Gần tới canh ba, trên mái hiên bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân qua lại, trong đêm thu yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, nhưng không hề dừng lại đi về phía khác.
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa ra liền tung người đuổi theo.
Bất quá mới được vài bước lại nghe một chỗ khác bên trong biệt viện có chút động tĩnh, bọn họ hạ xuống nhìn xung quanh, phát hiện là nơi ở của Tô Hành. Trong viện hộ vệ không biết đi đâu rồi, xuyên thấu qua cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy trong phòng một mảnh tàn tạ, dường như có vết tích đánh nhau.
Sở Minh Duẫn vỗ vỗ Tô Thế Dự, “Bên kia.”
Quả nhiên có bóng người tại chỗ rẽ đột nhiên chợt lóe, hướng về nơi hẻo lánh trong nha phủ mà đi. Bọn họ một đường truy đuổi, trong bóng đêm nặng nề phân nửa cửa sắt hiện ra trong tầm mắt, đây là thủy lao bên trong nha phủ. Tiền nhiệm phía hữu Phù Phong, Trịnh Uyển thiện tâm, nhiều năm qua bỏ đi không dùng mà khóa lại, hiện nay đoạn xích sắt trong thủy lao rơi trên đất, âm u lạnh lẽo hắc ám bên trong cánh cửa tinh tế thổi tới, trước mặt phát lạnh.
Bọn họ bước chân không khỏi dừng lại, trong thời gian ngắn bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh Tô Hành. Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, kéo lại cánh tay Sở Minh Duẫn, đi vào bên trong dọc theo thềm đá đi xuống.
Sở Minh Duẫn kinh ngạc nhìn tay Tô Thế Dự, hồi lâu mới chậm chạp nhớ lại ở lối vào hầm mộ Cực Nhạc lâu chính mình thuận miệng nói, chỉ là không nghĩ Tô Thế Dự đến bây giờ vẫn còn nhớ tới, nhất thời không biết nên nói cái gì, không tiếng động cười cười. Lòng bàn tay người kia vẫn là ấm.
Tô Thế Dự đối với nước trong ngục này tựa hồ khá là quen biết, dưới tình huống mắt không thể thấy cư nhiên cũng không trở ngại chút nào theo tiếng đi về phía trước.
Thanh âm kịch liệt triền đấu bị tiếng vọng trên đường đi vọng lại có mấy phần kỳ ảo quỷ dị, dường như đã đến gần rồi, trong bóng tối không ngừng có tiếng kim loại tấn công cùng với đốm lửa lúc ẩn lúc hiện.
“Thúc phụ?” Tô Thế Dự lên tiếng.
Xa xa ứng tiếng kịch liệt vang lên âm thanh lưỡi dao mài trên tường, có người tê thanh tức giận mắng cái gì đó, không kịp nghe rõ ràng liền bị phá vỡ, thanh âm binh khí tầng tầng rơi xuống đất vang lại đây, chợt bên trong ngục hoàn toàn tĩnh mịch.
Một lát sau bên trong thủy lao bỗng nhiên sáng lên ánh lửa, ngọn đèn dầu vững vàng lung lay, chiếu sáng một góc không gian. Tô Hành thở dốc bất định dựa trên tường, bên chân hắn cách đó không xa nằm một người hắc y bịt mặt, người đã không còn khí tức lại vẫn trừng Tô Hành đến rách cả mí mắt.
Sở Minh Duẫn đến gần ngồi xổm xuống, một phen thoát đi khăn che mặt, gương mặt kia mấy ngày nay bọn họ đã gặp qua không ít lần, chính là chủ bộ. Hắn há to miệng, đem hết toàn lực muốn nói cái gì, nhưng đáng tiếc yết hầu đã bị cắt ra, không phát ra được chút âm thanh nào, chẳng qua khiến mặt của hắn đồ thêm mấy phần dữ tợn.
Tô Hành trên người chằng chịt vết thương, phí sức ho khan hai tiếng, mắng: “Súc sinh này, chẳng trách bỗng nhiên nói bắt được hung thủ, nguyên lai chính hắn giết người, bây giờ còn muốn xuống tay với ta!”
Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, không tiếp thu lời hắn, đứng lên đang muốn đi lại bị Tô Thế Dự giơ tay ngăn cản. Sở Minh Duẫn nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy Tô Thế Dự yên lặng nhìn Tô Hành, ánh mắt yên tĩnh đến hơi khác thường.
Tô Hành buồn bực hướng y vẫy vẫy tay, “Dự, ngươi tới đây, lại dìu thúc phụ một chút.”
Tô Thế Dự đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Thúc phụ, ” yên lặng chốc lát, y bỗng nhiên nói, “Ngươi ngày ấy hỏi ta ta không có nói cho ngươi biết, kỳ thực Trịnh Uyển phu nhân có nói một câu.”
“Cái gì?”
“Đã là quen biết, tại sao phải hạ độc thủ như vậy.”
Tô Hành cười cười, nhìn chủ bộ nằm trên đất nói: “Cũng không phải, ai có thể nghĩ được hắn theo Trịnh Uyển lâu như vậy, lại còn tàn nhẫn hạ độc thủ.”
Tô Thế Dự vẫn là nhìn hắn, lập lại: “Đã là quen biết, tại sao phải hạ độc thủ như vậy.” Thanh âm y ôn nhu, từng chữ rõ ràng.
Tô Hành ngẩn người, sắc mặt hơi biến, “… Ngươi có ý gì?”
Tô Thế Dự nhàn nhạt nói: “Trịnh Uyển cùng ngươi quen biết nhiều năm, chủ bộ là thủ hạ ngươi luôn chờ đợi sai phái, thúc phụ, hà tất hạ độc thủ như vậy.”
Sở Minh Duẫn ánh mắt sâu xa từ trên người hai người chần chừ, khoanh tay tự giác dựa vào một bên tường thờ ơ lạnh nhạt.
Tô Hành biểu tình triệt để khó coi, “Dự, ngươi đây là ý gì? Ngươi đang hoài nghi ta?!”
“Trước tối nay là hoài nghi, “Y thu liễm mâu sắc, “Bây giờ đã xác định. “
“Xác định cái gì?! Xác định người là ta giết?” Tô Hành không thể tin, “Ta chính là thân thúc phụ của ngươi, ta và ngươi là quan hệ huyết thống! Ngươi khi còn bé ta còn ôm lấy ngươi, mang ngươi đi ra ngoài đạp thanh, ngươi không nhớ rõ?”
Tô Thế Dự nhẹ vô cùng mà nở nụ cười, “Chất nhi tất nhiên nhớ. Không chỉ như vậy, ta còn nhớ thúc phụ năm đó thời điểm đảm nhiệm phía hữu Phù Phong giám sát xây tòa thủy lao này, khi đó ngài từng dẫn ta đến nơi này, nói cho ta biết nơi ngài giấu cơ quan, “Y ngước mắt, nhìn Tô Hành, “… Người đã quên mất, chỉ sợ là ngài đi.”
Tô Hành đồng tử đột nhiên co rút, ngay sau đó tức giận tựa như cả người run rẩy, “Có cơ quan thì như thế nào? Lẽ nào ngươi cảm thấy ta sẽ hại ngươi hay sao?”
Tô Thế Dự cụp mắt, trầm mặc một lúc lâu lại nói: “Thời điểm ta đến đây Thúc phụ từng thuật lại lời cô mẫu nói, ngài còn nhớ không?”
— Ta lần này đến nhậm chức, lúc đi ngang qua Kim Lăng thấy cô mẫu ngươi, nàng nói ngươi để tang đã hơn một năm, nếu Đỗ Việt cũng ở Trường An, ngươi lại kéo dài, nàng sẽ tự mình đến xử lý, thuận tiện còn có thể đi nhìn nhi tử.
— nàng nói ngươi để tang phục đã hơn một năm.
“Phụ mẫu ta từ thế tại tháng bảy, tháng tám Trịnh Uyển gặp phải ám sát, sau đó mệnh ngài bổ nhiệm chức phía hữu Phù Phong. Cô mẫu tính cách nghiêm cẩn, chắc chắn sẽ không nhớ lầm ngày giỗ, lại càng không nhất thời nói sai…. Như vậy ngài trước đó tháng bảy đã đến Trường An, tại sao vẫn luôn không lộ diện, vì chuyện gì?”
Đến Trường An, giấu mình ở Phù Phong quận, trong bóng tối âm thầm tạo ra một loạt án mạng, sau khi bọn họ đến liền an bài kẻ giả dạng hung thủ chỉ định Sở Minh Duẫn không tha, trong hai ngày lợi dụng những tên cai ngục đứng ngoài quan sát đem lời đồn đãi Thái úy mưu đồ bí mật giết người tung ra ngoài, sau đó giết chết chủ bộ thay hắn làm việc, như vậy sẽ không người nào có thể chỉ ra và xác nhận, đồng thời cũng đưa bọn họ dẫn vào thủy lao, chỉ cần lợi dụng cơ quan giết chết bọn họ, kết quả cuối cùng đương nhiên chính là Thái úy mượn cơ hội ra tay với Ngự Sử đại phu, hai bên đều bại. Ngược lại không có chứng cứ, cùng với việc hắn mới nhậm chức phía hữu Phù Phong có thể có có quan hệ gì?
Kế hoạch này rất kín đáo, vốn không nên có chút sai sót nào.
Nhưng Tô Thế Dự tinh tường nhìn ở trong mắt, đoán cũng không sai chút nào.
Tô Hành trố mắt hồi lâu, cúi đầu, bả vai chậm rãi rung động, hắn hẳn là đang cười, tiếng cười kia dần dần lớn lên, nện trên bốn vách tường trong thủy lao vắng vẻ, thời điểm ngẩng đầu sắc mặt dĩ nhiên đã lạnh thấu, thẳng nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, “Ngươi cư nhiên từ khi đó bắt đầu hoài nghi ta?”
Tô Thế Dự bình thản nói: “Ta phụng mệnh đến đây, vốn là vì tra án.”
“A, Tô Thế Dự!” Tô Hành cười lạnh nói, “Thật đúng là Tô Quyết dạy dỗ nhi tử rất tốt, ngươi với cha ngươi giống nhau như đúc…. Không, cha ngươi còn kém xa ngươi!”
“Thúc phụ năm đó lẽ nào cũng bởi vì vậy bị trục xuất khỏi kinh thành?”
“Năm đó ta cái gì cũng không làm, Tô Quyết cư nhiên lấy một câu ta tâm địa không thanh khiết đã đem ta trục xuất ra ngoài!” Da mặt nếu đã xé rách, Tô Hành ngược lại là không kiêng dè gì, “Tâm địa không tinh khiết thì thế nào, Lý Duyên Trinh tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia cũng có thể xem là quân chủ? Ta cũng không giống các ngươi có hứng thú đi dỗ hài tử.”
“… Cho nên thúc phụ hôm nay lựa chọn cách này?”
“Chẳng lẽ phải giống như phụ tử các ngươi? Một đám quân thần cương thường, cũng không biết mở mắt ra mà xem thiên hạ đã thành cái dạng gì! Náo loạn mấy năm, thiên tai không ngừng, trong thời gian ngắn an bình các ngươi còn thật sự cho rằng đã bắt đầu thái bình? Tỉnh táo chút đi, Lý Duyên Trinh kia ngu ngốc vô năng đã định trước là chống đỡ không nổi!”
“Thúc phụ nói cẩn thận.” Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày.
“Chớ gọi ta thúc phụ, ” Tô Hành cười lạnh, “Ta xem như hiểu rõ, chỉ trách ta quên mất ngươi là hạng người gì, lúc trước khi cha ngươi muốn một kiếm giết chết ngươi ta không nên ngăn cản, càng có thể miễn cho hiện tại hối hận! Ta sớm nghe người ta nói Ngự Sử đại phu là người như thế nào, bây giờ nghĩ lại nói rất đúng, ” hắn giơ tay chỉa thẳng vào Tô Thế Dự, “Vô tâm vô dục, vô huyết vô lệ (Không có tâm, không có khát cầu, máu lạnh, vô tình)! Ngươi cứ tiếp tục như vậy, cho nên cả đời này đều đơn độc!”
Vốn là quan hệ huyết thống, phải như thế nào mới có thể oán độc như vậy.
Một trận mắng này thực sự vô cùng nhuần nhuyễn, Sở Minh Duẫn không khỏi nhìn Tô Thế Dự nơi đó liếc mắt một cái. Tô Thế Dự khuôn mặt nhàn nhạt, nhất quán không chút gợn sóng nào, chỉ là không biết người có phải hay không quả thực trước sau như một, tâm lạnh lẽo cứng rắn, lại không hề động dung.
Mãi đến tận khi Tô Hành thở hồng hộc ngừng nói, Tô Thế Dự mới bình tĩnh mở miệng: “Chất nhi nghe chỉ giáo, kính xin thúc phụ nhận tội.”
“Nhận tội? Ở tại trong ngục chờ ngươi thẩm vấn lại xử tử cực hình?” Tô Hành bước chân bất ổn đi phía trước một bước, “Không cần ngươi động thủ!” Hắn bỗng nhiên vỗ bên trên vách tường, cơ quan ‘Két’ mà một tiếng lõm xuống, một vách tường che đậy đỉnh tường đá ầm ầm rớt xuống, tựa như sấm sét ầm ầm đập xuống trước mặt Tô Thế Dự mấy thước, chấn động kinh tâm.
Dòng máu từ vách tường đá chậm rãi tràn ra, uốn lượn chảy xuôi, ven theo dày của y. Nhất thời yên tĩnh.
“Tô đại nhân?” Sở Minh Duẫn thăm dò lên tiếng gọi.
Tô Thế Dự xoay người, “Đi thôi, đợi sau khi trời sáng lại sai người đem nơi này thu liễm.”
Sở Minh Duẫn đuổi theo y, suy nghĩ một chút nói: “Tô đại nhân cùng lệnh tôn…Tựa hồ quan hệ rất căng thẳng?” Hắn hiếm thấy tìm từ uyển chuyển một chút.
“Không cần suy nghĩ nhiều, phụ thân chỉ là tính khí không được tốt.” Ngữ khí vân đạm phong khinh.
“Này — ta nói, ” Sở Minh Duẫn nhìn bóng lưng y, “Ban đêm tửu lâu ở đây không đóng cửa, ngươi nếu là tâm trạng không thoải mái, ta có thể đi cùng ngươi uống vài chén.”
Tô Thế Dự tựa hồ là khẽ cười, “Án mạng đã phá, ngươi ta cuối cùng cũng coi như không phụ thánh mệnh, trong lòng ta tại sao lại không thoải mái?”
“Được đó, vậy chúng ta đi uống vài chén chúc mừng ta tẩy sạch hiềm nghi?” Âm thanh vừa mới thốt lên không khỏi ngưng lại, Sở Minh Duẫn vô cùng hiếm có tự mình cũng cảm thấy hắn có chút thích ăn đòn.
Không ngờ Tô Thế Dự lại dừng bước, ngoái đầu lại nhìn hắn, mỉm cười cười nói: “Sở đại nhân có ý định chúc mừng?”
“… Tạm được.”
“Vậy đi thôi.”
Phù Phong quận dù sao cũng là đất phồn hoa, mặc dù là đêm khuya, trong tửu lâu vẫn là như trước đèn đuốc sáng rực, có hai, ba khách nhân nhàn tản rỗi rãi.
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự ở trên lầu tìm một vị trí tương đối yên lặng ngồi xuống, rượu trong chén được hâm nóng, mùi thơm thuần hậu. Sở Minh Duẫn không vội uống, nâng chén sứ chậm rãi sưởi ấm tay, tỉ mỉ nhìn thần sắc Tô Thế Dự.
Tô Thế Dự nhợt nhạt nhấp một miếng rượu, không giương mắt hỏi: “Trên mặt ta có vật gì không?”
Sở Minh Duẫn nghiêm túc nói: “Có đóa hoa nha.”
“…” Tô Thế Dự giương mắt nhìn hắn một chút, cười nói, “Không nghĩ Sở đại nhân nhanh như vậy đã say rồi.”
Sở Minh Duẫn thấp giọng cười cười, dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, nếu Tô Hành là chủ mưu, lúc trước ở trong Cực Nhạc lâu ngươi nói Mộ lão bản phải gọi ngươi một tiếng huynh trưởng, vậy hắn hẳn là nhi tử Tô Hành?”
Tô Thế Dự nhẹ nhàng lắc đầu, “Thúc phụ không có nhi tử, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, ta ở chỗ cô mẫu từng gặp qua các nàng mấy lần, trưởng nữ đã gả cùng thương nhân, ấu nữ vẫn còn nhỏ, cùng vị Mộ lão bản kia không có quan hệ. Hơn nữa theo tính tình của thúc phụ, chuyện hắn làm, trong nhà chắc chắn không ai biết.”
“Vậy cái người phải gọi ngươi một tiếng huynh trưởng rốt cuộc là ai?”
“Thẳng thắn mà nói, ta cũng không có đầu mối gì.” Tô Thế Dự nói, “Tô gia mấy đời làm quan, người bên trong triều chính đại thể đều cùng nhà ta có chút giao du, mà cùng thế hệ sau này chỉ có ta lớn tuổi hơn, nên người gọi ta là huynh trưởng đếm không xuể.”
Sở Minh Duẫn không thèm để ý gật gật đầu, “Ta nhớ hình như có phải là ta lớn hơn ngươi mấy tháng?”
Tô Thế Dự bất động thanh sắc liếc nhìn hắn một cái, không nói tiếp.
Quả nhiên Sở Minh Duẫn nói tiếp, “Vậy ngươi cũng nên gọi ta một tiếng ca ca thôi?”
Tô Thế Dự cụp mắt quan sát chén sứ trong tay, dường như không nghe thấy.
Sở Minh Duẫn đưa tay qua đè lại chén rượu của y, đầu ngón tay sát qua cổ tay, hơi nghiêng người mặt mày mang ý cười nói: “Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta lại mời ngươi mấy bình rượu ngon, như thế nào?”
“…”
“Sách, ” Sở Minh Duẫn nhíu lông mày, “Ngươi tại sao lại không để ý tới ta.”
… Nguyên lai ngươi cũng có thể nhìn ra người khác không muốn để ý đến ngươi.
Tô Thế Dự không nhịn được nhẹ giọng cười cười, đem tay hắn kéo xuống, “Theo luật, quan viên hai ngàn thạch trở lên không được lén lút tự ý làm thân kết bái.”
Thân là Ngự Sử đại phu có đủ ưu thế, khắp nơi đều có thể tìm được nhiều… lí do tốt thế này.
Sở Minh Duẫn tẻ nhạt vô vị uống một hớp rượu, thuận miệng nói, “Ngươi nói người trong nhà Tô Hành không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ hắn chết như vậy, vậy thê tử hắn chẳng phải là hận ngươi chết đi được?”
Tô Thế Dự đầu ngón tay hơi ngừng lại, chậm rãi xiết chặt cốc, lại tiếp tục thả lỏng, “Có lẽ vậy, ” Y lại nói, “Bất quá thúc phụ phạm chính là tội nặng, theo luật còn phải liên luỵ cửu tộc, các nàng có cơ hội để hận ta hay không cũng còn chưa biết.”
Sở Minh Duẫn vi lăng, “Ngươi dự định thực sự báo lên?”
Tô Thế Dự kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, “Có gì không thể?”
“Ngươi có biết ngươi cũng là người bên trong cửu tộc?”
“Ta tất nhiên rõ ràng.” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói.
Sở Minh Duẫn biểu tình phức tạp nhìn y, “Tô đại nhân đây là muốn…. Tự tay đem mình chém giết tịch thu gia sản?”
“Luật pháp như vậy, tự nhiên tuân theo.” Tô Thế Dự rót đầy thêm chén rượu cho hai người, nói, “Bất quá hiện nay tất cả vẫn chưa chấm dứt, phải đợi tra xét qua nơi ở của thúc phụ, mới đưa ra kết luận được.”
“Sau khi tra xét, tội danh của Tô Hành chỉ sợ có tăng chứ không giảm.”
Tô Thế Dự nhẹ nhàng nở nụ cười, không trả lời.
Sở Minh Duẫn uống cạn rượu trong chén, một tay nâng quai hàm nhìn bàn tay thon dài của Tô Thế Dự đang nắm chén rượu, ngân thêu đường viền nơi ống tay áo hơi trượt xuống, hiện ra một đoạn cổ tay gầy gò, mi mắt hơi rủ xuống che đi đồng tử đen nháy, phong nhã đến cực điểm. Hắn bỗng nhiên không nhịn được bật thốt lên: “Ngươi nếu cứ như vậy chết đi, nói không chừng ta thực sự sẽ vô cùng thương tâm.”
Tô Thế Dự nghiêm túc suy tư một chút, vẫn là không có nghe ra bên trong lời này đến tột cùng là có sắc thái như thế nào, nhưng xem thần sắc Sở Minh Duẫn hoàn toàn không có ý cười, lại không giống trào phúng, không thể làm gì khác hơn là lý giải thành an ủi. Y đạm nhạt nở nụ cười, “Đa tạ ngươi quan tâm.” Thuận theo xoay chuyển đề tài, “Bất quá người như Sở đại nhân đây thế gian quả thực hiếm có.”
“Nói thế nào?”
“Tác phong nói chuyện của ngươi như vậy, mười người thì có đến chín cũng sợ bị người đánh, chỉ còn dư lại thân thủ bất phàm, tất nhiên là thế gian hiếm có.” Tô Thế Dự cười nói.
Thân thủ bất phàm Sở Minh Duẫn mặt không đổi sắc cười nói, “Như nhau thôi.”
Tô Thế Dự không tiếp thêm lời, lại vì chính mình rót đầy một chén, đưa vào trong miệng chợt thấy rượu đã hơi lạnh, dọc theo yết hầu trôi xuống chẳng mấy chốc thấm đầy phế phủ.
Hồi lâu không tiếng động, một tiếng thở dài nhẹ vô cùng, một bàn tay bỗng nhiên rơi vào mi tâm y, Tô Thế Dự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Sở Minh Duẫn mỉm cười nhìn y, thần sắc dường như hơi say, hai con mắt nhưng là trong trẻo, phảng phất ánh vào ánh mặt trời sáng.
“Đã nói mời ngươi uống rượu chúc mừng, ngươi làm sao vẫn luôn cau mày?”
Tô Thế Dự hiếm thấy trố mắt nhìn hắn, quên mất mở miệng. Sở Minh Duẫn ngón tay liền kề sát ở mi tâm, chầm chậm cẩn thận họa lại đường chân mày, cực kỳ nghiêm túc dọc theo độ cong chân mày vuốt lên một chút, cuối cùng dừng ở đuôi lông mày.
Ngón tay hắn ấm áp hơi nhiễm hương rượu, mùi đàn hương lượn lờ quanh tay áo, Tô Thế Dự rõ ràng có thể cảm giác bàn tay chạm đến làn da có chút ngứa, ẩn ẩn xao động, cảm xúc xa lạ khác thường đột nhiên xông lên đầu, chớp mắt tan biến, không kịp cảm nhận rõ ràng.
Sở Minh Duẫn liền như vậy quan sát y, bỗng nhiên nghiêng đầu nở nụ cười, “Tô đại nhân…” Hắn bả vai không nhịn được khẽ run, “Ngươi cái vẻ mặt này khiến ta muốn nắn nắn khuôn mặt của ngươi nha.”
“…” Tô Thế Dự lặng lẽ gạt xuống tay hắn, đột nhiên chớp mắt, nhìn Sở Minh Duẫn cười đến mặt mày cong cong, không nhịn được cũng cười ra tiếng.
Bên mặt bỗng nhiên rơi xuống một tia lạnh lẽo, ngược lại tiếng mưa rơi róc rách vang lên, Tô Thế Dự theo ánh mắt Sở Minh Duẫn nhìn phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một mành mưa thu, bừng tỉnh muôn vàn ngọn đèn dầu.