Quận Chúa Sủng Thê

chương 36: không cần cảm ơn, chúng ta là người một nhà.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên người Cố Ly có vài chỗ bị gai nhọn của dây leo và cành cây trong rừng làm bị thương, cùng với làn da trắng noãn làm cho nó càng thêm bắt mắt. Tần Tê cầm khăn cẩn thận lau, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể của Cố Ly, giống như gương mặt nó đẹp đến mức không phải người thường.

"Ly tỷ tỷ thật xinh đẹp!" Tần Tê nuốt nước miếng, cầm chiếc khăn trên tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh đẹp đẽ, xúc cảm lành lạnh từ da thịt giống như con người Ly tỷ tỷ, thuần khiết không vướng bận.

"Tại sao tỷ lại tốt với muội nhưng không chịu đáp lại tình cảm của muội? Tỷ luôn nói muội còn quá nhỏ nhưng muội biết tình là gì. Người thật sự không biết chính là tỷ." Tay của Tần Tê tiếp tục đi xuống dưới, lướt qua một vết thương màu đỏ trước ngực của Cố Ly, làm cho Cố Ly đang hôn mê khẽ nhíu mày.

"Rõ ràng bị thương vẫn cố cậy mạnh. Ly tỷ tỷ lúc nào cũng không biết yêu thương bản thân mình, chẳng lẽ tỷ không biết Tê Tê đau lòng sao?" Vành mắt Tần Tê đỏ lên, nàng xoay người đặt khăn vào trong chậu nước vắt, lúc này nước trong chậu chuyển sang màu đỏ nhạt.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống chậu nước, tạo thành những âm thanh rất nhỏ. Tần Tê chẹp miệng, nàng không thèm khóc, nàng phải chăm sóc Ly tỷ tỷ thật tốt, khóc có lợi ích gì. Nàng đưa tay kéo chăn đắp lên người Cố Ly, sau đó xoay người ra ngoài gọi Đại Mễ vào.

"Trên người Ly tỷ tỷ có vết thương, ngươi đi tìm thái y lấy thuốc trị thương về, ta giúp Ly tỷ tỷ bôi thuốc."

Đại Mễ ngay lập tức rời đi. Giang Mễ nói:

"Quận chúa, những việc như thoa thuốc hãy để nô tỳ làm."

Tần Tê chu miệng: "Không được! Chuyện này chỉ có thể để ta làm." Nói đùa à, sao có thể để người khác nhìn thấy cơ thể của Ly tỷ tỷ. Giang Mễ cũng không được!

Giang Mễ có lòng tốt nhưng bị từ chối, lại không dám lên tiếng nữa. Ở bên Hương Mễ nàng học hỏi được nhiều hơn, nhìn tình huống trong lòng liền hiểu rõ phân nửa.

Đại Mễ nhanh chóng trở lại, cầm theo một bình nhỏ và ít vải sạch, nói là dùng cho băng bó vết thương. Tần Tê cầm lấy chúng và căn dặn bốn Mễ canh cửa cho tốt, nàng quay trở lại giường.

Cố Ly vẫn còn hôn mê nằm trên giường, chỉ là chân mày hơi nhíu lại, giống như khó chịu, Tần Tê đau lòng bước tới nắm tay Cố Ly:

"Ly tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"

Cố Ly vẫn không tỉnh, giờ khắc này nàng nằm trên giường không chút sức lực, giống như một đóa sen yếu ớt trong nước, yếu ớt đến mức người nào đó cũng có thể bẻ đi đóa sen.

Tần Tê dặt tay Cố Ly xuống, vén chăn lên, cầm bình sứ mở nắp cẩn thận rắc thuốc bột lên các vết thương trên người Cố Ly, sau đó lấy vải khoa chân múa tay băng bó cho Cố Ly, nàng sầu não bởi vì không biết đối với các vết thường lồi như thế này phải băng bó thế nào cho phù hợp?

Trong lúc Tần Tê do dự, Cố Ly tỉnh lại. Nói chính xác thì nàng bị lạnh nên tỉnh. Con thỏ nhỏ cởi y phục của nàng, còn ngẩn ra, thể chất của nàng không ấm như tiểu hỏa lô như Tần Tê, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể của nàng đã thấp hơn người thường cho nên bị đông lạnh mà tỉnh lại.

Cảnh này cũng khá lúng túng.

Sau khi nàng tỉnh lại nhìn thấy Tần Tê ngồi bên giường cầm vải ước chừng trước người của mình, khi thì dọc khi thì ngang. Hơn nữa nhìn lại bản thân... Cố Ly cảm giác mặt mình nhất định đỏ ghê gớm, nàng kéo chăn đắp lên người, lúc này mới cố tình hỏi con thỏ nhỏ:

"Muội có thể giải thích tình cảnh trước mắt không?"

Ức...

Ngay khoảnh khắc Cố Ly mở mắt thì đầu óc của Tần Tê đã trống rỗng. Đối mặt với lời chất vấn như chém đinh chặt sắt của Cố Ly, Tần Tê há miệng vài lần: "Muội... muội... muội..." không nói được chữ thứ hai.

Cố Ly nhắm mắt lại:

"Muội cầm vải để làm gì?"

"Muội muốn... muốn.. muốn băng bó... vết... thương..." Con thỏ nhỏ hoàn toàn cà lăm luôn rồi.

"Vết thương?" Cố Ly nhìn tay của mình được băng bó kỹ càng.

"Phải... (vết thương) trên người tỷ..." Tần Tê cúi đầu, giống như đang làm điều xấu bị bắt tại trận, vải trong tay nhanh chóng quấn lên tay mình.

Cố Ly nhìn tay của mình bị sờ sờ mò mò rồi thoa thuốc. Nàng hít sâu vài lần, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói:

"Tê Tê, chút vết thương này muội cứ mặc kệ, sẽ nhanh chóng lành thôi, vốn dĩ không cần thoa thuốc băng bó."

"Vậy... sao? Muội... muội chỉ là... lo lắng cho tỷ..." Tần Tê cảm giác mình ngốc chết đi được, nhưng làm sao nàng biết vết thương nào thì cần băng bó, vết thương nào thì không? Thường ngày nàng chỉ phá da một chút cũng phải thoa thuốc.

"Lo lắng đến mức cởi cả y phục của ta?" Món nợ này không thể không tính.

"Xin... xin lỗi... Ly tỷ tỷ... muội... muội... sợ tỷ mặc... mặc y phục dơ... sẽ khó... khó chịu... nên..." Tần Tê sắp òa khóc, trước đó nàng luôn thèm muốn Cố Ly đến chảy nước miếng, lúc này nhân lúc người ta hôn mê cởi y phục của người ta, còn giở trò, có khi nào bị Ly tỷ tỷ hiểu lầm nàng là tên sở khanh không?

Cố Ly vừa tỉnh lại vẫn suy yếu, trước đó nàng chống đỡ một ngày một đêm dẫn theo Tần Tê thoát khỏi núi lớn cho nên phải liên tục vận dụng khinh công bay từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, khắp cả rừng cây, tiêu hao rất lớn nội lực. Huống hồ sau lưng nàng còn cõng một người, đến bước đường cùng chỉ có thể dùng niềm tin để chống đỡ. Nếu nàng ngã xuống, Tần Tê một mình vô lực thoát khỏi ngọn núi đó, cho nên nàng phải cõng Tần Tê an toàn thoát ra ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy trưởng công chúa nàng thật sự thở phào một hơi, ngay sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trước mặt tối sầm lại, không còn biết gì cả.

Không ngờ tỉnh lại là hoàn cảnh này. từ khi nào con thỏ nhỏ trở nên to gan đến vậy?"

"Ly tỷ tỷ... muội... muội... muội..." Tần Tê nhìn thấy Cố Ly nhìn mình không nói lời nào, nàng cho rằng Cố Ly giận, nàng sợ đến mức cuống lên, muốn giải thích nhưng lại càng khẩn trương thì miệng mồm không còn lanh lẹ, cuống đến độ nước mắt đều chảy xuống.

Cố Ly cũng hết cách, nàng lắc đầu bảo: "Tới đây." sau đó nàng đưa tay ra.

Đôi mắt đầy nước mắt của Tần Tê lóe sáng, nàng nhớ tới vết thương trên tay Cố Ly nên không dám nắm tay mà nhào vào Cố Ly.

Giữa hai người chỉ cách một tấm chăn bông.

"Ly tỷ tỷ không trách Tê Tê phải không?" Tâm trạng của Tần Tê trở nên tốt hơn, không còn cà lăm nữa.

"Trách muội chuyện gì? Ta liều mạng cứu con thỏ nhỏ trở về, sao lại nỡ trách cứ?" Vẻ mặt bất đắc dĩ cùng với cưng chìu, Tần Tê không hề nhìn lầm. Đôi mắt của nàng dần dần cong như ánh trăng lưỡi liềm, không hề nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên môi Cố Ly.

Bốn cánh môi chạm nhau, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.

Hồi lâu, Tần Tê ngẩng đầu, mặt và lỗ tai đỏ ửng, ngay cả cổ cũng nhiễm đỏ. Nàng nhìn Cố Ly, Cố Ly cũng không khá hơn mình là bao, từ mặt đỏ đến xương quai xanh. Cơ thể dưới chăn có phải cũng đỏ không? Tần Tê không nhịn được tự mình vẽ ra suy nghĩ, sau đó cảm thấy mũi ngưa ngứa. Chảy máu mũi?

Tần Tê bụm mũi, gương mặt nhỏ nhắn ấm ức nhíu lại, mình thật là kém cỏi, chỉ nghĩ về cơ thể Ly tỷ tỷ đã bắt đầu chảy máu mũi.

Cố Ly nhịn cười, nói:

"Đi ra cho Đại Mễ Tiểu Mễ giúp muội xử lý, nhân tiện bảo người khác lấy cho ta một bộ y phục."

"Dạ." Tần Tê bụm mũi, mặt như đưa đám đi ra. Chỉ lát sau Giang Mễ và Hương Mễ đã cầm một bộ y phục mới tinh cùng với áσ ɭóŧ mang vào đặt bên giường.

"Y phục này..." Cố Ly không nhớ rõ là của mình.

"Là trưởng công chúa phái người đưa tới. Trước đó trưởng công chúa sai người may cho tiểu thư mấy bộ y phục mới, lúc này có thể dùng rồi." Hương Mễ giải thích.

"Tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục." Giang Mễ tiến lên trước, nói.

"Không cần, ta tự mình làm được." Cố Ly vội vàng xua tay. Bây giờ nàng đối với việc thay y phục và vân vân bắt đầu có bóng ma rồi. Nghĩ lại đều là bởi vì con thỏ nhỏ, hãy xem sau này nàng ức hiếp lại con thỏ nhỏ thế nào nè!

Sau khi xử lý xong mũi, Tần Tê liền quay lại, Cố Ly đã mặc xong y phục ngồi bên giường, nhìn thấy vẻ mặt sầu não của Tần Tê, nàng cười hỏi:

"Không được nhìn cho nên rất thất vọng?"

Bị nói trúng tim đen, Tần Tê đỏ mặt cúi đầu: "Không hề nha, dù sao sau này muội cũng có thể nhìn." Nàng là người rất có chí hướng.

Cố Ly nhướng mày:

"Lần sau đến lượt ta nhìn muội."

Tần Tê nghe xong ngay lập tức ngẩng đầu:

"Tuyệt! Khi nào Ly tỷ tỷ muốn nhìn?"

Phụt! Cố Ly muốn ói ra máu. Lúc đầu nàng định phản đòn, kết quả... tại sao lại là vẻ mặt mong chờ đó? "Lần... lần sau..." Cả người Cố Ly đều không khỏe.

Trưởng công chúa sau khi nghe Cố Ly tỉnh, nàng dẫn theo thái y qua thăm, theo cùng còn có đại phu nhân Cố gia Võ Tư Nhiên. Thân là kế mẫu của Cố Ly, nàng Võ Tư Nhiên tới thăm cũng là chuyện hợp lý hợp tình. Dù sao nữ nhi nhà mình mất tích một đêm, trở về cả người lại đầy vết thương, muốn người ta không hiểu sai cũng khó.

Cố Ly không nghĩ tới cũng phải, nếu như tình huống của nàng lại xảy ra trên người người khác nhất định lúc này đã sớm truyền ra tai tiếng ồn ào. Nữ nhi ở rừng hoang núi vắng một đêm, trở về quần áo xốc xếch, cho dù thật sự không có gì xảy ra cũng chẳng ai tin.

Thế nhân chưa bao giờ quan tâm chân tướng ra sao, bọn họ quan tâm chính là câu chuyện này có đủ bùng nổ hay không. Cho dù đầu lưỡi sắc bén như đao lấy mạng nhiều thiếu nữ, bọn họ cũng chỉ cho rằng do họ đuối lý, nếu không thì tại sao lại dùng cách tự sát để chứng minh sự thuần khiết của mình?

Điều khác biệt duy nhất của Cố Ly là nàng củng Phụng An quận chúa mất tích, xuất hiện cũng là cùng Phụng An quận chúa. Trong kinh thành này ai dám loan truyền chuyện về Phụng An quận chúa, còn nhớ lần trước có người cả gan đã bị cắt lưỡi dìm nước, đó cũng chính là Chính Duẫn Đế tự mình ban lệnh.

"Ly Nhi, ngươi bình an trở về là tốt rồi. Lão phu nhân và lão gia đang rất lo lắng, cố ý để ta đến đón ngươi về Cố gia." Võ Tư Nhiên dùng khăn chấm khóe mắt, vẻ mặt đầy yêu thương.

"Đa tạ đại phu nhân." Cố Ly không phải là người biết diễn xuất, mặc dù thái độ cùa nàng lãnh đạm không quan tâm nhưng cũng không phải thân thiện.

Võ Tư Nhiên bẽ mặt, sắc mặt thay đổi:

"Đều là người một nhà, đây đều là chuyện nên làm, ngươi cảm thấy sao rồi? Nếu như không sao thì theo ta trở về. Làm phiền trưởng công chúa điện hạ thì không hay, ngươi nói có phải không?"

Cố Ly không không muốn nói thêm. Trưởng công chúa ở bên cạnh cất lời:

"Cố phu nhân, Ly Nhi sắp trở thành nghĩa nữ của ta, lại mấy lần cứu Tê Tê, ta đã sớm đối đãi nàng như nữ nhi ruột thịt. Giờ nàng vì cứu Tê Tê nên bị thương, nếu để nàng trở về Cố gia thì người ngoài có phải sẽ nói trưởng công chua ta đây không biết báo ân không? Ngươi nói mặt mũi ta để chỗ nào?"

Võ Tư Nhiên cười nói:

"Nào có như lời điện hạ nói, có thể được ngài yêu thích đó là phúc đức Ly Nhi tu mấy đời. Quan hệ của nàng và quận chúa sâu đậm, có thể cứu quận chúa thì cũng là chuyện nên làm. Cố gia chúng ta là gia tộc gia phong nề nếp không dám để nàng làm điều tốt mà mưu cầu báo ân, phá hủy phép tắc của Cố gia."

Trưởng công chúa nghe xong lời này liền nhíu mày. Cớ gì có người đi hạ thấp nữ nhi của nhà mình? Ngay cả không phải mang nặng đẻ đau thì dù sao cũng là người một nhà. Đạo lý 'Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia' nàng không tin Võ Tư Nhiên xuất thân từ phủ Võ Ninh Hầu lại không biết? Quả nhiên người này hận chết hai mẹ con Cố Ly, năm ấy hạ độc hại chết Diêu Sơ Tuyết, giờ đây xem ra người này cũng không có ý định buông tha Cố Ly.

Cố Ly ở bên cạnh nghe thấy cũng không có một chút phản ứng. Dù sao đều là người sắp chết ai lại quản họ nói gì, hơn nữa ai lại tính toán với người chết.

Tần Tê lại không nhìn không vừa mắt: "Ta muốn Ly tỷ tỷ ở lại phủ của ta, không ai được để Ly tỷ tỷ rời khỏi nơi này!" Tần Tê được nuông chiều riết quen, nàng dùng gia thế địa vị trực tiếp chèn ép để xem kẻ nào dám nghịch ý nàng.

Quả nhiên, Võ Tư Nhiên sững sờ, nàng đã sớm nghe danh vị Phụng An quận chúa tính tình kiêu căng lại tàn nhận, trước nay chưa từng tiếp xúc nên không rõ lắm, giờ đây chứng kiến tận mắt đúng là khó dây dưa. Nàng đứng lên hành lễ: "Nếu điện hạ và quận chúa đều đau lòng Ly Nhi, thần cũng chỉ có thể trở về bẩm lại với lão phu nhân. Haizz, lão phu nhân nhớ thương cháu gái hai ngày nay cơm cũng nuốt không trôi." Nàng ta cố ý bày ra vẻ mặt không đành lòng, ánh mắt len lén quan sát phản ứng của Cố Ly.

Trong phòng này cũng không ít người có mặt, Võ Tư Nhiên sau khi nói ra những lời này thì chờ kết quả: nếu Cố Ly vẫn không cùng nàng trở về thì sẽ truyền ra tiếng bất hiếu, là tiểu thư bình thường sẽ không dám mang danh này.

Cố Ly nghe vậy liền nói: "Tổ mẫu nhớ mong ta vậy mong đại phu nhân thay ta chăm sóc cho tổ mẫu nhiều hơn." sau đó mỉm cười như gió xuân lướt qua thềm tưới mát trăm hoa, làm người xem vui vẻ thoải mái.

Đôi mắt phượng của Võ Tư Nhiên híp lại, cười nói:

"Đã như vậy, ta liền cáo từ."

Trưởng công chúa lên tiếng quan tâm: "Người, tiễn Cố phu nhân." bản thân nàng 她本人连屁股都没抬, 给了武思然一个大大的没脸 . Chờ sau khi Võ Tư Nhiên rời đi, trưởng công chúa nói:

"Ly Nhi, con đừng nghĩ về chuyện Cố gia, không lâu nữa đến thiên thu tiết của hoàng hậu nương nương, đến ngày đó con chính là nữ nhi của ta, ta xem ai dám đến phủ trưởng công chúa nói bậy nói bạ."

"Tạ điện hạ." Cố Ly gật gật đầu.

Trưởng công chúa thở dài:

"Ây da, ta chờ tiếng mẫu thân đến sốt cả ruột!"

"Mẫu thân!" Tần Tê ở bên cạnh gọi: "Người phải cưng chiều Ly tỷ tỷ nhiều thật nhiều, che chở Ly tỷ tỷ nữa!"

Trưởng công chúa nói đùa với nữ nhi:

"Vậy mẫu thân chia phần sủng ai con cho Ly tỷ tỷ được không?"

"Dạ!" Tần Tê không chút do dự gật đầu, sau đó nhìn Cố Ly lại nhìn trưởng công chúa: "Mà... mà mẫu thân ơi có thể chừa lại một chút yêu thương cho con được không?"

Trưởng công chúa và Cố Ly nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tần Tê đều không nhịn được bật cười, trong phòng tràn ngập tiếng cười đùa, quả là cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Võ Tư Nhiên trở về Cố gia, trước tiên bẩm rõ tình hình của Cố Ly với lão phu nhân. Lão phu nhân không có cách nào có thể tưởng tượng, bà nóng lòng muốn Cố Ly trở về là bởi vì sợ những chuyện như thế này xảy ra, mặc dù bên ngoài vì e ngại thân phận của Phụng An quận chúa nên sẽ không công khai loan truyền bậy bạ những phía sau lưng cũng sẽ có rất nhiều suy đoán khó nghe. Bà muốn đưa Cố Ly trở về ở Cố gia một đoạn thời gian, chờ sau khi gió đã thổi qua thì cố gắng tạo chút danh tiếng, ít nhất là trước lúc xuất giá sẽ không bị phá bởi cái danh tiếng 'không trong sạch'.

Võ Tư Nhiên trở về viện của mình, khóe miệng không kiềm được giương lên, vốn dĩ nàng cố gắng muốn làm xấu danh tiếng của Cố Ly, để Thụy Vương cắt đứt ý niệm lấy Cố Ly trong đầu. Lúc này điều nàng ta muốn đã thành sự thật: Cố Ly đã tự mình làm, cho dù lần này quan hệ giữa Cố Ly và trưởng công chúa khăng khít cỡ nào cũng vô ích. Một nữ tử có vết dơ ai còn dám lấy? Cho dù Thụy Vương cũng không muốn nhìn thấy người khác đâm chọt sau lưng. Nàng ta đến phòng của Cố Nhân, nhìn thấy Cố Nhân đang thêu bên cửa sổ. Bên trong một đôi uyên ương hí thủy nhìn rất sống động, vẫn là nữ nhi cả nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp thông minh.

"Uyên ương hí thủy" (鸳鸯戏水), có nghĩa là "đôi uyên ương chơi đùa trong nước". Câu này dùng để chỉ đôi lứa đang yêu nhau

"Nhân Nhi, Cố Ly ở ngoài rừng núi một đêm không về, danh tiếng đã bị hủy. Thụy Vương sẽ không thích nàng nữa, cũng không dễ dàng cưới ả, đây là cơ hội của con."

Cố Nhân nghe thấy liền buông khung thêu xuống:

"Mẫu thân, chẳng phải người đến phủ trưởng công chúa đón Cố Ly về sao? Người đâu?"

Võ Tư Nhiên hừ lạnh: "Ả cam lòng trở về? Ta bất quá chỉ giả vờ chút thôi, trước khi Cố Ly trở về ta còn ráng tội danh bất hiếu của ả với tổ mẫu của con." nàng ta kéo tay Cố Ly: "Nhân Nhi, con mới là trưởng nữ của Cố gia chúng ta. Cố Ly là thá gì? Mấy ngày nay con không được tùy tiện ra cửa, có yến hội gì hãy để Huyên Nhi đi. Danh tiếng Cố Ly càng xấu, thanh danh của con càng tốt. Đối lập này mới có thể làm cho Thụy Vương hoàn toàn thay đổi chủ ý, con hiểu không?"

Nói đến Thụy Vương, Cố Nhân thẹn thùng cúi đầu:

"Tất cả đều nghe lời mẫu thân."

Võ Tư Nhiên hài lòng gật đầu, đây mới là tiểu thư thế gia, Cố Ly làm gì cũng bất hiếu với trưởng bối, muốn leo lên chính thất còn ra thể thống gì.

Khang Viên, phủ trưởng công chúa.

Sau khi tiễn kẻ đến nhìn ngó, Cố Ly cùng Tần Tê ngủ gần trọn một ngày, mãi cho đến sau bữa tối mới tỉnh lại. Nàng cực kỳ mệt mỏi cả về thể xác mới đồng loạt bị cạn kiệt cho nên mới ngủ một giấc quên cả trời đất.

Sau khi tỉnh lại nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sập tối rồi. Trong phòng không đốt đèn, có lẽ họ sợ quấy rầy nàng ngủ, bên cạnh có thêm một cơ thể ấm áp, không cần hỏi cũng biết là ai.

Cố Ly xoay người ôm tiểu hỏa lô này vào lòng, ôm ấm áp thoải mái. Tần Tê ngủ không sâu, Cố Ly vừa động nàng đã tỉnh, còn chưa kịp mở miệng đã bị Cố Ly ôm vào trong lòng. Nàng nhếch miệng, cố gắng không phát ra tiếng, gối đầu lên cánh tay Cố Ly, cảm giác được trước mặt mình là cơ thể của Cố Ly, nàng nghịch ngợm nổi lên ý muốn đùa, không nhịn được lè lưỡi ra liếm.

"Ưm!" Lần này nàng trùng hợp liếm lên xương quai xanh của Cố Ly, Cố Ly hít vào một hơi, duỗi tay vỗ lên mông Tần Tê: "Không ngoan sẽ bị đòn."

"Tốt quá!" Tần Tê cười khanh khách, được nằm chung giường cùng gối với Ly tỷ tỷ đây quả là cảnh nàng chỉ nghĩ có trong mơ.

"Muội đoán xem bốn Mễ nha đầu sẽ nghĩ gì về chúng ta?" Cố Ly đã hoàn toàn buông bỏ đấu tranh.

"Kệ họ nghĩ gì, muội chỉ muốn ở cùng Ly tỷ tỷ." Tần Tê không thèm quan tâm ánh mắt của người khác.

"Ừm." Cố Ly kéo dài giọng: "Dù sao bốn Mễ đều là người của muội, không nghe lời thì đem nấu cháo ngay và luôn."

"Ha ha ha!" Tần Tê không ngờ một người không thích đùa không thích cười như Cố Ly lại nói ra một câu đùa buồn cười như vậy, tiếng cười của nàng xuyên qua cửa phòng truyền ra ngoài.

Ngoài cửa bốn Mễ đang canh giữ nghe thấy tiếng cười của hai chủ tử các nàng nhìn nhau: Bên trong... xảy ra chuyện gì? Hương Mễ lớn tuổi nhất, chín chắn hơn ba người còn lại:

"Chuyện của chủ tử, trong lòng chúng ta biết thì được rồi, giữ gìn cho kỹ miệng của mình, quản lý tốt đôi mắt của mình, đừng nói bậy đừng nhìn lung tung."

Ba Mễ đồng loạt gật đầu:

"Đa ta Hương Mễ tỷ tỷ nhắc nhở."

Hương Mễ cười cười:

"Cảm ơn gì chứ, chúng ta không phải người một nhà à."

Hôm sau trưởng công chúa nghe nói đêm qua Cố Ly và Tần Tê ngủ chung với nhau, nàng sợ đến làm rớt khăn trong tay. Cung nữ Tú Như vội nhặt khăn lên, vẫy tay ra dấu cho những người khác lui ra, nói:

"Điện hạm ngài đừng tự dọa chính mình. Hai người họ đều là trẻ nhỏ, biết gì đâu."

Trưởng công chúa ngồi trên trường kỉ, lắc đầu: "Ngươi nghĩ ta lo lắng điều gì? Chút tâm tư của Tê Tê đã viết lên mặt rồi, nếu như Ly Nhi bằng lòng..." Chuyện giường chiếu, trưởng công chúa nói không nên lời: "Các nàng cũng không chờ tới hôm nay, ta sợ Tê Tê thấy Ly Nhi bị thương trong lúc người ta gặp nạn mà lợi dụng, chọc giậ Ly Nhi, hai đứa lại không thân thiết."

Gì? Lần này Tú Như đã đoán sai hoàn toàn tâm tư của trưởng công chúa, không phải lo lắng nữ nhi của mình mà lo lắng quận chúa quá chủ động sẽ chọc giận Cố Ly? Đây là mẫu thân thiệt sao? Phải không vậy?

Trưởng công chúa không quản Tú Như có biểu tình gì, nàng phất tay:

"Ngươi mau đi xem tình hình thế nào rồi."

"Dạ." Tú Như không dẫn theo người, tự mình đến Khang Viên kiểm tra, vừa vào đã thấy tất cả như thường, không có một chút khác lạ.

Tiểu Mễ hầu hạ Tần Tê rửa mặt xong vừa bước ra liền nhìn thấy Tú Như, vội đến hành lễ:

"Tham kiến Tú Như cô cô."

Tú Như:

"Quận chúa và Ly tiểu thư vẫn tốt chứ?"

Tiểu Mễ cười nói: "Dạ, vẫn tốt. Chỉ là hôm qua quận chúa và Ly tiểu thư vẫn chưa dùng bữa tối, lúc này đang nói đói." Quả nhiên, nàng chưa dứt lời, giọng của Tần Tê sang sảng hô to gọi lớn truyền từ trong phòng ra: "Điểm tâm đâu? Ta rất đói!"

Tiểu Mễ ngượng ngùng cười cười, chủ tử nhà mình thật sự quá mất mặt.

"Vậy thì tốt, lát nữa ta nói nhà bếp chuẩn bị nhiều điểm tâm hơn. Quận chúa và Ly tiểu thư đang yếu, không thể chịu được đói." Tú Như không nhìn ra có gì hỗn loạn, cũng không lưu lại quá lâu, nàng phải trở về bẩm báo trưởng công chúa.

Trong phòng đã có nha hoàn bưng đủ món đi vào, bởi vì lúc này trong Khang Viên có tới hai vị chủ tử cho nên lượng món ăn đều được tăng lên. Tần Tê gắp những món Cố Ly thích ăn nhất đặt vào trong chén, phát hiện Cố Ly chỉ ăn vài miếng liền buông đũa xuống.

"Sao Ly tỷ tỷ ăn ít vậy? Không hợp khẩu vị? Muội để phòng bếp làm lại." Tần Tê nói với xong đã muốn gọi người.

Cố Ly kéo tay nàng lạu: "Chút nữa ta còn phải uống thuốc bổ và ăn đồ bổ cho nên bây giờ phải để bụng, bằng không chút nữa không chịu được sẽ ói ra." Đối với Cố Ly mà nói dưỡng thương không phải chuyện gì quá khổ sở, nhưng chuyện thuốc bổ đồ bổ thì đúng là muốn mạng của nàng. Mỗi lần nàng nói không uống Tần Tê sẽ bắt đầu nước mắt lả chả rồi tự trách: nói gì là bản thân hại nàng này nọ, rồi nhai tới nhai lui. Nàng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoan bưng đồ trước mắt nuốt xuống.

Tần Tê nghĩ cũng đúng là làm khó Cố Ly: "Nghe nói mẫu thân để nhà bếp chuẩn bị rất nhiều điểm tâm. Nếu như tỷ đói bụng, nhất định phải nói nha." Dáng vẻ như tiểu tức phụ săn sóc hiền huệ.

Điểm tâm được đưa xuống, thuốc bổ của Cố Ly bắt đầu lần lượt đưa lên, Tần Tê nhất định phải đích thân đút cho Cố Ly uống mới yên tâm. Kết quả là một chén thuốc phải uống rất lâu mới xong, đến cuối cùng thuốc đều lạnh, đắng đến Cố Ly cũng không nhịn được nhíu mày.

"Tỷ sao vậy?" Tần Tê nhìn thấy Cố Ly nhíu mày liền quan tâm.

"Đắng." Hiếm khi Cố Ly lộ ra vẻ mặt ấm ức.

--------Hết chương ------

Truyện Chữ Hay