Diễn tập năm sau như lửa sém lông mày, tuy rằng trong quân đội còn chưa chính thức hạ mệnh lệnh nhưng huấn luyện hàng ngày vẫn không thể chậm trễ, lần này cùng quân khu G đối kháng là dự án cho diễn tập thực chiến cho nên càng thận trọng.
Hôm nay Cố Hoài Việt vừa trở về, tình cờ gặp chuyên gia tham mưu tác chiến Đường Lỗi, nghe giọng anh ta giống như ai oán, “Tham mưu trưởng, Lão Lưu kia giam tôi đã một tuần để tôi làm kế hoạch huấn luyện cho ông ấy. Vốn có ý định nâng cao tiêu chuẩn cho kế hoạch diễn tập lần này, nhưng nếu bị lỗi nặng không phải tìm tôi mắng sao?”
Anh vỗ vai vị thiếu tá trẻ tuổi này, đi vào văn phòng của Lưu Hướng Đông. Vị hán tử Sơn Đông này cũng đã nhiều năm không về nhà đón năm mới, huận luyện trong bộ đội rất quan trọng nhưng trong những ngày này bản lĩnh đều phải xuất ra hết. Cố Hoài Việt lo lắng mãi vẫn khuyên anh ta về nhà.
Ai ngờ Lưu Hướng Đông vung tay lên, “Cậu nói cũng vô dụng thôi. Chị dâu cậu hiện đang trên đường đến đây, ngày mai là tới nơi rồi.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, rồi nở nụ cười.
Năm nay không còn quá cô đơn nữa rồi.
“Nghe lãnh đạo ở trên nói, diễn tập lần này của quân khu chúng ta sẽ điều động một người huấn luyện nữa.” Lưu Hướng Đông suy nghĩ rồi nói, “Đúng rồi, nghe nói là người ở sư đoàn D cũng muốn cải biên chuyện này đây?”
Cố Hoài Việt nhíu mày, “Truyền nhanh như vậy?”
Lưu Hướng Đông cười khổ, “Có thể không nhanh sao? Thẩm Mạnh Xuyện đã trực tiếp chạy đến chỗ Tịch tư lệnh rồi, quân đoàn này từ trên xuống dưới còn có ai chẳng biết nữa chứ.”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Cậu ta hẳn là có dự tính của mình. Sư đoàn D dù sao cũng là chi lão bộ đội, không thể ở trên tay cậu ta mà đánh mất danh hiệu được.”
“A, vậy lần diễn tập đối kháng lần một còn đánh cậu ta thảm như vậy làm gì?” Lưu Hướng Đông buông bút, hai tay giao nhau nhìn Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt cười cười, “Lần đó không giống lần này, lam quân thiết lập mục đích chỉ có một là kiểm nghiệm năng lực tác chiến của hồng quân, tìm ra không được thì tiến hành huấn luyện theo mũi nhọn. Thẩm Mạnh Xuyên có đôi khi đầu óc là cái trục phạm pháp, chúng ta chỉ phụ trách giáo huấn cho cậu ta một đạo lý mà thôi.”
“Đạo lý gì?” Lưu Hướng Đông rất tò mò.
“Binh giả, quỷ đạo dã.” (Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá)
Lưu Hướng Đông nghe xong cũng phải bội phục.
Trước giờ cơm chiều nửa tiếng, Cố Hoài Việt đã bị Lưu Hướng Đông “đuổi” về nhà, Cố Hoài Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể về nhà ăn cơm tối. Thời điểm khi đi ra khỏi sự bộ thì sắc trời cũng đã tối rồi, lính gác cửa đứng dậy làm quân lễ, anh nhanh chóng đáp lễ rồi rời khỏi đó.
Trong doanh trại trinh sát có một đám lão binh mới từ bãi bắn bia đi đến, gắt cổ họng mà gào thét “Bắn bia kia đi.”, có mấy người sĩ quan cấp úy thấy thế không đoan chính mà làm quân lễ. Cố Hoài Việt nhẹ nhàng mỉm cười, vẫy tay để cho bọn họ chạy nhanh đi, những bông tuyết rơi lúc giữa trưa bây giờ cũng đã không còn, lúc này đều đã đông lạnh cả rồi.
Thời điểm Cố Hoài Việt đi bộ một mình trên đường nhìn không ra tốc độ nhanh hay chậm, nhưng nếu ở bên cạnh có thêm một người thì có thể phát hiện ra. Không bao lâu, anh đã về tới chỗ có những căn nhà sơn màu hồng kia.
Mở cửa ra, trước cửa truyền đến hơi thở ấm áp cùng hương vị của những món ăn làm cho anh dừng ở cửa một chút. Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang uốn éo cúi đầu nghịch món đồ chơi mới, thấy anh về lập tức ôm mọi thứ đứng dậy chạy về phía anh.
“Ba, giao cho ba một cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.”
Anh nhíu mày, “Nói.”
“Ba giúp con lắp súng đi.” Bạn nhỏ nào đó nói xong, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Biết ngay sẽ là việc này mà! Cố Hoài Việt gõ đầu con trai rồi lấy mọi thứ thuần thục lắp vào thành một khẩu súng. Tiểu gia hỏa kia ôm đầu kháng nghị, “Ba không được gõ lên đầu con, sau này không thông minh đâu.”
Trong khi hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, Nghiêm Chân từ phòng bếp đi ra mà trong tay còn bưng một tô canh thơm ngát, “Anh về rồi à?”
Cố Hoài Việt gật gật đầu, nhận lấy tô canh trong tay cô rồi vững vàng đặt ở trên bàn.
Là canh gà nấm hương, tốt cho dạ dày.
Nghiêm Chân dùng thìa múc ra một chén, đặt ở trước mặt Gia Minh, “Gia Minh nói anh ăn nhẹ cho nên em làm canh gà này. Anh có thể ăn được chứ?”
Nghiêm Chân thử nhìn về phía anh, bộ đội thống nhất cung cấp máy sưởi đem toàn bộ phòng ở làm ấm lên rất nhiều, dưới hơi ấm này hai gò mà của cô đều lộ ra sắc hồng. Cố Hoài Việt nhìn cô trong giây lát, rồi nở nụ cười, “Có thể.”
Ăn xong cơm chiều thì Cố thủ trưởng ôm đồm việc rửa chén bát, anh cởi áo khoác, còn thật sự đi rửa chén bát. Anh lơ đãng nhìn ra ngoài, liền thấy Nghiêm Chân đang sửa sang lại quần áo mà tiểu gia hỏa kia còn đang nằm úp sấp trên giường xem album.
Album này… ở đây làm gì có album… như vậy chỉ có thể là của Nghiêm Chân.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lúc này đang chăm chú nhìn ảnh chụp trong album chỉ hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Nghiên cứu nửa ngày, tiểu gia hỏa kia nói, “ôi chao, cô giáo ơi cô trước đây rất đáng yêu giống em nha.” Nói xong liền làm ra vẻ mặt đáng yêu, đáng tiếc biểu tình này duy trì không được bao lâu vì trên đầu lại bị người nào đó gõ một cái, tiểu gia hỏa kia phẫn nộ.
Ai đó phía trên đỉnh đầu cũng không thèm để ý đến ngọn lửa nhỏ đang bùng phát của con trai, từ trong tay con trai cầm lấy tấm ảnh chụp kia mà xem. Tiểu gia hỏa ở dưới giận dữ, xoay mông tiếp tục chơi trò chơi.
Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn ảnh chụp kia. Là ảnh chụp đen trắng, khuôn mặt của cô bé trong ảnh cười thực vui vẻ, bên cạnh có một người đàn ông đang ôm lấy cô bé đó. Người đàn ông này cũng là một quân nhân, chẳng qua lúc ấy quân hàm trên vai là một gạch một sao, chỉ là một sĩ quan thôi.
Nghiêm Chân từ trong đống quần áo ngẩng đầu, cười cười, “Đó là trăm ngày sinh của em, người quân nhân bên cạnh là ba em.”
“Ba là lính thông tin sao?”
Phía sau tấm ảnh có một hàng chữ nhỏ, tháng năm xx, Pháo đoàn đội lính thông tin lưu niệm.
“Vâng.” Cô cười cười, “Nhưng cha em không phải là một lính thông tin chuyên nghiệp, sau đó lại được điều đến bộ hậu cần làm nhân viên hậu cần.”
Anh buông ảnh chụp xuống, rồi lại lấy những tấm khác lên xem. Trong album ảnh từ trên xuống dưới, đều là chụp khi cô còn nhỏ.
“Sao không có ảnh chụp của em sau khi lớn lên ?” Anh hỏi.
Nghiêm Chân à một tiếng, thấp giọng nói, “Sau này lớn lên em rất ít khi chụp, dáng vẻ cũng không hơn lúc trước là mấy.”
Cố Hoài Việt nghe vậy thì ngẩng đầu, tinh tế đánh giá khuôn mặt của cô. Trầm ổn, nhu hòa, khuôn mặt thanh tú, một người như vậy nếu nói không có diện mạo thì ai sẽ tin?
Thật lâu sau, anh lại cúi đầu tiếp tục xem ảnh chụp, bỗng nhiên tầm mắt của anh dừng lại ở một tấm ảnh chụp, ánh mắt của anh có chút buông lỏng. Đó là ảnh chụp của Nghiêm Chân lúc chín tuổi, hai bím tóc bện hai bên và đang cười thật tươi. Phía sau cô là ánh mặt trời đang chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt của cô sáng lạn vô cùng.
Thì ra lúc nhỏ cô đã từng cười tươi như vậy.
Lấy lại tinh thần, Cố Hoài Việt thấy Nghiêm Chân đã đem toàn bộ quần áo bỏ vào trong tủ. Cô nhìn ảnh chụp trong tay anh có chút ngượng ngùng, “Ảnh này là chụp ở nơi đóng quân của bộ đội ở một thị trấn nhỏ trên núi.” Khi đoàn quân còn chưa di chuyển thì liền đóng quân tại một thị trấn nhỏ có nhiều núi này, khi đó chuyện khiến Nghiêm Chân vui vẻ nhất chính là cùng ba mình đi dạo trên đó.
“Nơi đó rất đẹp sao?”
“Đẹp lắm. Nhưng không biết giờ còn có doanh trại của bộ đội ở đó hay không, sau khi bộ đội di chuyển thì em không quay lại đó nữa, rất muốn trở về đó nhìn lại.”
Cố Hoài Việt đem ảnh chụp của cô để lại chỗ cũ, cười cười nói, “Tìm một cơ hội rồi chúng ta cùng đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc rồi lập tức lại mỉm cười, “Được.”
……………..
……………………
Buổi sáng tinh mơ, những chiếc xe thiết giáp, xe tăng đang đi ra khỏi cửa, bánh xích đi qua để lại những dấu vết sâu cạn không đồng nhất lần lượt thay đổi, cuối cùng một chiếc xe jeep rời khỏi nơi đóng quân sau cùng, cánh cửa được điều chỉnh bằng điện tử đang nhanh chóng đóng lại. Ngay khi nhóm lính gác cổng còn chưa đổi ca thì có một chiếc xe việt dã đã dừng trước cửa của quân đoàn, lính gác dựa theo quy định muốn kiểm tra giấy tờ.
Cửa kính của chiếc xe jeep hạ xuống, lộ ra khuôn mặt không chút thay đổi của Thẩm Mạnh Xuyên.
Binh lính nhận lấy giấy chứng nhận của anh ta, rồi lại yêu cầu, “Báo cáo thủ trưởng, vì thủ trưởng không ở đơn vị này nên cần người tiếp đón mới có thể đi vào.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một hơi, “Thủ trưởng cũng đã kêu rồi, cửa cũng không cho vào sao?”
Người lính kia có chút khó xử, “Đây là quy định.” Nói xong cùng Thẩm Mạnh Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Mạnh Xuyên vội nói, “Xem tôi làm gì chứ? Mắt cậu cũng quá lớn rồi đó.”
Người lính kia đành phải đứng về chỗ gác, nhìn không chớp mắt… vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạnh Xuyên, không có biện pháp, ai bảo cậu ta để cho thủ trưởng đứng ở trước cửa làm gì.
Phía sau vang lên một tiếng cười, “Mạnh Xuyên, nếu không cháu gọi một cuộc điện thoại đi.”
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, hướng về phía người lính gác gọi, “Tôi muốn gọi điện thoại cho Lưu Hướng Đông.”
Người lính kia liền gọi, không có người nhận điện thoại.
Thật đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Thẩm Mạnh Xuyên chán nản, “Vậy gọi Cố Hoài Việt đi.”
Người lính kia lại gọi, lần này thì có người nhận. Thẩm Mạnh Xuyên hừ một tiếng, dựa vào chỗ ghế ngồi.
Phía sau lại vang lên một giọng nói mềm mại, “Anh, anh từ trước đến giờ không phải đều tham gia quân ngũ sao? Sao lại có người không biết đến anh vậy?”
Thẩm Mạnh Xuyên cũng không có quay đầu lại, “Doanh trại quân đội làm bằng sắt này bồi dưỡng nên nhiều thế hệ người lính như vậy,bộ đội cải biên, người đi người tới, những người mới tới này còn có thể biết đến anh sao?”
Nói xong những lời này anh cũng sửng sốt một chút, giảng đạo lý này cho người khác thì dễ nhưng đến phiên mình thì lại rất khó khăn.
Anh liếc mắt nhìn hai người phụ nữ ngồi ở phía sau…Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, rồi lại lần nữa vò tóc.
Tưởng Di là vợ của bác cả Thẩm Nhất Minh của anh, mà Thẩm Mạnh Kiều là em họ của anh. Tuy nói là thân thích nhưng mà trước kia Thẩm Nhất Minh công tác ở thành phố C, sau đó lại trở về tổng bộ ở thành phố B, cùng lúc đó anh và ba anh tham gia quân ngũ ở Quân khu S nên cách xa với bọn họ, hai anh em cũng không tính là thân thiết.
Anh lần này là về nhà mừng năm mới, đi tới nhà bác cả thăm hỏi một chút, thuận tiện nói chuyện quân diễn của năm sau, không nghĩ giữa chừng lại bị người em họ này cuốn lấy, muốn đến vùng ngoại thành của thành phố B này gặp một vị cố nhân khiến cho đầu của anh phình lớn lên.
Bát tự của anh đúng là xung khắc với quân đoàn này nha.
Đang lúc anh sắp mất hết kiên nhẫn thì ở cách đó không xa có một chiến sĩ đang chạy nhanh về phía chiếc xe jeep của anh, đứng vững rồi làm một quân lễ, nói mấy câu với người lính gác rồi đưa họ đi vào bên trong.
Thẩm Mạnh Xuyên đối với sư đoàn này xem như quen thuộc, không thể không nói sư đoàn A này vài năm nay không có sự thay đổi nào quá lớn, trừ bỏ mấy ngôi nhà mà anh nhìn thấy khi đang ở phía ngoài cổng. Qua trạm gác cổng một lúc thì anh cố ý ngừng lại, đúng lúc này anh nghĩ tới một việc, qua kính chiếu hậu nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều đang không ngừng nhìn chung quanh ở phía sau, “Kiều Kiều, em còn chưa có nói cho anh biết em tới chỗ này là để gặp ai, vị quân nhân nào đáng để cho em coi trọng như vậy. Nếu được anh họ đây sẽ làm mối cho em.”
Sắc mặt của Thẩm Mạnh Kiều đỏ lên, “Người quân nhân này nếu anh có thể thu phục thì em còn thực cảm ơn anh đó.”
“Ai thế?” Anh nhàn nhãn đi dưới làn sương như khói của buổi sáng, chậm rãi lái xe đi giữa hàng cây trong sư bộ.
Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di nhìn thoáng qua nhau, dường như là ánh mắt của sự ủng hộ rồi nói ra cái tên, “Cố Hoài Việt.”
Ai ngờ vừa nói xong chợt nghe một tiếng phanh xe thật gấp.
Thẩm Mạnh Xuyên hạ kính xe xuống một chút, dừng sức nắm lấy tay lái, mày cũng nhăn thành một đường thẳng, cảm tình của hai người này thật là lớn vậy sao. Lại chạy đến đây gặp một người quân nhân đã kết hôn sao?
Tác giả giải thích vì sao Thẩm Mạnh Kiều không biết về Lâm Kha và việc kết hôn lần hai của Cố Hoài Việt.
Đầu tiên là lúc Lâm Kha mất thì cũng đã cùng Cố Hoài Việt điều đến quân khu B một thời gian, trước đó anh là công tác ở bộ đội đặc chủng. Mà Thẩm Mạnh Xuyên chính là biết Cố Hoài Việt đã kết hôn, cũng không biết vợ trước của anh đã qua đời, khi tốt nghiệp trường quân đội ra thì lần gặp mặt đầu tiên của hai người cũng là sau khi Cố Hoài Việt được triệu hồi về quân khu B. Hơn nữa đoạn thời gian mà Lâm Kha mất thì trên người của Cố Hoài Việt cũng đả xảy ra một viejc khác, hai việc này cũng khiến cho anh nguyện ý không nhắc tới chuyện cũ, cho nên ít người biết thì càng tốt, Thẩm Mạnh Xuyên tự nhiên lại không biết. Ngay cả Tịch tư lệnh cũng chỉ biết một ít, vẫn là năm đó Cố lão gia ra mặt đem Cố nhị thiếu gia Triệu hội về quân khu B.
Một phần nữa là trước đây Thẩm Mạnh Xuyên có biết tới Nghiêm Chân, lần đầu tiên gặp lại thì hắn cũng đã nhận ra. Nhưng những lời nói của Nghiêm Chân trên thảo nguyên là lừa hắn nhưng hắn không vạch trần, lần thứ hai gặp cô cũng là đi cùng Cố Gia Minh hơn nữa còn là vợ của Cố Hoài Việt nên mới khiến hắn giật mình như vậy.