Ngay từ sáng sớm Di Tuệ quận chúa đã cùng một số cung nữ xuất cung đến Giang Tây. Dương An Phong chắc chắn đoán được lần này đi của Di Tuệ không được an toàn nên đã phái người đi theo âm thầm bảo vệ quận chúa. Nhưng chính Dương An Phong cũng không ngờ rằng người gặp nguy hiểm không chỉ là quận chúa mà còn chính là bản thân mình.
" Ngươi có thật sự quyết định như vậy?" Di Yến quận chúa cùng Dương An Phong ngồi ở ngự hoa viên vào ban đêm nhâm nhi vài chung rượu " Thành công thì chẳng sao, nhưng nếu thất bại ngươi sẽ mãi mãi mất đi Di Tuệ"
" Ta đã rất khó để có được mối lương duyên này, cũng rất khó để bảo vệ được giang sơn cho Hoàng Thượng, không thể vì chuyện riêng tư mà ảnh hướng đến cả vương triều. Một hy vọng cũng sẽ là hy vọng.... Ta không tin quân phản loạn sẽ tràn vào...." Dương An Phong dứt khoát như vậy ắc hẳn đã có dự tính ban đầu cho một kế hoạch bảo vệ triều đình.
Cuộc trò chuyện đầy bí ẩn này tưởng chừng chỉ có cả hai nghe thấy nhưng không ngờ phía sau đã có người nghe thấy. Nữ nhân kia mỉm cười tà mị, nụ cười tưởng chừng phúc hậu nhưng đó chính là điềm báo cho một tai họa sắp xảy ra....
Di Tuệ cùng một vài cung nữ thân cận và Hà Khiết đã đến Giang Tây, dừng chân tại một quán trà nhỏ ven đường vô tình Di Tuệ bắt gặp một nữ nhân giống Dương An Phong liền nghi hoặc đuổi theo. Dọc trong khu rừng trúc hoang vắng, Di Tuệ một thân một mình chạy đuổi theo hắc y nhân kia, thân thủ nàng tương đối tốt nên có thể không để mất dấu người kia, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần và khi nàng chạm được vào vai hắc y nhân kia rồi thì một kim châm đã ghim ngay nguyệt ngất của nàng khiến nàng mơ hồ mà khép mặt lại.
Hắc y nhân kia nhếch môi ôm lấy Di Tuệ vào lòng. Không ai khác chính là Lãnh Nguyệt Du, nàng ta khóe môi không ngừng cong lên, rồi đây chính Dương An Phong sẽ là người bại trận dưới chân nàng.
" Dương An Phong ơi là Dương An Phong, trăm phương ngàn kế của ngươi rốt cuộc cũng chẳng bằng một lần ta ra chiêu.... Cái gì mà đệ nhất mưu trí... Thực chất ngươi cũng ngu ngốc bại trận" Nguyệt Du cười lớn giữa khu rừng trúc hoang vu kia.
Di Tuệ được đưa đến một căn nhà lớn ở ngoại thành Giang Tây. Đây là Lãnh Nguyệt gia trang sao? Đưa Di Tuệ vào một căn phòng rộng ở hậu viên, nàng ta dùng chính loại dây thừng chắc nhất mà trói quận chúa lại tránh nàng ồn ào phá tan đại sự, còn cẩn thận khoái trái cửa và cho người canh chừng sau đó tiếp tục rời đi thực hiện kế hoạch của chính mình
Lúc này, tin tức Di Tuệ quận chúa mất tích đã đến tai Dương An Phong. Hắn tức giận lật tung cả chiếc bàn lớn ở Phong Tuệ cung nghiến răng " Chết tiệt! Lãnh Nguyệt Du, ngươi thực sự đã đụng đến con sư tử đang ngủ rồi đấy!!! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi nếu Di Tuệ xảy ra chuyện gì đâu"
Đoạn, Dương An Phong cầm trên tay thanh kiếm sắt bén mặc kệ mệnh lệnh của hoàng thượng mà một mình đến gặp Lãnh Nguyệt Du. Nếu trận chiến năm năm trước Dương An Phong là người chiến thắng thì trận chiến này của năm năm sau Lãnh Nguyệt Du sẽ giành lại tất cả những thứ vốn là của nàng ta.
" Dương An Phong, xem ra ngươi nặng tình với quận chúa thật... Ban đầu ta còn nghĩ ngươi chỉ là vì ngai vàng của hoàng đế mà thành thân với quận chúa thôi.... Không ngờ ta đã quá xem thường ngươi rồi" Lãnh Nguyệt Du vỗ tay vài cái quay mặt hướng nhìn Dương An Phong đang kiềm chế cơn tức giận
" Đừng nói nhiều, thả Di Tuệ quận chúa ra.." Dương An Phong khuôn mặt trở lên lãnh khốc, giọng nói càng lúc cành lạnh đi và có phần trầm lại khiến người ta không khỏi sợ sệt
" Đừng vội vàng như vậy... Ngươi nên nhớ Di Tuệ quận chúa đang ở trong tay Lãnh Nguyệt Du ta, chỉ cần ngươi làm ta không vui tuyệt đối nàng ta không còn mạng sống" Lãnh Nguyệt Du bước gần hơn đến chỗ Dương An Phong với khuôn mặt đắc thắng " Bỏ thanh kiếm xuống"
Thế thượng phong trong tay Lãnh Nguyệt Du tất nhiên những lời nàng ta nói không khác gì thánh chỉ của hoàng đế ngay lúc này. Dương An Phong miễn cưỡng buông thanh kiếm xuống đất theo lời nàng ta. Lãnh Nguyệt Du một lần nữa điên dại trong niềm phấn khích của chính mình mà một lần đánh ngất Dương An Phong.
Nàng biết chất độc vẫn còn trong người hắn nên tuyệt đối nàng không để hắn phải chết dễ dàng như vậy, nàng chính là muốn Dương An Phong phải tận mắt nhìn thấy người hắn yên thương bị sỉ nhục trước mặt hắn, chính là muốn hắn sống không bằng chết.
Dương An Phong sau khi tỉnh lại đã thấy mình bị trói chặt trước một căn phòng. Hắn nhìn quanh đã biết được đây chính là nhà của Lãnh Nguyệt Du, chắc chắn Di Tuệ đang ở bên trong, chỉ cần hắn phá vỡ cánh cửa kia thì có thể lập tức bảo vệ của người hắn yêu thương. Nhưng đó chỉ là những gì Dương An Phong nghĩ... Lãnh Nguyệt Du trong căn phòng bước ra đưa mắt nhìn xuống nơi Dương An Phong đang quỳ cười lớn trong chiến thắng
" Dương An Phong, Di Tuệ quận chúa xem ra hôm nay để ta thay ngươi hầu hạ rồi....chất độc trong người ngươi ta đã giải để có thể dễ dàng hơn trong việc khiến ngươi sống không bằng chết... Những thanh âm ái muội sẽ là bản nhạc xoa dịu những cơn đau thể xác của ngươi ngoài này..." Nguyệt Du thẳng tay xé đi vết y phục ngoại thân của Dương An Phong" Ngươi nói xem... Có phải ta... Rất tốt cho ngươi không?"
==============
Sẽ có H nhưng H trong nước mắt >