Quan Hệ Thân Mật

chương 132: [ai nha... tiểu ngạo kiều của tôi]: cảnh tư!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thùng giấm ngày hôm qua, Tô Mộc Nghiên đã ủ từ giữa trưa đến tối, làm cho toàn bộ Cảnh gia tràn ngập mùi chua nồng nặc.

Chú Cảnh là người hiểu rõ, bắt đầu từ chiều khi Tô Mộc Nghiên theo Cảnh Phong về nhà, ông ta đã nhìn ra được từ sắc mặt Tô Mộc Nghiên, dựa theo sự hiểu biết gần đây của ông ta đối với tính tình vị tam thiếu phu nhân Cảnh gia này mà nói, lập tức thức thời chạy vào phòng, toàn bộ giờ cơm và khoảng thời gian tiếp theo, ông ta kiên quyết giữ vững đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất và bản lĩnh 'sát ngôn quan sắc' (nhìn sắc mặt đoán lời nói) của mình, từ đầu chí cuối không hề ra mặt.

Tô Mộc Nghiên hôm nay phát giận đủ nhiều, may là Cảnh Phong mà còn có chút chịu không nổi.

Rốt cuộc cuối cùng, Cảnh Phong chỉ có thể giơ tay đầu hàng, buồn cười giải thích, cô và Trương gia tiểu thư chẳng qua chỉ gặp sơ có mấy lần ít ỏi.

Không ngờ Tô Mộc Nghiên ngạo kiều trợn mắt liếc cô một cái, từ trong mũi 'hừ' một hơi, nói: Cô cho là bây giờ tôi còn quan tâm tới cô Trương tiểu thư kia à!

Cảnh Phong: ...

Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, Cảnh Phong còn chưa kịp dỗ dành vuốt lông Tô Mộc Nghiên bên kia, thì sáng hôm sau cô vừa đến công ty đã nghe thư ký báo cho cô biết, Cảnh Tư ngồi chuyến bay sớm nhất trở về, khoảng chừng buổi trưa sẽ về tới thành phố H..

Thường ngày Tô Mộc Nghiên và Cảnh Tư cứ như nước với lửa không thể tương dung, hôm nay lại vừa lúc Tô Mộc Nghiên ngạo kiều đang lúc xù lông lên, nghĩ đến tất cả những chuyện có thể phát sinh giữa hai người đó, Cảnh Phong nhức đầu vươn tay xoa huyệt thái dương, đột nhiên có chút hối hận đã để cho Tô Mộc Nghiên trở lại Cảnh gia vào lúc này.

Cảnh thị tổ chức tiệc họp mặt gia tộc mỗi năm một lần, đây là hình thức quan trọng để các thành viên trong gia tộc duy trì tình cảm từ xưa đến nay, Cảnh Tư đương nhiên cũng khá coi trọng, thế nên gác lại các công việc trong tay tự mình đi dự tiệc. Cảnh Phong vốn định đi thay Cảnh Tư, nhưng Cảnh Tư đã lấy lý do công ty không thể vắng mặt người chủ trì đại cuộc để từ chối giùm cô rồi.

Nguyên nhân Cảnh Tư làm vậy, Cảnh Phong hiểu. Chuyện của cô và Tô Mộc Nghiên từ lâu đã làm cho gia tộc xôn xao, nghe nói ban đầu các trưởng bối dị nghị khá nhiều, chẳng qua là bởi vì Cảnh gia phu nhân Kỷ Ninh Lan cũng không tỏ thái độ rõ ràng, tự nhiên bọn họ cũng không cách nào nhúng tay quá sâu. Có điều tuy nói là tạm thời nén xuống, nhưng trong lòng Cảnh Tư và Cảnh Phong đều hiểu, tiệc họp mặt gia tộc lần này, bọn họ dĩ nhiên sẽ lại lấy chuyện này đem ra nói nữa.

Ba mẹ của cô và Cảnh Tư mất sớm, bây giờ trong Cảnh gia, các chú bác này chính là trưởng bối của hai người, lời nói của bọn họ, xem như Cảnh Phong có thể không quan tâm, nhưng Cảnh Tư không nhất định có thể sảng khoái như vậy được.

Lần này Cảnh Tư trở về, chắc hẳn tâm trạng sẽ không tốt lắm, nghĩ vậy, Cảnh Phong vừa buồn cười lại bất đắc dĩ thở dài, cô thật lo không biết lần này Tô Mộc Nghiên sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.

Đón Cảnh Tư ở sân bay, cả hai một đường im lặng trở về Cảnh gia, thay giày xong, Cảnh Tư đảo mắt khắp phòng khách rộng lớn của Cảnh gia, nghiêng đầu hỏi chú Cảnh: "Mộc Nghiên đâu?"

Cảnh chú ngớ người, ông ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cảnh Phong đang đứng sau lưng Cảnh Tư, thấy Cảnh Phong không tỏ thái độ gì, lúc này mới trả lời Cảnh Tư: "Mộc Nghiên tiểu thư còn chưa thức dậy."

Gia quy Cảnh gia xưa nay rất nghiêm cẩn, đừng nói là quản gia và người làm, ngay cả chủ nhà cũng tự có một bộ gia quy cặn kẽ ràng buộc. Mà trong những quy củ này, không có điều nào nói người của Cảnh gia có thể tùy ý ngủ đến sau chín giờ, dù là lố một phút cũng không được. Nhưng hôm nay tiếng chuông đồng hồ lớn trong phòng khách đang vang lên 'ti ta ti ta', kim chỉ giờ không thiên vị đặt ở vị trí số .

Cảnh tư cau mày, vẻ mặt lạnh lùng của nàng không khỏi lộ ra bất mãn.

Tuy nói Cảnh Tư luôn bày ra thái độ lạnh lùng với mọi người, nhưng lần này trở lại, Cảnh Phong liền biết tâm tình Cảnh Tư không tốt lắm. Nhưng cô không hỏi gì cả, nếu Cảnh Tư không muốn nói, vậy thì trong lòng cô tự hiểu có hỏi thế nào cũng vô dụng.

Cảnh Tư là người như vậy, nàng đã có thói quen nuốt tất cả ủy khuất và tâm sự vào bụng, trừ phi tự nàng mở miệng, bằng không cho dù người khác có dùng thủ đoạn thế nào, cũng không có khả năng khiến nàng đổi ý.

Nhận thấy ánh mắt Cảnh Tư nghiêng đầu nhìn lại, không đợi nàng mở miệng, Cảnh Phong đã hoàn toàn hiểu ý, tự ý đi lên lầu, "Em đi gọi cô ấy dậy."

"Không cần."

Lạnh lùng gọi lại Cảnh Phong, Cảnh Tư xoay người vượt qua Cảnh Phong lên lầu, lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy nàng không trách mắng Tô Mộc Nghiên theo thói quen trước giờ.

Yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Cảnh Tư rời khỏi, Cảnh Phong đứng dựa vào tay vịn thang lầu trầm tư một hồi, hơi híp mắt lại.

Nhìn dáng vẻ Cảnh Tư như vậy, thật sự là có chút khác thường làm người khác lo lắng.

Nghĩ như vậy, Cảnh Phong đột nhiên cười một tiếng, cô dùng ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên thanh vịn thang lầu, sau đó giơ điện thoại đang cầm trong tay lên, tốt bụng nhấn giùm Cảnh Tư một số điện thoại quóc tế đường dài.

Vào phòng, Cảnh Tư đóng cửa lại, cả người mềm nhũn ngã ngồi trên ghế sô pha kiểu Châu Âu trong phòng ngủ, lưng dựa vào đệm ghế mềm mại, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng nàng không dám để mình nhắm mắt lại. Chỉ cần vừa nhắm mắt, cảnh tượng tối qua sẽ như gông xiềng trói chặt nàng, không cho nàng một giây phút nào để thở.

Cho đến giờ phút này, nàng cúi đầu nhìn bày tay mình vẫn còn run rẩy, cũng sẽ cảm thấy mọi chuyện diễn ra tối qua như một giấc mộng. Mà tất cả hành vi lỗ mãng mình gây ra, lại xung động đến nỗi chính bản thân nàng cũng cảm thấy xa lạ đến sợ hãi.

Lấy điện thoại di động trong túi xách ra, lúc này Cảnh Tư mới nhớ ra nàng quên mở máy. Mò tìm nút ấn điện thoại, động tác mở máy của nàng cứng ngắt, màn hình điện thoại thoáng chốc sáng lên, lòng dạ rối bời gạt loạn lên màn hình cảm ứng, ngón tay cuối cùng dừng lại ở danh bạ điện thoại, ở một nơi có viết tên Tiêu Linh kia.

Tiêu Linh...

Muốn gọi điện thoại cho Tiêu Linh, nhưng ngón tay thế nào cũng không ấn xuống được, nàng không biết ngay giây phút tiếp điện thoại ấy, nàng nên nói cái gì.

Có lẽ, nàng chẳng qua chỉ muốn nghe giọng nói của Tiêu Linh một chút mà thôi.

Trong khi nàng vẫn còn đang xoắn xuýt, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, Cảnh Tư lặng lẽ cúi đầu nhìn xem, đầu óc nàng thoáng chốc trở nên trống rỗng.

"A lô?"

Giọng Cảnh Tư nghe lạnh buốt như băng, xuyên qua điện thoại truyền vào tai Tiêu Linh lại có vẻ lạnh lùng không chút tình cảm, Tiêu Linh cười nhẹ một tiếng, "Nghe Cảnh Phong nói em đã trở lại Cảnh gia?"

"Ừ."

Cảnh Tư trả lời ngắn gọn như vậy, lần này Tiêu Linh không cười nữa, bởi vì cô nghe ra sự mệt mỏi bên trong giọng nói của Cảnh Tư.

"Tiêu Linh." Không đợi Tiêu Linh bên kia điện thoại lên tiếng, đột nhiên Cảnh Tư thấp giọng gọi tên cô.

"Tôi đây."

Bất kể lúc nào, âm thanh của Tiêu Linh giống như luôn luôn dịu dàng ấm áp mà có lực, có thể xoa dịu mỗi một tấc tâm tình bất an trong lòng Cảnh Tư. Cảnh Tư từ từ khép hai mắt lại, nàng mím chặt môi, cuối cùng dốc sức nhả ra bực bội ức chế trong lồng ngực, nói: "Không sao."

"Vậy nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cảnh Tư muốn nói lại thôi, Tiêu linh không gặn hỏi nàng mà chỉ chậm rãi nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."

Yên lặng cúp điện thoại, Cảnh Tư nắm thật chặt di động trong tay, nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, lần đầu tiên nàng cảm thấy tự khó chịu bản thân mình vì đã kiềm nén quá sâu.

Nếu như có thể đủ thẳng thắn để nói ra suy nghĩ mong muốn của mình thì tốt biết bao? Đáng tiếc sự dạy dỗ trong nhiều năm nay chỉ nói cho nàng biết làm thế nào để ẩn nhẫn, để kiềm chế bản thân mình, mà tước đạt quyền lợi càn rỡ của nàng, cho đến khi nàng muốn nói ra thì đã quá muộn.

Nhất định là đã quá mệt mỏi rồi.

Vứt điện thoại sang một bên, Cảnh Tư nằm ngã hoàn toàn lên ghế sô pha, nàng nghĩ, có lẽ thật sự có chút mệt mỏi, cho nên giờ phút này nàng mới yếu đuối như vậy, mới không kiềm chế nổi mà... muốn gặp người ấy, người phụ nữ luôn mang nụ cười yêu dã mà vô cùng quyến rũ kia.

Thật là buồn cười. Rõ ràng cảm thấy Tiêu Linh vừa nói năng tùy tiện lại vừa tản mạn, phong cách hành xử trái ngược hoàn toàn với mình, nhưng một người như vậy, lại có thể để cho nàng cảm thấy an tâm và tin tưởng chưa từng có, cẩn thận nghĩ lại, thật sự là châm chọc.

Cảnh tư mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc thức dậy, thì đã xế chiều.

Chống tay lên ghế sô pha ngồi dậy, Cảnh Tư mệt mỏi đứng lên, đi vào phòng vệ sinh. Chải đầu rửa mặt xong, nàng đi xuống lầu, mới phát hiện Cảnh gia to lớn lại không một bóng người, hỏi chú Cảnh mới biết, Cảnh Phong qua công ty về rồi liền dẫn Tô Mộc Nghiên ra ngoài dùng cơm, tối nay có thể rất khuya mới trở về.

"Đại tiểu thư, có cần căn dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối hay không?"

Cảnh Tư cũng không có khẩu vị, nhưng nhớ ra từ lúc mình xuống máy bay đến giờ còn chưa ăn gì, nên vẫn gật đầu một cái, để chú Cảnh đi chuẩn bị cho nàng.

Ăn tối xong, lúc Cảnh Tư quay trở về phòng, nàng theo bản năng mò trên ghế sô pha lấy điện thoại ra, cúi đầu kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào không, kết quả là cái gì cũng không có. Cảnh Tư không quen bị người khác quấy rầy, cho nên số người biết được số điện thoại riêng của nàng chỉ lác đác mấy người, mà những người nằm trong số ít ỏi đó, ngoại trừ Tiêu Linh, sẽ không có ai thường xuyên quấy rầy nàng.

Trước đây luôn chê Tiêu Linh điện thoại quá nhiều, Cảnh Tư nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vô cùng sạch sẽ, lòng nàng cũng trống rỗng, không nói được là nên vui mừng hay mất mác.

Sa vào nỗi buồn không biết gọi tên, Cảnh Tư khẽ nhếch môi, nghe được tiếng động ngoài cửa, đoán là Cảnh Phong đã về, nàng hít sâu một hơi, thu dọn lại suy nghĩ dư thừa của mình.

Còn chưa đứng dậy đi ra ngoài phòng, Cảnh Tư đã nghe tiếng cửa phòng ngủ của mình bị bên ngoài mở nhẹ nhàng, lòng nàng bỗng chốc nổi lên nghi ngờ. Cảnh Phong cũng không phải là người không mời mà tự vào phòng người khác, Tô Mộc Nghiên lại càng không thể nào rảnh rỗi đến gõ cửa phòng mình, nếu đã vậy, còn có ai dám tự tiện xông vào phòng nàng?

Tiêu Linh trong nháy mắt mở cửa, không ngoài dự đoán nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Cảnh Tư, ngồi trên ghế sô pha nhìn cô không động đậy, trên mặt không chỉ không có chút nào vui mừng, thậm chí ngay cả một nụ cười cũng không có. Nhẹ nhàng kêu 'ách' một tiếng, Tiêu Linh hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ lạnh lùng không chút thú vị của Cảnh Tư, trở tay đóng cửa đi vào phòng.

"Sao cô trở lại rồi?"

Một lần nữa không ngoài dự đoán của Tiêu Linh, Cảnh Tư đối mặt với người gần như từ trên trời giáng xuống này, câu đầu tiên mở miệng ra nhất định là chất vấn, người phụ nữ không thú vị này, tính cách quả thật là trầm lắng đến không cần tốn công suy đoán.

"Tiêu Linh," nhìn thấy Tiêu Linh đứng yên trước mặt mình, Cảnh Tư cau mày không vui, nói: "Tôi đang hỏi cô."

"Suỵt." Tiêu Linh đột nhiên bước tới một bước, trong nháy mắt áp sát đến trước mặt Cảnh Tư, cô nhẹ giọng chặn lại lời nói của Cảnh Tư, khẽ cười. "Đừng nói."

Nụ cười nguy hiểm trên gương mặt đang gần trong gang tấc của Tiêu Linh rõ ràng viết đầy mấy chữ muốn chiếm lấy nàng, lộ ra mùi vị bá đạo, trong lòng Cảnh Tư đột nhiên báo động, nàng im lặng vừa định muốn ngăn cản, Tiêu Linh đã đưa tay ôm lấy đầu nàng kéo lại, một nụ hôn thật sâu ập đến.

"Vì sao lại trở về à?" Vừa hôn xong, Tiêu Linh hôn nhẹ lên cánh môi mỏng hơi nhếch lên của Cảnh Tư, giọng điệu dịu dàng mà cưng chiều. "Cảnh Tư, em thật sự không biết sao?"

Hơi thở của Tiêu Linh, nụ hôn của Tiêu Linh, còn có nhiệt độ cơ thể Tiêu Linh truyền đến khi cô ôm lấy nàng, tất cả tất cả, đối với Cảnh Tư mà nói, chúng giống như liều thuốc giải để kéo dài sinh mạng. Nghĩ vậy, Cảnh Tư chậm rãi khép lại đôi mắt, ở trong ngực Tiêu Linh nàng rốt cuộc không nhịn được mà buông bỏ tất cả ngụy trang, tay nàng khoác lên vai Tiêu Linh hơi siết chặt, cả người cũng thuận thế mà dán sát lại, lặng im đem bản thân mình đưa đến trước mặt Tiêu Linh.

Động tác này của Cảnh Tư có ý gì thì khỏi nói cũng hiểu, vẻ mặt lạnh lùng thanh thoát mọi ngày hiện lên nhàn nhạt nỗi sợ hãi không biết gọi tên, Tiêu Linh hít một hơi thật sâu, nhất cử nhất động của Cảnh Tư vào giây phút này, cũng giống như mời gọi và dụ dỗ cô.

Mặc dù rất muốn mở miệngtrêu chọc Cảnh Tư hiếm khi lại thành thật nghe lời, nhưng Tiêu Linh trước nayluôn là kẻ biết chớp lấy thời cơ, một Cảnh Tư mê người như vậy, một bầu khôngkhí lừa tình như vậy, cô cũng không nỡ tự tay phá hỏng. Vì vậy, cô chỉ khẽ cườimột tiếng, một lần nữa hôn Cảnh Tư.

Truyện Chữ Hay