Chương : Đêm nay, thật sự cô không thể ở lại sao?
Đi trở vào, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, thấy Hạ Chi Ca đứng dậy đón chào mình.
Mỉm cười với Hạ Chi Ca, Tô Mộc Nghiên nói: “Lần này có thể mời cô Hạ hợp tác với công ty chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi. Hôm nay vừa hay gặp ở đây, coi như cũng có duyên với nhau, nên muốn mời cô bữa cơm, cô Hạ sẽ không cho là quá đường đột chứ?”
“Sẽ không, đây cũng là vinh hạnh của tôi.” Hạ Chi Ca lắc đầu, nở nụ cười tỏa nắng động lòng người.
Tô Mộc Nghiên đưa tay mời Hạ Chi Ca ngồi, Hạ Chi Ca liền ngồi xuống bên cạnh Cảnh Phong, Cảnh Phong vô cùng thân thiết giúp nàng ngồi xuống. Tô Mộc Nghiên im lặng cùng Mạc Tư Ngư ngồi đối diện hai người họ.
Thấy mọi người đều ngồi hết rồi, Cảnh Phong hỏi: “Bây giờ gọi món chứ?”
“Được.” Tô Mộc Nghiên mỉm cười đáp lại.
Ghi món xong, phục vụ đóng cửa lại, bốn người ngồi đối diện nhau, trong nhất thời không biết phải nói gì.
Cảnh Phong sẽ không chủ động mở miệng, còn Mạc Tư Ngư thì cho dù mở miệng cũng không nói được câu nào hay ho, Tô Mộc Nghiên âm thầm suy nghĩ, đang định nói chuyện, chợt nghe Hạ Chi Ca ngồi đối diện đã lên tiếng trước.
“Cô Mạc đây làm nghề gì?”
“À, tôi là luật sư.” Mạc Tư Ngư uống ngụm trà, nói.
Hạ Chi Ca giật mình, dường như căn bản không nghĩ đến, Tô Mộc Nghiên nhìn mà thầm buồn cười. Lần đầu tiên mọi người gặp Mạc Tư Ngư, ai cũng đều khó có thể đem cô ấy và nghề nghiệp của cô ấy liên hệ lại với nhau.
Nhưng bỏ qua cuộc sống riêng tư không đứng đắn thì trong công việc Mạc Tư Ngư vẫn rất đáng tin cậy. Rất nhiều vụ án của các doanh nhân đều do nàng thắng kiện.
Đang nghĩ, Tô Mộc Nghiên chợt nghe tiếng chuông di động của Mạc Tư Ngư vang lên, nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Tư Ngư, thấy nàng đứng dậy nói: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại.”
Sau khi Mạc Tư Ngư đi, Tô Mộc Nghiên dời tầm mắt, lúc đầu dừng trên người Cảnh Phong, cũng rất nhanh chuyển qua Hạ Chi Ca.
Lúc Mạc Tư Ngư đẩy cửa vào lần nữa, nhưng không ngồi xuống, nàng cúi đầu nói với Tô Mộc Nghiên vài câu, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Phong bên này, nói: “Ngại quá, khách hàng có việc gấp tìm tôi, tôi phải đi trước.”
Mạc Tư Ngư nói xong, có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt Tô Mộc Nghiên dường như nhìn xuyên thấu như muốn khoét nguyên cái lỗ trên người mình. Nàng chịu đựng ánh mắt nóng rực có sức công phá kia, mỉm cười với Cảnh Phong và Hạ Chi Ca, vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy tội lỗi rời khỏi phòng.
Đừng nói mình không đối xử tốt với bồ, mình đi trước, vẫn là tự bản thân bồ thôi!
Nhớ lời Mạc Tư Ngư nói lúc nãy, Tô Mộc Nghiên đau đầu muốn chết, trơ mắt nhìn Mạc Tư Ngư rời khỏi, hết cách.
“Thật ngại, gần đây Tư Ngư nhận vụ kiện của con trai lớn tập đoàn rượu vang, nên có hơi bận một chút.” Tô Mộc Nghiên kiên nhẫn thay Mạc Tư Ngư giải thích.
Hạ Chi Ca cười, tỏ vẻ không ngại: “Không sao.”
Vừa đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, giảm bớt cục diện không được tự nhiên này khi Mạc Tư Ngư đi.
“Cô Hạ cũng bề bộn nhiều việc? Lúc trước bàn bạc với người đại diện của cô Hạ về vấn đề thời hạn mới biết cô Hạ đến sang năm mới có thời gian.” Phục vụ bày đồ ăn lên, Tô Mộc Nghiên nhấp chút rượu, đổi đề tài, cười nói: “Không nghĩ đến cô Hạ bận như vậy còn có thể nhận lời hợp tác cùng chúng tôi.”
“Lúc đầu thật cảm thấy rất vất vả, có điều rồi cũng thành thói quen.” Hạ Chi Ca nói xong, cúi đầu gắp một miếng thức ăn trên bàn, sau đó cũng gắp cho Cảnh Phong một miếng, cười kêu cô ăn. “Hơn nữa, lần này có thể hợp tác với Tô tổng, cũng là mong ước của tôi.”
Tô Mộc Nghiên mắt nhìn hai người đối diện vô cùng thân thiết, cũng không nói câu nào, chỉ như cũ cúi đầu ăn cá.
Không coi ai ra gì, thật đáng ghét!
Đâm miếng cá trong chén, Tô Mộc Nghiên cắm chiếc đũa nhìn cứ như đâm tiểu nhân. Mà Hạ Chi Ca ngồi đối diện nhìn thấy, khóe miệng khẽ cười, cũng không nói ra.
“Nghe nói cô Hạ và Cảnh Phong đã quen biết nhau từ trước?” Tô Mộc Nghiên không có khẩu vị, ăn mấy miếng rồi dừng đũa, ngẩng đầu hỏi.
“Vâng, lúc nhỏ đã quen, phải không Cảnh Phong?” Hạ Chi Ca kéo tay Cảnh Phong, đẩy đẩy cô.
Cảnh Phong liếc Hạ Chi Ca, thấy nàng cười giảo hoạt, đành phải mỉm cười, yên lặng gật đầu.
Nhìn bộ dáng hai người cười, Tô Mộc Nghiên vô ý nhếch miệng, cảm thấy có thứ nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không thoải mái nổi.
Trong lòng mất hứng, nhưng ngoài mặt Tô Mộc Nghiên trên vẫn như cũ cười rất tao nhã, “Vậy nên tình cảm nhất định là rất tốt rồi?”
“Đương nhiên, trước đây tôi lúc nào cũng dính chặt phía sau chị ấy, chị ấy cũng cảm thấy phiền chết được.”
Hạ Chi Ca vừa nhớ lại lúc trước, lại bị Cảnh Phong cắt ngang, cầm khăn tay lau khóe miệng, Cảnh Phong đứng dậy, nói: “Tôi đi toilet một chút.”
Cảnh Phong vừa đi, trong gian phòng lại một lần nữa yên lặng.
Nhìn bóng dáng Cảnh Phong rời đi, Tô Mộc Nghiên quay đầu lại hướng Hạ Chi Ca cười nhẹ, cũng không định mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc này.
Ngược lại Hạ Chi Ca cúi đầu nhấp một hớp rượu, anh mắt sáng như ánh sao cười với Tô Mộc Nghiên, nói: “Tô tổng hình như không thích tôi.”
“Làm gì có?” Tô Mộc Nghiên gặp biến không sợ hãi, chỉ thong dong xua tay, “Cô Hạ xinh đẹp mê người, tôi tìm không ra lý do gì để không thích cô Hạ cả.”
“Tô tổng che dấu thật tình rất giỏi, chẳng qua là… không lừa được tôi.” khuôn mặt Hạ Chi Ca tươi cười sáng lên dưới ngọn đèn vàng, Tô Mộc Nghiên trong lòng kinh hồn táng đảm. “Tô tổng thích Cảnh Phong.”
Tô Mộc Nghiên trong lòng lộp bộp một chút, á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau, nàng mới mỉm cười, “Hình như cô Hạ có chút hiểu lầm.”
“Phì!”
Hạ Chi Ca che miệng cười: “Tôi không hiểu lầm, hiểu lầm là Tô tổng.” Nói xong, Hạ Chi Ca thu liễm ý cười, nhìn Tô Mộc Nghiên. “Tuy quan hệ giữa tôi và Cảnh Phong tốt, nhưng cũng không giống như Tô tổng nghĩ.”
Tô Mộc Nghiên như trước mỉm cười, trong lòng không yên, nhưng nàng lại không nói gì. Không thừa nhận, không phủ nhận, chỉ im lặng lắng nghe..
“Tình cảm của chúng tôi, thân như chị em, tôi vẫn xem chị ấy như chị mình, tôi tin là Cảnh Phong cũng vậy.”
Tô Mộc Nghiên ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Chi Ca, trong lúc nhất thời cảm thấy không nói nên lời, chỉ đột nhiên cảm thấy trầm tĩnh lại.
“Cho nên Tô tổng thật sự không cần đề phòng tôi, lại càng không cần mời tôi ăn cơm.” Hạ Chi Ca cười nói: “Ngày mai tôi phải đi Pháp, cho nên trước khi đi mới hẹn gặp Cảnh Phong.”
Cô không cần giải thích.
Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, rất muốn nói như vậy, nhưng lại không nói ra.
Nàng khẽ nhíu mày, tâm tình đột nhiên trở nên phiền muộn.
Nàng cảm thấy giờ phút này bản thân mình trước mặt người khác, thật giống như là cái gì đó quý giá dưới ánh mặt trời, cảm giác không chỗ trốn.
Huống chi, chuyện làm nàng bất an, là rõ ràng mình vẫn cật lực giấu diếm, nhưng lại luôn bị người ta bóc trần, buộc nàng thừa nhận.
Cảnh Phong lúc này vừa vặn mở cửa đi vào, đóng cửa, ngồi xuống, khóe mắt bất giác thoáng nhìn bộ dáng Tô Mộc Nghiên cúi đầu, tò mò nhìn thoáng qua Hạ Chi Ca, thấy nàng nhún vai, cười không nói gì.
“Ngày mai em bay sớm, vẫn nên về nghỉ sớm chút đi.”
Ăn xong rồi, Cảnh Phong lên tiếng đề nghị ra về.
Thời điểm tính tiền, Tô Mộc Nghiên cảm thấy bản thân thật xấu hổ.
Cái gì là ngạo kiều tức giận, cái gì là lãnh diễm cao quý, kết quả Hạ Chi Ca người ta trực tiếp ra một chiêu, nháy mắt đánh nàng không còn giọt máu nào.
Cảnh Phong hiện tại, chính là tử huyệt của Tô Mộc Nghiên. Chỉ việc nhắc tới Cảnh Phong, nàng liền nháy mắt bó tay chịu trói.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên cà thẻ tính tiền, hung hăn ký tên, cắn môi ảo nảo đứng lên.
Vén màn, ba người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra, Hạ Chi Ca liền dừng bước, sau đó quay lưng lại.
“Có truyền thông ở chụp ảnh.”
Thở dài, Hạ Chi Ca lấy ra kính mát đeo lên, hướng về phía Tô Mộc Nghiên bỡn cợt cười. “Tô tổng, xem ra thì hai người chúng ta đều được lên báo.”
Có chết thì cô cũng đừng kéo theo tôi!
Đời này Tô Mộc Nghiên sợ nhất chính là lên báo. Lúc vừa bắt đầu làm tổng giám đốc Thụy An, việc Thụy An thay đổi tổng giám đốc, tin tức lớn nhỏ ùn ùn tới, nàng mỗi ngày đều có thể tìm thấy mình trên báo. Nhìn khuôn mặt dáng người bị báo chí biến cho xấu xí, nàng cho tới giờ vẫn không nhịn được phải nhíu mày.
Nghĩ, mặt nàng đen lại, xoay người né tránh.
Nhưng bọn họ đã đứng trước cửa nhà hàng rồi, hai người đi cùng nhau bị truyền thông bắt gặp, không có chỗ trốn.
“Yên tâm, đợi tôi đi bên này, hai người đi bên kia sẽ không bị theo dõi.” Hạ Chi Cả chỉ chiếc xe của mình, “Tôi đi trước, Tô tổng, hẹn gặp lại.”
Nếu có thể nói, Tô Mộc Nghiên thật không hy vọng gặp lại Hạ Chi Ca. Nhưng nhớ đến chuyện hợp tác hai bên, nàng đành phải cười nói: “Được, chào cô.”
Nhìn theo Hạ Chi Ca rời đi, Tô Mộc Nghiên mới giật mình nhớ tới, nàng ngồi xe Mạc Tư Ngư đến, mà nay……
Quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên lúc này mới chính thức hiểu được dụng ý của Mạc Tư Ngư. Không thể không nói, làm bạn bè, Mạc Tư Ngư thật sự đã làm rất đạt đến một trình độ nào đó.
Tô Mộc Nghiên liếc nhìn Cảnh Phong, muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Cảnh Phong thở dài, nháy mắt liền hiểu được ý tứ lóe lên trong mắt Tô Mộc Nghiên.
“Không lái xe?”
“Ừ.” Tô Mộc Nghiên gật đầu.
“Vậy còn đứng đó làm gì?” Cảnh Phong vừa nói vừa đi về phía bãi đậu xe. “Đi theo tôi.”
“Ừ.” Tô Mộc Nghiên tiếp tục gật đầu.
Ngồi trong xe, Tô Mộc Nghiên mệt mỏi, nàng dựa vào lưng ghế dựa rất nhanh ngủ thiếp đi.
Xe rất nhanh chạy đến dưới lầu Tô Mộc Nghiên.
Lúc này Tô Mộc Nghiên đã ngủ trong xe, cảm giác lúc xe dừng lại, nàng mới hé mắt nhìn ra bên ngoài.
Trong đầu hỗn loạn một mớ, Tô Mộc Nghiên dụi mắt, mở cửa xe đi xuống.
Tô Mộc Nghiên buồn ngủ mông lung, hoàn toàn không chú ý dưới chân, giày cao gót lệch một cái thấy sắp ngã xuống, lại cảm giác có người đỡ lấy mình, nâng mình đứng vững.
“Cảnh Phong.”
Cầm lấy túi xách Tô Mộc Nghiên để trong xe, Cảnh Phong đỡ Tô Mộc Nghiên, thở dài, tự biết số phận, nói: “Tôi đỡ cô lên.”
Vừa mới giật mình làm Tô Mộc Nghiên hoàn toàn tỉnh táo, nàng nhìn vào mắt Cảnh Phong, trong mắt chuyển động, nửa người mềm mại dựa trong lòng Cảnh Phong, gật đầu, để Cảnh Phong nửa ôm nửa dìu mình lên lầu.
Mở cửa, Cảnh Phong mới buông Tô Mộc Nghiên ra.
Đứng ở cửa nhìn Tô Mộc Nghiên một chân nhảy nhảy đi thay giày, Cảnh Phong lùi lại xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Ai, Cảnh Phong.” Tô Mộc Nghiên giữ chặt Cảnh Phong, hỏi: “Muốn ở lại uống tách cà phê không?”
“Bây giờ mấy giờ rồi? Cô không sợ nửa đêm mất ngủ sao?”
“Hình như tôi giống như là trẹo chân rồi.” Tô Mộc Nghiên nói xong sờ sờ mắt cá chân, điềm đạm đáng yêu nhìn Cảnh Phong.
Cảnh Phong dựa vào cửa, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đánh giá Tô Mộc Nghiên từ trên xuống dưới một lần, vuốt mũi nói: “Nhưng tôi thấy cô rất vui, đâu giống bị trẹo chân.” Nói xong, Cảnh Phong một lần nữa bước trên hành lang sáng lên ánh đèn cảm ứng tự động, “Ngủ sớm một chút, tôi đi trước.”
“Cảnh Phong.” Tô Mộc Nghiên lại gọi Cảnh Phong lần nữa, cắn môi, hỏi: “Đêm nay, thật sự cô không thể ở lại sao?”