Chương : Cảnh Phong, cô thích tôi sao?
Bạn trai năm năm trước, ý không phải là tiền nhiệm, quá chứ chứ?
Tô Mộc Nghiên nghe Cảnh Phong nói, thiếu chút nữa ‘Phốc’ một tiếng cười ra rồi. Nàng cúi đầu, liều mạng che giấu nụ cười tràn ra khóe miệng, sợ Cảnh Phong với Đỗ Việt Hàng ở bên cạnh nhìn thấy.
Cảnh Phong nói toàn mấy lời độc miệng nặng đến mức nào nàng biết rõ, nhưng nàng trăm ngàn lần không ngờ Cảnh Phong lại đi khiêu khích Đỗ Việt Hàng, đây cũng đâu phải tác phong thường thấy của Cảnh Phong.
Nghĩ vậy, hình như nàng hiểu được điều gì. Tô Mộc Nghiên ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Cảnh Phong.
Nhận thấy ánh mắt đầy thâm ý của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong chỉ yên lặng liếc một cái, ánh mắt mị mị, vẻ mặt này giống như muốn nói, nếu cô mà cười thì tôi đi trước à.
Không ngoài suy đoán, sự uy hiếp của Cảnh Phong quả thật có tác dụng.
Tô Mộc Nghiên ngoan ngoãn đứng một bên, bất chợt trong lòng sinh ra chút chờ mong. Vốn vì sự xuất hiện của Đỗ Việt Hàng khiến tâm tình nàng lúng túng không biết làm sao, giờ phút này đột nhiên bay biến toàn bộ, đổi lại là tâm trạng ngồi yên trên đài xem kịch vui.
Cảnh Phong rõ ràng cảm giác nàng khó chịu nên mới bất ngờ vì nàng mà lên tiếng giải vây, nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên không định nói gì, nàng mừng rỡ giả vờ làm kẻ yếu thế, hưởng thụ sự che chở của Cảnh Phong.
Tuy rằng cường thế là tác phong đó giờ của Tô đại tiểu thư, nhưng vào thời điểm đặc thù… thì nhất định phải đối đãi một cách đặc thù chứ.
“Hiện tại, tôi quả thật là quá khứ của Nghiên Nghiên, nhưng mà, không loại trừ khả năng về sau có thể trở thành hiện tại hay không.” Tuy là Đỗ Việt Hàng nói với Cảnh Phong, nhưng đôi mắt màu nâu kia vẫn đang nhìn chăm chú vào Tô Mộc Nghiên, thanh âm từ tính mà thuần hậu, lời nói từ miệng anh ta toát ra đầy vẻ thâm tình tự tin, dường như mang theo sự dụ dỗ trí mạng. “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là Nghiên Nghiên có thể tha thứ cho tôi.”
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, ‘hừ’ khẽ một tiếng, đối với cái trò thâm tình của Đỗ Việt Hàng, nàng hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
“Thời gian năm năm, chuyện gì cũng đều có thể thay đổi, huống chi lòng người. Anh Đỗ cứ vậy mà xác định bản thân mình còn cơ hội sao?”, lời Cảnh Phong nói ra vẫn thản nhiên như trước, không nhìn ra thái độ, nhưng cô luôn có bản lĩnh nói ra mỗi một câu đều đầy khí phách.
Nếu lúc nãy Đỗ Việt Hàng nghe không ra lời lẽ châm chọc của Cảnh Phong, tới lúc này nếu anh ta còn không hiểu thì thật sự hết nói nổi.
Ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Phong, lại nhìn Tô Mộc Nghiên đứng bên cạnh để tùy ý Cảnh Phong chất vấn mà không hề lên tiếng, dựa theo trực giác cũng hiểu được quan hệ của hai người này không tầm thường.
Nếu chỉ là cấp dưới, ai lại có can đảm đứng trước mặt cấp trên bàn luận việc tư như vậy? Quan hệ của hai người sợ không phải chỉ là quan hệ giữa cấp trên cùng cấp dưới đâu.
“Đây việc riêng của tôi và Nghiên Nghiên, không cần người ngoài soi mói.”
Sự xuất hiện của Cảnh Phong lúc này làm cho Đỗ Việt Hàng cảm giác không được thoải mái, anh ta cảm thấy sự tồn tại của Cảnh Phong sẽ sinh ra uy hiếp cho mình, nên khi anh ta nói cũng sinh ra cảm xúc bài xích, ngôn từ cũng bắt đầu cương quyết.
“Tôi là người ngoài, chẳng lẽ anh Đỗ đây là người nhà sao?” Cảnh Phong sờ mũi, cười giảo hoạt, giọng điệu châm chọc. “Nếu năm năm trước anh Đỗ đã mất đi quyền chiếm lĩnh thế giới của Mộc Nghiên, vậy hôm nay sau năm năm, anh dựa vào cái gì đến đây tuyên bố quyền sở hữu của mình?”
Cảnh Phong nói là ‘Mộc Nghiên’, mà không phải là ‘Tô tổng’ như đã giới thiệu lúc đầu, thay đổi chỉ hai chữ ngắn ngủn cũng có thể làm cho người ta nhận ra ý tứ không tầm thường ở phương diện này.
Đỗ Việt Hàng đương nhiên nhận ra.
“Đây là chuyện giữa tôi và Nghiên Nghiên, Cảnh tiểu thư lấy lập trường gì để nhúng tay vào?” Đỗ Việt Hàng ‘ha ha’ cười khẽ hai tiếng, nhưng ngữ khí mang theo công kích cùng bất mãn. “Ít nhất tôi và Nghiên Nghiên còn có tình cảm với nhau, Cảnh tiểu thư bất quá chỉ là cấp dưới của Nghiên Nghiên, cô dựa vào cái gì đứng đây chất vấn tôi?”
Đỗ Việt Hàng vừa hỏi vậy, sắc mặt Cảnh Phong vẫn không chút thay đổi, ngược lại người nãy giờ vẫn bình tĩnh đứng xem, Tô Mộc Nghiên một hơi nghẹn ở ngực chỉ cảm thấy lên không được xuống không xong. Trừng mắt nhìn Đỗ Việt Hàng, Tô Mộc Nghiên mân miệng, đột nhiên cảm thấy ở trận này cảnh sắc khiêu chuyển quá nhanh.
Nhưng không thể phủ nhận kinh ngạc thì kinh ngạc, tự đáy lòng Tô Mộc Nghiên âm thầm bắt đầu khẩn trương lên rồi.
Cảnh Phong sẽ nói gì?
Tô Mộc Nghiên âm thầm suy tính trong lòng, phát giác mặc kệ phản ứng gì cũng sẽ không nói được câu nào hay. Nghĩ vậy, lòng nàng chờ mong giống như một cái khinh khí cầu to lớn, sau đó xẹp xuống, ủ rũ ủ rũ.
“Anh làm sao biết, tôi và cô ấy không có tình cảm?” Cảnh Phong hỏi lại rất nhẹ, đó là giọng điệu quen thuộc của cô ấy, nhưng lại rất kiên định.
Tô Mộc Nghiên ngây ngốc đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy đầu óc nổ tung oa, nàng kinh ngạc nhìn Cảnh Phong, đột nhiên sinh ra một loại xúc động.
Nàng rất muốn mặc kệ ánh mắt mọi người, tiến lên mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Cảnh Phong, ra sức lay động, hỏi cô ấy lời này có phải là thật không. Loại xúc động này chợt lan tràn ra trong đầu, ngực căng ra, gần như phá hủy lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu nàng.
Nếu cô nói ‘phải’, như vậy Tô Mộc Nghiên nhất định sẽ mạnh mẽ hôn cô, nếu cô nói ‘không phải’, thì Tô Mộc Nghiên cảm thấy bản thân mình giờ phút này thật khó thở.
Trong lòng nàng, giờ phút này chính là cảm giác điên cuồng như vậy.
Tô Mộc Nghiên bước lên một bước, giọng Đỗ Việt Hàng lại chắn trước mặt nàng, đánh tan sự xúc động nãy giờ của nàng.
“Cô nói gì?” Đỗ Việt Hàng cảm thấy mình nhất định nghe lầm, mày nhíu chặt, biểu tình kinh ngạc và kinh ngạc.
So với Đỗ Việt Hàng thất thố, Cảnh Phong có vẻ ung dung, cô khoanh tay đứng yên, nhìn biểu tình Đỗ Việt Hàng, khóe miệng nhẹ nhàng hiện lên ý cười, xinh đẹp mà lạnh như băng.
“Kẻ đã sớm bị phán knockout, thì nên hiểu chừng mực.” Bước đến gần Đỗ Việt Hàng vài bước, Cảnh Phong bình tĩnh tự nhiên giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình. “Cô ấy đã sớm đã không phải là vật sở hữu của anh, chẳng lẽ anh còn định sống chết đeo bám tiếp sao?”
Cảnh Phong nói xong, không cho Đỗ Việt Hàng cơ hội mở miệng, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện gần đến giờ nghỉ, vậy cũng nên đến lúc chấm dứt nói chuyện.
Dù sao, cô cũng không hy vọng nhân viên tụ tập hết ở cổng công ty vào giờ nghỉ trưa để xem trò hay của bọn họ.
Xúc động lúc nãy cũng vì bị Đỗ Việt Hàng cắt ngang mà hồi phục lại, Tô Mộc Nghiên thấy được động tác của Cảnh Phong, biết tâm tư cô, vì thế lúc này mới hướng tầm mắt về hai người.
“Anh Đỗ, chúng tôi phải đi ăn trưa, thật ngại.”
Đỗ Việt Hàng vẫn khiếp sợ quan hệ của hai người này, nghe Tô Mộc Nghiên nói, anh ta hơi tránh sang một bên, nhìn hai người rời đi, cũng không nói gì sau đó.
Anh ta đột nhiên nhớ ngày ấy Tô Mộc Nghiên vội vàng rời đi, miệng nàng nói tới người rất quan trọng kia, lúc nàng nói đến người đó trong nháy mắt ánh mắt mềm mại. Tất cả, tất cả đều đột nhiên hiện lên trong đầu anh ta.
Anh ta cảm thấy có lẽ anh ta cũng nên hiểu một chút, trong năm năm anh ta rời khỏi, chỗ trống trong lòng Tô Mộc Nghiên, đến tột cùng là bị ai bổ khuyết.
Đi ngang qua Đỗ Việt Hàng, Tô Mộc Nghiên bất giác nhìn thoáng qua anh ta, nhìn bộ dáng trầm mặc đó, đột nhiên rất muốn tiêu sái đi lại vỗ bộp bộp lên vai anh ta và nói, Đỗ Việt Hàng, hôm nay anh thật sự rất là đáng yêu, good job.
Nếu anh không diễn như vậy, làm sao tôi biết được Cảnh Phong lại để tâm đến tôi như vậy.
Bất quá Tô Mộc Nghiên cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, nàng đương nhiên không thể làm vậy lúc này. Nàng chỉ thỏa mãn đi sau Cảnh Phong, vui vẻ đến trên đầu muốn nở hoa.
Lúc trước Tô Mộc Nghiên đậu xe Cảnh Phong trong bãi xe công ty, hai người bàn luận, quyết định lái xe đi ăn trưa.
Lấy xe, Tô Mộc Nghiên xác nhận Cảnh Phong hoàn toàn có thể lái xe, nàng mới an tâm ngồi xuống ghế lái phụ.
Ngồi trên xe, Cảnh Phong lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, Tô Mộc Nghiên chống đầu, có chút đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng, lại nổ tung oa.
Nàng cảm thấy lòng mình giờ phút này giống như bị mèo cào, mỗi khi nghĩ đến lời Cảnh Phong nói, nàng lại đứng ngồi không yên.
Nàng không xác định, lời Cảnh Phong vừa mới nói với Đỗ Việt Hàng, rốt cuộc chính là xuất phát từ việc nhận thấy nàng khó chịu mà giải cứu, hay là phát ra từ nội tâm. Cắn ngón tay, Tô Mộc Nghiên lòng không yên đoán tới đoán lui, nàng hận không thể duỗi thẳng tay thẳng chân mà đứng lên.
Bất động thanh sắc quay đầu liếc nhìn Cảnh Phong một cái, cũng không ngờ Cảnh Phong cũng liếc nhìn nàng, Tô Mộc Nghiên nín thở, mặt nghẹn đỏ bừng, lập tức quay đầu lại.
Cảnh Phong chết tiệt, cô nói những lời này, rốt cuộc là xuất phát từ cái dạng tâm tình nào đây?
Cô rốt cuộc… Có thích tôi hay không?
Thích? Hay là không thích?
Một mình ngồi trong xe rối rắm muốn chết, ngay cả Tô Mộc Nghiên cũng không nhận ra.
Tắt máy, Cảnh Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Mộc Nghiên vẫn còn đắm chìm trong rối rắm, thở dài một hơi, mở cửa xuống xe trước.
‘Cạch’ một tiếng mở ra cửa ghế phụ, Cảnh Phong một tay gác lên cửa xe, một tay chống hông, ung dung nhìn sinh vật đang vặn vẹo trong xe.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Hả?” Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, mặt trời trên đỉnh đầu bị Cảnh Phong che hơn một nửa, mặt của cô ngược ánh sáng, không thấy rõ được.
“Không phải có một bụng câu hỏi muốn hỏi tôi sao?” Nói xong, Cảnh Phong khóe miệng hơi hơi cong lên, gợi lên một chút ý cười vô cùng mê người. “Cô cứ hỏi thử xem, nói không chừng tôi sẽ thành thật trả lời cô.”
----
Beta lại chương này mới chợt nhận ra... đây là chương khiến mình bắt đầu để ý và có hứng thú với Cảnh Phong đây. Ấn tượng của chương trước chỉ là một bạn công phúc hắc thôi. Từ sau đoạn đối đáp một cách tự tin với bạn Đỗ Việt Hàng, mình mới bắt đầu thích. Hehe.
//
Kaye.