Quân Cưới

chương 35: công việc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này Hàn Mai bị thương, Triệu Kiến Quốc nghỉ hai ngày ở nhà chăm sóc cô, sau đó lại trở về sân huấn luyện. Thế nhưng chuyện trong nhà đều không để Hàn Mai phải làm, anh không rảnh sẽ nhờ Lưu Anh chăm sóc Hàn Mai, huấn luyện sau lập tức chạy về nhà.

Phạm Bằng nhìn xong không khỏi cảm thán, Liên trưởng có vợ rồi đúng là trở thành người khác!

Trong nhà, ba bữa cơm đều là Triệu Kiến Quốc làm, có lúc anh không kịp về nấu cũng sẽ đem thức ăn làm xong từ trước, cất trong hộp giữ nhiệt, để Hàn Mai tự lấy ra ăn, hoặc là trực tiếp để Hàn Mai sang nhà Lưu Anh ăn cơm.

Triệu Kiến Quốc ít khi nấu ăn, để anh đi huấn luyện còn đơn giản hơn nhiều so với bảo anh cầm đũa đảo thức ăn. Một người đàn ông cao lớn lại mặc tạp dề màu sắc rực rỡ, đứng trong bếp vung đũa, Hàn Mai nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Về phần món ăn Triệu Kiến Quốc làm ra, không phải quá nhiều muối, cũng là quá ít dầu, không mặn thì là cháy khét, nhưng lại nhất quyết không để Hàn Mai làm, cuối cùng Hàn Mai không thể làm gì khác hơn là đứng một bên chỉ anh làm từng bước một. Muối, dầu, gia vị… đều để anh dùng thìa xúc trước, Hàn Mai thấy đủ lượng mới dám thêm vào nồi. Sau một khoảng thời gian, tay nghề của Triệu Kiến Quốc quả thật tiến bộ không ít.

Chuyện tắm rửa mới là điều khiến Hàn Mai đau đầu nhất. Điều kiện bây giờ tất nhiên không sánh được với mấy chục năm sau, mỗi lần tắm đều phải đun trước một ấm nước nóng rồi pha lẫn với nước lạnh, đặt lên bệ xi măng trong góc phòng tắm, sau đó mới dùng gáo dội lên người, kiểu tắm như vậy rất dễ làm vết thương trên tay Hàn Mai dính nước.

Triệu Kiến Quốc ngược lại rất thông minh, lấy lý do này quấn quýt chặt chẽ nói phải giúp Hàn Mai tắm. Mỗi ngày huấn luyện xong về nhà đều lôi kéo Hàn Mai vào phòng tắm, nắm tay phải của cô giơ lên thật cao, cả người động thủ tắm cho cô. Mặc dù chuyện thân mật nhất hai người cũng đã làm hết, Hàn Mai cũng đã không mặc gì đứng trước mặt Triệu Kiến Quốc nhưng cô vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Lúc bắt đầu còn tốt, nhưng càng về sau Triệu Kiến Quốc càng không thành thật, một người tắm biến thành hai người tắm, nói cái gì mà không muốn phải đun nước nóng lần nữa, Hàn Mai chỉ có thể liếc anh, trong lòng thầm nghĩ, ‘anh tưởng em không biết bình thường anh đều tắm nước lạnh sao?’ Cũng may anh cũng sợ làm ướt vết thương của Hàn Mai, chỉ tiện tay sờ sờ một số chỗ, chưa làm gì quá hơn. Triệu Kiến Quốc tắm xong cho Hàn Mai, giúp cô lau khô người, nhưng không cho cô mặc quần áo, trực tiếp ôm người đến giường ra sức giày vò.

Hàn Mai nghĩ Triệu Kiến Quốc hiện tại rất chăm chỉ, trong bụng cô cũng có thể rất nhanh sẽ có bảo bảo!

Hai tuần sau, vết thương của Hàn Mai bắt đầu đóng vảy, không cần lo lắng khi ngủ sẽ cọ trúng nữa, nhưng lại ngứa rất khó chịu. Đến tuần thứ tư, lớp vảy bắt đầu tróc ra, chỗ da bị bỏng khôi phục cũng không tệ lắm, sờ tay vào cũng không có cảm giác lồi lõm gì, chỉ có điều màu sắc so với chỗ da bên cạnh nhạt hơn một chút, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Hàn Mai rất hài lòng, ít nhất cổ tay cũng không lưu lại vết sẹo thật to, ngược lại Triệu Kiến Quốc nâng tay cô nhìn nửa ngày mới phát biểu một câu, nói gì mà hình như lại trắng hơn rồi…

Cuộc sống ở bộ đội rất quy luật, Hàn Mai mỗi ngày đều rời giường đúng giờ. Không phải sau khi đến bộ đội cô mới trở nên chăm chỉ, mà là mỗi ngày đều có tiếng hô khẩu hiệu từ sân huấn luyện truyền tới, âm thanh thật khiến người ta không có cách nào ngủ tiếp được.

Mỗi ngày Hàn Mai trừ việc giặt quần áo cho Triệu Kiến Quốc, nấu cơm, sang nhà Lưu Anh tán gẫu cũng không có chuyện gì khác để làm, hoặc là ở nhà chờ Triệu Kiến Quốc về, những ngày sau này đều trôi qua vô cùng nhàn rỗi.

Thời điểm vừa tới bộ đội, Hàn Mai cũng nghĩ tới chuyện bảo Triệu Kiến Quốc tìm lãnh đạo của anh xem có thể an bài cho cô một phần công tác hay không, nhưng chưa kịp nói thì tay bị bỏng, dưỡng thương gần hai tháng trời, chuyện an bài công việc Hàn Mai cũng không đề cập tới nữa. Nhưng hiện tại tay cô đã khỏi, Triệu Kiến Quốc cũng bận rộn, thường xuyên đi sớm về trễ, những chuyện này đều là cơ mật quân sự, cô cũng không tiện hỏi, một mình ở nhà cả ngày rảnh rỗi nhàm chán liền muốn tìm một công việc để làm.

Lưu Anh theo quân đã hai năm, bởi vì phải chăm sóc Bình Bình cũng không có tìm người giúp an bài công việc, những chuyện kiểu này phải hỏi chị may ra mới tìm ra điểm hữu dụng.

“Em muốn tìm việc?”

“Vâng. Chị cũng thấy đấy, tay em cũng đã khỏi, cả ngày ngồi đợi ở nhà cũng không được việc gì. Như chị còn có Bình Bình, một ngày trôi qua cũng nhanh hơn. Em thì chưa có con, Kiến Quốc cũng không thường xuyên ở nhà, cho nên em mới muốn tìm việc, coi như là giết thời gian cũng tốt.”

“Em nói cũng không sai, nhưng muốn tìm việc trong bộ đội cũng không dễ dàng đâu, còn phải phụ thuộc vào ý của mấy vị lãnh đạo nữa.”

“Không còn cách nào khác à?”

“Nếu không để Liên trưởng Triệu nhà em đi hỏi Doanh trưởng Ngô đi. Nghe nói vợ Doanh trưởng hợp tác với người khác mở một xưởng trái cây đóng hộp gần đây, cũng có vài vị quân tẩu trong bộ đội đến đó làm việc. Triệu Kiến Quốc nhà em là do một tay Đoàn trưởng Ngô bồi dưỡng, hỏi một chút chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Được, vậy để đến tối em sẽ nói với anh ấy.”

………….

Triệu Kiến Quốc về nhà thì thấy vợ đang ngồi trên sofa phòng khách ngủ gật. Gần đây anh mải bận chuyện khảo hạch trong bộ đội, đi sớm về trễ, hai vợ chồng ở cùng nhau cũng chỉ được vài giờ lúc đi ngủ. Mọi lần đến giờ này Hàn Mai đều đã ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại Hàn Mai thấy quần áo trong phòng tắm mới biết đêm trước Triệu Kiến Quốc có về nhà. Hôm nay vì có chuyện cần nói nên Hàn Mai mới không đi ngủ, ngồi chờ Triệu Kiến Quốc về, thế nhưng chờ mãi lại thành ra ngủ gật.

Triệu Kiến Quốc đến gần, nâng đầu Hàn Mai tựa vào trên vai mình, một tay xuyên dưới nách, một tay vòng quanh chân, nhẹ nhàng ôm cô đứng dậy.

Hàn Mai đang ngủ cảm thấy thân thể đung đưa, tỉnh lại, phát hiện mình bị Triệu Kiến Quốc ôm vào trong ngực.

“Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa? Em phần cơm tối cho anh, để em đi dọn.” Hàn Mai nhảy xuống khỏi ngực Triệu Kiến Quốc, vội vã chạy vào trong bếp.

“Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?”

“Nhớ anh quá!” Hàn Mai bưng ra một đĩa thức ăn đặt lên bàn.

Triệu Kiến Quốc nắm hai vai Hàn Mai để cô đứng trước ngực mình, nhìn cô chằm chằm, mập mờ nói, “Vậy tối nay phải xem vợ rốt cuộc có bao nhiêu nhớ anh.”

Trong nháy mắt Hàn Mai liền đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh nói, “Lại không đứng đắn rồi, mau đi rửa tay ăn cơm đi!”

Triệu Kiến Quốc nhìn Hàn Mai hồng mặt, cảm thấy rất mê người, khiến anh chỉ muốn trực tiếp khiêng cô ném lên giường, nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt, cho nên anh chỉ có thể cố nén kích động xuống, đi rửa tay, ngồi xuống ăn cơm.

“Kiến Quốc, thương lượng với anh một chuyện.”

“Nói.” Triệu Kiến Quốc đơn giản, dứt khoát nhả ra một chữ.

“Em muốn đi tìm việc làm.”

“Ở nhà không tốt sao? Anh cũng không phải là không nuôi nổi em!” Tinh quang trong mắt Triệu Kiến Quốc chớp lóe.

“Anh nói đi đâu đấy! Em chỉ là cảm thấy ở nhà một mình có chút nhàm chán mà thôi.”

Triệu Kiến Quốc nhẹ nhàng thở dài. Cũng đúng, vợ chưa tới bộ đội thì anh mong cô sớm theo quân, hiện tới cô tới rồi anh lại không có thời gian bên cạnh cô, cô đương nhiên sẽ thấy nhàm chán.

“Em muốn làm cái gì?”

“Em nghe chị Lưu Anh nói vợ của Doanh trưởng Ngô mở một xưởng trái cây đóng hộp, có vài quân tẩu cũng đến đó làm việc. Em muốn đến đó làm, anh thấy thế nào?”

Triệu Kiến Quốc không nói gì, suy nghĩ trong chốc lát mới nói, “Ngày mai anh sẽ tìm Doanh trưởng nói chuyện, dù sao anh cũng đã tính chuyện xin việc cho em rồi, có điều tay em bị thương nên chưa kịp an bài thôi.”

Triệu Kiến Quốc đã nói như vậy, chuyện xin việc coi như đã thành công một nửa, Hàn Mai vui mừng, nhiệt tình gắp thức ăn vào bát Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, đêm đó kéo Hàn Mai vào giường giày vò đến khi trời gần sáng mới ngủ.

Sáng hôm sau, Triệu Kiến Quốc đi tới phòng làm việc của Doanh trưởng Ngô Bân.

“Báo cáo!”

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Doanh trưởng Ngô đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Muốn nhờ Đoàn trưởng giúp một chuyện, thu xếp cho vợ tôi tới xưởng của chị dâu làm việc.”

Ngô Bân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kiến Quốc, nghiêm mặt nói, “Tiểu tử cậu mời khách uống rượu cũng không có tôi, hiện tại có chuyện muốn nhờ vả mới thèm nhớ đến tôi.”

Triệu Kiến Quốc thành thật đáp, “Tôi cũng là vì nghĩ cho Doanh trưởng thôi! Nếu để chị dâu phát hiện ra anh lén uống rượu, vậy thì lần này không chỉ là về nhà mẹ đẻ ở mười ngày nữa đâu.”

“Cậu…”

Ngôi Bân bị lời của Triệu Kiến Quốc làm cho á khẩu, không trả lời được, cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi trước tiểu tử thối này, nhưng nếu để vợ ở nhà nháo lên thật sự là không chống đỡ được.

Dạ dày Ngô Bân vẫn luôn không tốt, mấy năm trước ra chiến trường phải chịu đói một thời gian dài, bây giờ mỗi lần uống rượu xong đến hôm sau đều bị đau bụng. Lần trước bởi vì nhất thời vui mừng uống hơi nhiều với binh sĩ, về nhà liền ngủ luôn tại phòng khách, sáng ngày hôm sau chưa tỉnh lại thì vợ đã dọn đồ âm thầm chạy về nhà mẹ rồi. Vợ Ngô Bân đi lần này quyết tâm chưa đủ nửa tháng chưa trở lại, Ngô Bân đến nhà ăn ăn cơm đều cảm thấy mất mặt, cho nên nửa tháng này đều ở nhà ăn mì. Cuối cùng không chịu nổi nữa mới chạy tới nhà mẹ vợ đón người, nếu không còn không biết vợ sẽ sinh khí đến lúc nào. Nói là đón người nhưng thực chất là gạt người, mỗi lần vợ giận dỗi, Ngô Bân chỉ cần ở trước mặt vợ giả bộ đau chỗ này đau chỗ kia đều thành công.

Triệu Kiến Quốc thấy Doanh trưởng không nói gì nữa, liền tiếp tục, “Không biết nếu chị dâu biết anh giấu mấy bình rượu trong ngăn kéo thì sẽ như thế nào đây?”

Đoàn trưởng Ngô nghe được câu này càng thêm tức giận, chỉ vào Triệu Kiến Quốc nói. “Lão tử uống rượu mà phải che giấu sao?”

“A..! Vậy tôi phải tìm lúc nào đó hàn huyên với chị dâu một chút rồi!” Triệu Kiến Quốc cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘hàn huyên’.

“Không phải là an bài công việc thôi sao? Có cái gì lớn lao đâu, việc này vốn dĩ đã sắp xếp cho vợ cậu, chính cậu tự đẩy ra, giờ còn trách ai nữa.” Ngô Bân nghe Triệu Kiến Quốc nói muốn đi tìm vợ mình, giọng nói nhất thời mềm mỏng.

“Tôi cho cậu biết, lần khảo sát tới nhất định phải đạt hạng nhất cho lão tử, nếu không tôi lột da cậu.” Ngô Bân nhìn vẻ mặt hả hê của Triệu Kiến Quốc, cả người cực kỳ khó chịu, thế nên mới thêm một câu cuối cùng trước khi Triệu Kiến Quốc đi.

………………

Truyện Chữ Hay