Chương : Về nhà
"Ý của ta là... Chỉ là một bảo mẫu, yêu cầu của ngươi cũng không thể rất cao. Nàng thoạt nhìn coi như người tri thức hiền lành, hòa ái, chắc hẳn cũng là có thiện tâm. Có nàng chiếu cố ngươi, ta sẽ rất yên tâm." Nhìn bộ dáng thất thần của Hứa Đan Lạc, trong lòng Giang Hoài Sương thấy có lỗi, tiện đà nói linh tinh một đống. Lấy ra một đống liên hệ không có ăn khớp để trấn an, lại không thể làm cho tiểu la lỵ khôi phục sắc mặt như bình thường. Giang Hoài Sương yên lặng thở dài trong lòng, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: "Nếu ngươi không thích nàng, cũng không có vấn đề gì, trước khi có người hợp nhãn duyên, chúng ta có thể mời lại một lần nữa hoặc là chúng ta sẽ tìm một nhóm khác đến nhìn cũng có thể. Ta xin ngươi..." Xin ngươi đừng có nhìn ta như vậy, nhìn xem khiến lòng ta sợ hãi. Câu nói sau cùng này chính là tự mình nghĩ trong đầu, Giang Hoài Sương vẫn là nhịn xuống nuốt trở lại. Đứa nhỏ này tâm lý thừa nhận vẫn là kém một chút.
Vì thế hai chữ "Xin ngươi" hơi ẩn nhẫn kia nghe vào trong tai Hứa Đan Lạc, liền hoàn toàn thay đổi hương vị. Đã muốn dùng đến van xin để cho mình ly khai sao...
"Như vậy, liền nàng đi..." Hứa Đan Lạc thỏa hiệp, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi. "Nếu như lúc trước ngươi không có nhận nuôi ta thì ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một ít." Cảm xúc của Hứa Đan Lạc thấp, hơi cụp hai mắt, chậm rãi phun ra những lời này, đã không muốn đi lo lắng những lời này có thể chóc giận Giang Hoài Sương hay không, mà người kia chắc là dưới cơn thịnh nộ sẽ đem mình đóng gói đưa về Mỹ, nơi cô nhi viện u ám kia. Mình chỉ là muốn nói, nếu những lời này không nói ra được, mình nhất định sẽ điên mất.
Giang Hoài Sương không có bị chọc giận, nhưng đã bị kinh hách... Hứa Đan Lạc ngoan ngoãn nghe theo chính mình, lúc này lại đột nhiên cho mình một cảm giác phá lệ không thật, giống như từ một người cụ thể bỗng dưng dễ dàng tán đi như sương khói, khó có thể nắm giữ. "Chỉ hỏi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Tuy rằng chính mình thu phục được, lập tức để cho Tề Tử Vũ mang đi Hứa Đan Lạc mới là kế sách tốt nhất. Giang Hoài Sương đã muốn đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa vẫn là hỏi ra những lời này.
"Ta nói ngươi nguyện ý cho ta sao?" Vốn có chút bi thương, thần trí vốn đang tan rã của Hứa Đan Lạc nhanh chóng trở lại vên người.
Giang Hoài Sương bị câu hỏi thật đến gần như ngây thơ làm cho sặc một cái: "Năng lực hữu hạn, không thể cống hiến sức lực. Nếu ngươi không muốn trả lời coi như xong, dù sao ta cũng chỉ buột miệng hỏi một câu." Vốn đang nghĩ trước lúc tách ra, khuyên bảo đứa nhỏ này lần cuối cùng, kết quả nhưng lại thành mình nhiều chuyện.
"Ta hi vọng ngươi có thể thích ta, tuy rằng ta không thể biến trở về hình dáng lúc năm tuổi..." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài sương đi đến cạnh cửa để mở cửa, trong lòng quýnh lên, liền buột miệng nói ra. Nói ra cũng không phải chuyện khó khăn giống như trong tưởng tượng của mình, tuy rằng quả thật... Có chút đột ngột. "Ta hi vọng có một ngày ngươi có thể thích ta mười lăm tuổi, không hề chán ghét ta, sẽ để cho ta ở cùng với ngươi. Ta sẽ nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn vệ sịnh, hơn nữa sẽ học tất cả những chuyện mà ngươi hi vọng ta sẽ biết. Ta không cần người chiếu cố mình, ta cũng không cần rất nhiều tiền, ta chỉ là ... Ta chỉ là muốn một gia đình." Hứa Đan Lạc nói một hơi hết toàn bộ, dừng một chút nhìn Giang Hoài Sương đang sửng sốt bổ sung thêm một câu: "Một người cho ngươi gia đình."
Tay đang cầm nắm cửa, nhất thời quên nên vặn bên trái hay là bên phải... chính xác ra, mình bắt đầu có chút mê muội, theo như quan sát, tiểu la lỵ thổ lộ vẫn là nói thật. Thời gian ở chung mấy ngày nay, mình tất nhiên là đoán được một ít tâm tình Hứa Đan Lạc muốn được ấm áp, chính là mình... Không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời chân thật lại van xin. Mà câu kia "Muốn người cho ta gia đình", lại giống như một con dao nhỏ, ở trong lòng hung hăng đâm một nhát. Không lâu trước kia cũng có một người như vậy, nói với mình những lời tương tự như vậy, chính là so với lời từ miệng tiểu la lỵ nói ra nhiều chắc chắn, thiếu bàng hoàng.
"Ngươi muốn gia đình, là dạng gì?" Câu hỏi bật thốt lên, lúc này chi phối thân thể chính là trí nhớ cùng cảm xúc, lý trí đang ở bên trong loạn chuyển.
Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương đột nhiên có chút không giống bình thường, cảm thấy đáp án của vấn đề này sẽ quyết định hướng đi tương lai của nàng. Đứa nhỏ quá mức cẩn thận không dám tùy tiện mở miệng, lại địch không lại được hai trong mắt thất lạc cùng chờ mong đang dần ảm đạm. "Có ngươi, có ta..." Hứa Đan Lạc nói thật sự chậm, sau "có ta" thì dừng lại đáng kể.
"Hiểu được..." Giang Hoài Sương bả tay phải đang cầm lấy tay nắm cửa.
Hứa Đan Lạc thở ra một ngụm, nếu là sau khi tạm dừng, Giang Hoài Sương không tỏ vè gì thì nàng sẽ nói tiếp "Có Giang ba, Giang mẹ..." Hoặc là lúc sau sẽ bổ sung càng nhiều, Nhưng mà hình như đáp án của mình là chính xác, ít nhất, ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trong mắt Giang Hoài Sương có thể chứng minh.
Năm đó ngươi không tin ta có thể cho ngươi một gia đình, hiện tại ta liền chứng minh cho ngươi thấy, đây là chuyện ta có thể làm được. Ngươi không tin tưởng, là sai lầm, là thiệt thòi của ngươi, không phải của ta... Lúc này Giang Hoài Sương đã hoàn toàn không có bình tĩnh như ngày thường, lý trí và vân vân ở trong nháy mắt bị câu nói "Muốn một người cho ta gia đình" của Hứa Đan Lạc mà cháy thất linh bát lạc. Thứ bị chôn dấu sâu dưới đáy lòng, bị đào ra, muốn yên bình chôn xuống cũng không phải chuyện dễ như vậy.
"Ta không biết làm việc nhà, không biết chăm sóc người khác, hơn nữa tính tình không tốt. Ngươi thật sự xác định muốn ở chung với ta?" Tuy rằng trong lòng bị chuyện cũ rối rắm, Giang Hoài Sương vẫn là rất có lương tâm nói cho tiểu la lỵ biết.
Hứa Đan Lạc không chút do dự gật đầu.
"Ý của ta là, ta không ghét em, nhưng là khoảng cách thích mà ngươi muốn tạm thời vẫn là cách xa. Trước mặt ta chỉ tạm thời ở chung với ngươi, nếu ta không thích ứng được cuộc sống có thêm ngươi, ta vẫn là sẽ đưa ngươi đi. Đồng dạng, nếu ngươi không nhận nhịn chịu đựng nổi ta, cũng có thể tự mình chuyển ra ngoài biệt thự" Nói xong một câu dài, lý trí của Giang Hoài Sương đã trở lại, liền đột nhiên cảm thấy mình có chút nổi điên, rốt cuộc là cùng với ai dỗi...
Chính là không để cho nàng được đổi ý, Hứa Đan Lạc tiếp tục gật đầu, cũng còn thật sự mở miệng nói: "Ta sẽ làm việc nhà, ta sẽ chăm sóc ngươi, ta sẽ cố gắng để cho ngươi thích ta lúc mười lăm tuổi." Nụ cười thản nhiên, không trương dương mà vô cùng chân thành, còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Giang Hoài Sương im lặng, mơ mơ màng cho viên đường, sau đó ở lúc tiểu bằng hữu vô cùng cao hứng bóc giấy kẹo, mình khôi phục lại lý trí thì lại đem kẹo đoạt lại, việc như vậy mình không làm được. "Hiểu được, chúng ta đi thôi." Là mình làm không được chuyện gặp được việc gì tâm cũng như chỉ thủy, chửng trách người khác.
"Về nhà?"
"Về nhà..."
Tề Tử Vũ cảm thấy hôm nay là một ngày thần kỳ, nhìn liếc mắt một cái Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc đang ngồi chung đằng sau xe, lại cảm thấy được có lẽ hình dùng một ngày quỷ dị chính xác hơn. Đang cùng Tống Thanh Vân rời khỏi phòng phỏng vấn, năm phút sau Giang Hoài Sương đem theo Hứa Đan Lạc đi ra, cũng ý bảo chính mình để cho Tống Thanh vân rời đi, nhất thời tâm như tro tàn. Ngay cả chính mình cũng bi thương cho rằng hôm nay sẽ bắt đầu đóng vai bảo mẫu, đại nhân sếp lại nói muốn hồi phủ. Càng kỳ quái là, tiểu la lỵ luôn luôn ngồi ở ghế phó lái lại chạy ra đằng sau ngồi cùng với băng sơn nữ vương, mặt Giang Hoài Sương cự nhiên không có đổi sắc dịch vào trong, nhường ra chỗ ngồi. Vì thế thượng đế có thể tùy tiện xuất hiện thuyết pháp gì gì đó, giải thích một chút là ở trong năm sáu phút đó đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì không...
Tề Tử Vũ là một thư ký đủ tư cách, ngay cả trong bụng càng ngày càng nhiều nghi vấn, tăng trưởng theo cấp số nhân, sắp nứt vỡ cái bụng nhỏ của mình, vẫn như trước coi như không biết gì mà mở miệng hỏi vào lúc này. Mà Giang Hoài Sương đang hối hận cùng với Hứa Đan Lạc đang sợ nữ vương hối hận đều tự lâm vào trầm tư, tất nhiên là không rảnh để giải đáp cho tiểu thư ký đang rất là hoang mang.
Một đường không nói gì, đến tận lúc dừng xe.
Dặn Tề Tử Vũ buổi chiều đi siêu thị đưa thiết bị lọc nước uống cùng một bộ máy tính trở về, Giang Hoài Sương lền mang theo Hưa Đan Lạc xuống xe lên gác. Tề Tử Vũ nhìn hai người đang trầm mặc rời đi, đột nhiên cảm thấy được chỉ sợ cuộc sóng sau này sẽ bởi vì sự lệch hướng nho nhỏ ngày hôm nay mà trở nên muôn màu muôn vẻ. Đang giá chờ đợi rồi lại có chút lo lắng.