Lông mày xinh đẹp, mắt trong trẻo, da thịt trắng muốt làm nổi bật lên đôi môi anh đào kiều diễm như nước, vô cùng mê người.
Phó Dung Chương khẽ động tình ý, vòng eo nàng chưa được một nắm tay, xoay người hôn lên môi nàng một chút.
Nhìn thấy tình huống như thế, người theo hầu vội vàng lui ra ngoài.
Vân Kiều nhìn thấy thị nữ thức thời lại né tránh thành thói quen, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, màu đỏ bừng từ má lan lên tai.
Sao người này không nói gì đã đến hôn loạn thế này?
Quả nhiên là vô cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể khiến cho Phó Dung Chương hiểu rõ như thế không hợp lễ?
“Vương gia, nô gia đã gả làm vợ người khác, không, không thể như vậy…”
Phó Dung Chương ôm nàng không hề thả lỏng, trái lại vẫn ung dung hỏi nàng: “Thật sao? Hôn thư đâu, nàng đưa hôn thư ra đi.”
Vân Kiều trừng to mắt, không ai nói với nàng thành thân phải có hôn thư cả.
Nàng thấy qua hôn thư gì đó ở đâu chứ?
“Ai cũng biết nô gia đã gả, gả cho người khác.”
“Ồ? Vậy ai có thể chứng minh được?” Phó Dung Chương khẽ cười một tiếng.
Lần đầu thấy Phó Dung Chương cười như vậy, Vân Kiều giật mình, vị diêm vương này cười lên đúng là đẹp thật.
Lúc kịp phản ứng với lời nói của hắn, Vân Kiều lại tức giận. Nơi này là địa bàn của hắn, ai có thể chứng minh cho nàng? Ai dám chứng minh cho nàng?
Không biết là nên giận hắn hay là giận mình bị nụ cười của hắn quyến rũ, Vân Kiều hơi thẹn quá hoá giận, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, không có sức phản bác.“Thôn dân, thôn Nghi Hà đều có thể chứng, chứng minh!”
“Nàng chắc chứ, người của trấn Nghi Hà đã thấy qua nàng bái đường rồi?”
“…” Chính nàng cũng không biết mình bái đường lúc nào, sao chắc thành thân được?
“Ừm, việc đó không ai chứng minh được cười.”
Phó Dung Chương cũng không để ý trả lời nàng, ánh mắt nhìn vào đôi tai hơi đỏ lên của nàng, mềm mại mượt mà, nhìn rất ngon miệng.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Kiều đỏ lên: “Ngài, ngài… Cưỡng từ đoạt lý.”
Rốt cục Phó Dung Chương cũng thu ánh mắt đang nhìn tai nàng lại, nhìn vào mắt nàng, khóe môi nở nụ cười nhạt mang theo tiếng nói mị hoặc, khẽ nói: “Há lại chỉ có từng đó, bản vương còn cường thủ đoạt hào.”
Nói xong, nụ hôn của hắn rơi xuống như hạt mưa.
Hai tay Vân Kiều chống lên lồng ngực hắn, nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn: “Vương, vương gia, dưa hái xanh không ngọt.”
“Phải không, bản vương cảm thấy nàng rất ngọt.”
Phó Dung Chương cười khẽ một tiếng, hơi thở ấm áp thở ra bên cổ nàng, trêu đến cả người nàng run lên.
Phó Dung Chương rất hài lòng với phản ứng của nàng, tiếp tục hôn nàng.
Có lẽ chính nàng cũng không biết nàng không còn kháng cự hắn như trước đó nữa.
Hắn hôn hôn, ôm eo nàng, khẽ nhấc nàng lên ôm nàng ngồi xuống bàn trà vùi đầu vào cổ nàng, từng chút một gặm lấy da thị của nàng, mê luyến hương vị thơm ngọt ngào.
Vân Kiều thấy hành động của hắn càng lúc càng càn rỡ, nàng hơi hoảng sợ cũng hơi bối rối. Nàng cảm thấy rất lạ lẫm với phản ứng cơ thể của mình, không kháng cự được lại sinh tức giận.
“Rốt cuộc vương gia xem nô gia là gì? Là đồ chơi có thể tùy ý tiêu khiển sao?”
Giọng nói của nàng trời sinh nũng nịu, cho dù mang theo sự tức giận thì nghe tới tai người ta cũng giống như hờn dỗi, lưu luyến ôn hòa, mang theo vẻ quyến rũ.
Hầu kết Phó Dung Chương khẽ động, cũng không giống đời trước không để mắt đến, dáng vẻ thuận theo nhìn vào mắt nàng, mang theo mấy phần lưu luyến: “Bản vương chỉ có một nữ nhân, đời này của nàng cũng chỉ có một nam nhân là bản vương. Giữa chúng ta không hề có người khác, sau này cũng như thế, đây là thứ đồ chơi có thể có sao?”
Nói xong, Phó Dung Chương chậm rãi cúi người ngậm vành tai nàng, giọng nói khàn khàn mơ hồ không rõ mà nói: “Nàng là người bản vương cướp được.”
Vân Kiều bị hắn liếm cả người run lên, lại không đẩy hắn ra được chỉ có thể ở dưới người hắn run rẩy. Nàng cảm thấy sức mạnh trên người hắn, ý thức được tiếp theo hắn có thể sẽ làm gì, nàng bị dọa sợ, vội hô: “Vương gia, không được, như thế chính là không làm mai quan hệ bất chính, thế tục không dung…”
Đường đường là Nhiếp chính vương phi sao có thể là một quả phụ gả hai lần?
Vân Kiều nghĩ rằng có thể sử dụng chuyện này để chắn Phó Dung Chương lại.
Phó Dung Chương ngừng động tác: “Nàng nói là danh phận sao?”
Lần trước nàng cũng nói như thế không hợp lễ Chu công, lễ Chu công chính là phu thê đôn luân[*]. Muốn hôn thì tiền đề nhất định phải là danh chính ngôn thuận, phu thê phải có bảy lễ phù hợp lễ nghĩa.
[*] Đôn luân: Chỉ chuyện hai phu thê hành sự.
Nhiều lần nghe nàng nói như thế chắc là vô cùng để ý. Bây giờ xem ra đây cũng là tâm nguyện mà đời trước nàng chưa từng nói ra.
“Không nghe thấy bọn họ gọi nàng thế nào sao?” Phó Dung Chương nhìn vào mắt nàng, thâm tình lại kiên định: “Bản vương cưới nàng, tam thư lục sính, mười dặm hồng trang.”
“Cho nàng một danh phận lúc trước không thể cho nàng, bây giờ sẽ cho nàng.”
Vân Kiều khóc không ra nước mắt, nàng muốn danh phận sao? Nàng chỉ muốn tự do!
Còn nữa, cái gì lúc trước không thể cho nàng, khi nào có lúc trước chứ, nàng nghe không hiểu.
Lúc đầu nàng còn muốn dùng cớ này để cự tuyệt Phó Dung Chương, không ngờ hắn lại thật sự nghiêm túc. Mấy hôm nay bọn thị nữ gọi nàng là vương phi thật đúng là theo ý hắn chứ không phải tùy tiện gọi.
Lần này hay rồi, lúc trước đi theo hắn nhiều lắm thì chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, nếu thật sự gả cho hắn thì đời này sẽ bị vây ở vương phủ, không được tự do nữa.
“Vương gia, ngài thả nô gia ra có được không?” Nàng dịu dàng thì thầm, cầu khẩn nói.
Lập tức, khí thế trên người Phó Dung Chương trầm xuống: “Đời này cũng không thể thả nàng. Ngoại trừ rời đi, nàng muốn cái gì bản vương đều có thể cho nàng.”
Nàng đã để ý danh phận như thế, vậy hắn sẽ dùng danh phận trói chặt nàng.
Vân Kiều bị khí thế bức người của hắn đè nén, làm hoảng sợ, trong đầu lo lắng đến cuống cuồng. Nàng đã nói đến như thế, lần sau chưa chắc nàng có lá gan nói nữa nên dứt khoát thừa dịp này mà to gan nói: “Vương gia, ngài như thế giữ lại người cũng không giữ được tâm, cần gì…”
Phó Dung Chương cười thê lương một tiếng: “Lòng người? Thứ đồ chơi này là hư vô nhất, bản vương chưa từng đòi hỏi gì quá đáng. Thứ bản vương muốn thật sự là người của nàng, thân thể của nàng.”
Thấy được.
Sờ được.
Ấm áp.
Vân Kiều trầm mặc một lát, chậm rãi ngẩng đầu, mắt đỏ lên hỏi: “Cho nên ngài muốn cưỡng đoạt sao?”