Có những loại tình yêu, không phải nói kết thúc thì sẽ kết thúc, cũng chẳng phải nói buông thì sẽ buông. Trong thâm tâm của mỗi con người, vẫn còn động lại một chút gì đó được gọi là " Thương".
Đến bao giờ thì mối tình này có thể trở về vị ngọt như khi vừa nở hoa? Đến bao giờ thì những chuyện đau lòng này thôi đến với hai người họ?
Dương An Phong sau khi được đưa về doanh trại thì lập tức được sơ cứu vết thương và nhanh chóng trở về hoàng cung chữa trị nhưng tình hình thực sự không có tiến triễn tốt do mũi tên ghim vào người Dương An Phong đã được tẩm độc.
" Thái Y ngươi mau nói, rốt cuộc Dương An Phong còn phải bất tỉnh bao lâu nữa?" Di Tuệ nhíu này lay người Thái Y hỏi. Thứ nàng quan trọng chính là khi nào Dương An Phong tỉnh lại chứ không phải là nguyên nhân khiến hắn bất tỉnh như lời thái y nói
" Thần hiện tại không thể xác định được khi nào Trung thân vương tỉnh lại... Có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa" Thái Y cuối đầu lui khỏi Phong Tuệ Cung để lại đó cái xác không hồn Vương Di Tuệ đang đứng nhìn nữ nhân đang im lặng nhắm nghiền mắt trước mặt kia...
"Không tỉnh lại? Cái gì mà không tỉnh lại chứ? Dương An Phong có thật ngươi đã hạ lệnh cho Thái Y lừa bổn quận chúa không?" Di Tuệ lắc đầu bước đến lay lấy người Dương An Phong. Nước mắt nàng chảy xuống cằm rồi rơi trên khóe môi Dương Ab Phong mà động lại ở đó. Vị mặn của nước mắt như hòa vào vị đắng ở trong lòng. Dương An Phong không tỉnh lại thì hắn bảo làm sao Di Tuệ quận chúa có thể vượt qua? Ngươi muốn dày vò quận chúa đến bao giờ đây?
" Phong Phong mau tỉnh lại cho ta... Ta muốn ôm ngươi, muốn ngươi xoa đầu ta, muốn ngươi hôn ta, muốn ngươi hầu hạ ta... Ta tuyệt đối không thể để ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì được, ta tuyệt đối không cho ngươi như vậy mà bỏ quên ta được... Phong Phong, Tuệ Nhi cần ngươi" Di Tuệ áp mặt nơi lòng ngực Dương An Phong mà lắng nghe nhịp đập yếu ớt của hắn, trái tim này chính là của nàng, nhưng sao hôm nay nó xa lạ với nàng quá, nó không còn tồn tại thứ gọi là hơi ấm nữa rồi, nó không còn đập đủ điều để ôm ấp nàng nữa, nó sắp rời xa nàng sao?
" Tuệ nhi ~ Người ta khó thở nha"
Giọng nói trầm ấm pha chút yếu ớt vang lên của nữ nhân phía dưới, cánh tay đưa lên vuốt ve mái tóc dài của Di Tuệ quận chúa khiến nàng bất giác mà bật dậy. Người khi vẫn không mở mắt, chẳng lẽ chuyện vừa rồi chỉ là do nàng vì nhớ thương Dương An Phong quá mà lầm tưởng sao?
" Không cần nhìn người ta như vậy ~" Dương An Phong từ từ mở mắt nhìn Di Tuệ quận chúa mà ôn nhu cười " Không ngờ nàng còn có thói quen nhìn ta khi ngủ nha"
Nàng thực sự không phải lầm tưởng... Dương An Phong thực sự tỉnh lại và nói chuyện với nàng rồi này, cảm giác của nàng lúc này thực sự không biết dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả cả. Là hạnh phúc, là suиɠ sướиɠ hay là vỡ òa... Tất cả như ùa về cùng một lúc.
Nàng vội vàng ôm lấy cơ thể Dương An Phong, nàng sợ trong giây phút nữa thôi hắn lại nhắm mắt mà rời xa nàng. Nàng đang sợ Dương An Phong sẽ không muốn bên cạnh nàng nữa
" Phong Phong ngốc.... Tại sao lại liều lĩnh vậy chứ... Ta thực không muốn thấy ngươi như vậy"
" Ta liều lĩnh để nàng biết ta sẽ không thất hứa với nàng ta nhất định sẽ cứu được nàng..." Dương An Phong ôn nhu đặt lên trán Di Tuệ quận chúa một nụ hôn nhẹ " Nàng có còn giận ta nữa không?"
" Còn... Rất giận" Di Tuệ nhíu mày nhe răng cắn vào tay Dương An Phong. Nàng vừa cắn trong lòng liền hả dạ, mặc dù nàng sợ Dương An Phong đau nhưng nàng vui sướng khi người gây ra vết thương đó chính là nàng " Cắn cho nhà ngươi chết"
" Không phải có ai đó vừa rồi không muốn ta chết sao?" Dương An Phong nhắm mặt vì đau hét lớn
" Vừa từ diêm la điện trở về có phải rất sung sức không... Còn dám hét vào mặt bổn quận chúa..."
" Người đâu!!! Bắt Di Tuệ quận chúa lại cho trẫm"
=====