Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa anh thảo xung quanh mộ bia quanh quẩn bên mũi, dưới ánh trăng mông lung, cha con hai người ở trước mộ bia gắt gao ôm nhau, nhiệt độ cơ thể từ trên người thiếu niên truyền tới, khiến cho ánh mắt luôn lạnh lùng của Rawson không khỏi trở nên ôn hòa hơn.
Rawson vốn cao hơn nhi tử rất nhiều, ôm như vậy, vừa vặn làm cho mặt Lâm Viễn có thể dán trước ngực của ông, cánh tay hữu lực, lồng ngực rộng lớn, nhịp tim trầm ổn, khiến người ta không hiểu sao lại có cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
— Đây chính là cha, người cha thân sinh mạnh mẽ mà thâm tình.
Lâm Viễn từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhận được một chút tình yêu nào từ cha, càng không nghĩ tới có một ngày lại có thể gặp cha. Huống chi, cha ruột của cậu cư nhiên lại chính là nguyên soái Rawson của đế quốc mà cậu vẫn âm thầm sùng bái.
Được cha gắt gao ôm vào lòng, trái tim Lâm Viễn không khỏi dâng lên một tia ấm áp.
Rawson ôm Lâm Viễn trong chốc lát, lúc này mới buông cậu ra, nhìn cặp mắt trong veo đen láy sáng ngời giống hệt như sinh phụ của cậu, Rawson nhịn không được vươn tay đến, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhi tử, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, về nhà trước đã, cha còn có chút chuyện muốn nói với con.”
“Vâng.” Lâm Viễn gật gật đầu, xoay người đi theo cha.
Rawson đưa Lâm Viễn đến một khu biệt thự ba tầng, đi tới cửa thư phòng, mở khóa, để Lâm Viễn ngồi trên sô pha, lúc này mới xoay người từ trên giá sách lấy ra một quyển album ảnh điện tử bằng pha lê đưa tới trong tay cậu.
Lâm Viễn hiếu kì hỏi. “Đây là cái gì?”
Rawson nói. “Mở ra xem xem, mật mã là tên của baba con.”
Lâm Viễn nhập mật mã, mở album ảnh, liền thấy ở trang đầu tiên xuất hiện một tấm ảnh chụp –
Là Lăng Vũ thời sinh viên, mặc một thân quân trang lam sắc, một đôi mắt đen láy lạnh lùng thản nhiên, lúc đối diện với màn hình biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc.
Ảnh được chụp ở trong phòng, Lâm Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra – chính là ký túc xá dành cho học viên của Học viện quân sự St. Romia.
Lâm Viễn lấy ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình, ngay sau đó, tấm ảnh thứ hai xuất hiện.
Tấm thứ hai là ảnh chụp chung của bốn người, Lâm Viễn nhận ra được Rawson cùng Lăng Vũ, hai người khác lại có gương mặt vô cùng xa lạ.
Rawson giải thích. “Cha và baba của con đều là học viên hệ chỉ huy khóa của Học viện quân sự St. Romia, cha cùng cậu ấy lại vừa vặn được phân đến cùng một ký túc xá, đây là ảnh chụp chung của bốn người trong ký túc xá bọn ta. Vị bên trái này là Drew Birch, là nhi tử nhỏ nhất của gia tộc Birch năm đó, hiện nay là quân đoàn trưởng quân đoàn Trường Xà. Người bên phải này là Burney Yar, là phó quan của quân đoàn Sắc Vi.”
Lâm Viễn gật gật đầu, mang theo tâm trạng hiếu kì lật từng tấm từng tấm ảnh chụp.
Lưu trữ bên trong album ảnh điện tử toàn bộ đều là ảnh chụp của baba Lăng Vũ.
Bộ dáng ngây ngô khi mới tới trường, tràn đầy ý chí chiến đấu khi tốt nghiệp, khóe môi khẽ giương cao nở nụ cười khi lần đầu thăng cấp làm thiếu tá, biểu tình bình tĩnh lúc ở trong phòng họp của Quân bộ thảo luận chính sự, ánh mắt nghiêm túc lúc cùng người khác bàn bạc chiến thuật….
Hơn một trăm tấm ảnh chụp, ghi lại hoàn chỉnh mỗi một dấu mốc quan trọng trong suốt cuộc đời mười năm làm quân nhân từ lúc nhập trường tới khi bị khai trừ quân tịch của Lăng Vũ, quả thực giống như một đoạn phóng sự cá nhân được xây dựng tỉ mỉ.
Lâm Viễn cầm album điện tử trong tay, có chút cảm động quay đầu nhìn về phía Rawson. “Những ảnh chụp này, đều là do người sưu tầm sao?”
Rawson gật gật đầu, nói. “Baba con rất ghét chụp ảnh, mỗi lần đối mặt với ống kính biểu tình đều cứng ngắc, ảnh chụp được lưu trữ lại cực kì ít, trừ phi là trong những trường hợp bắt buộc hay lễ trao giải gì gì đó. Những ảnh chụp này là do ta sưu tầm được từ rất nhiều nơi…. Đặt ở trong này làm kỉ niệm.”
Mấy năm nay Lăng Vũ không còn, Rawson cũng chỉ có thể dùng phương thức này để tưởng niệm đến cậu.
Bản album điện tử này, Rawson cũng không nhớ rõ mình đã lật xem bao nhiêu lần, xem đi xem lại, hắn thậm chí còn có thể thuộc nằm lòng trình tự của mấy trăm tấm ảnh chụp trong đó.
Lâm Viễn cúi đầu nhìn nam nhân trong tấm ảnh kia, trái tim giống như bị một sợi dây siết chặt, ẩn ẩn đau nhức. Một vị tướng quân ưu tú như vậy, lại bởi vì thân phận Omega mà bị Quân bộ khai trừ quân tịch…. Ông ấy năm đó khi nghe được phán quyết của tòa án quân sự, nhất định rất khổ sở đi?
Thấy Lâm Viễn gục đầu xuống, Rawson vươn tay đến, gắt gao ôm lấy bả vai của nhi tử, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, ta đem những ảnh chụp này cho con xem, là muốn để con biết, baba của con, cậu ấy là một người rất ưu tú, cậu ấy cũng là…. vị tướng quân vĩ đại nhất… trong lòng ta.”
Lâm Viễn gật gật đầu, nghiêm túc nói. “Con cũng nghĩ như vậy. Baba là một Omega, lại có thể thống lĩnh quân đoàn Ám Dạ liên tiếp giành được thắng lợi, người nhất định thực không dễ dàng.”
Rawson trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Tuy rằng chúng ta đều thừa nhận năng lực của cậu ấy, đáng tiếc, truyền thống kéo dài đã mấy trăm năm của Quân bộ, chưa bao giờ cho phép Omega tham quân. Baba con năm đó là lấy thân phận Beta trà trộn vào Quân bộ, bởi vì năng lực nổi trội nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý, từ xưa tới nay kẻ nắm quyền ở Quân bộ luôn luôn là những người thừa kế Alpha của năm đại gia tộc, bọn họ sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào uy hiếp đến địa vị của họ.”
Rawson dừng một chút, quay đầu nhìn về phía nhi tử của mình. “Tiểu Viễn, Quân bộ là nơi rất phức tạp. Ta tuy rằng là nguyên soái, nhưng ta cũng không thể một tay che trời. Nếu con xảy ra chuyện gì, ta đương nhiên sẽ dốc hết sức để bảo vệ con, thế nhưng những tướng quân của các quân đoàn khác thì không nhất định.”
Lâm Viễn gật gật đầu, quay về phía cha mình, rất nghiêm túc lắng nghe.
Rawson đối diện với ánh mắt của cậu, ngữ khí ôn hòa nói. “Con hãy nhớ kỹ, về sau làm việc phải hết sức cẩn thận, không chỉ che giấu cho tốt thân phận Omega của mình, mà việc con là con trai của ta và Lăng Vũ, cũng không được nhắc tới trước mặt bất cứ ai…. Con có hiểu ý của ta không?”
Lâm Viễn hiểu được hàm ý của ông, vội vàng nói. “Con biết, con sẽ không nói với bất kỳ ai. Những người đó một khi biết được thân thế của con, nhất định sẽ không bỏ qua cho con, lại càng không bỏ qua cho baba, chúng ta không thể tiết lộ bí mật baba còn sống ra ngoài.”
Rawson vui mừng gật gật đầu. “Con có thể hiểu được thì tốt. Ta tuy rằng không biết baba con hiện giờ ở đâu, bất quá, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm được cậu ấy, một khi có tin tức, ta sẽ lập tức thông báo cho con. Con trước hết cứ an tâm học ở trường, baba con bên kia liền giao cho ta đi.”
Lâm Viễn gật đầu đáp. “Vâng, con biết!”
Rawson dừng một chút, lại thấp giọng gọi. “Hắc Long, ngươi ra đây!”
Công tắc không gian trên chiếc nhẫn khảm bảo thạch hắc sắc đeo ở tay phải chợt lóe lên một tia quang mang kì dị, sau đó, cơ giáp hắc sắc liền đi ra từ trong công tắc không gian, biến thành hình người đứng ở trước mặt Rawson, đồng tử màu vàng cũng sáng lên.
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn cơ giáp hắc sắc anh tuấn trước mặt, nhịn không được tán thán. “Đây chính là Hắc Long sao?!”
Cậu trước kia ở trong ký ức của Chu Tước đã từng nhìn thấy bóng dáng Hắc Long, không nghĩ tới chính mình cư nhiên còn có cơ hội tận mắt nhìn thấy đài cơ giáp cấp S này!
Lâm Viễn nhìn Hắc Long ở phía trước, nhịn không được hưng phấn đứng lên, đi tới trước mặt Hắc Long, dè dặt vươn tay đến, Hắc Long rất phối hợp thò bàn tay to lớn tới trước mặt tiểu chủ nhân, thoải mái để cho Lâm Viễn sờ sờ.
Rawson nhịn không được nở nụ cười.
Đứa nhỏ này quả nhiên rất hứng thú với cơ giáp, vừa nhìn thấy cơ giáp hai mắt liền sáng lên, trách không được trong phòng cậu để nhiều mô hình cơ giáp như vậy.
Rawson thấp giọng hỏi. “Tiểu Viễn, Chu Tước đã đến tay con rồi đi?”
Lâm Viễn vội vàng đáp. “Đúng vậy!”
Rawson nói. “Con cũng gọi Chu Tước ra đi.”
Lâm Viễn tuy rằng rất nghi hoặc, những vẫn phối hợp đánh thức trí năng của Chu Tước.
Hai đài cơ giáp một đỏ một đen đứng ở trước mặt, Rawson lúc này mới đi tới phía trước, ra lệnh cho Hắc Long thay đổi thiết lập, sau đó bảo Lâm Viễn đem tay đặt vào lòng bàn tay Hắc Long, để cho nó quét hình vân tay của cậu.
Một lát sau, Hắc Long phát ra thanh âm bình tĩnh. “Chủ nhân, quyền hạn tối cao đã kích hoạt thành công.”
Lâm Viễn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Rawson, Rawson thấp giọng giải thích. “Thời điểm ta ở trong khoang thuyền chỉ huy của quân đoàn Vinh Quang, những thỉnh cầu kết nối trò chuyện đều bị chặn bên ngoài lưới phòng ngự của quân đoàn Vinh Quang, phải thông qua mật mã nghiệm chứng, con không có mật mã thì căn bản không thể liên hệ với ta. Cho nên, ta đã để con kích hoạt quyền hạn thông tin tối cao bên trong Hắc Long, về sau con có chuyện tìm ta, có thể trực tiếp thông qua máy thông tin của Chu Tước kết nối đến chỗ ta.”
Lâm Viễn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Chuyện mà cha vừa làm, đồng nghĩa với việc cho phép mình nhảy qua lưới phòng ngự bên ngoài của quân đoàn, trực tiếp kết nối đến cơ giáp cá nhân Hắc Long của ông.
Toàn bộ đế quốc, những người có thể không cần nhìn đến lưới phòng ngự của quân đoàn Vinh Quang, trực tiếp liên hệ với bản nhân của nguyên soái, có lẽ cũng chỉ có bệ hạ đi?
Lâm Viễn thụ sủng nhược kinh, đồng thời lại nhịn không được trở nên vui vẻ.
— Đây chính là sự coi trọng của cha đối với mình.
— Mức độ coi trọng thậm chí không thua gì quân đoàn Vinh Quang của ông ấy.
Đem Hắc Long cùng Chu Tước thu hồi vào công tắc không gian, Rawson lúc này mới mở miệng nói. “Tiểu Viễn, con yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được baba con trở về.”
Lâm Viễn gật gật đầu, hưng phấn nói. “Con sẽ che giấu cẩn thận bí mật về thân thế của mình, sau khi tốt nghiệp, lại đến đội cận vệ của quân đoàn Vinh Quang hỗ trợ cho người.”
Lâm Viễn dứt lời liền vươn tay tới, Rawson ngưng một chút, cũng phối hợp đưa tay ra.
“Ba” một tiếng, thanh âm vỗ tay của cha con hai người, ở trong thư phòng yên tĩnh vang lên thật rõ ràng.
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Rawson, cười nói. “Chúng ta cùng nhau đợi baba trở về đoàn tụ!”
Rawson cũng mỉm cười, đáp. “Được, chúng ta giao hẹn như vậy.”
Trong chớp mắt nhìn nhau cười, phần ăn ý được sinh ra, là đến từ máu mủ tình thâm trời sinh của cha con ruột thịt.
Một khắc kia, đồng thời hiện lên trong đầu hai người, chính là người mà bọn họ cùng tưởng nhớ – Lăng Vũ.
Thời gian đã rất muộn, Rawson trực tiếp để Lâm Viễn ở lại nhà của mình.
Đem một gian phòng gần phòng ngủ của mình nhất cho Lâm Viễn ở, Rawson bảo quản gia nhanh chóng sắp xếp cho tốt, còn tự mình đưa cho Lâm Viễn một bộ chăn mền màu lam để đổi, tự mình xếp giường cho cậu, thậm chí còn cẩn thận ở trên bàn làm việc đặt rất nhiều mô hình cơ giáp mà Lâm Viễn thích.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, khách phòng vốn dĩ trống không liền rực rỡ hẳn lên, trở thành phòng ngủ của tiểu chủ nhân Lâm Viễn.
Từ nay về sau, cho dù Lâm Viễn không ở nơi này, căn phòng cũng sẽ được lưu lại vì cậu.
— Nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu.
Là một người cha, con trai đã lớn như vậy, mà suốt mười tám năm trời lại không hề quan tâm đến, chưa từng đút cho cậu một miếng cơm, chưa dạy cậu nói được câu nào, trước đây khi cậu còn lẫm chẫm đi học cũng chưa bao giờ mua cho cậu một món quà, lúc cậu dự thi đạt hạng nhất cũng không khen được một lời….
Một người cha thất trách như vậy, mà Lâm Viễn cư nhiên không hề để ý chút nào, trái lại còn thản nhiên thừa nhận sự tồn tại của người cha này….
Nhìn bộ dáng thiếu niên ngủ say ở trên giường, đáy lòng Rawson rất áy náy, đồng thời lại cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Lâm Viễn không chỉ không oán trách cha, ngược lại còn an ủi mình: đó không phải là lỗi của cha, cha đã cố gắng hết sức rồi không phải sao? Tưởng rằng baba đã qua đời, mấy năm nay cha cũng rất đau khổ đi….
Đúng vậy, những khó khăn trải qua trong mấy năm nay, căn bản không thể dùng lời nói mà hình dung hết được.
Khoảnh khắc khi Lăng Vũ rời xa, trái tim giống như bị người ta nhẫn tâm khoét đi một khối huyết nhục, cái góc trống trơn vắng vẻ kia lạnh lẽo đến thấu xương, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thể lấp đầy.
Nhưng mà nay, Lâm Viễn, thiếu niên lạc quan thiện lương này, cốt nhục ruột thịt di truyền toàn bộ gen của mình và Lăng Vũ, rốt cuộc ở dưới đáy lòng trống rỗng lạnh lẽo của Rawson, thắp lên một ánh mặt trời ấm áp.
Đột nhiên có một nhi tử mười tám tuổi, Rawson kỳ thật vô cùng kích động, nhưng lại không biết nên sủng cậu như thế nào.
Từ khi cậu còn nhỏ…. đã không còn cần sự nuông chiều của cha nữa.
Rawson nhẹ nhàng vươn tay, giúp nhi tử sửa sang lại mái tóc đen mềm mại, Lâm Viễn trong giấc ngủ say tựa hồ cảm giác được một loại khí tức khiến cậu an tâm, hơi nghiêng đầu đến, ở trong lòng bàn tay Rawson nhẹ nhàng cọ cọ.
….. Rawson nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Đứa con này, thật sự có thể chữa khỏi mười tám năm cô độc cùng tuyệt vọng của mình chỉ trong nháy mắt.
Rawson thậm chí cảm giác, sự tồn tại của đứa trẻ Lâm Viễn này, là ân huệ lớn nhất mà trời cao ban cho mình.
Lâm Viễn ngủ say, căn bản không biết, nguyên soái Rawson lần đầu tiên được lên làm cha, tâm tình khẩn trương lại phức tạp ngồi bên giường nhi tử tới hơn nửa đêm, thẳng đến khi trời sắp sáng mới xoay người rời đi.
Một đêm này, đối với Lâm Viễn mà nói là vô hạn ấm áp và yên bình.
Mà đối với Snow, lại là một đêm cực kỳ mạo hiểm.
Thời điểm Snow từ Phá Quân tinh xuất phát tới thiên hà Cepheus, chính là một tuần trước, cậu trước tiên ở trên mạng đặt một phòng tại khách sạn bình dân, khoảng cách từ khách sạn tới trung tâm thành phố cùng vương cung đế quốc vô cùng xa, là địa phương bí ẩn mà an toàn.
Snow ban ngày ở trong khách sạn lên mạng, cho đến buổi tối, mới có thể thay một thân quần áo màu đen kia điều khiển Dạ Tuyết ra ngoài làm việc.
Nhưng điều khiến cậu phiền lòng là, gần tới buổi lễ kỷ niệm sáu trăm năm thành lập đế quốc, tình hình trị an gần đây của thủ đô vô cùng nghiêm cẩn, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều là máy theo dõi hồng ngoại, thêm một lượng lớn lưới phòng ngự điện tử trên không trung, trên đường thậm chí còn có mấy đội quân quản lý trị an đi lại tuần tra.
Snow liên tục vài ngày bởi vì gặp phải đội tuần tra trên đường nên buộc lòng phải đi vòng vèo.
Hôm nay đã là mùng , cậu bắt buộc phải nắm chắc thời cơ.
Rạng sáng giờ, Snow lại thay bộ quần áo màu đen kia, buộc chặt thắt lưng ở bên hông, mở cửa sổ ra, đem móc kim loại treo trên song cửa, nhảy lên, thân thể nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ, theo sợi dây kim loại trực tiếp trượt xuống mặt đất.
Giày da màu đen tiếp xúc với mặt đất phát ra một tiếng “ba” nho nhỏ, Snow cố định thân thể, lập tức thu hồi sợi dây trong tay, xoay người trùm mũ lên, triệu hồi Dạ Tuyết, bằng tốc độ nhanh nhất đi về phía mục tiêu.
Đài cơ giáp trị liệu Brian chế tạo này tuy rằng không có hệ thống công kích mạnh mẽ, nhưng tốc độ vận hành của nó lại không thua gì cơ giáp cấp A, so với xe huyền phù bình thường còn nhanh hơn vài lần. Snow ngồi trong khoang điều khiển xác định một mục tiêu cho Dạ Tuyết, Da Tuyết liền mau chóng chở cậu đi, rất nhanh đã tới phụ cận thành Lạc Hà.
Số lượng thành bảo trên thủ đô phải lên tới hàng ngàn, thành Lạc Hà sở dĩ nổi tiếng, cũng không phải bởi nó phồn hoa, mà là vì sự khủng bố của nó.
— Tòa thành này được xưng là “Tử thành”.
— Kẻ tiến vào không ai còn sống sót, trong thành nơi nơi là xương trắng do những người đã chết lưu lại.
Tòa thành này nguyên bản vốn là một nơi vô cùng phồn hoa náo nhiệt, trong thành có rất nhiều cư dân, cuộc sống thật vui vẻ ấm áp, thế nhưng, vào hơn năm mươi năm trước, bởi vì bùng nổ một loại virus, cư dân thành Lạc Hà cơ hồ đều bệnh chết toàn bộ ở trong này, virus nhanh chóng lây lan, so với ôn dịch trên địa cầu cổ xưa còn đáng sợ hơn vô số lần!
Từ khi con người ở địa cầu di chuyển tới các thiên hà khác trong vũ trụ cho tới nay, các loại virus mới đã tạo nên sự uy hiếp rất lớn đối với nhân loại, đồng thời, kỹ thuật y học của nhân loại cũng đột nhiên tăng mạnh, vacxin phòng bệnh của đa phần các loại virus đều được điều chế thành công, mà lần bùng nổ loại virus Sav – II năm mươi năm trước đó, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã càn quét cả một tòa thành, không một cư dân nào may mắn thoát khỏi, được xem như dịch bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nhất từ khi đế quốc thành lập tới nay.
Đế quốc từng phái vài vị chuyên gia y học đi đến nơi này nghiên cứu loại virus đó, đáng tiếc, những vị chuyên gia kia cũng bị lây nhiễm virus mà chết, từ đó về sau, Lạc Hà trở thành “Tử thành” làm cho người nghe phải biến sắc, Quân bộ phong tỏa hoàn toàn tòa thành này, chặt đứt năng nguyên điện cùng với mạch nước ngầm của tòa thành, đóng kín cửa, xây tường cao, không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Mấy ngày nay bởi vì Quân bộ tuần tra toàn diện thủ đô, vừa lúc tuần tra đến khu vực gần thành Lạc Hà này, Snow có vài lần tới bên ngoài thành liền phát hiện dấu vết của đội tuần tra, cho nên không thể không đi vòng vèo trên đường.
May mà hôm nay, đám người đáng ghét kia cuối cùng cũng rời đi.
Snow tới phụ cận tòa thành, lập tức đi ra từ trong khoang điều khiển của Dạ Tuyết, thu Dạ Tuyết vào công tắc không gian trên vòng cổ, sửa sang lại quần áo, lúc này mới xoay người đi về phía tòa thành.
Cửa lớn của thành bảo đã bị phong kín, không có khả năng quang minh chính đại đi vào, Snow hơi hơi nhíu mày, lui về phía sau một bước, đi đến một góc hẻo lánh liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn tường thành cao cao, tìm đúng vị trí, dùng lực đem móc kim loại quăng về phía đỉnh chóp của tòa thành!
Cái móc “ba” một tiếng chuẩn xác câu vào đỉnh tường thành.
Loại dây kim loại này được chế thành từ vật liệu nano đặc thù, nhìn qua mảnh như sợi chỉ, lại có khả năng chịu đựng sức nặng rất tốt, sợi kim loại mảnh này thậm chí có thể treo lên cả một chiếc xe huyền phù khổng lồ, mà thời điểm sử dụng làm vũ khí, nó còn có thể cắt đứt yết hầu của người ta trong nháy mắt!
Snow thở sâu, đem phần cuối của dây kim loại quấn quanh tay, nhanh chóng bò lên theo tường thành.
Tòa tử thành này đã sớm bị bỏ hoang vắng vẻ nhiều năm, xung quanh không có lưới phòng ngự laser chặn lại, Snow rất thuận lợi bay qua tường thành, nhẹ nhàng trượt xuống mặt đất, xoay người đi về phía ngã tư cuối đường.
Lúc này đã là ba giờ đêm, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh trăng nhu hòa rơi xuống mặt đất, khiến cho tòa thành giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù bạc nhạt màu. Ngẫu nhiên có vài ngọn gió thổi qua, làm cho lá cây xung quanh xào xạc rung động, bóng lá đung đưa trên mặt đất tạo thành những hắc ảnh loang lổ, hai bên đường rải rác xương trắng của người chết, đêm khuya yên tĩnh lại nhuốm thêm một cỗ khí tức khủng bố.
Snow bước nhanh trên con đường vắng, bên tai chỉ còn lại tiếng gió cùng tiếng bước chân của chính mình.
Dựa vào trí nhớ nhanh chóng xuyên qua ba con phố, rốt cuộc đi tới trước cửa biệt thự số phố B của thành Lạc Hà.
Snow dùng sức cắn ngón tay của mình, đem máu đỏ tươi ấn vào khu cảm ứng trí năng trước cửa biệt thự, khu cảm ứng phát ra một tia sáng mỏng manh, sau một lát, két một tiếng, cửa kim loại dày ở trước mặt chậm rãi mở ra.
Rất nhiều năm không có người ở, cửa kim loại này sớm đã bị oxy hóa thành rỉ sắt, thanh âm khi mở ra trong đêm khuya nghe vào đặc biệt chói tai. Giữa những khe hở trên mặt đất lát đá cẩm thạch trong biệt thự mọc lên từng mảng từng mảng cỏ dại, đám cây cối chỉ cao bằng cánh tay trong ký ức của tiểu hài tử hiện đã vô cùng to khỏe, nhánh cây rậm rạp thậm chí còn với ra bên ngoài tường ngôi biệt thự.
Snow cau mày vượt qua từng đám cỏ dại, chầm chậm đi vào trong biệt thự.
Đồ dùng trong phòng khách phủ đầy tro bụi, vách tường nguyên bản trắng tinh thậm chí đã giăng đầy mạng nhện.
“…….”
Nhớ tới cảnh tượng sinh hoạt ở nơi này trước đây, hốc mắt Snow trong giây lát nổi lên một trận chua xót.
Thở sâu, không để ý đến những chi tiết đó nữa, Snow đi thẳng về phía phòng tắm.
Diện tích phòng tắm rất lớn, lại không ai nghĩ đến, phía dưới gian phòng này, có cất giấu một bí mật kinh người.
— Tổ chức nghiên cứu khoa học thần bí “Mạch nước ngầm” do toàn bộ Omega tạo thành, phòng thí nghiệm tổng bộ của nó, lại được giấu ở dưới mặt đất của tòa thành Lạc Hà được xưng là “Tử thành” này.
Hết chương .