Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xét đến tình nghĩa cùng nhau bị quản lý đô thị đuổi bắt suốt mấy trăm năm qua, Bì Tu cảm thấy mình cần phải an ủi thằng bạn già này, nhưng lại nghĩ giờ Bì Tụ Bảo là con trai hờ của mình, mà Nhậm Kiêu thì là con cá già ôm ý đồ gặm cỏ non, lăm le bám dính lấy cây chổi nhà mình.
Nỗi khó chịu lan tràn trong lòng, ánh mắt cũng trở nên hằn học, nhìn Nhậm Kiêu cứ thấy không vừa mắt.
Bì Tụ Bảo mặc dù là một cây chổi, mai này chỉ muốn làm công nhân vệ sinh bảo vệ môi trường, thế nhưng cũng coi như là công chức thuộc đơn vị quốc gia. Hơn nữa còn có người cha mang thân phận gốc gác như mình đây, cho nó cặp với thằng tên đại vương thủy sản này đúng là có hơi thiệt thòi.
Ông chủ Bì chìm vào im lặng, giữa huynh đệ xuất hiện bức tường ngăn cách, mà cửa bếp đột nhiên bị kéo ra, Na Tra khoanh tay đứng ở cửa, nở nụ cười với hai bọn họ.
Có câu tục ngữ rằng, chân trần không sợ xỏ giày, hói đầu không sợ rụng tóc, ông chủ Bì vất vả lắm mới chắt bóp được chút ít tài sản, vừa thấy tên quỷ kiến sầu này là lập tức đề cao cảnh giác, lạnh lùng nói: “Không được thêm canh vô hạn, cũng không cho phép giảm nửa giá bát thứ hai.”
“Không phải vì chuyện uống canh.” Na Tra khịt khịt mũi, cau mày nói: “Mùi cá nồng quá.”
Nhậm Kiêu đưa lưng về phía y, nắm chặt muôi cơm trong tay, cảm thấy cái muôi này của hắn mà bổ xuống là có thể cho Na Tra đi gặp ông bà ông vải luôn.
Bì Tu: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Khách không được tự tiện đi vào nhà bếp.”
Na Tra buông tay: “Đừng gắt gỏng thế chứ, chỉ là có chút việc muốn nhờ vả Bì lão tổ thôi mà.” Y chậm rãi đi vào trong bếp, tiện tay cầm quả cà chua trên bàn lên cắn một miếng: “Nghe nói hôm qua Lý Tịnh tới đây?”
“Cà chua, hai đồng tiền.” Bì Tu lấy điện thoại ra bật mã QR thu tiền: “Trả tiền trước đi.”
Na Tra tặc lưỡi, vừa quét mã vừa nói: “Ông ta lại đây đòi người từ tay anh mà anh không dạy bảo ông ta một chút à?”
“Ngại quá, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, vô cùng ủng hộ hành động chấp pháp của sở giám sát, đồng thời không hề hứng thú tham gia vào mâu thuẫn gia đình nhà người khác.” Bì Tu xác nhận thu tiền xong bèn ném cho y hai quả cà chua bi để bù chênh giá.
“Chuyện này sao gọi là mâu thuẫn gia đình được? Anh muốn con chim Phì Di kia tẩy giun cho Bì Thiệu Đệ, tôi có thể giúp anh bắt con chim đó về, đồng thời bảo đảm xử lý sạch sẽ đám thuộc hạ của gã.”
Bì Tu: “Chờ chút, Bì Thiệu Đệ là ai?”
Na Tra: “Phu nhân của anh add Weixin tôi, cậu ta bảo tôi đây là tên của Chổi Nhỏ.”
Bì Tu: …….Đệch, đây là tên cho chổi quét nhà hả?
Nhậm Kiêu nghe y gọi tên Chổi Nhỏ thì cười khẩy: “Tam thái tử bản lĩnh lớn quá nhỉ, cậu định chuẩn bị xử lý sạch sẽ kiểu gì?”
Na Tra mỉm cười: “Ngó sen trong hồ đang thiếu phân bón, tôi cảm thấy thi thể chứa yêu lực là thích hợp nhất, các anh nghĩ sao? Đến lúc ngó sen sinh ra tôi sẽ đưa một xe đến quán các anh, không lấy tiền.”
Bì Tu lập tức từ chối, vì để từ chối ba chữ “không lấy tiền” mà hắn sắp dùng hết sức lực toàn thân mình.
Giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa, ông chủ Bì thấp giọng nói: “Cậu đi đi, chúng tôi không phải loại hàng quán giang hồ.”
Na Tra không nhúc nhích: “Tôi có thể giúp anh xin được suất đi đầu thai, cho hai con quỷ trong quán anh chen hàng, thời gian đầu thai tùy anh chọn, đầu thai đến nhà nào cũng boos trí được luôn.”
Y khoanh tay tin chắc Bì Tu sẽ không từ chối điều kiện này, nhíu mày hỏi: “Lần này đủ thành ý chưa?”
“Cậu muốn làm gì?” Bì Tu im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn động lòng.
Na Tra khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là muốn cho Lý Tịnh gặp xúi quẩy.”
“Không được làm liên lụy yêu quái khác, không được gây chết người, cũng không được ảnh hưởng đến công đức.” Bì Tu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn hơi thiệt, bèn tăng thêm yêu cầu: “Thêm một xe tải ngó sen nữa.”
Lông mày Na Tra giật giật: “Họ Bì, có phải anh cảm thấy tôi rất dễ dãi không?”
“Thế thì một xe ba gác.”
Na Tra nhắm mắt lại, cố kìm nén ham muốn xé áo mọc ra ba đầu sáu tay, y gật đầu nói: “Thành giao. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh.”
Bì Tu lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cậu định làm gì?”
Na Tra suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Có lẽ là trùm bao tải tẩn cho ông ta một trận thôi, anh không cần lo, tôi tin rằng với thực lực của Bì lão tổ thì dù có là Quan Thế Âm đại sĩ anh cũng không sợ.
Bì Tu: ……
Nhưng mình cũng đâu có ý định đụng chạm với Quan Thế Âm đại sĩ trong hiện thực.
Na Tra xoay người đi: “Quyết thế nhé.”
Bì Tu ra hiệu bảo y mau cút không tiễn, không có việc gì thì mọi người không cần liên hệ nhiều, tốt nhất là có ném chai đựng thư xuống biển cũng không nhặt được.
“Đúng rồi, tôi mang Bì Thiệu Đệ đến trường đi học luôn nhé.” Na Tra dựa vào cửa ngoái đầu lại, giơ hai ngón tay với Bì Tu: “Anh cũng nên chú ý đi, ngoài quán có hai nhóm người đang theo dõi đấy.”
Bì Tu đen mặt: “Còn cần thằng nhãi ngó sen nhà cậu nói nhảm chắc?”
Na Tra bĩu môi, liếc sang Nhậm Kiêu, hai ngón dựng thẳng liền biến thành một ngón. Rồi tức tốc đóng cửa rời đi trước khi vảy cá trên mặt Nhậm Kiêu hiện hết ra.
Nhậm Kiêu tức đến nỗi miệng phun ra bong bóng, chữ nào nói ra cũng có tiếng vọng lại: “May cho nó là em không phải rồng đấy, em mà là rồng thì nó chết chắc rồi.”
Bì Tu nghĩ bụng may là mày không phải rồng đấy, bằng không thằng Na Tra chuyên nghề giết rồng kia lại cho mày đứng đây toàn thây hả? Dù sao cũng là người đàn ông khát máu được gọi là chuyên gia bắt rồng, còn bị công ty giao thông DiDi Dalong vĩnh viễn liệt vào backlist.
(DiDi Dalong là “Trích Trích Đả Long” or DiDi đánh rồng, nhái tên DiDi Dache là “Trích Trích Đả Xa” – DiDi gọi xe, tên cũ của công ty kinh doanh dịch vụ gọi xe taxi DiDi Chuxing.)
Tuy nhiên về phần hai nhóm người ngoài quán mà cậu ta nói…….
Bì Tu rửa sạch tay, bưng nồi canh ra bảo Hầu Tam múc canh cho khách, mình thì lau tay đi lên lầu hai, đánh thức Văn Nghi đang say giấc.
“Mấy giờ rồi?” Văn Hi được hắn nửa ôm nửa dìu đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, lúc được bế ngồi ở bệ cửa sổ y mới tỉnh táo lại, túm cửa hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Bì Tu hạ thấp giọng, ghé vào tai y thì thầm: “Bây giờ tôi nói cho cậu khẩu quyết ẩn thân, cậu nhảy xuống từ chỗ này, bụi cỏ bên trái cửa và thùng rác bên phải đều có người, cậu đi nghe ngóng xem hai nhóm người này đang nói gì.”
Văn Hi thắc mắc: “Sao anh không tự đi?”
“Tôi phải ở trong quán để lôi kéo sự chú ý của bọn chúng, nếu không thấy tôi thì có khi bọn chúng sẽ phát hiện ra mất.” Ông chủ Bì vừa nói vừa lấy trong ví ra một con Tỳ Hưu chạm ngọc, đeo lên cổ Văn Hi: “Nếu cậu gặp nguy hiểm thì tôi sẽ biết ngay, cậu cẩn thận chớ kinh động bọn chúng.”
Văn Hi quay đầu nhìn xuống mặt đất, áng chừng độ cao của tầng lầu này, nói: “Tôi nhảy từ đây xuống thì không ngã chết cũng gãy chân.”
Bì Tu nhướn mày: “Tôi chưa nghe nói có quỷ nào ngã chết hay gãy chân được bao giờ, nếu ngã gãy chân thì tôi cõng cậu.”
Văn Hi lườm hắn, sau khi nghe Bì Tu đọc xong thần chú ẩn thân, y cũng đọc theo một lần, xác định mình ẩn thân rồi, bèn kéo rèm mở cửa sổ ra, vươn mình nhẹ nhàng hạ xuống, thậm chí còn lộn nhào một cái giữa không trung.
Hệ số độ khó ., độ hoàn thành ..
Lúc chạm đất Văn Hi cũng sững sờ, thì ra làm quỷ là cảm giác giống như bay vậy sao? Y nhìn tay mình, rồi lại nhảy nhót tại chỗ mấy cái, nhủ thầm như này cũng hay phết nhỉ?
Đứng dưới mặt trời một hồi, Văn Hi liền lặng lẽ trôi dạt theo gió đến bụi cỏ bên trái. Y đi quanh bụi cỏ hai vòng, đừng nói là bóng người, ngay cả một sợi tóc cũng chả thấy.
Lão yêu quái lừa mình ư? Văn Hi không khỏi lắc đầu, nghĩ bụng lừa mình cũng chẳng kiếm được tiền, lão yêu quái sẽ không làm chuyện vô bổ như thế. Song khi đang quay người chuẩn bị đi sang phía thùng rác, y bất chợt nghe thấy một tiếng thở dài.
Y bị dọa nhảy vọt lên không trung, mà ngoảnh đầu nhìn lại thì vẫn chẳng thấy ai.
Thế nhưng vào lúc ấy bụi cỏ lại khẽ rung rinh, hai cành cây giống tay người vươn ra gãi gãi lá cây, mở miệng tức giận mắng: “Đệt mẹ con chim thối, dám ỉa vào đầu ông mày.”
Văn Hi: ……
Yêu quái thành tinh muôn hình vạn trạng, thiên nhiên quả là kỳ thú.
Yêu quái bụi cỏ đứng tự kỷ tại chỗ cũ một hồi, Văn Hi đợi mãi chẳng thấy nó nói thêm câu nào, y ngồi xếp bằng trên không trung suy nghĩ có phải yêu quái thực vật đều không thích nói chuyện không?
Y mò túi, lấy ra một cái kẹo trái cây.
Hay là ném thử một phát nhỉ? Biết đâu có phản ứng thì sao.
Văn Hi lượn quanh đỉnh đầu nó mấy vòng, tìm kiếm một góc độ ném thích hợp, cơ mà mới xoay được hai vòng thì chợt nghe một tiếng kêu lanh lảnh từ đằng sau.
“Chị Tố Trân ơi!”
Văn Hi quay đầu lại trông thấy Ngô Tổ phi con xe đạp công cộng màu đỏ đến, cùng với Giả Tố Trân không biết trốn ra khỏi quán từ lúc nào.
Hai người mừng rỡ gặp nhau trên con đường hẹp, tay cầm bánh cao lương.
Giả Tố Trân nhét vào túi nhóc học sinh năm cái bánh cao lương, thêm cả một bình canh bổ, Văn Hi nhìn mà sợ Ngô Tổ uống sạch một hơi, bổ quá lại chảy cả máu cam thì chết.
Chắc vì sợ Bì Tu phát hiện nên hai người đều khom lưng trốn trong bụi cỏ nói chuyện. Văn Hi ngồi xếp bằng trên không trung thấy hết hai năm rõ mười, chứng kiến tận mắt Ngô Tổ dúi cao sơn trà xuyên bối cho Giả Tố Trân.
Đờ mờ, chẳng qua tặng chút hoa quả với kẹo nhuận họng thôi mà làm như Trương Sinh lén đi gặp Thôi Oanh Oanh không bằng.
(Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh là hai nhân vật chính trong Tây Sương Ký, yêu nhau mà bị ngăn cấm bởi lễ giáo phong kiến, thường hay lén lút trao gửi hẹn gặp nhau.)
Yêu quái bụi cỏ lay động, có vẻ hết sức khó chịu trước cặp đôi vui vẻ chuyện trò này, thế nhưng nghĩ đến phận mình là một lùm cỏ, nó đành cố nhịn không nổi đóa lên.
Văn Hi áng chừng viên kẹo trong tay, nghĩ bụng bây giờ ném hay là không ném đây?
“Chị Tố Trân, quán chị có tuyển nhân viên làm thêm trong hè không?”
Văn Hi nghe vậy thì ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Ngô Tổ.
“Em hỏi cái này làm gì? Thi đại học xong em không định đi du lịch sao?” Giả Tố Trân hỏi.
Ngô Tổ lắc đầu: “Em muốn đến quán làm thêm, kiếm ít tiền tiêu vặt.”
Thật ra kiếm tiến chỉ là lấy cớ thôi, chủ yếu là có thể gặp chị Tố Trân mỗi ngày áu áu!
“Để chị hỏi giúp cho em.” Tâm trạng Giả Tố Trân bỗng nhiên chùng xuống, thúc giục Ngô Tổ mau đi học. Sau khi dõi theo bóng cậu học trò đạp xe đi khuất, cô mới cầm theo cao sơn trà xuyên bối trở về quán cơm.
Sau đó không lâu, Văn Hi nghe yêu quái bụi cỏ cất tiếng chửi bới.
Từ người yêu đến yêu sớm, từ yêu sớm đến tình chị em, từ tình chị em đến lão già Bì Tu thượng bất chính hạ tắc loạn, yêu quái bụi cỏ hùng hổ chửi rủa liến thoắng, dùng từ đặt câu mượt mà vần vè đâu ra đấy, mắng cho Bì Tu tơi bời hoa lá.
Văn Hi nghe mà tức cười, nghĩ thầm mày thì là cái thá gì, đầu cũng đội nguyên bãi cỏ xanh mà dám nói lão già không tốt hả? (Chắc ai cũng biết đầu xanh = bị cắm sừng )
Y còn chưa kịp phát giận thì yêu quái bụi cỏ này lại mắng: “Cũng y chang cái tên thất đức Thao Thiết, nếu không vì Thao Thiết thì ông đây……”
Một con chó đột nhiên từ giao lộ chạy tới, trong tiếng mắng chửi của yêu quái bụi cỏ, con chó hồn nhiên nhấc chân sau giải quyết nỗi buồn lên người nó.
Dư âm văng vẳng, tiếng vọng inh tai.
Văn Hi: ……
Yêu quái bụi cỏ ngồi xổm lớn tiếng mắng đ!t mẹ mày, sau đó đứng dậy ôm bụi cỏ trên người bỏ chạy, con chó còn sủa gâu gâu gâu bám theo phía sau.
Văn Hi lơ lửng giữa trông trung trơ mắt nhìn, nghĩ thầm chân của con quái đầu xanh này dài vãi chưởng.