Trong quán bar huyên náo, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang táo bạo đong đưa thân thể ngay giữa sàn nhảy.
Tô Mộc Nghiên xuyên qua đám đông chen lấn, tìm được Mạc Tư Ngư đang ngồi giữa quầy bar.
Ngồi trên chiếc ghế cao bên quầy bar, Tô Mộc Nghiên nằm sấp xuống, mặt ủ mày chau ôm lấy hai tai, cảm thấy tim phổi chấn động vì âm nhạc làm nàng bực bội không chịu nổi.
Gọi một ly rượu, Tô Mộc Nghiên chống cằm, nghiêng đầu nhìn sàn nhảy náo nhiệt.
“Này, đại tiểu thư bồ như thế nào lại đột nhiên hẹn mình đến quán bar?” Mạc Tư Ngư huých Tô Mộc Nghiên, tò mò hỏi.
Từ sau khi tiếp quản Thụy An, hai năm nay Tô Mộc Nghiên vẫn mỗi ngày mỗi đêm tăng ca, công việc bận rộn làm cho nàng dần dần bỏ qua những ngày tháng xa hoa trụy lạc như thời còn du học.
Mạc Tư Ngư thường hay đùa rằng Tô Mộc Nghiên thật sự hoàn toàn hoàn lương rồi, xem bộ dáng nàng bây giờ, nhìn không ra lúc trước ở nước ngoài nàng có bao nhiêu điên cuồng.
Trên thực tế là các nàng rốt cuộc muốn điên cuồng cũng không được, sau khi tốt nghiệp về nước, các nàng đều phải tiến vào xí nghiệp gia tộc, mỗi người bận rộn trong lĩnh vực của mình, mỗi ngày đều giống như con quay.
“Nơi này không phải là nơi bồ thích nhất sao?” Tô Mộc Nghiên nhìn đám người điên cuồng lắc trên sàn nhảy, nhớ các nàng lúc trước cũng từng là một trong số đó, đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm. “Vả lại, đến quán bar đơn giản chỉ để thả lỏng, hoặc là tìm hoan mua vui, bằng không còn có thể làm gì?”
Lực bất tòng tâm: có tâm nhưng không có sức
Đến lúc này, Mạc Tư Ngư mới phát giác đêm nay Tô Mộc Nghiên trạng thái tinh thần không phấn chấn, cảm xúc mất mát. Nàng đưa tay sờ sờ trán Tô Mộc Nghiên, “chậc chậc” lấy làm kỳ lạ, “Mình nói đại tiểu thư bồ không phải phát sốt chứ? Lời này thật không giống như bồ sẽ nói.”
Chán ghét chụp lấy tay Mạc Tư Ngư, Tô Mộc Nghiên ném cho nàng một cái xem thường, nói: “Bồ mới phát sốt đó, mình sợ bồ áp lực công việc quá lớn, có lòng tốt hẹn bồ ra ngoài thư giản, đừng nghĩ xấu cho người tốt.”
“Tô Mộc Nghiên, thôi dẹp đi, tâm tư của bồ mình còn không biết à.” Mạc Tư Ngư chống cằm, liếc mắt đánh giá Tô Mộc Nghiên từ trên xuống dưới, hoàn toàn không tin lý do của nàng. “Mình nghe nghe mẹ mình nói, dì Tô mấy ngày hôm trước lại giới thiệu đối tượng cho bồ?”
Tô gia cùng Mạc gia là thế giao, sở dĩ Tô Mộc Nghiên cùng Mạc Tư Ngư quan hệ tốt như vậy, cũng hoàn toàn bởi vì cả hai nhà có mối quan hệ thân thiết.
Cho nên, dù cả hai không quan tâm hiểu biết lẫn nhau, cũng có thể từ miệng của hai bà mẹ hỏi thăm một chút về nhau.
“Đừng nói nữa.” Nhắc tới chuyện này Tô Mộc Nghiên liền bực mình, nàng khó chịu vén tóc, nói: “Đã là lần thứ ba trong tháng! Mình thấy nếu còn gặp nữa, mình sẽ điên mất!”
“Nên bồ vì chuyện này mà tâm tình không tốt?”
“Mình không có tâm tình không tốt, bồ đừng nghĩ lung tung nữa.” Tô Mộc Nghiên mỉm cười với Mạc Tư Ngư, “Chúng ta làm việc vất vả như vậy, nếu không thư giãn cho tốt thì thật có lỗi với bản thân.”
Tô Mộc Nghiên nói xong, nhìn quét một vòng cả trai lẫn gái trong quán bar, ý đồ tìm kiếm con mồi.
Dường như từ sau khi gặp Cảnh Phong, nàng đã lâu lắm rồi chưa làm chuyện điên cuồng này, mỗi ngày ngâm mình trong quán bar, tiếp xúc nhiều người, tiêu phí thời gian rảnh rỗi.
“Mình có nghe lộn không, Tô Mộc Nghiên?” Mạc Tư Ngư khoa trương há to miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng. “Ý của bồ là, bồ bỏ mặc ngự tỷ trong nhà, tới nơi này tìm kiếm con mồi?”.
“Ngự tỷ gì?”
“Cảnh Phong đó.” Mạc Tư Ngư không che giấu nói, nàng nói xong, nhìn quanh bốn phía, nói: “Nói tiếp, người kia đâu?”
“Cho xin đi, chúng mình không can thiệp vào chuyện của nhau, ai quy định mình tại sao lại phải thủ thân như ngọc vì cô ta?”
Hơn nữa, bây giờ không biết cô ta đang ở nơi nào phong lưu khoát hoạt kìa?
Nghĩ đến đây, Tô Mộc Nghiên liền nghiến răng. Nàng oán hận uống một hơi cạn sạch ly rượu, càng nghĩ càng giận.
Tô Mộc Nghiên vừa xoay qua, Mạc Tư Ngư huých khuỷu tay vào nàng, dùng ánh mắt ra hiệu với nàng, cười ái muội đến cực điểm.
Tô Mộc Nghiên theo tầm mắt nàng nhìn qua, nàng có thể thấy một bóng người ngồi ở góc tường đột nhiên đứng lên, hơn nữa còn đi về phía các nàng.
Đối với mị lực của mình, Tô Mộc Nghiên vẫn rất tự tin, huống hồ nàng hôm nay có chuẩn bị mới đến đây, vốn không nghĩ sẽ tay không đi về. Hơn nữa, ánh mắt kia sôi nổi như vậy, Tô Mộc Nghiên vừa đến quán bar là đã phát hiện.
Nàng có thể cảm giác được bên cạnh người càng đến càng gần, hơn nữa lúc trước tránh trong bóng tối đánh giá nàng, ánh mắt có chút lay động ngượng ngùng, nàng cười nhạt, ngoắc phục vụ gọi thêm một ly rượu, âm thầm đánh giá động tác người nọ, bất động thanh sắc.
“Tiểu thư, xin chào.”
Tô Mộc Nghiên nụ cười trên miệng vốn đang chờ người phía sau mở miệng, giờ nghe lời dạo dầu cũ rích thế này, nhịn không được suy sụp suy sụp khóe miệng, rất nhanh, nàng lần nữa lại tươi cười, quay đầu lại.
Nếu nói vừa rồi nghe lời dạo đầu có hơi cũ, trong nháy mắt quay đầu lại, Tô Mộc Nghiên chính thức hoàn toàn mất đi hứng thú.
Đánh giá người này từ trên xuống dưới một lượt, Tô Mộc Nghiên mới bĩu môi nói: “Em trai, em trưởng thành chưa?”
“Phì!”
Tô Mộc Nghiên nghe được Mạc Tư Ngư ở phía sau cười không chút nào che giấu, nàng càng bực mình hơn, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng tươi cười, chờ tên nhóc đối diện trả lời.
“Tôi… Tôi năm nay .” Hiển nhiên cậu nhóc chịu không được câu hỏi của Tô Mộc Nghiên, hắn cúi đầu, lời nói chuẩn bị sẵn toàn bộ bị nghẹn lại trong cổ họng.
Vừa lúc bartender đưa tới ly rượu nữa, Tô Mộc Nghiên đưa cho hắn, rất có hình ảnh ôn nhu của mẹ, mở miệng nói với cậu nhóc: “Đây, ly rượu này chị đây mời cưng uống.” Nói xong, nàng vỗ vỗ đùi cậu nhóc, “Có điều nếu muốn hấp dẫn chị, vẫn là chờ cưng lớn lên rồi nói sau, em trai.”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên không hề nhìn hắn, quay người lại, liếc Mạc Tư Ngư, người đang cười đến mức không để ý hình tượng gì nữa, âm thầm véo đùi nàng một cái.
“Mạc Tư Ngư, chú ý hình tượng!”
Nhìn tên nhóc kia mặt xám mày tro rời đi, Mạc Tư Ngư một tay chống lên quầy bar, một tay ôm bụng ngồi thẳng dậy. Nàng uống một hớp rượu để làm dịu ý cười, ho nhẹ, nói: “Được, mình không cười.”
Rầu rĩ uống rượu, hứng thú của Tô Mộc Nghiên bỗng chốc bay mất.
Nói cũng lạ, bất luận thường ngày Tô Mộc Nghiên đi đến đâu, người theo đuổi nhiều tới đếm không xuể, đương nhiên trong đó cũng có vài người đặc biệt có điều kiện tốt. Nhưng vì sao hôm nay khó có dịp muốn phóng túng một lần, lại muốn tìm một người cũng không có.
“Được rồi, đừng rầu rĩ không vui nữa, nói đi bồ muốn tìm cái dạng nào, mình giúp bồ tham mưu.” Nói xong, Mạc Tư Ngư bá vai Tô Mộc Nghiên, đánh giá xung quanh. Sau đó, nàng chỉ chỉ một người bên cạnh sàn nhảy: “Người kia thế nào?”
“Vẻ mặt thật thô tục.” Tô Mộc Nghiên lắc đầu.
“Ờ… Kìa, người kia thì sao?”
“Cười quá dâm đãng.” Tô Mộc Nghiên tiếp tục lắc đầu.
“Không sao, chúng ta sẽ tìm tiếp xem.” Mạc Tư Ngư nói xong, lại chỉ một người vừa đi vào, nói: “Người này? Người này đi, nhìn bộ dáng kìa, dáng người kìa,…”
“Không được, bộ dáng lỗ mãng gian xảo.”
“Vậy bồ vẫn là về nhà tìm người đẹp Cảnh của bồ đi.” Mạc Tư Ngư nói xong thả vai Tô Mộc Nghiên ra, không quan tâm nàng, tiếp tục uống rượu.
Tô Mộc Nghiên lúc này không biết đã uống hết bao nhiêu ly rượu vào bụng, nghe tên Cảnh Phong, nàng bực mình khoát tay, nói: “Mạc Tư Ngư, không được nhắc tới cô ta!”
“Ngoan, trời ơi, bồ uống bao nhiêu rồi?”
Mạc Tư Ngư nãy giờ vẫn tìm đối tượng cho Tô Mộc Nghiên, lúc này phát hiện vẻ mặt Tô Mộc Nghiên bất thường, nàng mới hoảng hốt nhớ tới đã quên ngăn Tô Mộc Nghiên uống rượu.
Tô Mộc Nghiên tửu lượng không cao, uống mấy ly rượu vào bụng, nàng cũng đã có cảm giác lang lâng. Nói đến Cảnh Phong, trong lòng liền nhảy lên, mất hứng bĩu môi, “Nói tới cô ta làm gì? Người ta đang rất vui sướng, bây giờ không biết đang hẹn hò với em gái nhỏ đi tới chỗ nào rồi nữa.”
Mạc Tư Ngư nghi hoặc nhìn Tô Mộc Nghiên, la hoảng lên, “Cảnh Phong hẹn hò với em gái nhỏ?”
“Đúng vậy!”
Tô Mộc Nghiên có chút mơ màng, chớp đôi mắt to đẹp vô tội nhìn Mạc Tư Ngư, không hiểu vì sao nàng kinh ngạc như vậy.
“Cho nên bồ hẹn mình ra cùng điên vời bồ?” Mạc Tư Ngư cả đêm nghĩ không ra, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân làm cho Tô Mộc Nghiên bất thường, nàng dở khóc dở cười, lại nhịn không được muốn hung hăng nói. “Tô Mộc Nghiên, thừa nhận đi, bồ thích Cảnh Phong, thích tới không có thuốc nào cứu chữa!”
Thích.
Mình… thích Cảnh Phong.
----------------------------
Lúc Tô Mộc Nghiên tỉnh lại, trong đầu một mảnh hỗn độn, nhưng nàng có ý thức nhớ tới câu nói cuối cùng của Mạc Tư Ngư, tựa như có cục nam châm hút vào trong đầu của nàng, không lấy ra được.
Ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu vào trong phòng, Tô Mộc Nghiên toàn thân bủn rủn, nàng ngay cả mí mắt cũng lười không muốn mở, đưa tay sờ sờ xung quanh chiếc nệm mềm mại.
Sau khi xác định đây chính là nhà mình, Tô Mộc Nghiên trở người, tính tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Thật thoải mái a, thật muốn ngủ thêm chốc lát.
Không giống với cái giường nhà mình.
Đúng, nhà của mình.
Nhưng là, tối hôm qua mình làm sao về nhà?
Sau khi say rượu đầu đau tới mức muốn nổ ra, nàng nghĩ nghĩ, lại cẩn thận nghĩ nghĩ, trước sau cũng không nhớ nổi mình về nhà như thế nào.
Cổ họng khô khốc tới nuốt nước miếng cũng khó khăn, nàng đành tự mắng một tiếng, sau đó buồn ngủ mở mắt ra.
Ánh nắng chiếu vào, đầu tiên chỉ thấy chói mắt, tiếp theo đợi đến khí có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật bốn phía, lại nghe tiếng mở cửa, nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Một bóng người thon dài, ngược nắng đi đến, Tô Mộc Nghiên dường như thấy rõ người đến, nếu cổ họng không bị khô, miệng nàng suýt chút nữa đã kêu lớn tên người đó.
Cảnh Phong bưng ly thủy tinh trong suốt, đi đến bên giường Tô Mộc Nghiên, đưa tới bên miệng nàng, ý bảo nàng uống đi.
Uống một ly nước lớn, ánh mắt Tô Mộc Nghiên như trước nhìn trên người Cảnh Phong, gần như muốn khoan cái lỗ trên người cô.
“Cô…”.
“Về phía công ty, tôi đã thay cô xin nghỉ rồi.”
“Không phải…”
“À, cô muốn nói tới chuyện tối qua…” Cảnh Phong xoay người đi ngoài cất cái ly, xong mới quay vào, nói tiếp: “Mạc Tư Ngư gọi điện thoại cho tôi, nói cô say rượu ngã vào xe của mình, cô ấy không thể lái xe nên hỏi tôi có thể tới đưa cô về không.”
Không thể lái xe?!
Mạc Tư Ngư nhà ngươi khi nào không thể lái xe! Tiết tháo của bồ còn có thể thấp xuống một chút không? Cái cớ như vậy mà bồ cũng nói ra được?
Chí khí cương trực và trong sạch
Tô Mộc Nghiên trong lòng thầm mắng một câu, cuối cùng hình như nhớ đến cái gì đó, tay run run giữ chặt góc áo Cảnh Phong, hỏi.
“Cô ấy tối hôm qua… có nói với cô điều gì không?!”