Hàn Mai mang thai đến tháng thứ tư, thì không còn buồn nôn nữa, khẩu vị cũng thay đổi khá nhiều, cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng đều thích ăn.
Triệu Kiến Quốc thấy khẩu vị của vợ tốt lên cũng vui mừng, thấy trong sách viết phụ nữ có thai ăn nhiều trái cây sẽ sinh ra đứa bé da dẻ trắng trẻo, anh liền bảo ban cấp dưỡng cứ cách mấy ngày lại đem một túi trái cây tới nhà, Hàn Mai cũng rất lợi hại, người ta đưa bao nhiêu cô sẽ ăn bấy nhiêu, một chút cũng không lãng phí.
Mấy tháng trước bụng Hàn Mai chưa nổi rõ, mặc áo rộng một chút căn bản không nhìn ra là cô có thai. Triệu Kiến Quốc còn tưởng rằng mình tẩm bổ không đủ, liều mạng ép cô ăn thứ này thứ kia, Hàn Mai cũng bị anh dọa sợ, coi như khẩu vị của cô có lớn hơn nữa cũng không chịu nổi anh coi dạ dày cô như cái bao bố mà muốn nhét gì vào cũng được!
Đến hơn năm tháng gần sáu tháng, bụng Hàn Mai to như bóng được thổi hơi. Nhìn từ sau vẫn là eo nhỏ giống như trước kia, nhưng từ trước mặt nhìn chắc chắn sẽ giật mình, hơn nữa dáng người Hàn Mai tương đối nhỏ nhắn, vì thế bụng càng có vẻ lớn hơn, bước đi còn khiến người khác có cảm giác cô không có trọng tâm, một khắc sau sẽ lập tức ngã xuống.
Triệu Kiến Quốc nhìn bụng của vợ càng ngày càng lớn, mặc dù ngoài mặt không sao nhưng trong lòng lại mừng rỡ, vừa vuốt bụng Hàn Mai vừa cười hả hê nói, “Cuối cùng cũng không phí công tẩm bổ, nhìn có chút dáng vẻ của phụ nữ có thai rồi.”
Hàn Mai liếc anh một cái nói, “Cái gì là dáng vẻ của phụ nữ có thai? Khó coi chết đi được!”
Hiện tại, hai má cùng trên sống mũi cô chi chít vết tàn nhang, giống y như con mèo hoa. Cái này cũng chưa tính, bụng cô vốn trắng trẻo mịn màng lại không biết từ lúc nào mọc ra rất nhiều vết rạn hồng hồng, Hàn Mai nhìn thấy liền buồn bực! Cô đã nhìn bụng của Lưu Anh, phía trên đầy những vân mảnh màu trắng bạc, thật sự rất không đẹp mắt. Tuy nói cô cũng không thể nào đi mặc mấy thứ quần áo hở eo, người khác cũng không xem bụng của cô, nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này bụng của mình sẽ giống như của Lưu Anh, Hàn Mai không vui mừng nổi.
Triệu Kiến Quốc nhìn vợ xị mặt, cau mày cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, kể từ khi phát hiện mất vết rạn trên bụng, vợ anh liền không cho anh nhìn bụng của cô nữa, còn luôn tránh anh, một mình núp trong phòng vén áo lên soi trái soi phải, mỗi lần thấy trên bụng lại xuất hiện thêm mất vết rạn mới liền đứng trước gương thở dài.
Thật ra anh cũng không thấy trên bụng vợ có thêm mấy vệt hồng hồng thì có gì là khó coi cả! Hoa văn màu hồng phối hợp với bụng tròn vo của vợ, nhìn rất giống quả dưa hấu, rất đáng yêu!
Thấy Hàn Mai còn đang buồn bực, Triệu Kiến Quốc bắt đầu thuyết giáo, “Nơi nào khó coi? Anh thấy rất đẹp mắt! Hơn nữa, đẹp mắt hay khó coi cũng chỉ có một mình anh nhìn, hay là em lại còn muốn cho người khác xem nữa đúng không?” Nói xong còn bày ra vẻ muốn hưng sư vấn tội.
“Xì” Biết rõ là Triệu Kiến Quốc giả bộ tức giận, nhưng Hàn Mai vẫn bị anh chọc cười, cố ý hoài nghi nhìn anh hỏi, “Anh thật sự không cảm thấy khó coi?”
Thấy rốt cuộc vợ cũng cười, Triệu Kiến Quốc cũng không nghiêm mặt nữa, đưa tay ra vén mấy sợi tóc rớt xuống má Hàn Mai, nói tiếp, “Anh nói cho em nghe, em đừng có xem thường mấy đường vân trên bụng, đây chính là tượng trưng cho vinh dự của em, giống như mấy vết sẹo trên người anh vậy, chúng là nhân chứng cho việc em đã lập công lớn cho nhà chúng ta! Chờ con chúng ta lớn lên, nếu nó dám không nghe lời em, em liền nhấc bụng lên cho nó nhìn xem năm đó lúc em sinh nó có bao nhiêu vất vả, khổ sở!”
Hàn Mai nghe Triệu Kiến Quốc nói vừa nhào vào trong ngực anh cười vừa dùng tay đấm anh, nghĩ thầm, người đàn ông này so với lúc đầu tiến bộ không ít. Đã học được cách kể chuyện cười chọc cô vui vẻ rồi!Gần đây, không biết có phải do mang thai hay không mà trí nhớ của Hàn Mai bắt đầu trở nên không tốt, thường hay quên mất chuyện đang hoặc muốn làm. Nấu cơm thì quên không cho muối, có lần làm món thịt hầm Triệu Kiến Quốc thích nhất lại có thể cho tới ba lượt muối! Còn có lúc đan áo len, rõ ràng một phút trước còn nhớ chút nữa đủ mũi phải thay màu len, một phút sau lại quên mất, lại phải đếm lại một lần nữa.
Cái này cũng chưa là gì, làm cho Hàn Mai không chịu nổi nhất chính là vấn đề đi vệ sinh, hiện tại cứ cách một tiếng cô sẽ phải đi vệ sinh một lần, số lần buồn tiểu nhiều không cần nói, quýnh lên liền không nhịn được, bây giờ chỉ cần nơi hơi xa nhà một chút, Hàn Mai cũng không dám đi, cả ngày vùi trong nhà mình hoặc sang nhà Lưu Anh, cô chỉ sợ rời khỏi nhà, đột nhiên không tìm được nhà vệ sinh lại lúng túng.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, trong sân huấn luyện quanh quẩn tiếng hô khẩu hiệu của quân lính.
Hàn Mai đang chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp, vừa mới đặt nồi lên bếp liền phát hiện ra hết muối, lúc này mới nhớ ra là đã hết từ hôm kia rồi, ngày đó vội nấu nên đành sang xin Lưu Anh dùng trước. Lúc ấy cô thầm nghĩ hôm sau sẽ nhờ người bên cấp dưỡng mua giúp. Nhưng ngày hôm sau, đến lúc nấu ăn lại nhớ ra chưa mua muối, nghĩ tới nghĩ lui lại mặt dày đến nhà Lưu Anh xin tiếp, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải nhớ mua muối về. Nhưng ai biết cô lại không nhớ được, lúc này thì tốt rồi, trực tiếp đợi đến lúc nấu mới nhớ còn chưa kịp mua muối!
Nghĩ muốn sang nhà Lưu Anh lần nữa, nhưng cô thật sự là không dám gõ cánh cửa kia! Hôm kia xin lần đầu tiên, ngày hôm qua lại xin một lần nữa, mặc dù chút muối chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, người ta cũng không ghi nợ gì cô nhưng nếu đến xin nhiều lần chắc chắn cũng sẽ có chút không thoải mái. Huống chi, đằng nào cũng phải mua, chẳng bằng thừa dịp lúc này cô còn đang nhớ mà nhanh đi mua về, tránh cho sau đây lại quên mất.
Hàn Mai hung hăng vỗ đầu mình một cái, cầm tiền lẻ liền đi ra ngoài.
Mấy phút sau, Hàn Mai cầm một túi muối, vất vả leo bốn tầng lầu mới lên tới cửa nhà, vừa sờ túi, xong rồi! Cô quên mang chìa khóa! Không thể làm gì khác hơn là lại hì hục xuống lầu đến sân huấn luyện tìm Triệu Kiến Quốc.
Nhà Hàn Mai cách sân huấn luyện cũng không xa, đứng ở trên ban công là có thể nhìn thấy sân huấn luyện, nhưng bởi vì phải đi quanh một tường rào thật dài, hơn nữa hiện tại Hàn Mai còn mang theo bụng lớn, không thể đi quá nhanh được, cho nên tốn nhiều thời gian đi đường hơn.
Triệu Kiến Quốc đang giảng giải kỹ thuật động tác ném bom cho đám lính thì nhất định phải vượt qua phạm vi an toàn, vừa mới xoay người liền nhìn thấy bóng vợ đang đi tới, anh tưởng rằng có chuyện gì gấp, nhanh chóng để lính của mình luyện tập động tác, chạy tới bên cạnh vợ.
“Vợ à, có chuyện gì thế?” Triệu Kiến Quốc lo lắng hỏi, mắt quét một vòng trên người Hàn Mai, cuối cùng rơi vào trên bụng của cô.
“Em xuống lầu mua muối, quên mang chìa khóa.” Hàn Mai lắc lắc túi muối trong tay, mặt bất đắc dĩ nói.
“Làm anh sợ muốn chết, còn tưởng con trai anh lại xảy ra chuyện gì…” Triệu Kiến Quốc lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho Hàn Mai, cầm tay nhỏ bé của cô, lại nói, “Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh, anh sắp xong việc rồi.”
“Ừ! Buổi trưa em làm bún thịt anh thích ăn, về sớm một chút!” Hàn Mai nhận lấy chìa khóa, trả lời.
“Đi đường cẩn thận! Chớ đi quá nhanh đấy!”
“Biết rồi, thật là càng ngày càng dài dòng, anh mau quay lại đi, em về đây…”
Chưa đi được tới hai bước, Hàn Mai đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, rất muốn đi vệ sinh, ôm bụng thầm mắng một câu: Đáng chết! Thế nào lại đúng vào lúc này!
Triệu Kiến Quốc vẫn nhìn bóng lưng Hàn Mai, một phút trước thấy cô vẫn tốt, một phút sau đã thấy cô khổ sở ôm bụng rồi, trong lòng quýnh lên, không quản những thứ khác, xông lên phía trước đỡ bả vai Hàn Mai khẩn trương hỏi, “Sao vậy? Đau bụng?”
Anh khẩn trương, thanh âm cũng tự nhiên lớn hơn bình thường, truyền đến tai những binh lính đang tập động tác, nhất thời cả đám người nổ tung.
“Chị dâu đau bụng?”
“Sẽ không phải là sắp sinh chứ?”
“Mới có sáu tháng, sinh sinh cái chim!”
“Chẳng lẽ là sinh non?”
….
Phạm Bằng vốn dĩ cũng dựng tai lên nghe, lúc này cũng nghe được câu nói của Triệu Kiến Quốc, lo lắng chị dâu xảy ra chuyện, vội vàng chỉ vào mấy binh lính sau lưng, ra lệnh, “Hai người các cậu đi lấy xe tới đây, còn mấy người kia, đi lấy băng ca, nhanh lên! Cần phải đảm bảo đưa chị dâu cùng đứa nhỏ trong bụng đến bệnh viện kịp thời. Mau!”
‘Vèo’ một tiếng, mấy binh lính liền tản ra.
Bọn họ bên này còn đang bận rộn, bên kia Phó Doanh Triệu đã ôm lấy vợ mình chạy trước. Mấy binh sĩ còn dư lại cũng vội đuổi theo sau lưng, bọn họ bình thường đều đến nhà Hàn Mai ăn chực, trong lòng rất cảm kích chị dâu tốt, vào lúc này đi theo nhỡ đâu lại giúp được chuyện gì.
Cho nên, ngày hôm nay, Đoàn trưởng Ngô Bân đang làm việc tại lầu hai, qua cửa sổ liền thấy trong sân huấn luyện xuất hiện một bức tranh quỷ dị: Phó Doanh Triệu thân hình cao lớn, đang mặc trang phục huấn luyện, ôm vợ bụng bự trong ngực gấp gáp chạy, sau lưng là một đám binh lính đuổi theo, xa nữa là một chiếc xe việt dã xanh lá cây chở mấy binh lính mang theo băng ca đuổi tới.
Đây là tình huống gì?
Ngô Bân nghi ngờ, vội vàng dập tắt thuốc lá trong tay, chạy xuống lầu.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai chạy một đường vọt tới nhà vệ sinh bên cạnh sân huấn luyện, vừa mới tiến vào chưa đến hai giây, bên trong liền vang lên một mảnh thét chói tai, có nam, có nữ, tiếp theo lại thấy Phó Doanh Triệu của chúng ta ôm vợ vọt ra.
Anh đứng ở cửa hắng giọng quát, “Người bên trong nghe rõ, trong vòng mười giây lập tức ra ngoài!”
Binh lính đang giải quyết chuyện lớn của đời người đầu tiên là nhìn thấy Phó Doanh Triệu ôm chị dâu xông thẳng vào mà giật mình, còn chưa kịp từ trong kinh hách phục hồi lại đã nghe thấy Phó Doanh đứng ngoài rống to, còn tường là xảy ra chuyện gì lớn, ai cũng không dám chờ lâu, vội vàng kéo quần lên, tựa như một làn khói chạy nhanh ra ngoài đứng nghiêm trước cửa.
Hàn Mai nhô đầu ra khỏi ngực Triệu Kiến Quốc, nhìn một tiểu đội quần áo xốc xếch, vội vàng lùi đầu về, tiếp tục giả vờ vô tội, nghĩ thầm mất hết cả mặt mũi rồi!
Triệu Kiến Quốc mặc kệ những thứ này, đối với anh mà nói, bây giờ vợ và đứa nhỏ trong bụng là quan trọng nhất, không để ý tới mấy người đứng ở cửa, ôm Hàn Mai vào trong.
Chờ Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc ra ngoài, liền nhìn thấy Đoàn trưởng Ngô Bân đứng trước nhất, Phạm Bằng theo phía sau, bên cạnh còn cả một đoàn người đang thở hổn hển, sau lưng là chiếc việt dã quân dụng, hai bộ băng ca chỉnh tề đặt trên đất!
Mặt Triệu Kiến Quốc không chút biểu tình nhưng mặt Hàn Mai lại đỏ như tôm luộc!
Cô nhìn mọi người cười xấu hổ, để lại một câu, “Mọi người bận rộn, tôi đi trước…” liền vội vàng ảo não chạy trốn.
Vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng cười sau lưng, càng vội vàng bước nhanh hơn.
“Vợ à, đi chậm một chút! Đừng đi nhanh như vậy!” Thanh âm khẩn trương của Triệu Kiến Quốc từ phía sau truyền đến.
“Ha ha….”
Lại là một tràng cười nữa….