Nhìn thấy Chu thị tự mình khoe khoang, Vân Kiều xem như đã hiểu ra. Nếu không phải Phó Dung Chương cưới nàng làm vợ mà là nàng bị vứt bỏ tàn nhẫn hay đùa bỡn đến chết thì chắc chắn hôm nay Chu thị cẩm y ngọc thực sẽ không đến chất vấn.
Nếu như kết cục không tốt, hơn phân nửa Chu thị sẽ không thương hại nửa câu.
Lúc trước, nàng bị Phó Dung Chương bắt đi, Chu thị biết rõ. Nhưng từ khi gặp mặt đến bây giờ, Chu thị không hề quan tâm một câu rốt cuộc nàng sống có tốt hay không.
Chu thị đến tìm nàng chỉ là không cam lòng nàng sống tốt thôi.
“Thật ra bà cũng không nói được rốt cuộc ta có phải con dâu của bà không, đúng chứ?”
Chu thị không thể nào trả lời, lúc con bà Hà Chính Diệu máu me khắp người ôm Vân Kiều đi vào gia môn chỉ nói một câu, muốn bà phải đối tốt với Vân Kiều, sau đó chết.
Con trai của bà còn trẻ, chưa thành gia lập nghiệp thì đã chết rồi. Cô nương này cho y ôm vào cửa, bà cũng phối hợp cho rằng đây là nữ nhân của y.
Vân Kiều nhìn thấy phản ứng của Chu thị như thế thì hiểu ra, hít vào một hơi thật sâu: “Có lẽ duyên của chúng ta chỉ đến đây thôi, chỉ mong sau này không gặp lại nữa.”
Nói xong, Vân Kiều gật đầu với Chu thị rồi quay người rời đi.
Mấy năm nay đều là nàng chăm sóc Chu thị, ngay cả của tích góp duy nhất cũng bị Chu thị lấy đi, xem như nàng không nợ gì bà ta nữa.
Hi vọng tất cả mọi thứ ở trấn Nghi Hà từ đây có một kết thúc. Nàng cũng không muốn tiếp tục nhớ lại ba năm trôi qua nơm nớp lo sợ và khó khăn cỡ nào.
Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người vẫn bình thường không có gì lạ nhưng Vệ Minh cũng không dám lơ là. Y lập tức viết thư báo cuộc đối thoại của Vân Kiều và Chu thị không sót một chữ, phái người đưa xuống núi.
Huyền Long Vệ vẫn đang điều tra phụ tá chạy thoát kia của Lương vương, Phó Dung Chương hoài nghi y và thị vệ họ Hà của Thượng Quan Huyễn là cùng một người, càng hoài nghi y chính là thái tử Đàm Quốc lẫn vào Đại Địch.
Nhưng bọn họ đều không chú ý đến một điều, người mà Vân Kiều gọi là nhà chồng lại là họ Hà,
Có trăm nghìn dây tơ liên quan đến chuyện Vân Kiều mất tích.
–
Bây giờ trời nóng bức, cho dù là hoàng hôn thì Vân Kiều mới đi mấy bước đã cảm thấy cả người đều là mồ hôi, dinh dính nhơn nhớt, cả người không được tự nhiên.
Trở lại thiền phòng, nàng vội vàng tắm rửa, sau khi chuẩn bị đơn giản thì đi Trai Thái Các.
Khi nhìn thấy Vân Kiều, sự yêu thích của Thái hoàng thái hậu lộ rõ trên mặt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đến đây, qua chỗ ai gia này.”
Đại điện ban đầu còn náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.
Sắc mặt đám mệnh phụ và quý nữ trong phút chốc một lời khó nói hết.
Vốn ung dung tới chậm, làm cho đám người trong điện chỉ chờ một mình nàng.
Hết lần này tới lần khác thái hậu vô cùng sủng ái này, một câu chỉ trích cũng không có, nàng có tài đức gì?
Vân Kiều đứng trước cửa nhìn vào, tất cả đều an vị, chỉ có một mình nàng đến muộn.
Chỉ nghe một mệnh phụ lạnh lùng nói: “Nhiếp chính vương phi kiêu căng thật, không hổ là nhất phẩm đích phi.”
Vân Kiều không hiểu nhìn về phía Thanh Nguyệt, không phải nói sẽ muộn một hai canh giờ sao?
Rõ ràng nàng đã đến sớm nửa canh giờ hơn thời gian đã định, sao lại còn trễ?
Thanh Nguyệt cũng mờ mịt, âm thầm lắc đầu, khẽ nói: “Đúng thật là có ma ma đến báo tin nói trai yến chậm trễ.”
Mặc dù Vân Kiều chưa trải qua những chuyện này nhưng vẫn đoán được có người muốn nàng trở thành mục tiêu công kích.
Nếu như lúc này nàng còn ngồi vào vị trí cạnh Thái hoàng thái hậu thì e là…
Nàng kính cẩn xin lỗi, cũng không dám nhiều lời nữa, nhu thuận ngồi xuống vị trí vốn thuộc về nàng.
Có việc này xảy ra ít nhất cũng có cớ để nàng không cần ngồi cạnh Thái hoàng thái hậu nữa.
Thái hoàng thái hậu cũng không nói gì, sai người mở tiệc.
Đến ánh trăng lên cao, bữa ăn chay mới đến hồi cuối. Bà ta vẫn bảo Vân Kiều ngồi cạnh bà ta, kéo tay Vân Kiều nhiệt tình hàn huyên, đáy mắt không giấu được vẻ yêu thích.“Tính cách của con trầm ổn hiểu chuyện, ai gia đúng là càng nhìn càng thấy thích.”
Không biết thế nào chủ đề lại dời lên việc Vân Kiều sinh con nối dõi: “Con phải sinh con sớm, kéo dài dòng dõi.”
Nói xong, bà ta lấy một chiếc túi thơm từ bên hông treo bên hông Vân Kiều, lại lấy hai chiếc túi bình an từ trong tay ma ma đưa vào tay Vân Kiều.
“Đây là bùa bình an mà chủ trì từng khai quang, con lấy về treo ở đầu giường, phù hộ con ba năm sinh hai đứa.”
Vân Kiều nghe xong đề tài này, mặt nóng lên, vẫn trầm thấp trả lời: “Ừm.”
“Ai gia biết con là người hiểu chuyện, nhưng mà vương phủ chỉ có một mình con cũng quá ít. Chương Nhi đang tuổi tinh lực dồi dào, nếu như con có thai cũng không hầu hạ được, còn phải nhanh chóng tìm người gánh vác mới được.”
Nghe được câu này, Vân Kiều sững sờ, giật mình nhìn về phía Thái hoàng thái hậu. Đây là muốn nàng đi tìm những nữ nhân khác đến để hưởng phu quân với nàng sao?
Thái hoàng thái hậu nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi thì khẽ vỗ tay nàng: “Nam nhân Đại Địch ai mà không có tam thê tứ thiếp? Sớm muộn gì trong phòng Chương Nhi cũng có thêm người, con là vợ cả thì phải giúp vi phu tìm kiếm.”
Nói xong, bà ta nhìn lướt qua một đám mệnh phụ và quý nữ ngồi dưới: “Đi theo đều là các tiểu thư thế gia, phẩm tính tốt không ít. Con có thể chọn vài người trong đó.”
Nhìn thấy Vân Kiều liếc nhìn tới, các nữ quyến phía dưới cũng đã đoán được dụng ý của thái hậu. Bọn họ nhao nhao kéo nữ nhi nhà mình ngồi thẳng eo, hi vọng nữ nhi nhà mình có thể lọt vào mắt xanh của Vân Kiều.
Nhìn qua, Vân Kiều rất dễ bị bắt chẹt, Nhiếp chính vương lại có phong thái xuất chúng, nếu như tiến vương phủ còn có thể được chia mấy phần ân sủng. Vân Kiều không có xuất thân là cái thá gì?
Ai cũng biết phủ Nhiếp chính vương khó vào, hận không thể để Thái hoàng thái hậu ban một ý chỉ tứ hôn, có thể tránh được không ít khó khăn đó.
Đến lúc này, cho dù là người đơn thuần như Vân Kiều còn có gì mà không hiểu nữa chứ? Thì ra đều hướng về phu quân của nàng mà tới, hướng về vị trí trắc phi của phủ Nhiếp chính vương.
Thảo nào mấy người này đối với nàng tràn ngập địch ý, thì ra không phục nàng ngồi vào vị trí bọn họ tha thiết mơ ước.
Không có nữ nhân nào vừa tân hôn nghe được lời như vậy trong lòng sẽ dễ chịu. Đương nhiên Thái hoàng thái hậu đều ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy sắc mặt trắng bệch của nàng.
Bà ta chỉ hơi nghiêng người nói bên tai Vân Kiều, nói sâu xa: “Con chọn người tốt hơn hắn chọn. Ít ra người qua con thì con có thể nắm, cũng có thể giúp con cố sủng. Nếu hắn chọn thì không đập vào mắt cũng là đi vào lòng…”
Vân Kiều nghe những lời này, không tin được mà nhìn về phía Thái hoàng thái hậu. Bảo nàng tìm nữ nhân cho phu quân của mình rõ ràng là cắm đao vào tim mình, sao lại cố sủng được?
Nàng không thể nhét bất kỳ nữ nhân vào lên giường của Phó Dung Chương!
Nghĩ đến sau này Phó Dung Chương sẽ có những nữ nhân khác, sẽ hôn tạm biệt nữ nhân khác, sẽ ôm nữ nhân khác thân mật “Kể chuyện xưa” thì tim nàng như bị Ngũ Chỉ Sơn đè xuống, làm sao cũng không hít thở được.
“Thần thiếp sẽ không nạp thiếp cho Nhiếp chính vương.” Sắc mặt Vân Kiều trắng bệch, đôi môi khẽ run, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại nói với vẻ chắc chắn: “Không bao giờ.”
Trong phút chốc, trong điện lặng ngắt như tờ.
“Vương gia có biết vương phi ghen tị như thế không?”
Trần thị, phu nhân của Hộ bộ thượng thư nhìn thoáng qua nữ nhi xinh đẹp đoan trang bên cạnh, cười hỏi Vân Kiều.
Chủ mẫu cao môn đại hộ nhà ai không phải sắp xếp những chuyện này để lấy thanh danh hiền lương bác ái.
Bỗng dưng bên ngoài đại điện vang lên giọng nói lạnh lẽo, không nghe ra hỉ nộ: “Bản vương biết cái gì? Hả?”
Đám người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Dung Chương như bước trên Ngân Nguyệt hoa, dạo chơi mà nến. Dưới ánh nến sáng rõ, phong mang lấp lánh, tài hoa bức người.
Nam tử phong thần tuấn lãng như thế, ở Đại Địch không tìm thấy người thứ hai.
Quý nữ đang ngồi thấy vậy thì đôi má dần đỏ lên, lén liếc nhìn, mặt đỏ tim đập mà đánh giá hắn.
Trong đó, người vui vẻ nhất là Trần thị, không có nam nhân nào muốn nhìn thấy thê tử của mình ghen tị như vậy, nhưng Nhiếp chính vương lại nhìn thấy, thế thì ngày tốt lành của Vân Kiều cũng sắp kết thúc rồi. Nếu Nhiếp chính vương có thể xem trọng nữ nhi của bà, vậy thì càng tốt.
Nhưng mà trên gương mặt tuấn tú của Phó Dung Chương mang theo mấy phần âm trầm, trong phút chốc không ai dám trả lời hắn.
Thái hoàng thái hậu đang ngồi nghiêm chỉnh quét mắt nhìn đám người trong điện, gương mặt hiện lên vẻ hòa ái: “Chương Nhi, sao con lại tới đây? Dùng bữa chưa?”
Phó Dung Chương nhìn cũng không nhìn bà ta, mặt âm trầm chậm rãi đi về phía Vân Kiều.
Không chỉ một lần.
Chuyện Vân Kiều không thể sinh con hắn muốn giấu thật kỹ, nhưng lại có vài người tay quá dài! Lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện sinh con làm Vân Kiều không thoải mái!
Hậu trạch phủ Nhiếp chính vương của hắn khi nào đến phiên bọn họ nhúng tay vào?
Sát ý cuộn trào trong mắt hắn, hắn chỉ hận không thể chém bà lão kia thành ngàn mảnh.
Tô Dực Phỉ đi theo phía sau Phó Dung Chương, hắn đã theo Phó Dung Chương nhiều năm, sao lại không biết Phó Dung Chương hay bao che? Nhất định không nhìn nổi Vân Kiều chịu chút uất ức nào.
Hắn sợ Phó Dung Chương sẽ đại khai sát giới ở nơi phật môn thanh tịnh này nên âm thầm kéo tay áo Phó Dung Chương, nhắc nhở Phó Dung Chương đừng nên kích động.
Bây giờ triều đình đã lan truyền Phó Dung Chương lòng lang dạ thú, giam cầm ấu đế bị bệnh nặng trong vương phủ, ý đồ bắt ép thiên tử, dùng danh nghĩa thiên tử điều khiển chư hầu, muốn thay vào đó. Song, không biết vì lý do gì mà gian kế chưa được thỏa mãn.
Trong phút chốc, rất nhiều người vạch trần phê phán Phó Dung Chương.
Có các đại thần trụ cột, văn nhân trong dân gian đều âm thầm chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể xả thân.
Nếu đơn lẻ thì còn có thể trấn áp, nếu quần thần mãnh liệt thì như thế nào cũng không ngăn được.
Tình cảnh của Phó Dung Chương gian nan trước nay chưa từng có.
Bây giờ càng không thể làm bất cứ hành vi nào để người ta mượn cớ.
Lúc này, ánh mắt của Phó Dung Chương và ánh mắt dịu dàng của Vân Kiều chạm vào nhau.
Trong chớp mắt, sát ý của hắn thu lại.
Ánh mắt chỉ tập trung nhìn trên người Vân Kiều, đến khi đi đến trước mặt Vân Kiều, nắm tay nàng dịu dàng nói: “Ta tới đón nàng hồi phủ.”
Cổ Vân Kiều như bị nghẹn lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một câu cũng không nói nên lời. Song, nàng vẫn rơi vào ánh mắt thâm thúy như vực sâu của hắn, ngơ ngác đưa tay mình đặt lên tay hắn.
Thái hoàng thái hậu nhìn thấy Phó Dung Chương không hề nhìn mình thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Phó Dung Chương vừa kéo Vân Kiều đến bên cạnh, có mười mấy tên Huyền Long Vệ nhanh chóng vọt vào Trai Yến Các, vây tất cả mọi người lại.
Biến cố bất thình lình làm cho tất cả mọi người thay đổi sắc mặt.
“Phó Dung Chương, ngươi đang làm gì thế?” Thái hoàng thái hậu tức giận đến mức cả người phát run.
Phó Dung Chương không thèm để ý, ánh mắt như đao nhìn về phía Trần thị, chậm rãi nói: “Trình độ tu thân tề gia của Hộ bộ thượng thư làm không tốt, chắc là vì thiếu hiền thê có tài đức. Bản vương sẽ thay ông ta tìm một người vợ cả khác vậy.”
Đây có ý muốn Hộ bộ thượng thư bỏ vợ? Trong phút chốc sắc mặt Trần thị trở nên tái nhợt.
Phó Dung Chương nắm giữ triều cương, nắm trượng phu của bà như nắm con kiến vậy.
Trần thị không ngờ Phó Dung Chương sẽ bảo vệ Vân Kiều đến mức này, bà hối hận đến mức ruột cũng muốn đứt mất!
Nếu không phải bà bố trí trêu chọc Vân Kiều thì sao đến nỗi Phó Dung Chương nhúng tay vào chuyện hậu viện của thần tử?
Có lẽ Trần thị không biết, nếu là Phó Dung Chương trước kia thì đầu bà đã sớm dọn rồi.
Vì nghĩ đến Vân Kiều nên Phó Dung Chương mới đổi phương thức.
Song, giết một người răn trăm người vẫn nên làm.
Đôi mắt ưng của Phó Dung Chương bình tĩnh, lạnh lùng liếc một vòng: “Còn có ai muốn làm chủ phủ Nhiếp chính vương nữa?”
Tất cả mọi người đều bị khí thế của hắn dọa cho không nói nên lời.
Nhìn thấy động tác từ chối tiếp khách của Tô Dực Phỉ, đám mệnh phụ vội vàng đứng dậy rời tiệc, chỉ sợ đi chậm thì cái mạng nhỏ cũng mất luôn.
Trong phút chốc, tan tát như ong vỡ tổ.
Trong điện chỉ còn lại Thái hoàng thái hậu và cung nhân theo hầu bà.
Thái hoàng thái hậu trừng mắt nhìn Phó Dung Chương, tim đập thình thịnh phập phồng biểu hiện bà tức giận.
Nhưng mà, Phó Dung Chương vừa xoa ngón tay của Vân Kiều, vừa khẽ nói: “Thái hoàng thái hậu đã xem trọng huyết mạch hoàng thất như thế thì sau này ở núi Phổ Đà cầu phúc cho hoàng thượng đi. Đến khi hoàng thượng có con cháu đầy đàn hãy hồi cung hưởng phúc.”
“Ngươi đang muốn trục xuất ai gia khỏi cung?” Thái hoàng thái hậu không thể tin mà chỉ Phó Dung Chương, tay trở nên run rẩy.
Phó Dung Chương cũng không quay đầu lại, hắn nắm tay Vân Kiều đi ra khỏi Trai Yến Các.
Sau lưng còn vang lên tiếng chén trà vỡ trên đất và tiếng Thái hoàng thái hậu tức giận gào thét: “Ngươi là nghịch tử! Ngươi sẽ chết không yên ổn!”
Thấy Phó Dung Chương không đại khai sát giới, Tô Dực Phỉ vừa thở dài một hơi thấy thế thì suýt chút nữa đã té xỉu.
Không ngờ Phó Dung Chương lại cấm túc Thái hoàng thái hậu.
Đến khi bóng dáng Phó Dung Chương biến mất, hắn cũng không dám chậm rãi.
–
Kinh đô, Hà phủ.
Hà Chính Dương đang cầm chén trà huyền ngọc, uống trà Minh Tiền Vân Vụ có ngàn vàng cũng khó mua. Y giương mắt thấy Chu thị tức giận trở về phủ, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi một câu: “Sao thế, ai trêu chọc mẫu thân rồi?”
Chu thị vừa nhìn thấy con trai, cơn giận đang đè nén lại không kìm được, mở miệng mắng: “Còn không phải bị hồ ly tinh kia chọc tức sao!”
Chu thị cầm chén trà thị nữ đưa tới, vốn định uống một hớp thì cảm giác không cam lòng lại dâng lên, mắng một câu: “Hừ! Thứ vong ân phụ nghĩa chỉ biết mê hoặc! Vậy mà lại nói ca ca con là kẻ buôn người!”
Nghe vậy, sắc mặt Hà Chính Dương trầm xuống, thu lại nụ cười: “Hồ ly tinh nào?”
“Chính là góa phụ của đại ca con đó, quyến rũ Nhiếp chính vương, bây giờ người ta là Nhiếp chính vương phi cao quý kìa!”
Chu thị vừa dứt lời, Hà Chính Dương đã đi lên tát một cái, mặt lạnh lùng: “Bà đi trêu chọc nàng ta?”
Bỗng nhiên cái tát kia đánh tới làm cho cả người Chu thị mờ mịt, không thể tin được mà nhìn Hà Chính Dương.
Hà Chính Dương không thể nuốt cơn giận này, đột nhiên tay đưa xuống bóp cổ bà ta, bên trong bắn ra sát ý mà gầm thét: “Ai bảo bà đi trêu chọc nàng ta?”
Phó Dung Chương đang hoài nghi thân phận của y, điều tra khắp nơi, y cũng không dám tiếp xúc Thượng Quan Huyễn nữa.
Kết quả, Chu thị lại chạy đến trước mặt Vân Kiều diễu võ giương oai.
Phó Dung Chương là kẻ bao che, bị hắn trả thù chuyện nhỏ, làm Phó Dung Chương chú ý bại lộ thân phận của y mới là chuyện lớn!
Không cần nghĩ cũng biết rất nhanh Huyền Long Vệ sẽ tới cửa.
Bà già chết tiệt, quả nhiên là thành sự không có bại sự có thừa!
Hai mẹ con bọn họ đều làm hỏng chuyện tốt của y!
Không chết cũng vô dụng.
Chu thị không thể thở nổi, hoảng sợ nắm tay Hà Chính Dương, giãy dụa: “Ta, ta là nương của con…”
Hà Chính Dương cười lạnh, lực tay siết chặt lại, gằn từng chữ nói: “Đi chết đi.”
Sắc mặt Chu thị xanh tím, đột nhiên rụt mắt lại, trong mắt phản chiếu dáng vẻ dữ tợn của Hà Chính Dương.
Mãi cho đến khi chết, bà cũng không nghĩ tới đứa con mình nuôi dưỡng nhiều năm lại vì việc nhỏ như vậy mà muốn lấy mạng bà!
Chờ đến khi Chu thị tắt thở hoàn toàn, Hà Chính Dương mới buông lỏng tay ra.
Trong chớp mắt, thi thể Chu thị mềm nhũn trượt trên mặt đất.
Hà Chính Dương đá đá, lạnh lùng phân phó một tiếng: “Mang xuống.”
Dứt lời, y móc một chiếc khăn tay gấm tơ vàng ra xoa tay, sau đó ghét bỏ ném lên thi thể Chu thị.
“Người đâu, đến tướng phủ truyền lời của ta, nên đi phủ Nhiếp chính vương ngồi một lúc rồi.”
Lời tác giả:
Có lẽ rất nhiều bạn không nhớ rõ, ở chương bốn: Đã chôn một manh mối. Lúc đó, khi Vân Kiều rơi vào đường cùng chỉ hi vọng mình có thể chờ đến khi tiểu thúc tử Hà Chính Dương trở về, có thể giúp nàng tìm người thân. Nhưng mà “Tiểu thúc tử” này là trùm phản diện, còn hung ác hơn Lương vương!