“Triển Dật, rời giường!”
Dương Bái Trừng người mặc tạp dề, tay cầm roi mây, dùng chân đá đá Triển Dật còn đang ngủ.
“Không nên ầm ĩ, tôi ngày hôm qua ngủ rất trễ!”
Triển Dật đem chăn bông ôm lấy, không chịu rời giường.
“Ai bảo anh hôm qua làm việc trễ đến như vậy, nếu không rời giường anh sẽ đi làm trễ đấy.” Dương Bái Trừng dùng chân đá hắn lần nữa.
Thấy Triển Dật vẫn không động đậy, Dương Bái Trừng dùng sức đá một cước, đạp hắn xuống giường.
“Dương Bái Trừng, cậu gọi người ta dậy không thể ôn nhu một chút a!” Đang ngủ đột nhiên bị đạp ‘hôn’ sàn nhà, làm Triển Dật tức giận rống to.
“Làm sao anh có thể mặc tây trang mà đi ngủ? Y phục cũng nhiều nếp nhăn, anh có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới có thể làm cho nó thẳng như thế không? Hơn nữa anh không tắm liền lên giường ngủ sao? Thật là! Như vậy tôi lại phải đem ga giường với chăn bông đi giặt nữa.”
Dương Bái Trừng oán giận nói.
“Ai cần cậu lo! Tôi mệt mỏi, muốn ngủ thì nằm ngủ, đâu thèm làm nhiều việc như vậy? Huống chi cậu là quản gia của tôi, đây chính là chuyện cậu nên làm, còn oán trách cái gì?” Triển Dật không vui.
“Anh!”
Biết mình nói không lại hắn, Dương Bái Trừng hít sâu một cái, cưỡng chế cơn giận của mình. Sau đó, y đem nguyên người Triển Dật khiêng tới phòng tắm.
"Dương Bái Trừng! Thả tôi, đây là thái độ cậu đối với chủ sao?”
Không nghĩ tới tiểu tử này xem ra gầy vậy, nhưng khí lực lớn đến kỳ lạ, bất quá y hành động như vậy khiến cho Triển Dật cảm thấy không được tôn trọng.
Lúc này, bọn họ đã đi tới cửa phòng tắm.
“Dương Bái Trừng! Cậu......”
Triển Dật vẫn muốn kháng cự, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Dương Bái Trừng nhìn lấy.
“Câm miệng! Anh tốt nhất bây giờ đi rửa mặt cho tôi; tôi hôm nay có một đống chuyện lớn muốn làm, còn có một việc quan trọng phải đi, anh nếu dám làm trễ nải thời giờ của tôi, cẩn thận tôi cho anh đẹp mặt!” Dương Bái Trừng dọa hắn.
“Hừ!”
Triển Dật căn bản không muốn để ý tới y, nhưng bởi vì hắn thường đi làm trễ, cho nên cuối cùng đành không cam lòng, miễn cưỡng đi tới phòng tắm.
“Hô!”
Thấy Triển Dật đến phòng tắm, Dương Bái Trừng khẩu khí yên lòng.
Tiếp theo, y đi về phía phòng bếp, chuẩn bị bữa ăn sáng.
“Hiện tại mấy giờ rồi?”
Triển Dật đã mặc một bộ tây trang khác, xách cặp công văn đi về phía bàn ăn.
“Bảy giờ năm mươi phút, hôm nay anh nhất định đến trễ.” Dương Bái Trừng nhìn có chút hả hê nói.
“Hừ, tôi không ăn bữa sáng.”
Nói xong, Triển Dật liền hướng cửa trước mà đi, bắt đầu mang giày; Dương Bái Trừng cầm lấy hộp đựng bữa trưa với bữa sáng ở phía sau.
“Bữa sáng nhất định phải ăn, tôi cũng giúp anh gói kỹ rồi, bữa trưa cũng giúp anh chuẩn bị tốt. Ai! Cà vạt của anh làm sao luôn thắt không tốt?” Dương Bái Trừng giúp hắn cởi bỏ cái cà vạt được thắt tùy tiện, rồi thắt lại một cách hoàn mỹ.
“Dù sao cũng sẽ sớm tháo xuống!”
Triển Dật ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho Dương Bái Trừng giúp hắn đeo cà vạt.
“Xong rồi!” Dương Bái Trừng hài lòng nói, tiếp theo y nhăn lại lông mày. “Anh quên cạo râu rồi, như vậy thật lôi thôi, có Trưởng phòng công ty nào giống như anh, không quan tâm đến vẻ bề ngoài không!”
Trời ạ! Y lại muốn thuyết giáo.
Triển Dật hoả tốc cầm lấy cặp công văn cùng bữa trưa đã được Dương Bái Trừng chuẩn bị tỉ mỉ từ sớm, bịt lấy lỗ tai chạy ra khỏi nhà.
“Triển Dật......”
Dương Bái Trừng vốn là còn muốn nói nhiều lắm, nhưng Triển Dật đã sớm biến mất ở cửa thang máy.
“Ai!” Dương Bái Trừng lần nữa thở dài.
Làm quản gia khó quá a!
.
“Giang Phân, sớm a!”
Triển Dật đối với thư ký cười nói sớm an.
“Trưởng phòng sớm!” Giang Phân giọng nói ngọt ngào, mỉm cười. “Ngài muốn uống cà phê hay trà?” Nàng đứng trước phòng làm việc hỏi Triển Dật.
“Ừm......” Triển Dật suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Cho tôi cà phê đi!”
“Được! Không thành vấn đề! Chờ một chút tôi sẽ mang cho ngài.”
Dứt lời, bọn họ liền làm chuyện của mình, bắt đầu một ngày bận rộn.
Cốc! Cốc!
“Mời vào!” Triển Dật lên tiếng, tay vẫn tiếp tục làm việc.
“Trưởng phòng! Mau tới giúp tôi cầm đồ!”
Trong tay Giang Phân ôm một đống quà và chocolate.
“Gì? Sao cô lại ôm một đống lễ vật? Ai! Người trẻ tuổi đúng là thị trường tốt, nhìn đi! Nhiều người như vậy tặng đồ cho cô, nhìn cô thế này, tôi thật có phần hâm mộ.” Triển Dật khen ngợi.
“Trưởng phòng, những cái này đều là của ngài! Mị lực của ngài làm tôi thật ghen tị”
“Cái gì? Của tôi?” Triển Dật không dám tin nhìn cái đống kia.
Giang Phân đem một đống đồ đặt ở bàn hắn, chocolate nhiều như vậy, làm cho Triển Dật nhìn đến choáng váng.
“Đây… Đây là tôi tặng ngài.”
Giang Phân từ túi áo công sở lấy ra một hộp chocolate tinh xảo.
“Cô thật tốt! Có thư ký chu đáo như cô, thật là một chuyện hạnh phúc.” Triển Dật nắm lấy bàn tay ngọc của nàng.
Giang Phân xấu hổ giật tay lại. “Đáng ghét! Miệng trưởng phòng chính là hay nói ngọt, mới có thể bắt được tâm của các đồng nghiệp nữ trong công ty nhiều như vậy. Nếu như tôi không có bạn trai, nhất định sẽ đối với ngài phát động thế công mãnh liệt.”
“Hả? Tôi đây nên mong đợi!”
“Ngài ít nói bậy, người ta hôm nay còn muốn cùng bạn trai ăn bữa tiệc lớn cho lễ tình nhân đây!” Giang Phân vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Dạ dạ dạ! Chúc cô lễ tình nhân vui vẻ!”
“Ngài cũng thế, lễ tình nhân vui vẻ!”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau đó, Giang Phân đi ra khỏi phòng làm việc, Triển Dật nhìn trên bàn đống lễ vật cao ngất, cười đến hết sức hạnh phúc.
Đã bao lâu rồi mới nhận được lễ vật tình nhân?
Triển Dật không khỏi nhớ về quá khứ.
Phịch một tiếng, mặt Triển Dật vẫn giữ nụ cười mà thẳng bước đi vào nhà.
“Bái Trừng, cậu nhìn xem, tôi hôm nay thu một đống lễ vật đúng dịp khắc…”
Bởi vì thấy trên sàn nhà cũng một đống chocolate, Triển Dật lặng yên tại chỗ.
“Anh đã về rồi!” Dương Bái Trừng từ phòng bếp bưng một chén canh nóng đi ra ngoài, đặt ở trên bàn ăn.
“Là chuyện gì xảy ra?”
“Tôi hôm nay đi khảo sát món ăn, những thứ kia là do lão bản nương với lại nữ nhân viên cửa hàng đưa. Hại tôi hôm nay đi tay không, nhưng về lại xách bao lớn bao nhỏ, nặng chết tôi. Hử? Anh cũng thu không ít lễ vật cùng chocolate a!” Thấy đồ trên tay Triển Dật, y không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
“Hừ! Tôi thế nhưng so sánh với cậu chỉ là tạm thôi.”
Triển Dật đem cặp công văn cùng túi lễ vật nặng nề kia quăng trên ghế salon.
“Như vậy anh đã so đo? Thật là tính trẻ con!”
“Cậu biết cái gì? Thương tổn tự ái phái nam a!” Triển Dật mặt thối một cục tiến lại bàn ăn.
“Tự ái trị giá bao nhiêu? Cầm nhiều như vậy ăn không hết.” Dương Bái Trừng khinh thường đáp, cũng ngồi xuống đối diện hắn.
“Vì cảm tạ những nữ hài tử dụng tâm đó, ta nhất định sẽ đem chỗ chocolate này ăn hết.” Triển Dật buông ra lời thề son sắt.
“Người lớn tuổi ăn quá nhiều đồ ngọt đối với thân thể không tốt đó!”
“Hừ! Ta vẫn còn trẻ, không cần lo lắng.”
“Nhảm nhí! Mặc kệ anh.” Dương Bái Trừng không để ý tới hắn, thẳng cầm lấy bát đũa, ăn bữa ăn tối.
Thấy Dương Bái Trừng như thế, Triển Dật không khỏi nhăn lông mày lại.
“Tôi thật đáng thương! Lễ tình nhân thế nhưng chỉ có thể ở với người thích càm ràm, thật hy vọng có mỹ nhân đột nhiên hiện ra, cùng vượt qua ban đêm tịch mịch.”
“Triển Dật!” Nghe được hắn đối với y đánh giá, Dương Bái Trừng không khỏi giận dữ.
“Như thế nào?” Triển Dật không cam lòng yếu thế liếc nhìn y.
“Hừ!”
Dương Bái Trừng để xuống bát đũa, căm giận trở về phòng.
“Này! Như vậy liền sinh khí, thật không có độ lượng…” Triển Dật lấy thức ăn trên bàn, lập tức bỏ vào miệng của mình.
Bái Trừng hôm nay chuẩn bị món ăn thật tốt, mỗi một đạo vị đều rất ngon, có thể thấy được y vì hôm nay mà khổ tâm không ít.
“Ai! Đều tại ta miệng thúi.” Triển Dật đánh mình hai cái tát.
Đang lúc hắn đứng dậy muốn hướng Dương Bái Trừng nói xin lỗi, đột nhiên vang lên tiếng động.
Hắn bước nhanh chạy tới cửa, cửa vừa mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên nhào tới trong lòng ngực của hắn.
“Hả? Giang Phân, tại sao là cô?” Triển Dật kinh ngạc nhìn người trong ngực.
“Trưởng…”
Giang Phân nhìn hắn một cái, sau đó lại một lần nữa đem đầu vùi sâu vào trong lòng ngực của hắn, lên tiếng khóc.
“Cô đến đây ngồi đi! Có gì từ từ nói.”
Triển Dật đem nàng dẫn vào bên trong phòng, đóng cửa lại.
“Cô trước ngồi xuống, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Triển Dật trên salon vỗ vỗ, muốn Giang Phân ngồi xuống, mình ngồi ở bên cạnh nàng.
“Trưởng phòng, cũng là ngài miệng thúi a, ta… Bạn trai tôi đá tôi rồi, ngài phải chịu trách nhiệm!” Giang Phân nghẹn ngào nói, vừa lao vào trong lòng ngực của hắn lên tiếng khóc lớn.
Thì ra là mồm mình gây họa! Sau này nên ít mở miệng thôi. Triển Dật ở trong lòng cảnh cáo mình.
“Có chuyện gì......”
Dương Bái Trừng nghe được phía ngoài có tiếng vang, cho nên chạy đến xem một chút rốt cuộc đã có chuyện gì, thấy một cô gái cùng Triển Dật thân mật ôm nhau.
“Anh nói trúng rồi kìa, thật đúng là diễm phúc thật a! Tôi đây tối nay không phải nên tránh một chút a?” Dương Bái Trừng khóe miệng khẽ co quắp.
“Không phải! Chuyện không phải là như cậu nghĩ. Cô ấy là thư ký của tôi, hôm nay mới vừa bị bạn trai đá…” Triển Dật thử hướng y giải thích.
“Cái gì? Thì ra là anh là người thứ ba, không nghĩ tới anh lại là người như vậy!” Dương Bái Trừng vừa nghe những lời này, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Dương Bái Trừng, cậu nghĩ tôi là người xấu?” Triển Dật hướng y rống lên, sau đó mới đùng đùng đem tình huống giải thích cho Dương Bái Trừng nghe.
“Nga! Đều tại miệng của anh ra.” Dương Bái Trừng hiểu rõ nói.
“Dạ! Đều tại tôi há mồm.” Triển Dật liếc y một cái.
Dương Bái Trừng đi về phía đi trước, nhìn một chút người trong lòng ngực Triển Dật.
“Triển Dật, nàng dường như khóc đến ngủ thiếp đi!”
“Gì?” Triển Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Phân.
Thật khóc đến ngủ thiếp đi!
Hắn thấy thật áy náy nhìn về phía Dương Bái Trừng.
“Ngu ngốc!”
Dương Bái Trừng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng ngay sau đó đi về phía bàn ăn, hưởng dụng bữa ăn tối.
Triển Dật chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó ôm Giang Phân đến phòng ngủ của hắn nghỉ ngơi, tiếp theo mới đi ra, cùng Dương Bái Trừng ăn bữa cơm trong không khí lạnh lẽo.
“Tại sao anh ở đây?”
Dương Bái Trừng không hiểu nhìn Triển Dật đang loay hoay lôi cái mền trong tủ ra.
“Không có biện pháp, Phân chiếm cứ giường của tôi, tôi hiện tại chỉ có thể ngủ ghế salon!” Triển Dật loay hoay.
“Anh ngủ ở đó sẽ cảm mạo, hơn nữa ghế salon nhỏ lắm, không thích hợp với người cao lớn như anh, anh ngày mai nhất định sẽ đau lưng.”
“Thế làm sao giờ? Chẳng lẽ muốn tôi cùng Phân ngủ chung giường sao? Lạy, tôi không muốn phá hủy trinh trắng của nàng.”
Dương Bái Trừng liếc hắn một cái, “Ngu ngốc! Anh không nghĩ ngủ chung giường với tôi à?” Phụt! Thật là tế bào đơn sinh vật.
“Gì?” Triển Dật không dám tin nhìn Dương Bái Trừng.
Thì ra là hắn không hiểu được hòa khí tình ái của quản gia, nhà thông thái tình yêu a!
Triển Dật có chút sợ sệt, làm cho Dương Bái Trừng hối hận những gì mình đã nói.
“Nếu như anh không muốn theo, kia...... Để cho tôi ngủ dưới đất cũng được.” Dương Bái Trừng thanh âm buồn bực nói.
Y nói xong, Triển Dật vẫn duy trì vẻ mặt ngây ngốc kia.
Thấy Triển Dật vẫn im lặng không lên tiếng, Dương Bái Trừng không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận công việc của hắn, giúp hắn trải giường chiếu.
Đột nhiên, Triển Dật đem Dương Bái Trừng chặn ngang ôm lấy, vác lên vai, đi về phía phòng ngủ của y.
“Anh làm gì? Triển Dật, thả tôi xuống!” Dương Bái Trừng bởi vì hắn đột nhiên làm như thế mà kinh hoảng hô to.
“Ngủ chung giường a! Khó được người máu lạnh như cậu lại có thể nói ra lời đó, tôi thật không có phí công huấn luyện cậu nhiều năm a!” Triển Dật đắc chí nói.
“Ngu ngốc!” Dương Bái Trừng mắng một tiếng.
“Sao không tôn kính tiền bối như vậy? Tôi muốn giáo huấn cậu thật tốt!”
Lúc này bọn họ đã đi tới phòng của Dương Bái Trừng, Triển Dật khiêng Dương Bái Trừng đi về phía bên giường, hơn nữa rất không ôn nhu mà ném tới trên giường.
“Anh không nhẹ một chút a? Thối Dật!” Dương Bái Trừng không vui trừng hắn.
“Cậu lại mắng tôi, hừ! Đối phó với đứa trẻ không ngoan có một loại phương pháp tốt nhất để dùng, đó chính là “Chọt lét thần công”, xem chiêu!” Nói xong, Triển Dật liền đối với Dương Bái Trừng mãnh liệt công kích.
“Ô...... Dừng tay! Ha ha......”
Dương Bái Trừng định trốn đi, nhưng vẫn không ngăn cản được thế công của Triển Dật.
“Mau xin lỗi, nếu không tôi sẽ không tha cậu!” Triển Dật tà ác uy hiếp y.
Dương Bái Trừng cầu xin tha thứ: “Ừ ừ...... Ha ha...... Thật xin lỗi......”
Nghe được câu trả lời, Triển Dật dừng chọc lét y, cả người buông lỏng té trên người Dương Bái Trừng.
“Anh rất nặng đó!” Dương Bái Trừng oán giận nói, song trên mặt lại đỏ ửng.
“Mệt mỏi quá à! Mượn nằm một chút cũng sẽ không bị ăn thịt.” Triển Dật khẩu khí muốn ăn quỵt.
“Anh......”
“Câm miệng! Tôi muốn ngủ, không cho phép ầm ĩ!” Xong, Triển Dật liền vào mộng.
“Dật......” Nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Dương Bái Trừng cũng không biết nghĩ gì.
Thầm mến người ngủ bên cạnh mình đã nhiều năm, hơn nữa còn được người đó ôm mình như thế, nói vậy hôm nay là một đêm mất ngủ sao?
Dương Bái Trừng khẩu khí bất đắc dĩ.
Cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của Triển Dật, lắng nghe tiếng tim đập kịp mạnh mẽ cùng với tiếng hít thở đều, Dương Bái Trừng cũng an tâm tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau -
“Ư......”
Dương Bái Trừng từ từ mở hai mắt, nhìn xung quanh.
Kỳ quái? Làm sao có một cánh tay ôm eo của ta?
Y di chuyển người, đột nhiên nhìn thấy mặt Triển Dật, làm y sợ đến nỗi hít vào một hơi.
Đúng rồi! Tối hôm qua vì Giang Phân ngủ ở phòng Triển Dật, thấy Triển Dật không có chỗ ngủ, vì vậy mình mời hắn cùng ngủ chung giường, sau đó liền biến thành tình huống trước mắt.
Y si ngốc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Triển Dật, ngón tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai cùng với ngũ quan thanh tú.
Triển Dật sắp đến rồi, nhưng năm tháng lại chưa khi nào lưu lại dấu vết trên khuôn mặt này, mà chỉ càng khắc họa sâu sắc sự thành thục giỏi giang của hắn.
Năm đó chính là mình bởi vì kinh sợ khí chất thành thục của hắn mới có thể làm quản gia, xử lý việc nhà cho hắn.
Mặc dù bọn họ thường cãi nhau, nhưng cùng hắn chung đụng một ngày, y sẽ thương hắn hơn một chút.
Nhưng là y không dám nói cho hắn biết, bởi vì y sợ Triển Dật khinh bỉ mình, thậm chí vì vậy mà đuổi y đi, cho nên y quyết định đem phần tình yêu say đắm này giấu ở đáy lòng.
Ngón tay thuận thế vuốt ve bờ môi của hắn; khát vọng nhất của y là được hôn lên cánh môi kia, y yên lặng nhìn đôi môi mỏng, mãnh liệt nuốt nước miếng.
Thừa dịp hắn vẫn đang ngủ, hắn cũng không biết!
Nghĩ như thế, Dương Bái Trừng chậm rãi hướng hắn dựa vào, muốn cùng hắn bốn mắt đối nhau.
Đột nhiên, Triển Dật mở mắt, kinh ngạc nhìn y.
Nguy rồi! Bị phát hiện rồi! Dương Bái Trừng mặt bỗng dưng nóng rần lên.
“A ──”
Lần này, cách vách phòng truyền đến tiếng thét chói tai của phái nữ, bọn họ rối rít nhìn về phía thanh âm truyền đến.
“Đúng là đồng hồ báo thức đặc thù mà.” Triển Dật cười nói.
“Đúng a!” Dương Bái Trừng đối với hắn cũng cười cười.
Đột nhiên, Triển Dật cúi sát mặt y.
“Cám ơn cậu chịu chứa chấp tôi, để cho tôi ngủ phòng của cậu; còn có, cậu ngày hôm qua tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối.”
“Không...... Không cần khách khí.”
Dương Bái Trừng xấu hổ cúi xuống.
“Ừ...... Tôi nghĩ tôi nên đi giải quyết phiền toái bên kia.” Nói xong, hắn đi xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này, Dương Bái Trừng vì mới vừa rồi mà thần trí vẫn trong tình trạng hoảng hốt.
Cuối cùng, Giang Phân vì mình làm ra chuyện ngu xuẩn theo chân bọn họ nói xin lỗi, cũng cùng bọn họ ăn bữa sáng, sau đó mới cùng Triển Dật đi làm.
Chuyện này tạm thời không truy xét nữa.