Sáng sớm hôm sau có người báo án, nói là ở khu vực ngoại ô kinh thành phát hiện một cỗ thi thể, ngay cả da mặt cũng bị xé đi, huyết nhục mơ hồ, tử trạng vô cùng thê thảm. Trong kinh cho điều quan phủ vội vã đuổi tới, sau nhiều lần khám nghiệm căn các đặc trưng trên thân thể, cuối cùng xác nhận thi thể kia chính là đương kim Trạng nguyên Tống Hành. Ngay sau đó có một nam tử xuất hiện tự nhận tội, tự xưng là do mình thi rớt sau đó tâm sinh đố kỵ, nhất thời kích động mới có thể hạ độc thủ như vậy. Mặt khác các sĩ tử khác cũng chỉ ra và xác nhận, nói đây chính là người đã tặng khu điền viên kia cho Tống Hành, nguyên bản còn tưởng rằng là một người trượng nghĩa chi sĩ, ai lường trước được lại có tâm địa độc ác như vậy.
Nguyên nhân chứng cứ phạm tội đã đầy đủ mọi thứ, phán xét trước bắt giữ vào lao ngục sau đó chờ thẩm tra xử chém, vụ án cứ như vậy thuận lợi kết thúc. Kết quả trình báo lên triều đình, nói rằng đường đường là Trạng nguyên lại gặp việc mưu hại, nhưng mà rốt cục cũng chỉ là cừu hận cá nhân giữa người đồng hương, không quan hệ đến quốc gia xã tắc, chỉ đổi lại Hoàng đế cùng các triều thần than thở, thổn thức thương tiếc cho một tài năng học vấn, chỉ như vậy mà thôi. Giống như một viên đá nhỏ nhắn rơi vào trong hồ, vẻn vẹn không nổi lên chút gợn sóng.
Thế sự đột ngột chuyển biến, nhàn thoại trong quán trà cũng cách mấy ngày lại đổi chút mới mẻ, Tống Hành một người nho sinh, giao thiệp ít ỏi, chưa kịp nhậm chức lại càng không cần nói đến chiến tích, vụ án kết thúc, tựa như hạt bụi trong gió, rơi xuống liền dừng lại.
Thật sự lưu tâm chuyện này, e rằng chỉ có hai người kia.
Thời điểm ở trên kim điện nghe tấu, Tô Thế Dự cùng Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn nhau, mỗi người một ý, cũng không đề cập đến chuyện ở trong địa lao đêm đó. Bọn họ tự nhiên rõ ràng, đêm đó Tống Hành mở tiệc chiêu đãi chúng thần hiển nhiên là dùng mặt nạ thế thân, đối phương sau đó mắt thấy không ổn, vội vàng tung vụ án này ra hòng che giấu mọi việc, dù sao cũng là chết không có đối chứng.
Lúc hạ triều Sở Minh Duẫn tìm Tô Thế Dự, biết rõ còn cố hỏi, “Tô đại nhân tại sao không bẩm báo bệ hạ chuyện ở địa lao?”
“Bệ hạ tuổi vẫn còn trẻ, tâm tính chưa ổn, cần gì hiện tại lấy suy đoán quấy nhiễu hắn.” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói, liếc nhìn Sở Minh Duẫn một cái, “Sở đại nhân cũng không nói, như vậy ngươi đã đọc được điều gì xảy ra bên trong sự tình kia?”
Sở Minh Duẫn câu lên một tia cười, thẳng xem vào trong mắt Tô Thế Dự, “Lẽ nào Tô đại nhân và ta suy nghĩ không giống nhau sao?”
Tô Thế Dự khẽ cười một tiếng, dời tầm mắt nhìn những mái ngói xanh lơ lửng phía xa xa, “… Một mảnh lá rụng biết thu đã về.”
Kiến vi trí trứ (thấy mầm biết cây, nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó).
Đây là dã tâm bừng bừng cỡ nào của người hạ quân cờ.
Bên ngoài thành Trường An, cách phía Tây ngoại ô mấy chục dặm, núi non trùng trùng điệp điệp, đường núi uốn lượn, chim muông bay qua bay lại như con thoi ở trên cành cây cổ mộc, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, là địa phương tiên hữu nhân gia (những hộ gia đình mới sinh sống).
Ở một nơi trên vách núi có hai nam tử ghìm cương dừng lại, phóng tầm mắt trông về phía xa. Dẫn đầu là nam tử mặc lam y, ống tay áo bị gió thổi lên, vạt áo nơi ống tay hoa văn cánh sen trùng điệp ẩn hiện, đỏ sậm như máu, hắn quay đầu lại hỏi người phía sau: “Xác định là nơi này?”
Tần Chiêu nói: “Vâng, nhưng vị trí cụ thể vẫn chưa xác định được.”
Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn lại, giơ tay đè ép mái tóc đen dài bị gió thổi có phần ngổn ngang, trong giọng nói không hề che giấu vẻ ghét bỏ, “Rừng núi hoang vắng.”
Hôm đó ở trong địa lao Sở Minh Duẫn đã chú ý tới, kết cấu địa lao phức tạp như vậy cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, hơn nữa trong không khí còn lưu động mùi máu tanh có nghĩa trước đây không lâu nơi này còn giam giữ người, hiển nhiên chủ nhân địa lao vì muốn bắt được hắn và Tô Thế Dự nên mới đưa lồng giam treo lên không. Nhưng mà lúc bọn hắn đi vào bên trong đã thấy đám tuần vệ, dựa theo tình huống phía trước lúc bọn họ ở trong tù loạn chuyển, tuần vệ chỉ ở nơi kia hoạt động, cho nên Sở Minh Duẫn suy đoán là có người còn bị giam giữ ở bên trong, chưa kịp dời ra ngoài.
Đêm đó lúc hắn rời đi bất động thần sắc, trong bóng tối lại dặn dò ảnh vệ đi nhìn một chút, quả nhiên có mấy chiếc xe ngựa trông như xe vận chuyển hàng vào lúc tảng sáng lặng lẽ ra khỏi phủ. Ảnh vệ một đường theo đuôi, tuy rằng lặng yên không một tiếng động, nhưng đối phương cảnh giác cực cao, vừa vào phía Tây ngoại ô hành tung càng thêm quỷ quyệt, nơi này núi non trùng điệp địa thế vốn phức tạp, ẩn mình bên trong tán cây che trời lại càng một tia sáng cũng không lọt, cuối cùng ảnh vệ cũng chỉ có thể xác định vị trí của bọn chúng đại khái là ở trong núi.
Tần Chiêu nói: “Loại địa phương này khi tra xét vốn rất khó khăn, nếu không muốn đối phương phát hiện, e rằng càng phải cẩn thận hơn.”
“Ý của ngươi là, ta phải phái thêm nhiều người nữa đến đây, với lại khả năng có khi còn phải chờ thêm mười ngày nửa tháng?” Sở Minh Duẫn nói.
“Đúng vậy.”
“Quá phiền phức.” Sở Minh Duẫn lắc đầu một cái, nhìn cánh rừng rậm rạp xanh biếc ở đối diện, “Hao phí tinh lực, còn liên lụy ảnh vệ không thể tự do hành tẩu.”
“Sư ca là muốn bỏ mặc không quan tâm?” Tần Chiêu hỏi.
Sở Minh Duẫn khẽ cười thành tiếng, “Như vậy quá tiện nghi cho chúng, trong lòng ta càng không vui.”
“Vậy phải làm như thế nào mới tốt?”
“Tần Chiêu, ” Sở Minh Duẫn nheo mắt lại ngẩng đầu, ánh nắng mỏng manh, trên bầu trời những đám mây chất chồng lên nhau hiện ra màu sắc trắng xám, “Mấy ngày liên tiếp khí trời đều như thế này, e rằng không lâu nữa sẽ có mưa lớn đây.”
“Cái gì?” Tần Chiêu không kịp phản ứng.
“Lũ bất ngờ.” Sở Minh Duẫn nhàn nhạt nói, “Nếu không tìm được, chi bằng động thủ cho nổ đỉnh núi, vừa vặn có lão thiên gia ủng hộ, đến lúc đó nước mưa bao bọc bùn cát đá tảng tuôn trào xuống dưới, người nào cũng trốn không thoát. Chúng yêu thích núp ở chỗ này, vậy thì đơn giản chôn bọn chúng ở đây.”
“Nhưng là…” Tần Chiêu chần chờ nói, “Người bọn chúng giam giữ hẳn cũng ở đây.”
“Liên quan gì tới ta?” Hắn hỏi ngược lại, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tần Chiêu, “Ai biết được người bị giam giữ là ai, còn nữa, dựa vào việc của Tống Hành có thể thấy được, cho dù có tra ra được ổ giam giữ người cũng sẽ bị chúng thủ tiêu trước, cuối cùng vẫn không cứu được.”
Tần Chiêu trầm mặc không nói.
Sở Minh Duẫn dời tầm mắt đi chỗ khác, tiếp tục nói: “Bộ binh tuy rằng nghe theo ta, bất quá lượng hỏa dược quá lớn chung quy sẽ khiến cho người ta hoài nghi. Ta nhớ Đàm Kính lợi dụng chức vụ Công bộ Thượng thư của hắn âm thầm làm chút buôn bán riêng tư, không bằng đi theo hắn đàm luận sinh ý.”
“Vâng.” Tần Chiêu nói.
Sở Minh Duẫn nhìn hắn một cái, nở nụ cười, “Mặt lạnh, đối với ta có ý kiến?”
“Không phải.” Tần Chiêu lắc đầu một cái.
Sở Minh Duẫn bên môi ý cười nhàn nhạt, hắn đương nhiên biết tính tình sư đệ mình, lại quay đầu ngựa trở về, thay đổi đề tài, “Đúng rồi, ta bàn giao sự tình Tô Thế Dự cho ngươi điều tra như thế nào rồi?”
Tần Chiêu vội vã đánh ngựa đuổi tới, cách phía sau Sở Minh Duẫn đáp: “Không tra được.”
“Hả?” Sở Minh Duẫn cau lại lông mày.
Tần Chiêu tổ chức lại ngôn ngữ, nói rõ ràng, “Trong ‘Bộ binh tịch sách’ không có tên Tô Thế Dự, những người có liên quan cũng không ai nghe nói qua y từng ra chiến trường.”
“Điều tra cẩn thận chưa?” Sở Minh Duẫn nói, “Tô Thế Dự và ta cùng tuổi, năm y mười lăm tuổi hẳn là mười hai năm trước, khi Hung Nô tấn công Đại Hạ, hơn nữa y theo chân Tô Quyết đến, không nhập vào tịch sách cũng nói xuôi được.”
“Đã điều tra qua, lúc đó tướng quân quả thật là Tô Quyết, nhưng mà mấy chiến dịch to nhỏ đều không có dấu vết Tô Thế Dự. Nhi tử độc nhất của Đại tướng quân, cũng không thể đi làm một tên tạp binh tiểu tốt đi.”
Sở Minh Duẫn trầm ngâm nói: “Theo khẩu khí của Tô Thế Dự, lúc đó ước chừng là đã xảy ra chuyện gì đó. Dùng quyền lực của Tô Quyết, muốn bóp méo điển sách xóa đi tên Tô Thế Dự cũng không phải không thể.”
“Dù vậy, lúc đó đội ngũ Tô Thế Dự đi theo cũng nên có ghi chép, nhưng mà những thứ này hoàn toàn không có.”
“Tịch sách không có, người ngoài không biết, vậy tại sao ngươi không đi hỏi Đỗ Việt một chút?”
“Đã hỏi qua. Nhưng mà Đỗ Việt khi đó mới tám tuổi, hơn nữa Kim Lăng cùng Trường An cách xa như vậy, y làm sao có khả năng biết đến chuyện năm đó. Nhìn dáng vẻ của y, người nhà hẳn là cũng chưa từng nhắc qua.” Tần Chiêu nói, “Sư ca, lời Tô Thế Dự nói, có thể là giả.”
Sở Minh Duẫn trầm mặc, thần sắc Tô Thế Dự lúc đó hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, tựa như có muôn vàn tâm tư rơi xuống nước không một tiếng động, dung thành một điểm nhạt nhẽo mờ mịt treo bên môi. Hắn chậm rãi lắc lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh: “Đây không phải là lời nói dối.”
“Làm sao ngươi biết?” Tần Chiêu hỏi.
Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Nếu là giả, lời nói này của Tô Thế Dự cũng thực sự quá dễ dàng bị chúng ta vạch trần. Chi bằng nói y rõ ràng biết chúng ta sẽ không thu hoạch được gì, mới có thể không chút để ý trả lời vấn đề kia của ta.”
Ẩn dưới mấy câu nói loanh quanh kia tất cả đều che đậy tâm tư tính kế, nếu là người khác hơn phân nửa còn phải cân nhắc suy đoán nửa ngày mới có thể rõ ràng. Tần Chiêu nhất thời không biết nên đánh giá về hai người này như thế nào, đành phải bình thản nói: “Ồ.”
“Tuy rằng không hiểu tình huống như vậy đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua—— “
Thành Trường An lúc ẩn lúc hiện hiện ra ở phương xa, cờ bay phất phới ào ào, bức tường nhợt nhạt không giấu được sự náo động phồn hoa trong thành. Nơi này là giấc mộng sâu đậm của những người đọc sách gian khổ, là nơi con người đầu cơ trục lợi, là chiến trường chém giết lẫn nhau của những người nắm quyền.
Sở Minh Duẫn nhếch khóe môi, trong âm cuối cất lên còn có chút kỳ đãi chi ý (kỳ vọng, chờ mong), “Ta và y, tương lai còn dài.”