghiêm Chân đành phải trừng anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô rồi cười cười, “Đúng, cô không biết vậy cô cho tôi phút, tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện xưa vậy. Có một năm vào mùa hè tôi đi nghỉ hè ở nhà bà nội, cô ấy cũng ở một cái thị trấn nhỏ gần đó, đúng lúc có một quân đoàn pháo binh đóng quân ở một thị trấn nhỏ. Có một lần tôi mang theo một đám trẻ con cùng đi chơi, dùng những thứ đồ chơi thô kệch, chúng tôi buộc những đồ đó trên những cành cây, kết quả trong một lần không cẩn thận làm mấy thứ đó đánh trúng cổ của một bé gái, khiến cho cổ của cô ấy sưng lên. Tôi đã quên nói lời xin lỗi cùng cô bé kia, nhưng không đợi cho tôi nói thì bộ đội ở đó đã chuyển đi rồi, chuyển đến một thành phố lớn hơn. Chờ đến khi tôi đi thì đã tìm không thấy cô bé đó nữa, không, có lẽ tìm được rồi nhưng … nhưng chúng tôi không nói chuyện được câu nào.”
Nghiêm Chân dừng ánh mắt ở trên người anh ta, trầm mặc vài giây rồi thản nhiên hỏi, “Vậy hiện tại vẫn tìm sao?”
“Tôi nghĩ tôi tìm được rồi.” Anh nhìn cô.
“A, vậy thành thật chúc mừng anh.” Cô nói, sau đó lại cười cười, “Đã nghe xong chuyện xưa rồi, chúng tôi cũng phải về nhà.”
Lần này xoay người, Thẩm Mạnh Xuyên cũng không ngăn cô lại nữa.
Anh thất bại nhìn bóng dáng của cô, thật muốn hét lớn hỏi cô, cô tại sao lại không thừa nhận chứ. Nhưng khi tỉnh táo lại, anh chỉ tháo mũ xuống, lại lần nữa vuốt mái tóc của anh mà tự giễu, “Chỉ là con nghé biết diễn trò mà thôi, đáng đời ngươi chưa.”
Về đến nhà, Nghiêm Chân đem mọi thứ bỏ vào trong nhà bếp. Tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn đi làm bài tập, cô ở phòng bếp nấu bữa tối.
Tắm xong, cô ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, bắt đầu ngẩn người. Tiểu gia hỏa kia từ trong phòng ló đầu ra, biểu tình có chút không yên, bất an mà nhìn cô, “Cô giáo, có phải người vừa rồi đã chọc cô tức giận phải không?”
Tiểu gia hỏa kia cọ cọ đến trước mặt cô, Nghiêm Chân nhìn cậu bé rồi mỉm cười, “Cô giáo không có tức giận, cô giáo đang rất vui vẻ.”
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh hừ một tiếng, “Nhìn chú ấy như một tên đại vô lại ấy.”
Cô bật cười.
Thẩm Mạnh Xuyên là một tên đại vô lại, không hơn không kém. Vậy còn cô thì sao? Cô có được tính là một người tốt không?
Xoa xoa khuôn mặt căng tròn của tiểu quỷ kia, cô quyết định không thèm nghĩ về đáp án của vấn đề này nữa.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Nghiêm Chân mang Gia Minh cùng nhau trở về Cố viên.
Lý Uyển tuy rằng đồng ý để cho hai người nương tựa vào nhau mà sống ở căn nhà đó, vừa ý nhưng cũng có điểm không vừa lòng, cảm thấy ở cái tiểu khu thì vẫn nên mướn thêm một vài bảo an để bảo vệ an toàn vẫn hơn. Cố lão gia nói bà lo lắng thái quá, chẳng lẽ đầu năm nay mỗi hộ gia đình đều phải thuê một bảo an sao.
Nói là nói vậy, nhưng mỗi cuối tuần Lý Uyển vẫn gọi bọn họ về nhà.
Ăn qua mấy món mỹ vị của thím Trương làm, tiểu gia hỏa kia ở một bên chơi súng, Nghiêm Chân ở một bên cùng Cố gia nhị lão nói chuyện.
Nhắc tới chuyện chuyển đổi công việc, Cố lão gia nói, “Người trẻ tuổi, không nên câu nệ mà ở một chỗ, có cơ hội liền thử xem sao.”
Mẹ Cố cũng tích cực tỏ thái độ, “Mẹ muốn hai đứa ở đây, tiền lương một tháng của Hoài Việt cũng không phải không nuôi được hai đứa, là một người phụ nữ, con không cần vất vả như vậy.”
Bà vừa dứt lời đã bị Cố lão gia liếc mắt cho một cái, “Bà lại nói thế nữa, không nghe thằng con của bà nói gì sao?”
Cố phu nhân ủy khuất vạn phần, “Tôi không phải chỉ đề nghị thôi sao, cuối cùng vẫn là Tiểu Chân quyết định, chỉ có ông thôi? Chỉ có mình ông nói người khác không có tư tưởng tiến bộ thôi.”
“Bà đây là tiến bộ sao?”
“…”
Lão gia tử hiện tại có nhiều thời gian rảnh rỗi nên thời gian Cố gia nhị lão cãi nhau cũng nhiều lên. Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, Nghiêm Chân liền rút lui khỏi chiến trường, đi tới nhận điện thoại, một tiếng “Vâng” còn mang theo ý cười.
Đầu kia dừng một chút rồi nói, “Thì ra mọi người ở đây.”
Giọng nói này, là Cố Hoài Việt?
Nghiêm Chân giật mình sửng sốt, cô đã vài ngày không nhận được điện thoại của anh? Trở về hơn một tuần, số lần nhận được điện thoại của anh chỉ đếm trên đầu một ngón tay, anh chỉ điện về có một lần.
“Nghiêm Chân?” Thấy cô ở đầu kia không nói gì, Cố Hoài Việt gọi to tên cô.
“Uh, Em đang nghe.” Cô phục hồi lại tinh thần, giọng nói có chút khàn đi, “Anh xong việc rồi sao?”
“Uh.” Anh cúi đầu trả lời, trong giọng nói lộ ra vài phần mệt mỏi.
Ba của Cao chính ủy bị bệnh nặng, anh phải đóng giả làm người nhà, ngay sau khi chính ủy đi một ngày thì Lão Lưu lại bị viêm ruột thừa, trực tiếp được đưa từ sân huấn luyện tới bệnh viện, bác sĩ nói tới trễ thì lập tức sẽ bị thủng. Đau hay không đau, có khả năng khôi phục được hay không còn phải chờ vài ngày mới biết, mà thời gian này là lúc phải triển khai công tác trong năm, các cuộc họp cũng được mở ra rất nhiều, Cố Hoài Việt đành phải thay anh ta đi họp.
Cũng không phải không muốn gọi điện thoại, nhưng thời điểm mỗi đêm chấm dứt cuộc họp thì cũng đã quá khuya, cầm điện thoại lên cũng chỉ có thể hạ xuống.
Lúc con là tân binh có nghe người ta nói qua một câu… Quân nhân không ngại vất vả khổ cực nhưng lại gặp vấn đề khó khăn trong tình cảm. Hiện tại nghĩ đến cũng thật là có vài phần đạo lý.
Những vất vả đó anh không nói cùng cô, cô cũng có thể đoán được vài phần, “Vậy anh nhanh tận dụng thời gian đi ngủ chút đi.”
“Không vội, thời gian gọi điện thoại cho vợ và con trai vẫn phải có mà.” Lời nói này của anh mang theo ý cười, Nghiêm Chân lập tức đỏ mặt không biết nói cái gì cho phải, cũng may Cố Hoài Việt đã nói tiếp, “Công việc vất vả lắm sao?”
Nghiêm Chân nói rất tốt, nhớ tới Thường lão, lại nghĩ nên nói với anh một tiếng.
Cố Hoài Việt đầu tiên là sợ run một chút, sau đó là nở nụ cười. Người phụ nữ này cho anh thật nhiều cái ngoài ý muốn, nay chỉ hơn một chút thôi cũng không tính là cái gì.
Nghiêm Chân vội nói với anh, “Em nghĩ rằng vẫn là không nên đi, ở lại trường cũng rất tốt.”
Tuy rằng cô nói như vậy nhưng anh lại nghe ra trong giọng nói của cô có điểm do dự, “Thích thì cứ đi, dù sao cơ hội như vậy cũng không nhiều lắm, không thể bởi vì thằng oắt con kia mà em bỏ lỡ cơ hội này.”
Nghiêm Chân nghe anh nói mà ngây ngẩn cả người, cô nghe có chút ấm lòng, công việc ở thư viện tuy rằng yên ổn nhưng cứ làm như vậy mãi cũng không phải chuyện hay, nhưng cô lại lo lắng cho Gia Minh nên tâm tư muốn rời đi của cô cũng không đủ lớn. Điều đó cô cũng chỉ để ở trong lòng mà ngẫm lại thôi, không có nói với anh nhưng anh sao lại biết chứ?
“Em nghĩ rằng em phỏng vấn thì cơ hội thành công cũng không lớn lắm, không trúng tuyển thì em còn có thể trở về mà.”
“Nghiêm Chân.” Anh bỗng nhiên kêu tên của cô.
“Sao ạ?”
“Em là vợ của anh, không phải chỉ là một người mẹ mà anh tìm cho Gia Minh, em hiểu không?” Cố Hoài Việt nói, ở bên này cô sửng sốt thì anh lại cười cười, “Nếu không thì lại tiện nghi cho thằng oắt con kia quá rồi còn gì?”
Xoàng. Nghiêm Chân tắt điện thoại, bưng kín mặt.
Người này gọi điện thoại không lần nào nói chuyện đàn hoàn được, lại bắt đầu muốn chết rồi đây.
Có Cố lão tướng quân và Cố đại tá làm chỗ dựa cho cô nên thứ hai Nghiêm Chân vừa đến trường đã đi tìm Thường lão.
Vì thế vừa gặp Thường lão ở trường thì cô cũng đã bị ông mang thẳng về nhà, trước khi Thường lão về hưu là giáo viên Triết học ở đại học C nên nhà cũng được an bài ở khu nhà của giáo viên đại học C.
Nghiêm Chân gặp lại Giáo sư Lý đang ở ban công tưới hoa, vừa nhìn thấy cô tiến vào còn không kịp phản ứng thì bình nước trong tay hướng chậu hoa mà đổ thẳng xuống. May mà Thường lão bước tới trước, một bên đoạt lấy bình nước trong tay bà một bên đau lòng nhìn những chậu hoa của ông.
Giáo sư Lý đưa mắt liếc nhìn ông rồi cười, sau đó nhìn sang Nghiêm Chân, “Cô thật không dám tin, trước lúc tốt nghiệp em vẫn là một tiểu cô nương thuần khiết, hiện tại đã thành một người phụ nữ trưởng thành rồi. Chỉ có một điều không thay đổi là vẫn rất xinh đẹp.”
Nghiêm Chân cười yếu ớt mà cũng có chút ngượng ngùng.
Cô nói ý đồ mình tới đây, Giáo sư Lý nghe xong tự nhiên cũng rất vui mừng, “Sau khi các em ra trường cô cũng nghe qua phần lớn các bạn học của em đều có công việc ổn định rồi, chỉ có mình em còn đi dạy học. Cô nghe xong liền cảm thấy buồn, em cũng không phải tốt nghiệp khoa sư phạm tiếng Trung, sao lại nghĩ tới chuyện đi làm cô giáo thế hả?”
“Em…” Cô dừng một chút rồi mới nói, “Em lúc trước chỉ muốn tìm một công việc thôi.”
Năm nhất đại học cô bắt đầu liều mạng làm thêm ở bên ngoài, vì nhà bác và bà nội cũng không có nhiều tiền, hơn nữa thành tích học tập của cô nổi trội xuất sắc nên hàng năm có thể lấy được học bổng quốc gia. Khi sang năm hai đại học, cô không còn phải lấy tiền trong nhà đóng học phí nữa. Sau khi tốt nghiệp, cũng không nghĩ nhiều, nghe đàn chị khóa trên nói trường này có đãi ngộ tốt nên liền nộp hồ sơ xin vào.
So với người khác, cô không có nhiều sự lựa chọn.
Giáo sư Lý biết tình trạng gia đình của cô, cũng không hỏi nhiều, “Cô vẫn cảm thấy tiếc cho em, Tiểu Chân à. Hiện tại có cơ hội này, nắm chắc rồi thử một lần, có được không?”
Cô gật gật đầu.
Giáo sư Lý mừng rỡ, trực tiếp đi gọi điện thoại, “Cô hiện tại sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Tống, hỏi tình huống một chút.”
“Giáo sư Tống?” Giáo sư Lý vỗ cái trán rồi cười, “Xem cô vui quá đã quên nói cho em người phụ trách hạng mục này là ai. Chính là phó viện trưởng đương nhiệm của đại học chúng ta, giáo sư Tống Phức Trân.”
Tống Phức Trân? Tên này nghe có vẻ quen tai.
Nghiêm Chân yên lặng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nhịn không được mà thấp thỏm.
Đó không phải là bà ngoại của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đấy sao?