Vị thân tín kia của Udyr là một cao thủ tình báo, sau khi nhận được mệnh lệnh của Udyr, chỉ trong ba giờ ngắn ngủi đã đem những tư liệu về người tên Charlie này tra ra toàn bộ — Cha mẹ mất từ năm mười tám tuổi, thi vào một viện y học rất bình thường ở tinh cầu Oman, thành tích bình bình, sau khi tốt nghiệp làm việc ở một bệnh viện tư nhân trên tinh cầu Oman vài năm, bệnh viện kia không lâu trước đây bởi vì kinh doanh không tốt nên đóng cửa, Charlie liền một mình đi đến Phá Quân tinh, trở thành bác sĩ nội khoa ở bệnh viện tổng quân khu.
Phần lý lịch này nhìn qua không có bất cứ vấn đề gì, chẳng qua chỉ là cuộc sống của một bác sĩ bình thường, nếu đổi lại là người khác, tra được những điều này cũng sẽ không sinh ra nghi ngờ.
Nhưng Udyr luôn cảm thấy không quá thích hợp.
Y có một loại trực giác rất kỳ quái, cảm thấy nam nhân kia không nên tên là Charlie, không nên có bộ dáng như vậy, không nên bình thường như thế….
Nhìn tư liệu chi tiết mà thân tín gửi đến, Udyr hơi nhíu nhíu mày, hồi âm lại. “Tìm cho ta một ít ảnh chụp trực diện của Charlie.”
Hình ảnh trong tư liệu, ngoại trừ trên chứng nhận tốt nghiêp của Charlie, những cái khác đều là chụp trong sinh hoạt làm việc thường ngày, có rất nhiều cái còn mang khẩu trang, thậm chí không thấy rõ dung mạo.
Udyr ra mệnh lệnh này, không bao lâu sau, đối phương liền tìm được một tấm ảnh chụp rõ ràng ngay mặt của bác sĩ Charlie gửi qua.
— Nam nhân trong ảnh chụp dung mạo vô cùng bình thường, đi lẫn trong đoàn người hoàn toàn không có gì đặc biệt, một đôi mắt đen láy mang theo ý cười, biểu tình trên mặt cũng rất nhẹ nhàng hiền hòa, vừa nhìn đã biết là loại người tính tình rất tốt.
Nhưng Udyr lại nhíu mày.
Ánh mắt này….
Tuy rằng ngày hôm qua y sốt cao, nhưng y nhớ rất rõ ràng ánh mắt của nam nhân kia.
Nam nhân kia có một đôi mắt đen láy trong veo, tròng mắt xinh đẹp tựa như bảo thạch thuần túy nhất, bị đôi mắt kia lẳng lặng nhìn chăm chú, thậm chí sẽ sinh ra loại xúc động muốn vươn tay chạm vào ánh mắt đó.
Mà bên trong tấm ảnh chụp trước mặt này, đôi mắt của nam nhân tuy rằng cũng là màu đen, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác rung động lòng người như thế.
Dung mạo của hai người quả thật rất giống nhau, nhưng ánh mắt lại khác nhau rất lớn…. Chính là đôi mắt kia đã bán đứng hắn.
Udyr hơi hơi giương lên khóe môi, gọi đến máy truyền tin của thân tín, thấp giọng nói. “Không cần tra nữa, hắn căn bản không phải Charlie.”
Khí chất khác nhau như thế, tư liệu lại không có sơ hở, cách giải thích duy nhất chính là “mạo danh thế thân”.
Người bác sĩ nam ngày hôm qua, rõ ràng chính là mạo danh Charlie đi đến nhậm chức ở Phá Quân tinh, Charlie thực sự đang ở chỗ nào, nam nhân kia là ai, căn bản không ai có thể biết. Một phần tư liệu này quả thật làm không chê vào đâu được, nếu không phải Udyr đột nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc đối với hắn, việc ngụy trang đánh tráo như vậy đích thực là rất khó bị nhìn thấu.
Nhớ lại ánh mắt của nam nhân kia, động tác và thanh âm, cái loại cảm giác quen thuộc kỳ quái này lại một lần nữa xuất hiện dưới đáy lòng.
— Mình nhất định đã gặp qua hắn ở nơi nào đó, hắn nhất định có liên quan đến đoạn ký ức đã mất kia.
Udyr nhíu nhíu mày, không hề do dự, đem địa chỉ của “Charlie” trên Phá Quân tinh vừa điều tra được yên lặng ghi tạc dưới đáy lòng.
Ngày luyện binh đầu tiên của quân đoàn Sắc Vi rất thuận lợi kết thúc, Udyr để các binh lính sĩ quan trở về phòng của họ nghỉ ngơi, bản thân cũng một mình đến phòng khách VIP của quân khu.
Đến tận khi bóng đêm buông xuống, y mới triệu hồi cơ giáp Ngân Tuyết của mình, trực tiếp bay ra ngoài theo cửa sổ trên nóc nhà.
Những điểm đáng ngờ trong lòng ngày càng nhiều, bởi vậy cho nên y vội vã muốn tự mình đến gặp Charlie.
Đi tới chỗ ở tạm thời bác sĩ Charlie thuê, Udyr nhẹ nhàng ấn chuông cửa, nho nhã lễ độ mỉm cười, nói. “Xin hỏi, bác sĩ Charlie có ở nhà không?”
Lăng Phong hoàn toàn không ngờ Udyr lại đột nhiên tìm đến.
Một khắc nhìn thấy Udyr bên trong màn hình kia, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, đứng cứng ngắc ở nơi đó, căn bản không biết nên làm gì cho phải.
Lâm Viễn và Snow thấy Lăng Phong toàn thân cứng ngắc đứng ở cửa, rốt cuộc cũng nhận ra điểm không bình thường. Hai người liếc nhau, Snow nhịn không được mở miệng hỏi. “Baba, bên ngoài có người tìm ba sao?”
Lăng Phong lúc này mới hồi phục tinh thần, ra vẻ bình tĩnh mỉm cười một chút, nói. “….. Đồng nghiệp tìm ta có chút việc, các con lánh đi trước đi.”
Hắn mang Lâm Viễn và Snow đến thư phòng, tìm mấy cuốn sách điện tử cho hai người, thuận tay đóng chặt cửa phòng, sau đó vội vàng thu dọn phòng khách một chút, đeo lại tầng mặt nạ kia, lúc này mới xoay người đi đến chỗ hành lang gần cửa ra vào, nhìn thoáng qua màn hình theo dõi –
Udyr vẫn như trước đứng ở bên ngoài, biểu tình trên mặt không chút hoang mang, rất có kiên nhẫn.
Tựa hồ nhận ra Lăng Phong tới gần, y rất có phòng độ mỉm cười về phía vị trí máy ghi hình một chút, nói. “Tôi vừa rồi nghe được tiếng bước chân của cậu, căn hộ cậu thuê hiệu quả cách âm không được tốt lắm…. Không cần làm bộ trong nhà không có ai, mau mở cửa cho tôi đi, Charlie.”
Trong mắt nam nhân đang mỉm cười rõ ràng mang theo ý tứ trêu đùa như muốn “chọc thủng tâm tư đối phương”.
Lăng Phong nhịn không được giật mình.
Hắn quả thật là muốn làm bộ trong nhà không có ai, nhưng hắn biết, làm như vậy căn bản không thể gạt được Udyr.
Năm đó khi mới quen biết, Udyr cũng giống như bây giờ mặt dày nghĩ đủ mọi cách đùa giỡn bám theo hắn, Lăng Phong bị quấn lấy cực kỳ khó chịu, hận không thể đem cái tên nam nhân bên ngoài thì phong độ nội tâm lại ác liệt vô cùng này đóng bao quăng đi, thế nhưng Udyr lại hoàn toàn không có tự giác “bị ghét bỏ”, kiếm các loại cớ quấn lấy Lăng Phong, tựa hồ rất thích biểu tình xấu hổ lại bất đắc dĩ của Lăng Phong.
Cách màn hình nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc của nam nhân kia, Lăng Phong phát hiện, bản thân cư nhiên vẫn còn rất khẩn trương.
Qua nhiều năm như vậy, vốn dĩ cho rằng đã sớm quên đi đoạn quá khứ kia, thế nhưng cuối cùng hắn lại đem chúng trở thành ký ức trân quý nhất chôn sâu dưới đáy lòng. Giờ phút này, cùng với sự xuất hiện của Udyr, những ký ức đó lại tuôn ra cuồn cuộn, lồng ngực nặng nề tựa như đang bị khối đá khổng lồ ép lên, đến cả việc hít thở đơn giản cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Trong phòng vẫn không có ai đáp lại, Udyr vô cùng kiên nhẫn ấn chuông cửa. “Bác sĩ Charlie, xin hãy mở cửa, tôi có việc tìm cậu.”
Lăng Phong rốt cuộc bất chấp tất cả mở cửa ra, sắc mặt bình tĩnh nói. “Tướng quân, tìm tôi có chuyện gì?”
Nam nhân trước mắt sắc mặt có chút tái nhợt mất tự nhiên, ánh mắt lãnh đạm, ý tứ kháng cự cực kỳ rõ rệt. Udyr cẩn thận đánh giá hắn, loại xúc động muốn tới gần người này từ sâu dưới đáy lòng lại xuất hiện vô cùng mãnh liệt.
Khuôn mặt này cùng với “bác sĩ Charlie” bên trong tư liệu cực kỳ giống nhau, thế nhưng đôi mắt trong veo này, cùng với khí chất đặc biệt trên người hắn, lại hoàn toàn không giống với người trong ảnh chụp — hiển nhiên, hắn là đang mang mặt nạ giả trang để che giấu thân phận.
Udyr cũng chưa vội vạch trần, mỉm cười hỏi. “Đặc biệt đến để cảm tạ cậu, không mời tôi vào nhà ngồi sao?”
Nói xong còn đưa một hộp điểm tâm và một lẵng hoa quả được đóng gói cẩn thận đến trước mặt Lăng Phong, phảng phất như y thật sự chỉ đến nhà thăm hỏi. “Nghe nói cậu vừa tới Phá Quân tinh, tôi mang cho cậu một ít đặc sản, cảm ơn cậu ngày hôm qua đã chăm sóc cho tôi.”
Lăng Phong. “……….”
Bị Udyr mỉm cười nhìn chăm chú, da đầu Lăng Phong run lên một trận, đành phải dùng ngữ khí cứng ngắc nói. “Tướng quân, ngài quá khách khí rồi, là một bác sĩ, xem bệnh cho ngài là chức trách của tôi. Tôi còn có việc, mời….”
Lệnh đuổi khách của Lăng Phong còn chưa kịp nói xong, Udyr đã mặt dày vòng qua hắn đi vào trong phòng. “Mời vào phải không? Cảm ơn.”
Lăng Phong. “…….”
Udyr chưa mời đã vào hoàn toàn không có tự giác quấy rầy đến đối phương, chẳng khác nào chủ nhà, rất không khách khí ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt đồ mình mang tới lên bàn, đánh giá kết cấu căn nhà một chút, ánh mắt thoáng dừng lại ba giây trước cánh cửa đóng chặt ở thư phòng.
Lăng Phong lập tức kéo căng sống lưng.
Trong thư phòng, Lâm Viễn và Snow đang dán ở sau cánh cửa nghe lén.
Lâm Viễn nghe trong chốc lát, cảm giác thanh âm của vị khách kia có chút quen tai, nhịn không được nói. “Tại sao tôi lại cảm thấy thanh âm của người kia, rất giống…. rất giống Udyr tướng quân của quân đoàn Sắc Vi?”
Snow sắc mặt hơi đổi. “Cậu xác định?”
Lâm Viễn gãi gãi đầu, không chắc chắn nói. “Chắc chỉ là có chút giống thôi đi? Cách cửa nghe cũng không rõ ràng cho lắm.”
— Tướng quân Udyr của quân đoàn Sắc Vi làm sao có thể đến Phá Quân tinh? Còn tự mình chạy đến chỗ của cậu nữa?
Thế nhưng, nhớ tới cảnh tượng trước đây khi Udyr gọi mình đến hỏi về chiếc vòng cổ kia, đáy lòng Lâm Viễn lại có chút nghi hoặc. Udyr rõ ràng là quen biết Lăng Phong, nói không chừng người đến ngày hôm nay thật sự là Udyr.
Snow trầm mặc một lát, không hề do dự đi đến bên cửa sổ, mở ra, quay đầu nói với Lâm Viễn. “Chúng ta đi trước đi.”
Lâm Viễn thấy cậu muốn nhảy qua cửa sổ, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt. “….. Tôi còn chưa kịp hỏi cậu về tình hình của baba tôi, hơn nữa vừa rồi mới nói được có một nửa, chúng ta cứ đi như vậy có vẻ không tốt lắm thì phải?”
Snow biểu tình nghiêm túc nói. “Đi trước đi, sau này lại nói. Vạn nhất người vừa đến phát hiện ra chúng ta, trái lại có thể sẽ mang tới phiền phức không cần thiết.”
Lâm Viễn ngẫm lại thấy cũng đúng, hai người đều là Omega, lén gặp mặt Lăng Phong, nếu để ai biết thì quả thực rất khó giải thích rõ ràng.
Đi đến bên cửa sổ, thấy Snow tay chân lanh lẹ nhảy ra ngoài, đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được cảm thán: người anh này quả thật là một tay nhảy cửa sổ cừ khôi a, nhìn tư thế cậu ấy nhảy ra ngoài vô cùng thuần thục, rõ ràng không phải là lần đầu tiên.
Snow ở dưới lầu ngoắc ngoắc Lâm Viễn. “Xuống đi, tôi đón cậu.”
Lâm Viễn cười cười nói. “Không cần, tôi tự mình đi.”
Lâm Viễn trước đây cũng là một đứa trẻ bướng bỉnh, mấy chuyện như leo cây, trèo tường này đã làm không ít, lúc còn ở nhà thường xuyên lộn nhào ở trên giường, nên thân thể cũng mềm dẻo chẳng kém gì diễn viên tạp kỹ, lại thêm sau này học công phu với Chu Nghị, độ cao hai tầng như thế này chỉ như một bữa ăn sáng đối với cậu. Lâm Viễn nhảy từ cửa sổ ra ngoài, trượt hai ba cái men theo ống nước bên cạnh, giống như đại hầu tử vững vàng rơi xuống đất.
Hai người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.
Hai Omega nhảy cửa sổ nhảy đến thuần thục như vậy, nếu để mấy Alpha kia biết phỏng chừng sẽ kinh hãi đến rớt cằm.
Snow trực tiếp triệu hồi Dạ Tuyết ra, nói. “Dạ Tuyết, đi mau.”
“Vâng, chủ nhân.” Dạ Tuyết lập tức tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, chở anh em hai người, nhanh chóng bay về phía trường học.
Bên trong phòng khách, tầm mắt của Udyr vẫn dừng lại ở thư phòng, sống lưng Lăng Phong liền cứng đờ một chút. Tuy rằng chỉ là một ít biến hóa cảm xúc rất nhỏ, cũng không thoát được khỏi ánh mắt của Udyr.
Udyr đứng lên khỏi sô pha, đi vài bước ở trong phòng, mỉm cười nói. “Có thể tham quan nhà của cậu một chút được không? Cậu sống có một mình, nhưng trong phòng lại sắp xếp thật sạch sẽ a.”
Lăng Phong đứng dậy muốn ngăn cản y, Udyr lại bước nhanh đến cửa thư phòng đang đóng chặt, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“…….” Trái tim Lăng Phong trong nháy mắt cơ hồ muốn ngừng đập.
Trong thư phòng không có một bóng người, cửa sổ mở ra, gió đêm xuyên qua khung cửa thổi vào, hất tung tấm rèm màu trắng, mang lại cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.
Udyr hơi hơi nheo mắt, đi đến cạnh cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, bóng đêm dày đặc, ánh đèn đường màu da cam đã sáng lên toàn bộ. Tiểu khu này tương đối hoang vu, người đi trên đường rất thưa thớt, thoạt nhìn vô cùng im lặng.
— Đáng tiếc, không biết là ai lúc nhảy qua cửa sổ quá mức chủ quan, mồ hôi trong lòng bàn tay lưu lại một dấu tay nhợt nhạt trên tường.
Udyr nhìn dấu tay kia nhanh chóng bị gió thổi khô, nhịn không được cười một chút, quay đầu nói với Lăng Phong. “Nơi này điều kiện không tệ, không khí cũng rất tốt, là nhà cậu thuê?”
Lăng Phong phục hồi tinh thần, thấy bên trong thư phòng không có ai, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Snow mấy năm nay một mình độc lập lớn lên, luyện thành tính cảnh giác rất mạnh, có lẽ là nhận thấy người đến không ổn, nên lập tức mang theo Tiểu Viễn rời đi. May là không bị Udyr phát hiện, nếu không Lăng Phong cũng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao cả tóc và mắt của Snow đều cực kỳ giống y.
Thế nhưng, Lăng Phong vừa nhẹ nhàng thở ra, còn chưa phục hồi tinh thần, Udyr đã đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay nhẹ nhàng đè lên vai hắn, thấp giọng nói. “Charlie.”
“…….” Loại tư thế nửa ôm đối phương vào lòng này, khiến cho da đầu Lăng Phong run lên một trận, muốn giãy giụa, lại bị y nhanh chóng ấn lại.
Udyr nhìn nam nhân vẻ mặt bất an đối diện, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu. “Cậu không cần khẩn trương, tôi không có bất cứ ác ý gì với cậu. Tôi chỉ cảm thấy, chúng ta trước đây hình như có quen biết. Cậu luôn cho tôi một loại cảm giác rất quen thuộc.”
Lăng Phong đối diện với nam nhân đang ôn nhu mỉm cười, đáy lòng cơ hồ muốn sụp đổ.
Da mặt dày của Udyr, Lăng Phong từng lĩnh giáo qua vô số lần, y nếu như đã muốn quấn lấy ai, người đó cho dù có lấy súng dí vào đầu y bắt y cút cũng không thể đuổi y đi được. Khả năng kiên nhẫn cùng vô sỉ của nam nhân này chính là số một số hai trên toàn đế quốc, bằng không, bản thân năm đó tâm lạnh như nước, cũng không thể nào bị y quấn đến động tâm.
Giờ phút này, cùng là tình huống “tới cửa viếng thăm”, Lăng Phong lại cảm thấy đau đầu vô cùng.
Y đến cùng là tới đây làm gì?
Chẳng lẽ y thật sự nhận ra mình? Y không phải đã hoàn toàn mất trí nhớ rồi sao, tại sao lại có thể nhận ra được?
Cảm giác được ánh mắt ôn nhu của nam nhân đặt trên người mình, Lăng Phong nhất thời tâm loạn như ma, vội vàng ra vẻ bình tĩnh hất tay y, lui về phía sau một bước, thần sắc nghiêm túc nói. “Tướng quân, ngài nhận nhầm rồi, tôi chưa từng gặp ngài.”
Udyr nhìn Lăng Phong, trầm mặc thật lâu, mới đột nhiên đưa tay giơ vòng cổ trước ngực mình lên, hỏi. “Vòng cổ này cậu đã từng thấy bao giờ chưa?”
Bên trong tinh thạch màu xanh da trời trong suốt khắc một cái tên vô cùng quen thuộc, vòng cổ được chủ nhân lưu giữ rất hoàn hảo, cái tên kia dưới ánh sáng của ngọn đèn tỏa ra tia huỳnh quang nhàn nhạt.
Lăng Phong nhìn tên của mình, trái tim đau đớn trong giây lát.
Udyr nhìn hắn, ngữ khí ôn nhu hỏi. “Thấy rồi sao?”
Lăng Phong đáp. “Không có.”
Udyr thấp giọng nói. “Tại sao lại tránh đi tầm mắt của tôi? Cậu đang nói dối sao?”
“……” Lăng Phong xoay người muốn đi, lại đột nhiên bị Udyr kéo cổ tay. Udyr nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt nam nhân, từng câu từng chữ nói. “Cậu căn bản không phải Charlie. Cậu là Lăng Phong, có phải không?”
Lăng Phong. “………”
Udyr tiếp tục hỏi. “Cậu vừa rồi khi nhìn thấy cái vòng cổ này, biểu tình trên mặt rất khó coi. Là cậu sao? Lăng Phong?”
Lăng Phong. “……….”
Lăng Phong kinh ngạc đứng ở nơi đó, không biết nên trả lời như thế nào.
Cặp mắt màu xanh da trời kia của Udyr, giống như thiên không trong suốt sáng rực sau cơn mưa, bị ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn chăm chú, trái tim phảng phất như bị một đôi tay dùng lực lôi kéo, không tự chủ được mà luân hãm vào vực sâu vô tận cơ hồ khiến người ta muốn chết chìm đó.
Bị y lẳng lặng nhìn chằm chằm như vậy, làm cho Lăng Phong cơ hồ không thể hô hấp được.
Udyr vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm nam nhân lên, tay còn lại đụng đến phía sau vành tai hắn.
Quả nhiên, làn da phía sau vành tai có một chỗ gồ lên rất nhỏ, dùng sức gạt ra một chút, lớp da nhân tạo liền bị kéo lên, Udyr nắm lấy phần cuối của mặt nạ, tựa hồ là không muốn làm hắn đau, động tác mềm nhẹ, chậm rãi lột ra.
Một tầng mặt nạ đắp lên mặt rốt cuộc bị kéo xuống hoàn toàn, lộ ra gương mặt nhã nhặn tuấn tú của nam nhân.
Gương mặt dưới tấm da kia trắng nõn, môi hồng nhuận, đường cong xinh đẹp nơi cằm cùng sống mũi thẳng tắp làm cho cả khuôn mặt có vẻ vô cùng ôn nhu, so với bộ dáng bình thường khi đeo mặt nạ vừa rồi quả thực là khác xa nhau.
Đây mới là diện mạo vốn có của hắn, đây mới là khí chất mà hắn nên có….
Udyr vươn tay nhẹ nhàng phủ lên gương mặt của nam nhân, xúc cảm nhẵn nhụi khi chạm tới làn da, khiến người ta nhịn không được muốn hung hăng hôn lên.
Cặp mắt trong trẻo đen láy kia, giờ phút này tràn đầy bối rối luống cuống, nam nhân trong lòng chẳng khác nào động vật bị chấn kinh, đột nhiên kịch liệt giãy giụa.
“…… Buông tôi ra!” Lăng Phong muốn hất tay Udyr, Udyr lại bất chợt dùng sức siết chặt cằm hắn, tay còn lại thuận thế ôm sát vòng eo mềm dẻo của hắn.
“Lăng Phong…..” Udyr nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, kiên định nói, “Em chính là Lăng Phong.”
Nếu nói trước kia chỉ là suy đoán cùng trực giác, thì hiện tại, nhìn thấy sự bối rối trong mắt nam nhân cùng với biểu tình luống cuống trên mặt, Udyr đã có thể khẳng định –
Hắn chính là Lăng Phong, chính là bóng dáng mơ hồ mà mình liên tục nhìn thấy trong mộng kia!
Nhìn nam nhân trong lòng sắc mặt tái nhợt, trái tim Udyr giống như bị một sợi cước mảnh mai gắt gao siết chặt, loại cảm giác đau lòng này theo dây thần kinh lan tràn tới khắp tứ chi, ký ức từ sâu trong trí óc bắt đầu cuồn cuộn điên cuồng, đầu đau đến độ muốn nứt ra, trước mắt cũng lóa lên từng đợt, ngón tay thậm chí còn hơi hơi phát run.
Chỉ cần nhắc tới cái tên này thôi đã khiến y đau lòng đến hít thở không thông, huống chi còn thấy được người thật….
Y chỉ có thể dựa vào bản năng dùng sức ôm lấy nam nhân trước mặt, cánh tay siết lại thật chặt, cơ hồ muốn làm cho sinh mệnh của hai người hòa vào với nhau.
Tuy rằng Udyr không nhớ rõ quá khứ giữa hai người, nhưng y biết, nam nhân trước mặt này, chính là ký ức quý giá nhất mà y thà chết cũng không muốn quên, chính là người mà y đời này muốn chiếm lấy nhất, muốn bảo vệ nhất – Lăng Phong.
Hết chương .