Quan Hệ Bí Ẩn

chương 11: phiên ngoại 1 – tiểu thái tử truy phu kí (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Năm đó Ân Mật Nhiên mười tám tuổi, vừa tới Mỹ học đại học, mà Ân Thiệu Hành trên danh nghĩa là anh trai cậu cũng thi đậu nghiên cứu sinh cùng trường. Vợ chồng Ân thị thấy bọn nhỏ đều trưởng thành, liền lục tục cầm hơn phân nửa cổ phần công ty có trong tay chuyển cho bọn họ, an tâm đi du lịch vòng quay thế giới.

Áp lực cùng trách nhiệm trên vai Ân Thiệu Hành thoáng cái lớn lên, may mà bắt đầu kỳ nghỉ của năm thứ nhất hắn liền đến Ân thị thực tập, đối với sự vụ xí nghiệp trước mắt coi như thuận buồm xuôi gió. Lúc này, thứ khiến cho hắn càng thêm đau đầu trên thực tế chính là Ân Mật Nhiên từ nhỏ đến lớn luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, không biết vì cái gì, kể từ lúc cậu qua sinh nhật mười tám tuổi liền trở nên thường xuyên khiến mình đỡ không nổi.

Giống như buổi tối hôm nay.

Đêm khuya, Ân Mật Nhiên ôm một cái gối đầu chạy đến phòng hắn, không nói tiếng nào liền chui vào chăn. Ân Thiệu hành bị đánh thức thiếu chút nữa đá người xuống đất.

“Anh…” Ân Mật Nhiên chui vào g ngực hắn, ôm chặt eo hắn, “Em gặp ác mộng.”

“Bao nhiêu tuổi rồi, còn sợ ác mộng.”

“Mặc kệ, em muốn ngủ cùng anh.”

“Ngủ đi.” Ân Thiệu Hành không để ý, ngược lại giúp cậu vén lại chăn.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, từ đó về sau Ân Mật Nhiên cũng không chuyển đi nữa, thậm chí mỗi khi trời tối đều nghĩ ra đủ các lý do để leo lên giường mình, hơn nữa một giây lập tức ngủ mất.

Tuy rằng…. hắn đối với cái này cũng là vui lòng, nhưng cứ tiếp tục như vậy hắn sợ có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ không khống chế được nữa.

Rốt cuộc có một ngày, hắn chặn Ân Mật Nhiên ngoài cửa: “Đêm nay ngủ một mình đi.”

Ân Mật Nhiên sững sờ trong chốc lát mới hỏi: “Tại sao vậy?”

Ân Thiệu Hành né tránh ánh mắt của cậu: “Em lớn rồi.”

Ân Mật Nhiên rồi lại vui vẻ, dựa vào tường cười mà như không cười: “Nhưng rất nhiều người trưởng thành đều ngủ cùng một chỗ a.”

“Nhưng không phải chúng ta.” Ân Thiệu Hành khẽ nói: “Trở về đi.”

“…” Ân Mật Nhiên lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát mới nói: “Gối đầu của em.”

Ân Thiệu Hành thấy cậu giống như đã suy nghĩ rõ ràng, cũng không đề phòng cậu, yên lòng mở cửa đi vào lấy gối cho cậu. Ân Mật Nhiên cũng không đi theo vào, chỉ là thời điểm nhận gối thì nhỏ giọng nói một câu: “Quỷ nhát gan.”

Tay nắm cửa của Ân Thiệu Hành siết chặt, rồi lại không nói gì, như là cam chịu mà nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ân Mật Nhiên thấy hắn như vậy lập tức giận không có chỗ xả ra, tức giận trở lại phòng mình, ném gối đầu lên giường, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát chạy ra ban công chơi hoa hoa thảo thảo.

Cậu trồng rất nhiều hoa khổng tước trước ban công, Ân Thiệu Hành không biết tại sao cậu lại đối với loài hoa này yêu thích không rời, cho là cậu chẳng qua là do thích nhìn cái đẹp mà thôi, nhưng thật ra… là bởi vì cậu cảm thấy mình cùng loài hoa này rất giống nhau a.

Tình yêu bí mật, lại còn là một một đóa cúc nhỏ (Hoa khổng tước là một loại hoa cúc). Mặc dù bây giờ cậu đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, Ân Thiệu Hành chắc hẳn cũng đã trong lòng tường tận, nhưng bọn họ trước mắt vẫn còn ở trạng thái mập mờ không rõ như cũ.

Ân Mật Nhiên đưa tay chọc chọc lớp lông mềm trên nhụy hoa: “Haizz.”

Bất tri bất giác, cậu đã ở đây hứng gió lạnh một lúc lâu rồi, thẳng đến khi nhịn không được hắt hơi một cái mới khôi phục lại tinh thần, nhìn một tay đầy bùn mà tự giễu giật giật khóe miệng. Quay người muốn trở về phòng, rồi lại bị bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ: “A!” Khi nhìn rõ tên đầu xỏ làm mình hết hồn thì không khỏi phàn nàn: “Làm em sợ muốn chết.”

“Hơn nửa đêm, không ngủ chạy ra đây làm gì?” Ân Thiệu Hành có việc trong lòng nên cũng không ngủ được, thời điểm ra sân thượng hóng gió lại nhìn thấy cậu ngồi xổm dưới lầu ngẩn người, nhất thời nhịn không được đi xuống dẫn người lên.

Lúc này Ân Mật Nhiên giống như đứa nhỏ bị anh cả răn dạy, cúi đầu không dám nhìn người. Cho dù Ân Thiệu Hành chưa từng la mắng cậu, cậu hiện tại cũng không xem hắn là anh trai mình, nhưng cậu đã sớm quen nghe lời đối phương, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, chỉ cần Ân Thiệu Hành lộ ra vẻ mặt không vui thì cậu lại có loại cảm giác chột dạ như mới làm sai chuyện.

“Anh ngủ thì ngủ đi, quản em làm gì.” Lần này cậu rồi lại hiếm khi có một lần phản ứng lại.

Ân Thiệu Hành kinh ngạc nhìn cậu, rồi lại không có cách nào bày ra dáng vẻ anh cả để ‘giáo dục’ cậu, bởi vì trong lòng hắn cũng rõ ràng, quan hệ giữa hắn và Ân Mật Nhiên sớm đã biến chất. Rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đi qua kéo người đi vào phòng: “Gió lớn, sẽ lạnh.”

Ân Mật Nhiên theo bản năng muốn rút lại bàn tay bị bẩn của mình, lại bị Ân Thiệu Hành dùng sức nắm chặt: “Đừng lộn xộn.”

“Bẩn…” Ân Mật Nhiên thấp giọng nói.

Ân Thiệu Hành nhìn cậu một cái, không để ý đến, kéo thẳng cậu vào phòng. Đóng lại cửa ban công, bầu không khí thoáng cái yên tĩnh, Ân Mật Nhiên nghĩ nếu tay cậu sạch sẽ hơn một chút thì tốt rồi, như vậy cậu có thể lĩnh hội một chút cảm giác Ân Thiệu Hành nắm tay mình, mặc dù lúc nhỏ cũng thường xuyên được hắn nắm, nhưng dù sao hiện tại không giống xưa nữa a.

Ngay tại lúc Ân Mật Nhiên đang nghĩ lung tung, Ân Thiệu Hành đã nắm tay kéo cậu vào toilet giúp cậu rửa tay.

Trong bóng tối, Ân Mật Nhiên nghiêng đầu đánh giá người bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng rồi cậu lại kỳ quái mà phát hiện ngũ quan đối phương hình thành rất rõ trong đầu mình, ngay cả thần sắc chân thành tha thiết trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng….

“Thiệu Hành.” Đây là lần đầu tiên cậu gọi như thế này, lúc trước đã từng nhẩm tới nhẩm lui ngàn vạn lần dưới đáy lòng.

Ân Thiệu Hành ngẩn người, chậm rãi dừng lại động tác dưới tay.

Tiếng nước vẫn ‘rào rào’ như trước, thời gian rồi lại giống như đột nhiên ngừng lại.

Ân Mật Nhiên nhón chân tới gần đôi môi Ân Thiệu Hành nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn, lông mi khẽ run lộ rõ chủ nhân đang khẩn trương, nhịn không được nâng bàn tay ướt sũng nắm chặt lớp áo khô ráo bên eo đối phương…

So với cảm giác thỏa mãn truyền tới từ môi răng mà nói, trong lòng Ân Mật Nhiên lại càng bị cảm giác kinh ngạc chiếm cứ, cậu cho rằng Ân Thiệu Hành sẽ đẩy mình ra, không nghĩ tới hắn nhưng lại không nhúc nhích mà thuận theo mình hôn môi.

Kỳ thật lúc đầu Ân Thiệu Hành vẫn đắm chìm trong kinh ngạc, chờ đến khi phản ứng lại…. đã không nỡ đẩy ra.

Khi hai người ý thức được thời gian dần trôi, tay Ân Mật Nhiên đã sớm khô, Ân Thiệu Hành hơi ngẩng đầu chủ động kéo dài ra khoảng cách, sau khi đóng lại vòi nước, bầu không khí im lặng bao phủ hai người.

Mặc dù Ân Mật Nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông gần trong gang tấc: “Anh… có muốn nói gì không?” Cậu thấp thỏm trong lòng, nhưng lại thật sự muốn biết suy nghĩ của Ân thiệu Hành, ái muội lúc có lúc không lại khiến cho cậu cảm thấy bất an, cho dù thế nào cậu cũng muốn có một câu trả lời ngay lập tức.

Trong lòng Ân Thiệu Hành rất loạn, hắn phát hiện xử lý vấn đề tình cảm hiển nhiên so với đàm phán khó hơn nhiều, đối mặt với Ân Mật Nhiên, hắn bó tay không có đối sách, chỉ có thể đắn đo nói: “Em còn nhỏ, rất nhiều chuyện em chưa hiểu.” Thân phận xấu hổ trong mắt Ân Thiệu Hành vẫn là thứ yếu, hắn chủ yếu lo lắng Ân Mật Nhiên chỉ là nhất thời mới lạ, nếu bọn họ thật sự bắt đầu, sau khi tình cảm nồng nàn dần qua thì nên tự xử như thế nào đây? Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả anh em cũng không làm được. Hắn rất quý trọng đoạn duyên phận không dễ dàng có được này với Ân Mật Nhiên, từ nhỏ đã được Ân gia nhận nuôi, hắn mỗi ngày đều sống trên thiên đường, mà Ân Mật Nhiên chính là thiên sứ của hắn.

Ân Mật Nhiên không biết Ân Thiệu Hành từ nhỏ đã thành thục ổn trọng trong lòng còn có một mặt chất phác như vậy, nếu sớm biết mà nói, giờ phút này cậu nhất định sẽ không cảm thấy mình hèn mọn như vậy rồi: “Em không hiểu cái gì hả?” Cậu thật không ngờ Ân Thiệu Hành lại có thể cho cậu một lý do như vậy, nghe giống như là qua loa cho có lệ.

Ý thức được cứ đứng trong toilet nói về những thứ này dường như có chút không ổn, Ân thiệu Hành dẫn người về phòng, quanh đi quẩn lại một vòng cuối cùng vẫn quay lại, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Ân Mật Nhiên tự giác leo lên giường ngồi xếp bằng, lẳng lặng chờ hắn giải thích.

Ân Thiệu Hành ngồi bên giường, chần chờ một chút mới nghiêm mặt nói: “Em vừa mới lên đại học, còn có thể quen biết rất nhiều người, có lẽ… về sau em gặp được một người thật sự yêu thích…”

Ân Mật Nhiên cắt ngang hắn: “Anh thích em không?”

“Đương nhiên.” Ân Thiệu Hành không hề lảng tránh đề tài này, ngược lại là trực tiếp thừa nhận. Nhưng Ân Mật Nhiên còn chưa kịp mừng rỡ lại nghe hắn nói tiếp, “Em là em trai anh.”

Ân Mật Nhiên ngừng thở, trừng mắt trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới gì đó, dùng một loại ngữ khí không có hảo ý ngậm ngùi nói: “Vậy tại sao anh lại hôn em?!” Thấy Ân Thiệu Hành lập tức sửng sốt lại còn ra vẻ khó hiểu, còn ‘hảo tâm’ bổ sung một câu: “Mấy ngày hôm trước, lúc ngủ, anh! Hôn trộm em, đừng chối!”

“Khụ.” Ngay tại thời điểm Ân Thiệu Hành đang do dự tìm cách giải thích, cậu đã nằm dài trên giường rồi, kéo chăn lên thật cao, chỉ lộ ra cặp mắt đào hoa ngận nước: “Đó là nụ hôn đầu của em.” giọng nói nhỏ xíu, thầm oán dưới lớp chăn. Dù như vậy Ân Thiệu Hành vẫn nghe rõ mồn một, đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải lúc chân tay luống cuống như vậy, chỉ có thể lúng túng sờ mũi một cái nói, “Xin lỗi.”

Ân Mật Nhiên vui vẻ nheo mắt lại: “Không sao, dù sao em cũng đã hôn trả lại.” Nhưng bởi vì ngại ngùng nên giọng càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát chui cả người vào chăn, mím môi lén cười đến vui vẻ. Nếu không phải ngày đó cậu trằn trọc mãi không ngủ được, có khả năng sẽ không biết có chuyện như thế xảy ra, cảm ơn lần trùng hợp kỳ diệu này, khiến cho cậu càng thêm kiên định với tâm ý của mình, cũng coi như đã rõ ràng cho tới này không phải một mình cậu tự đa tình.

“Aiz.” Ân Thiệu Hành thở dài một hơi, ấn ấn huyệt thái dương có chút đau, cảm thấy hiện tại chiều hướng phát triển càng ngày càng không kiểm soát được, hắn nên làm gì bây giờ?

Nhưng thẳng cho đến khi Ân Mật Nhiên nằm trong chăn ngủ rồi hắn vẫn không nghĩ ra được lý do, lo lắng đối phương thở không được, Ân Thiệu Hành kéo chăn xuống một chút, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng. Nếu sớm biết như vậy ngày đó hắn sẽ không ngủ, dù thế nào đi nữa bản thân cũng phải nhịn xuống.

Chẳng qua là… chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không hối hận.

Thả nhẹ động tác, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Ân Mật Nhiên. Hai người cùng chen chúc trên một cái gối, hô hấp giao hòa, người đàn ông khẩu thị tâm phi không được tự nhiên này rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, hình thức hai người ở chung liền trở nên vô cùng vi diệu, Ân Mật Nhiên không còn gọi Ân Thiệu Hành là ‘anh’ nữa, mà lớn mật gọi thẳng tên, Ân Thiệu hành cũng dần quen cách xưng hô như vậy, trên thực tế hắn đối với cái này cũng là vui vẻ chấp nhận.

Ân Mật Nhiên vẫn thường xuyên thử thăm dò mà nắm tay hắn. Cho dù Ân Thiệu Hành đã hơn hai mươi rồi, nhưng bản chất vẫn là một thiếu niên ngây thơ, trước đó chưa từng nói qua yêu đương, càng không nói đến chuyện nắm tay người khác, cho nên mỗi lần nắm tay trái tim vẫn là không nhịn được tăng tốc thêm một chút, đồng thời còn lo lắng bị đối phương phát hiện, trên mặt vẫn giả bộ làm ra vẻ không có gì. Kỹ xảo của hắn rất tốt, ít nhất Ân Mật Nhiên chưa từng phát hiện ra.

Buổi tối đi ngủ dĩ nhiên cũng cùng một chỗ. Ân Mật Nhiên lại có nhiều hơn một thói quen nhỏ, sau khi tắt đèn thì rất thích lén lút chen qua gối đầu của người bên cạnh, nhìn chằm chằm người ta, nhìn mãi cho đến khi trong lòng vui vẻ không nhịn được bật cười mới cam lòng nhắm mắt lại. Ân Thiệu Hành cũng không đuổi cậu, chẳng qua về sau im lặng thay một cái gối dài.

Nhưng mà, nhiều hơn nữa gần như là không có.

Hôm nay hai người đến rạp chiếu phim gia đình thưởng thức một bộ phim điện ảnh về đồng chí đầy duy mỹ lãng mạn, nhân vật chính trên màn ảnh hôn đến khó bỏ khó rời, giây kế tiếp gần như đã muốn cọ ra lửa, Ân Mật Nhiên tràn đầy mong chờ, chờ a chờ a, nhưng thủy chung không thấy người bên cạnh có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy cậu rốt cuộc nhịn không được chọc chọc tay đối phương: “Thiệu Hành…”

“Hả?” Ân Thiệu Hành quay đầu nhìn cậu.

“…” Cậu nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ trực tiếp hỏi hắn “Vì sao anh không hôn em?” Ân Mật Nhiên lập tức chán nản, vô lực tựa lên vai Ân Thiệu Hành rầu rĩ không vui nói, “Không có việc gì.”

Ân Thiệu Hành xoa đầu cậu. Hắn làm sao không biết Ân Mật Nhiên đang suy nghĩ cái gì? Chẳng qua là cho dù hiện tại bọn họ đã mơ mơ hồ hồ, nhưng bọn họ vẫn muốn phát triển chậm một chút, lỡ như về sau đối phương hối hận, bọn họ có lẽ còn có thể quay lại làm anh em.

Năm đó Ân Thiệu Hành có rất nhiều suy nghĩ ngây thơ, nhưng nếu không được như vậy, hắn cũng sẽ không hai mươi tuổi vẫn thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch rồi.

Bộ dạng bị ảnh hưởng của Ân Thiệu Hành ‘rụt rè’ không hề giống như trong tưởng tượng của cậu. Ân Mật Nhiên nhưng đối với khao khát của mình ngược lại càng ngày càng sâu, thiếu niên lúc trước chỉ vì một lần hôn môi cũng e lệ không thôi đang lấp đầy dũng khí chạy như điên trên con đường truy cầu tình yêu, khiến cho người ta đuổi theo không kịp. Sau nhiều lần ám chỉ cũng không được đáp lại bất luận cái gì, cậu bắt đầu vò mẻ chẳng sợ sứt luôn rồi.

(破罐子破摔 “Phá quán tử phá suất” vò mẻ chẳng sợ sứt: Không cần giữ gìn gì nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục thôi.)

Hôm nay Ân Thiệu Hành mới trở về từ công ty, vừa vào cửa đã bị quấn lấy: “Thiệu Hành, anh còn nhớ mai là ngày gì không?”

“Ừm…” Ân Thiệu Hành ra vẻ đăm chiêu rồi mới nói, “Không nhớ rõ.”

“Thật sự không nhớ?” Ân Mật Nhiên trừng mắt hắn.

“Chọc em thôi,” Ân Thiệu hành xoa đầu cậu, cười nói, “Sinh nhật của em, làm sao quên được.”

Lúc này Ân Mật Nhiên mới hài lòng: “Vậy quà sinh nhật có thể để em tự chọn được không?”

“Muốn cái gì?”

“Anh nói thử xem?” Ân Mật Nhiên khẽ giật cà vạt của hắn hỏi ngược lại.

“Muốn đi công viên trò chơi?”

Đây là nguyện vọng của Ân Mật Nhiên vào sinh nhật mười tuổi năm ấy, khi đó cha Ân mẹ Ân đang công tác nước ngoài, không rảnh cùng cậu ăn sinh nhật, Ân Thiệu Hành liền dẫn cậu đến công viên trò chơi một ngày, cuối cùng lại để cho cậu thật vui vẻ mà trải qua một sinh nhật hoàn chỉnh đầu tiên trong đời. Từ đó về sau sinh nhật hàng năm Ân Mật Nhiên đều quấn lấy anh trai đòi hắn dẫn cậu ra ngoài chơi, thẳng đến sinh nhật mười tám tuổi năm ấy mới giữ kín nguyện vọng không nói ra.

Bởi vì nguyện vọng năm đó mang theo tất cả hi vọng chờ mong của cậu, nếu muốn linh nghiệm mà nói, là không thể tiết lộ cho người khác biết a.

“Em đã mười chín tuổi rồi! Không đi công viên, chỉ ở nhà thôi.” Ân Mật Nhiên dứt khoát vòng qua cổ hắn, treo cả người lên trên người hắn cọ cọ: “Em muốn thế giới của hai người….”

Ân Thiệu Hành bị cách nói chuyện của cậu khiến cho dở khóc dở cười: “Được được, nghe lời em.” Dứt lời, nắm tay muốn kéo cậu ra, “Xuống, anh đi tắm.”

“Cùng nhau?” Ân Mật Nhiên ghé vào tai hắn dụ dỗ nói.

“Đừng đùa.”

“Em không đùa.” Ân Mật Nhiên nghiêm túc nói. Cái này không thể trách cậu sốt ruột, thật sự là hai người phát triển quá chậm! Qua hơn một năm, hành vi thân mật nhất của bọn họ chính là hôn môi, nhưng mà số lần thực hiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Không phải em tắm rồi sao,” Ngươi truy ta cản hồi lâu, Ân Thiệu Hành dần dần cũng rút ra được chút phương pháp dỗ dành Ân Mật Nhiên, chỉ thấy hắn cố ý cúi đầu ghé vào cổ người bên cạnh hít một cái, “Có mùi thơm a.”

Ân Mật Nhiên cảm thấy hơi ngứa, nhịn không được rụt người lại, sau đó lùi lại để tiến một bước nói: “Vậy thì hôn một cái.”

(退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.)

Cái này Ân Thiệu Hành không có biện pháp đối phó, không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự của em ấy?

Mà Ân Mật Nhiên đã nhắm mắt lại.

Ân Thiệu Hành thầm thở dài một hơi, nhìn người yêu tràn đầy mong đợi, cảm thấy công sức kiên trì kéo dài hồi lâu lập tức bị phá hủy không còn sót lại tí nào. Cố gắng kiềm chế mà ấn xuống một nụ hôn lên trán Ân Mật Nhiên, vì thỏa mãn đối phương, hắn dừng lại một lúc lâu, đương nhiên kỳ thật cái này cũng là chút tư tâm nho nhỏ của hắn.

Tuy rằng hôn không đúng chỗ, Ân Mật Nhiên có chút thất vọng, nhưng nụ hôn đã lâu không có vẫn khiến cho cậu cảm thấy choáng váng, nhịn không được liền buông lỏng tay.

“Được rồi.” Ân Thiệu Hành vỗ cậu một cái, cười nói: “Nhanh đi làm bài đi, lát nữa ăn cơm.”

“Ừm.”

Truyện Chữ Hay